Một kiếm trảm thiên khung!
Hàn quang lấp lánh, giống như là một con sông ngân hà quét ngang giữa càn khôn.
Hồng Chân, trực tiếp mất mạng. Mi tâm có một cái lỗ máu lớn, đang không ngờ chảy máu sớm đã phơi thây nơi đó.
"A... " Người ở phụ cận kêu lớn, càng có Chí Tôn phát ra tiếng rống lớn kinh thiên động địa, thương vũ nhất thời nổ tung.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Hoang lại tới vào lúc này, quyết đoán và sắc bén, trực tiếp xuất thủ, một kiếm diệt đi hậu nhân ưu tú của Hồng gia, một vị anh tài điêu linh, máu nhuộm bên ngoài thánh thổ.
Loại âm thanh này, đủ để làm rơi rớt cả nhật nguyệt tinh thần, chấn chết từng nhóm cường giả. Nhưng vị Chí Tôn của Hồng gia không hề xung kích Bổ Thiên đạo, âm thanh sát phạt đó nội liễm, lực phá hoại tiêu thất.
Sưu mọt tiếng, một vị Chí Tôn trong đó xuất hiện ở trước thi thể Hồng Chân, lòng bàn tay phát ra hàng trăm hàng ngàn đạo ánh sáng, muốn cứu vãn lại tính mạng của y.
Thế nhưng, điều này làm sao có thể!
Một kích của Chí Tôn, thiên tài Độn Nhất cảnh giới có kinh diễm thế nào cũng không chịu nổi. Thi thể Hồng Chân trông vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi vừa đụng vào lập tức hóa thành mưa ánh sáng.
Một đạo kiếm khí, chém đứt đoạn tam thế!
Cho dù là luân hồi, cho dù là kiếp sau, kẻ này cũng đã là người chết, không thể nào vãng sinh. Kiếm khí đó như thủy triều, sớm đã hủy đi toàn bộ sinh cơ.
Mưa ánh sáng qua đi còn lại chỉ là tro tàn.
Đông!
Trên không trung có người giao thủ, là hai vị Chí Tôn khác truy kích, muốn bắt lấy Thạch Hạo. Tam đại cao thủ bọn họ ở đây, Hoang không ngờ vẫn dám ngông cuồng như vậy.
Hoang giết chết Hồng Chân như vậy chẳng khác nào là chém đi tôn nghiêm của bọn họ.
Xoẹt!
Chí Tôn thứ ba cũng truy kích, bỏ qua Hồng Chân lao thẳng lên không trung.
Nơi tọa lạc của Bổ Thiên Đạo là một nơi thanh tú, đều là thần sơn tán phát ra sương trắng, bốc lên ánh sáng tinh lành, giống như là ngũ sắc rực rỡ, long khí bừng bừng.
Ở nơi này có những hòn đảo bay lơ lửng, có những cổ thành sừng sững không ngã, còn mùi hương Thần dược nứt mũi, càng có di tích của Tiên đạo.
Hôm nay bên ngoài sơn môn bạo phát đại chiến. Pháp trận của bọn họ thức tỉnh toàn diện, không dám có chút trì hoãn nào, đại trận hộ giáo mở ra, bắn ra từng đạo Tiên khí.
"Hoang, đúng thật là thần uy kinh thế!" Một vị lão giả thở dài nói.
"Nhân vật bực này, một kỷ nguyên chỉ có thể có một người a!" Cũng có người khác gật đầu.
"Có mạnh hơn nữa cũng có ích gì, hắn sẽ tiến vào Tiên vực sao? Thành tựu một đời đã đi đến điểm cuối." Cũng có một vị lão giả lắc đầu.
Đây chính là đại biểu cho thái độ bất đồng của Bổ Thiên Đạo.
Thanh Y, hai mắt như nước lẳng lặng nhìn về phía trước. Đáy mắt phát ra ánh sáng lập lòe, áo trắng tung bay, khí tức Tiên đạo ngày càng nồng đậm.
Trong lòng nàng kỳ thực không hề bình tĩnh, sâu trong nội tâm như có thiên nhân đang giao chiến, một lúc thì là Nguyệt Thiền, một lúc lại hóa thành Thanh Y. Mọi thứ thuộc về nàng và hắn hiện ra từng li từng tí.
Một đời này, quỹ tích vận mệnh của nàng luôn luôn liên quan đến người này, đi con đường nào, là lấy hay là bỏ, phải lựa chọn như thế nào?
Hai mắt Thanh Y mê man, mang theo hơi nước. Trong thoáng chốc, từng màn chuyện xưa lại tái hiện, đè ép về phía nàng.
Một khắc sau, nàng lại yên tĩnh lại, thanh lãnh như trăng, mang theo khí tức xuất thế. Đó là Nguyệt Thiền, nàng cũng đang tranh đấu, đời này của nàng không hề có tạp niệm, chỉ muốn thành Tiên.
Hồng trần quá độ đều nên trảm!
Nàng có thể vung kiếm chém đi chấp niệm cuối cùng.
"Thanh Y, nàng vẫn còn đó sao?" Trên thiên khung, Thạch Hạo quét ngang, du đấu với ba đại Chí Tôn, nhìn về phía dưới chất vấn.
"Ngươi đi đi, đừng nên lưu luyến, Thanh Y đã chém đi đoạn trần duyên này rồi, muốn bước lên Đăng Thiên lộ, tiến vào Tiên vực." Một vị lão giả của Bổ Thiên Đạo nói.
"Tiểu hữu ngươi vẫn nên mau chóng rời đi. Nếu không sẽ kinh động tới một số người mang theo địch ý với ngươi." Một người trong số đó rất là ôn hòa, khuyên bảo Thạch Hạo.
Thạch Hạo nhìn về phía Thanh Y nói: "Ngươi muốn rời khỏi một giới này sao?"
Thanh Y, thân thể hơi lay động, chậm rãi giơ cánh tay lên, giống như là muốn vung tay. Nhưng rất nhanh, cánh tay đó lại trở về vị trí cũ không hề cử động nữa.
Nội tâm nàng càng ngày càng loạn, hai hồn dung hợp thành một thể, phảng phất giống như muốn tách ra, đang giằng co ở bên trong. Điều này đại biểu cho tâm tình của một nhân cách hoàn chỉnh.
Lựa chọn như thế nào đây?
"Còn xin rời đi!" Một người khác của Bổ Thiên Đạo mở miệng, nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Đưa cả giáo vào trong Tiên vực, bọn họ có qua lại mật thiết với một đạo thống cổ lão và cường đại ở Tiên vực, hoặc có lẽ là muốn đầu nhập vào một thế lực cự vô phách đã đản sinh ra Tiên Vương kia.
Hoang hiện tại tuy rằng thiên tư thần võ, nhưng lại có bất hòa với một bộ phận nhỏ đạo thống ở Tiên vực. Bọn họ đã biết được không ít tin tức, không muốn rước thêm phiền phức.
"Thanh Y!" Thạch Hạo hô, thanh âm càng lớn hơn.
Bổ Thiên Đạo, từng tòa linh sơn rất mông lung, ngập tràn sương trắng. Một bóng hình thanh lệ đứng đó, đang do dự, đang bàng hoàng, cuối cùng nàng tựa như là lắc đầu.
"Tiểu hữu, ngươi vẫn là nên rời đi thôi, bản thân xin hãy bảo trọng!" Đạo chủ của Bổ Thiên Đạo mở miệng.
Cuối cùng Thanh Y vẫn đứng ở đó, nàng chầm chậm lắc đầu.
"Được, hẹn gặp lại!" Thạch Hạo nói, rồi tung người rời đi.
"Chạy đi đâu!" Tam đại cường giả đồng thời truy đuổi, muốn chặn giết Hoang, lưu hắn lại.
Chính vào lúc này, Thạch Hạo một phân thành ba, ba đạo hoa đại đạo nở rộ. Hắn giống như có nhiều thêm mấy cái thân thể, phân biệt lao về các hướng khác nhau.
Hắn cứ như vậy rời đi, trong lòng Thanh Y co rút mãnh liệt, rất đau, càng thêm buồn vô cứo. Nàng nâng đôi bàn tay trắng như ngó sen lên nắm vào hư không.
Bổ Thiên Đạo, một đám người đều lộ ra vẻ kinh sợ. Không nghĩ tới kỳ tài trẻ tuổi chấn động Cửu Thiên Thập Địa này lại quyết đoán như vậy, cứ rời đi như thế.
Trong bọn họ cũng có người không vui, rất là đáng tiếc. Ai cũng có thể nhìn ra Hoang là tuyệt thế thiên tài. Dạng người như vậy nếu như ở Tiên vực, nếu như có thể thành Tiên, thì sẽ có phong thái cỡ nào?
Đáng tiếc, hắn sẽ không đi Tiên vực, mà cái thế giới này lại không thể thành Tiên!
Hiện tại không thể, ngày sau cũng không thể!
Chú định là phải tiến vào thời đại mạt pháp rồi!
Ai có thể sáng tạo kỳ tích, ai có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích, ngay cả pháp cũng không thể, thì còn nói đến cái gì mà thành Tiên!
Phốc!
Phương xa, có một đạo huyết quang cùng với một đạo kiếm khí thông thiên. Cả mảng sao trời bị chém rụng, ngoài ra còn có một cánh tay cùng với đầu vai rơi xuống.
Đó là Chí Tôn của Hồng gia tới từ Tiên vực, trong quá trình chia ra đuổi theo Hoang, một người trong số đó suýt tí nữa bị chém thành hai nử. Cả người y đều ngã quỵ xuống, mang theo mưa máu.
Chí Tôn huyết, hủy diệt sơn hà, ù ù chấn động kịch liệt, cảnh tượng doạ người.
Đám người của Bổ thiên đạo nhìn tới hoảng sợ run rẩy, đây chính là Hoang, trước khi rời đi, mà còn có một kiếm kinh diễm như vậy, chém rụng cánh tay của một vị Chí Tôn trong đó.
Nhưng mà, sự tình vẫn còn chưa hết, đột nhiên, một đạo thần hồng từ trên trời giáng xuống, quá nhanh, như là Đế Tinh từ viễn cổ rơi xuống, nện như điên vào thiên địa vạn vật.
Ầm ầm!
Đó là Hoang, hắn không những không lùi mà còn tiến tới, giết ngược trở về, truy kích kẻ bị thương kia, muốn đánh chết kẻ đó.
"Ngươi. . ." vị Chí Tôn Hồng gia này kinh hãi, Hoang lá gan thật là quá lớn, lại dám làm như thế.
"Tiểu bối, chạy đi đâu!" Hai người khác truy đuổi sai mục tiêu, bây giờ đang điên cuồng giết trở lại.
Ầm!
Chí Tôn mất đi một tay kia bị thân ảnh giống như là Tiên Vương kia từ trên cao giáng xuống nện vào, cả người phun ra đầy máu, bay ngược ra sau, đồng thời còn trúng phải một kiếm.
Phụt một tiếng, sau khi một kiếm này chém trúng, cả người y đều là vết nứt, là kiếm khí đang khuấy động.
"A. . ."
Người này hét lên thảm thiết, cả người như đứt ra từng khúc, bên trong kiếm quang bốc lên mảng máu lớn, cảnh tượng doạ người.
Bất quá, hai người kia rốt cục đã giết trở về, nhanh chóng thủ hộ ở bên cạnh y, cũng như xuất thủ tương trợ, giúp người này hóa giải kiếm khí, nhưng y vẫn bị trọng thương, chiến lực giảm mạnh.
Ba đại cao thủ đứng chung một chỗ, không dám tách ra, cũng không còn truy kích, mà là cẩn thận phòng bị, cũng bắt đầu đốt một tấm bùa màu vàng, là đang truyền tin.
"Còn dám theo theo, giết không tha!" Hoang cứ nói như thế.
Hắn cứ như vậy rời đi, rất tùy ý, rất tự tại, cứ ở trước mặt họ bước lên tinh không rời đi như vậy.
Quá sỉ nhục, ba đại cao thủ cùng nhau phục kích, kết quả còn bị trọng thương một người, bọn họ sắc mặt tái xanh, cái này thật sự là một loại nhục nhã vô cùng, Hoang tại sao có thể lại mạnh như vậy?
Bổ Thiên Đạo, mọi người đều bị chấn động, yên tĩnh không nói lời nào.
"Thanh Y, trước khi nàng rời đi, ta sẽ tới đưa tiễn." Sâu trong tinh không, truyền đến một đạo thanh âm bình thản, chỉ có mình Thanh Y có thể nghe được.