Một bóng người máu me khắp người phía vực ngoại bay ngược về sau, những giọt máu tươi vương vãi khiến các thiên thể to lớn diệt vong.
Ở khu vực ấy, đâu đâu cũng là xác ngôi sao, đâu đâu cũng là thiên thạch, rất nhiều ngôi sao bị đánh cho nổ tung tựa như pháo hoa rực rỡ.
Cường giả của Đế quan liều mạng với Chí Tôn dị vực, đây là một trận chiến vô cùng thống khổ.
Đâu tiên, Chí Tôn của dị vực mạnh mẽ tới đặc biệt, mỗi một người đều là kình địch, tiếp nữa cường giả của dị vực nhiều hơn bên phía Đế quan, đàn sói vây quét, khí sát phạt ngập trời.
Bên dưới tinh không, một vị Chí Tôn của Đế quan bị người đánh bay ngược, kẻ địch cầm bảo xử trong tay rồi ầm, kết quả máu tươi tung tóe.
Vị Chí Tôn ấy bị thương, cả người đều là vết rạn, thậm chí xương bả vai cũng nổ tung be bét máu thịt, thể phách bị hao tổn cực nghiêm trọng.
"Đế quan, hôm nay nhất định điệt!"
"Trước đó, cường giả nhân đạo tối đỉnh cao bên Đế quan sẽ chết sạch sành sanh!"
Đây là lời nói đầy lạnh lùng của Chí Tôn dị vực đang biểu đạt quyết tâm của mình, để lộ ra vẻ tàn khốc cũng như vô tình của bọn họ, sẽ không hề cho sinh linh bên phía Đế quan có bất cứ cơ hội nào.
Huyết dịch tung tóe, vị Chí Tôn tới từ cửu Thiên bị bảo xử đánh trúng đã gặp phải một đòn trí mạn phía sau lưng, một thanh chiến mâu lấp lánh từ trong bóng tối lao tới.
Nó xua tan màn đêm, lưỡi mâu sắc bén phụt xuyên thủng qua thân thể của vị Chí Tôn này.
"A..." Vị Chí Tôn này hét lớn, hắn không cách nào tránh né được, bởi vì địch thủ trong khu vực này quá nhiều, vừa nãy có ít nhất hai ba người đang kiềm chế hắn.
Hắn bị xiềng xích pháp tắc quấn chặt, bị người liên thủ khóa chặt thân thể khiến cho việc vượt qua hư không vô cùng khó khắn, cho nên không thể tránh thoát được.
Phụt!
Tiếp đó, một thanh trường đao sáng bóng như tuyết bổ tới chém bay đầu lâu, giết chết nguyên thần của hắn, thêm một vị Chí Tôn lại bỏ mạng nơi đây.
Mỗi một cường giả tối đỉnh bên phía Đế quan đều rơi vào tỉnh cảnh vô cùng gay cấn, bị người khác săn bắt, đang trong tình thế nguy cấp, bất cứ lúc nào cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn diễn ra.
Mạnh Thiên Chính rất mạnh thế nhưng hắn đang bị người khác ngăn cản, Chí Tôn Đế tộc tự mình xuất thủ cùng với sự trợ giúp của những cường giả khác hòng phong ấn hắn trong tinh không.
Vốn là, Mạnh Thiên Chính với thần tiễn kinh người liên tiếp bắn giết cừu địch, tạo thành sự phá rối vô cùng khủng khiếp thế nhưng hiện giờ hắn lại đang bị kiềm chế, tình cảnh không ổn chút nào.
"Ngươi rất mạnh nhưng lại có ích gì chứ, có thể nghịch chuyển bên dưới tinh không này ư?" Chí Tôn Đế tộc lạnh lùng nói.
"Bày trận, luyện hóa hắn!" Hắn phân phó.
Xung quanh xuất hiện từng cây cờ lớn, có màu vàng đất hừng hực ngọn lửa, có màu đen với mênh mông sương mù, có màu đỏ thẫm cuồn cuộn máu tanh...
Cờ lớn phấp phới phần phật, ầm ầm, những ngôi sao xung quanh đều bị chấn nát, cảnh tượng khủng khiếp.
Từng vệt ánh sáng bắn ra từ mặt cờ xông thẳng về phía Mạnh Thiên Chính đang đứng trong tinh không kia, chúng hóa thành trật tự tiến hành áp chế hòng phong ấn hắn lại.
Dù cho Mạnh Thiên Chính rất mạnh nhưng đang Chí Tôn vây nhốt, đang bị đại trận phong tỏa nên không thể cứu vãn được gì. Hắn chỉ trơ mắt nhìn cường giả bên phía Đế quan bỏ mạng chứ không thể nào ngăn cản được.
"Áp chế rồi giữ chặt hắn dưới tinh không!" Vị cường giả Đế tộc kia xuất thủ rồi kêu gọi những người khác đồng thời xuất thủ, tiến hành giam cầm Mạnh Thiên Chính.
Có thể thấy được Mạnh Thiên Chính mạnh mẽ cỡ nào, phải khiến cho Đế tộc đầy mạnh mẽ và tự phụ phải lên tiếng nhờ giúp đỡ liên thủ phong ấn, chiến tích này mà truyền đi thì nhất định sẽ gây nên náo động vô cùng lớn.
Nhưng mà, với tình hình trước mắt mà nói thì chỉ vô dụng, dù cho huy hoàng hơn nữa nhưng nếu chết trận nơi đây thì chẳng hề có ý nghĩa gì, sự mạnh mẽ của Mạnh Thiên Chính rõ như ban ngày thế nhưng chết đi thì tất cả sẽ thành không.
Hiện giờ, khẩn yếu nhất chính là giết địch, diệt sạch cường giả một phương.
"Giết!"
Tình thế chẳng hề lạc quan chút nào, xa xa lại thêm một vị Chí Tôn chua xót gào lớn, đó là cường giả của cửu Thiên đang bị người ngăn chặn, mắt thấy không thể nào chống trả lại được nữa.
Ầm!
Cuối cùng, hắn nổ tung trong hư không, bị người khác dùng Lang Nha đại bổng đập thành sương máu, xương cốt tung tóe bốn phương tám hướng, máu nhuộm hư không.
Sao lại như thế chứ? Trên tường thành Đế quan, mọi người như muốn rách cả mí mắt nhìm chằm chằm vào mấy mặt cốt kính lơ lửng giữa hư không, thông qua chúng nó để quan sát cuộc đại chiến ngoài vực ngoại.
Thân thể của mọi người toát ra khí lạnh, chút ước ao cũng như chờ đợi cuối cùng trong lòng đã không còn tồn tại nữa, bọn họ hiểu rõ bên Đế quan đã chiến bại, sắp đại bại tới nơi rồi.
Những vị Chí Tôn này không ngăn được, vậy thì bước kế tiếp chính là Đế quan, một khi bị phá thì nhất định máu chảy thành sông, hài cốt chất chồng như núi.
Trong tinh không là cuộc đại chiến thê thảm.
Thỉnh thoảng sẽ có máu tươi Chí Tôn tung bay làm cho một ít sao lớn phai mờ vì bị bắn trúng, tiếp đó là hủy diệt.
Tu sĩ của Đế quan đại chiến với dị vực cũng không có quá nhiều vị trí nổi trội, một trong số đó là Vương Trường Sinh, hiện tại hắn đang đè đầu cưỡi cổ đánh đập đối thủ, chiếm cứ thế thượng phong.
"Hả? Giết hắn!" Phía dị vực có người phát hiện nên nhanh chóng tiếp viện.
Một trước một sau, hai đại cường giả áp sát, gió mạnh cuồn cuộn, bầu rời bị cơn gió to đen ngòm xé rách, khủng khiếp vô cùng.
Vương Trường Sinh rất khôi ngô, nhìn vẻ bề ngoài của hắn thì tầm mười sáu mười bảy tuổi, non nớt tới quá đáng, thế nhưng sự đáng sợ của hắn thì lại tuyệt đối ghê rợn và cũng nguy hiểm không kém.
Mà kết quả chiến đấu lại nằm ngoài dự liệu người ta, dưới sự ngăn cản của hai đại cường giả thì hắn vận dụng tới tuyệt học vô thượng, giết ra hào quang rực rỡ!
Từ trong mi tâm hắn bay ra một thanh kiếm thai nhấp nháy ánh đen, là được tạo thành từ nguyên thần và vững chắc bất hủ, không gì không xuyên thủng, chỉ trong giây lát thì có thể trảm nát trời xanh!
Phụt!
Chiêu kiếm này quá đột ngột và cũng quá mãnh liệt, thế như bẻ cành khô, không thể ngăn cản.
Một vị Chí Tôn đang giao thủ với hắn liền bị đánh bay đầu lâu, nguyên thần bị chém giết, từng mảng mưa máu lan tỏa đồng thời thi thể ngã ngửa giữa tinh không.
Phía sau, một vị cường giả khác kinh hãi, bọn họ liên thủ thế nhưng lại bị giết ngược lại?
Cả người hắn căng thẳng, trong lòng sợ hãi và ý thức được, hắn cũng đang gặp nguy hiểm, bởi vì trong tích tắc đó thì thân thể hắn hành động trở nên bất tiện tựa như đang bị phong ấn.
Phụt!
Kiếm thai màu đen kia lao tới bổ đôi hắn làm hai, giết gọn gọn, nguyên thần biến mất.
Trận chiến này kinh động tất cả mọi người xung quanh, một đám cường giả dị vực khiếp sợ trông lại.
"Bình Loạn quyết!" Có người hét lớn.
Không thể không sợ hãi, bởi vì thứ này nằm trong tam đại kiếm quyết mạnh nhất thời cổ đại, được mệnh danh là một trong những sát chiêu mạnh mẽ nhất!
Thời tiên cổ rất là náo loạn, có lẽ còn trước cả lúc xảy ra va chạm với dị vực.
Vào trung kỳ thời Tiên cổ đó thì từng có người triển khai Bình Loạn quyết, giương kích dị vực, đánh giết Vương Bất hủ, khiến cả một thời đại phải sợ hãi, chặn đứng một lần tiến đánh mạnh mẽ của dị vực.
Đáng tiếc, sau trận chiến đó thì sinh linh đã triển khai Bình Loạn quyết đã trọng thương, rồi dẫn tới cái chết.
"Ha ha, thật sự là Bình Loạn quyết, kiếm quyết từng giết qua Vương Bất hủ, ngươi nạp mạng đi!" Có người gầm nhẹ, Chí Tôn dị vực đánh tới.
Thứ được gọi là Bình Loạn quyết này có uy danh quá thịnh, đã từng chấn động qua niên đại Tiên cổ.
Vương Trường Sinh liều mạng, không thể nào không liều mạng được, dị vực đã tỏ rõ thái độ rằng muốn tiêu diệt hết thảy Chí Tôn Đế quan, chém sạch cao tầng sau đó là phá tan Đế quan.
"Gào!'
Vương Trường Sinh gào lớn, toàn bộ mái tóc dài phấp phới, tuy rằng dáng vẻ trẻ tới mức quán đáng thế nhưng ánh mắt lại sắc bén không gì sánh được, phía trước mi tâm của hắn đang bồng bềnh một thanh kiếm thai màu đen phát sáng đồng thời cùng với hắn.
"Giết!"
Huyết chiến bùng phát, Vương Trường Sinh vật lộn xuất toàn lực.
Không một ai dám khinh thường hắn, xưa nay không người nào hoài ghi sức chiến đấu của hắn, bởi vì, hắn từng tranh đấu với Mạnh Thiên Chính, cùng xuất một đời, chưa từng bị thua.
Nhắc tới hai người này chính là vị trí ngang hàng nhau, bọn họ là song hùng tuyệt đại, thần dũng vô địch.
Đương nhiên, cũng có người cho rằng, Mạnh Thiên Chính với tinh lực không đủ dồi dào nên chưa chắc đã có tiềm lực hơn Vương Trường Sinh.
Bởi vì, Vương Trường Sinh quá nghịch thiên, sở dĩ hắn có dáng vẻ trẻ trung như vậy không phải là kết quả của việc thay đổi dung mạo, mà là hắn từng niết bàn, lần nữa sống thêm nửa đời nữa.
Chỉ thiếu một chút thì hắn đã có thể sống thêm một đời rồi!
Loại niết bàn này chính là quá trình khiến bản thân mình phản lão hoàn đồng, làm cho cả người khôi phục lại niên đại hoàng kim.
Chỉ cần không thành Tiên thì không thể trường sinh, bọn họ sống từ kỷ nguyên đầu tới giờ nên tuổi thọ cũng gần như khô kiệt rồi, cần phải sống thêm đời thứ hai mới được.
Thế nhưng, từ xưa tới nay có mấy ai sống thêm đời nữa chứ? Hiếm như lá mùa thu vậy, không thể nào được!
Đương nhiên, còn có một nhóm người lại cho rằng, quá đáng tiếc cho Mạnh Thiên Chính, hắn từ nhỏ đã thiên hạ không đối thủ, đánh đâu thắng đó, không người nào có thể địch. Chỉ là, hắn cố ý bước lên con đường Lấy thân làm chủng và xảy ra bất trắc trên con đường này khiến bản thân tàn phế, ảnh hưởng tới thành tựu tương lai.
Đại đạo của bản thân vỡ tan, sẽ ảnh hưởng tới một đời!
Nếu không, rất nhiều người cho rằng Mạnh Thiên Chính sẽ còn khủng khiếp hơn hiện tại, rất khó tưởng tượng ra được hắn sẽ đạt tới độ cao ra sao.
"Giết!"
Vương Trường Sinh gào thét, kiếm thai của hắn đen thui dài chừng lòng bàn tay, thế nhưng không gì là không xuyên thủng, là do nguyên thần biến thành, được mệnh danh là có thể chém phá tất cả mọi ngăn cản.
Phụt
Dù cho đang bị người vây công thì hắn lại chém giết thêm một tên Chí Tôn nữa, kiếm thai màu đen nhuốm máu, tinh không run rẩy vì đó!
Vương Trường Sinh phát uy giết địch liên tiếp, thu hút toàn bộ địch ý của Chí Tôn dị vực.
"Bình Loạn quyết, ký ức kia xa xôi cỡ nào, năm xưa từng giết qua Vương của giới ta, truyền thừa không rõ như vậy tuyệt phải bị diệt trừ!"
Đế tộc đã bị kinh động, tên Đế tộc vừa giết tổ tiên của Tác Cổ Ngự Long ép thẳng về phía Vương Trường Sinh.
Phía sau hắn còn có những Chí Tôn khác nữa, ai cũng muốn tiêu diệt Vương Trường Sinh.
"Bình Loạn quyết, khó lòng mà bình loạn được!" Tên Đế tộc kia lên tiếng, con ngươi sâu thẳm, hắn tự mình giết thẳng hướng Vương Trường Sinh.
Ầm!
Đại chiến kinh thế bùng phát, Đế tộc giận dữ, đất trời rung chuyển, Vương Trường Sinh chém giết liên tiếp Chí Tôn dị vực nên đã dẫn tới sát ý ngập trời của đối thủ, ai nấy cũng muốn giết cho bằng được hắn.