Một khu vực có nhiều tế đàn, tất cả đều có một bình sứ nhuốm đầy máu trên đó.
Có bình thò ra một cánh tay, có bình lại thò ra lợi trảo thi triển thần thông cổ, công kích Thạch Hạo, nơi đây phát sinh đại chiến.
Tới cuối cùng, Thạch Hạo đầu tóc tán loạn, thân đầy vết thương, tóc bê bết máu, lảo đảo giết ra ngoài.
“Sao rồi, ngươi không sao chứ?” Điểu Gia kinh hãi hỏi.
“Không sao!” Thạch Hạo nói, sau đó ngồi xuống đả tọa, toàn lực vận chuyển huyền công, bức ra từng tia hắc khí, ngăn không cho bản thân bị ma hóa.
Nơi đây quá quỷ dị, Thạch Hạo đã giết vào tới ba lần, mỗi lần đều trọng thương quay về, mỗi một lần chỉ có thể chống cự được nửa khắc, tham ngộ một đoạn nhỏ Chân Hoàng bảo thuật.
Đồ vật đó không thể nào mang ra được, chỉ có thể đứng ở đó tìm hiểu.
Tuy nhiên, bí thuật này quá phứt tạp, do đại đạo phù văn diễn hóa thành, cô động trên hai khối cốt, muốn cưỡng ép nhớ lấy cũng không thể, cần phải đi lĩnh ngộ.
Bởi vì, những hoa văn đó vô cùng phứt tạp, giống như vì sao trên bầu trời, thiên biến vạn hóa, diệu không thể tả.
Đây không phải là kinh văn bình thường, có một số là Tiên văn, nhưng chín phần trở lên đều là đạo văn, diễn luyện bản chất của quy tắc, là lực lượng đại đạo.
Nó không ngừng biến hóa, diễn giải áo nghĩa ban đầu của bảo thuật Chân Hoàng.
Rất rõ ràng, người lưu lại kinh văn cảm thấy, trực tiếp dùng văn tự miêu tả lại bảo thuật Chân Hoàng thật sự quá cứng nhắc, cần phải dùng đại đạo Chân Hoàng đi diễn giải, mới có thể hiểu rõ toàn bộ bí mật.
Nhưng như vậy đối với người bình thương mà nói, độ khó này quá bất thường, đó là bí thuật của Chân Hoàng nhất mạch, sinh linh khác khó có thể lĩnh ngộ được.
Nó biến hóa vô tận, giống như các vì sao dày đặc, khiến người khác đau đầu.
Đây cần phải đi lĩnh ngộ, đi thể nghiệm, tựa như một bộ thiên thư mênh mông bát ngát.
Thạch hạo giết vào đó ba lần, mỗi lần cũng chỉ có thể lĩnh hội thần thông Chân Hoàng trong chốc lát. Dưới cái nhìn của hắn, cốt văn đó giống như từng đầu Chân Hoàng đang nhảy múa vậy.
Những hoa văn đó mang theo hỏa quang, bầu bạn với Chân Hoàng, giương cánh đánh lên bầu trời, sau khi rơi rụng lại dục hỏa trùng sinh. Óng ánh chói mắt, cơ thể trấn áp thiên địa, sau đó lại tràn ngập trong vũ trụ.
Đây chính là cảm giác của Thạch Hạo, Chân Hoàng bí thuật vô cùng kinh người, nó bác đại tinh thâm, thâm sâu khó lường.
Nếu thật sự hiểu thấu nó, cần phải là người có thiên phú cực kỳ kinh người, nếu không căn bản không thể hiểu rõ được.
“Xoẹt!”
Sau khi một tia hắc khí cuối cùng bị ép ra từ trong cơ thể Thạch Hạo, hắn lại đứng dậy lần nữa giết vào trong, mục tiểu rất rõ ràng, chính là vì áo nghĩa trên khối Chân Hoàng cốt đó.
Ầm ầm!
Nơi đó lần nữa bạo phát đại chiến. Thạch Hạo xuyên qua đại điện, tiến vào trong khu lao tù, vừa chiến đấu vừa quan sát bí thuật Chân Hoàng.
Xích Long Cát Cô trầm mặc, trong lòng không thể không than thở, Hoang quá mạnh mẽ, so với nó càng lợi hại hơn!
Trước đây nó còn không phục, cảm thấy nếu như chiến đấu cùng một cảnh giới, Hoang quá nửa không phải là đối thủ của nó. Cho dù là khi quyết chiến với Tây Cố, Thạch Hạo đột nhiên xông vào, trấn áp bọn họ, lúc đó nó cũng không phục, cảm thấy quá sơ suất mà thôi.
Nhưng mà hiện tại, thông qua quan sát mấy trận chiến vừa rồi, nó đã tin tưởng, Hoang là đã đi tới cuối con đường Cực cảnh, trong lĩnh vực này lộ ra vẻ vô địch.
Thậm chí, nó có lý do hoài nghi, Hoang có thể trở thành tu sĩ Đạo Nhất cảnh giới mạnh nhất từ xưa đến này.
Đồng thời, nó vô cùng kinh hãi với các bình sứ bị phong ấn ở đó, mỗi bình sứ đều có một sinh linh bên trong, đều là nhân vật tuyệt thế không ai sánh được khi xưa.
Điều này đáng sợ biết bao, nếu như thả bọn họ ra ngoài, sẽ phát sinh chuyện gì? Nó thật không dám tưởng tượng.
Thạch Hạo đang chống trả quyết liệt, phải thừa nhận rằng lúc này hắn chiếm tiện nghi rất lớn. Bởi vì mỗi bình sứ chỉ có thể thò ra một cánh tay, mà không phải là chân thân xuất hiện.
Hơn nữa, chỉ có một số bình sứ gần đó mới có uy hiếp đối với hắn, phong ấn cường đại khiến cho những cái ở xa hơn chỉ có thể từ xa tấn công.
Cho dù là vậy, hắn vẫn bị bao vây, vẫn là một tràng chém giết bi thảm, các loại thần thông cổ thuật cùng đánh tới, khiến cho hắn toàn thân đầy máu, rất là thê thảm.
Tuy nhiên, hắn không hề nao núng, đây là lần thứ tư giết vào trong, một bên ứng chiến, một bên quan sát Chân Hoàng cốt.
Hắn đang tham ngộ đại pháp Chân Hoàng!
Hiển nhiên, Thạch Hạo cũng có ngộ tính kinh người, dưới loại tình huống chiến đấu sống chết như vậy vẫn có thu hoạch không nhỏ, thân thể thỉnh thoảng phát ra ánh sáng, giống như tắm trong thần hỏa, khiến vết thương nhanh chóng lành lại.
Có thể nói đây là vừa học vừa làm, thuật dục hỏa trùng sinh, chính là bộ phận tinh hoa bên trong bí thuật Chân Hoàng.
Thạch Hạo ở nơi này chiến đấu, đối mặt không chỉ có uy hiếp của cường địch mà còn có đám hắc khí, từ trong bình sứ bay ra, bám lên trên người hắn.
Từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, sức sát thương của thứ này vô cùng khủng bố.
Thời gian ngắn có lẽ sẽ không sao, nhưng nếu như bị nó ăn mòn, liền sẽ đi theo vết xe đổ của Mạnh Thiên Chính.
Thạch Hạo không bao giờ quên, trận chiến cuối cùng ở Biên Hoang, Mạnh Thiên Chính đã biến mất như thế nào!
Ngoài ra, Điểu Gia cùng Tinh Bích Đại Gia quanh năm trấn thủ ở nơi này, cũng xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
“Phụt!”
Thạch Hạo phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bay ngang ra ngoài, hắn lần nữa bắt đầu điều tức, chữa trị thương thế, bài trừ đám hắc khí đó.
Liền như vậy, Thạch Hạo bắt đầu một hành trình chinh chiến gian khổ, đây hoàn toàn là đi liều mạng.
Ngắn ngủi sáu ngày thời gian, hắn trải qua hơn trăm ngàn trận chiến, huyết nhiễm cổ điện và cả lao tù, ở nơi này triển khai đại chiến vô cùng kinh thiên.
Đáng tiếc, ngoại giới không ai biết được.
Nếu như gia tộc Trường Sinh trên Cửu Thiên biết được, khẳng định cũng sẽ kinh hãi, mạnh mẽ như Hoang, không ngờ lại có địch thủ, bị một đám sinh linh phong ấn ở chỗ này đánh cho trọng thương.
Nếu như sinh linh trong bình sứ chạy thoát ra một người, nếu như các pho tượng đá bị xích sắt khóa chặt thoát ra một người, thế giới này sẽ thế nào?
Đó quá nửa là một tràng tai họa!
Thạch Hạo đang chiến đấu ác liệt, hắn huyết chiến hết sáu ngày sáu đêm, cuối cùng cũng lạc ấn hết toàn áo nghĩa trên hai khối Chân Hoàng cốt vào trong đầu, hơn nữa còn có thành tựu nhất định rồi.
Không hẳn nói là đã thành thục, nhưng hắn đã có thể nhớ rõ những hoa văn mênh mong phứt tạp dày đặc như sao trời đó, có thể chân chính tự mình đi tu luyện Chân Hoàng bảo thuật rồi.
Chân Hoàng bảo thuật đã tới tay!
Đây chính là thần thông mà Thạch Hạo luôn mong muốn, hôm nay đã thành công viên mãn.
Mọi thứ đều yên ắng lại, Thạch Hạo hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu.
Sau sáu ngày chiến đấu ác liệt, hắn mệt mỏi không chịu nổi, đến xương cốt cũng phải gãy vụn, một lần nguy hiểm nhất chính là đầu lâu bị một lợi trảo xuyên qua tạo thành năm lỗ thủng trông vô cùng khủng khiếp, cũng may hắn đã gắng gượng vượt qua được.
Một tầng hỏa diễm đang nhảy múa, dính lên trên người hắn, giống như là linh vũ Chân Hoàng, vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ, bao bọc lấy hắn, tràn ra sinh cơ hừng hực.
Ầm!
Thạch Hạo đứng lên, hắn đã hoàn toàn hồi phục.
Những vết thương mà hắn phải chịu đối với Thần thông niết bàn của bí thuật Chân Hoàng giống như dùng dao mổ trâu để giết gà, thành quả chữa trị vô cùng tuyệt vời.
Thạch Hạo kinh hỉ, nếu như triệt để thấu hiểu được loại diệu thuật này, tương lai dù có trọng thương gần chết, cũng có thể tái sinh lại, không có loại cổ thuật nào trân quý hơn loại này cả.
Đây là tuyệt học bảo mệnh!
“Điểu Gia, Tinh Bích Đại Gia, xin đa tạ, ta phải về thế giới hiện thức đi trải nghiệm một phen.” Thạch Hạo cáo từ.
Thu hoạch to lớn, hắn cần phải đi tiêu hóa chúng, đi tham ngộ, đi tìm hiểu thấu triệt.
Hôm nay, Chân Hoàng bảo thuật đã hoàn toàn xuất thế rồi!
Điểu Gia, Tinh Bích Đại Gia cũng than thở không thôi, cũng may là tuyển đúng người, hắn không ngờ lại thành công.
Phải biết rằng, nơi đây nhìn yên bình như vậy, nhưng một khi xông vào đó, nhất định là cửu tử nhất sinh, sinh linh phong ấn quá mạnh mẽ, hơi một tí là sẽ giết chết hết cái gọi là thiên tư ngút trời gì đó.
“Hạ giới, lao tù.” Thạch Hạo lẩm bẩm, sau đó quay đầu nhìn về phía hai vị lão giả, quang mang trong mắt đại thịnh.
Bởi vì, Thạch Hạo đột nhiên giác ngộ, ý thức được trước đây có thể đã bỏ lỡ gì đó.
“Ta dường như bị ngộ nhận gì đó, chẳng lẽ cái gọi là lao tù hạ giới, không phải nói Bát Vực, mà là nói bên trong Hư Thần Giới?” Thạch Hạo trong lòng kinh hãi.
Hắn cảm thấy, có một cánh cửa nào đó trong lòng đột nhiên mở toang, bị lực lượng mạnh mẽ mở ra.
Suy đoán này quá kinh người, khác hẳn với những nhận thức trước đây!
Một số bí mật nào đó của hạ giới, ẩn giấu bên trong Hư Thần Giới!
“Cái gọi là lao tù, không phải Bát Vực. Cái gọi là sinh linh bất khả chiến bại, đều bị trấn áp bên trong Hư Thần Giới.” Thạch Hạo khàn giọng nhìn về phía hai vị lão giả.