Hoàng Kim sư tử thật sự bị doạ không nhẹ, một cái xương sọ mà thôi, không biết đã xuất hiện từ niên đại nào, luyện vũ trụ thành hồ nước, nạp cổ kim thành mộng cảnh, thật sự làm người nghe được phải kinh hãi.
Nó một đường lao nhanh đi, tốc độ như thiểm điện, chớp mắt đã đi hơn mười vạn dặm, tốc độ so với thường ngày còn nhanh hơn nhiều.
Thạch Hạo đang trầm tư, xoa xoa khối ngọc trên tay, nó rất cổ xưa. Đây nhất định là cổ vật, hắn trân trọng cất nó đi.
Một khối xương sọ mà thôi, chứ không phải chân thân mà lại dạy ra nhiều cao thủ Tiên cấp, đều là sinh linh thiên tư ngút trời của mỗi thời đại khác nhau, quả thật là không đơn giản.
Đương nhiên, khiến Thạch Hạo để tâm chính là, vị chủ Cấm Khu đã từng đi qua con đê đó, còn đi sâu vào trong, và còn sống trở về, điều này mới chấn động.
Theo những gì hắn biết, trước giờ những người đi qua cũng đều chết cả, chưa từng còn sống quay về.
“Chỉ là, y bị thương quá nặng, tới cuối cùng cũng chết đi.” Thạch Hạo khẽ than, không lâu trước đó còn nhìn thấy trong bức hoạ, từng có tình cảnh bạch y nam tử bò ra từ thế giới phía sau con đê, toàn thân đầy máu, thất tha thất thểu, bước đi còn không vững.
Khiến cho vị chủ Cấm Khu bị thương tới như vậy, nơi đó quá kinh khủng rồi, cuối cùng còn khiến y chết đi, chôn xương nơi đất cũ thê lương này.
Khi cường giả bị giết chết nhục thân, e rằng chỉ cần một giọt máu cũng có thể tái tạo nhục thân, vị chủ Cấm Khu cường đại như vậy lại trực tiếp chết đi, loại thương thế quả thật khủng bố.
Sau khi chạy đi rất xa, quay đầu nhìn lại, hậu phương yên tĩnh, mê vụ ngập tràn, quay về trong hỗn độn, đã không còn nhìn thấy gì nữa.
“Kỳ quái!”
Hoàng Kim sư tử ngờ vực, nó thử quay lại vài bước, phát hiện đã bị lạc đường, nhức đầu choáng váng, khó có thể đứng vững, tới cuối cùng lại tìm không được đường đi nữa.
“Chúng ta nên đi hướng nào?” Nó thấp thỏm không yên, nó phát hiện bốn phía mong lung, rất hôn ám, đầu óc rối mù, mất đi phương hướng.
Thạch Hạo kinh ngạc, hắn không hề bị lạc, có thể nhìn thấy ánh sáng ở phía xa kia rất rõ ràng, cùng với khu vực sương mù ở phía sau.
Là do khối ngọc này gây nên sao? Thạch Hạo lấy ra, ném nó xuống đất, sau đó hắn thất kinh phát hiện, hắn cũng bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, thiên địa đều đang xoay chuyển.
Hắn đưa tay ra, nhanh chóng triệu hồi miếng ngọc đó, lúc này đã hiểu rõ.
“Ngươi không cần dừng lại, cứ đi thẳng tới trước.” Thạch Hạo nói.
“Đó giống như là con đường lúc nãy mới đi qua.” Hoàng Kim sư tử có chút không xác định nói.
Thạch Hạo nghe được, biết nó đã triệt để lạc đường.
“Không cần hỏi nhiều, cứ đi thẳng là được.”
Quả nhiên, lần nữa lao đi như sấm chớp hơn năm mươi dặm, rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường, đã nhìn thấy mặt trời, nhìn thấy được muôn loài, triệt để thoát ra khỏi khu vực cổ quái đó.
Khi Hoàng Kim sư tử lần nữa dừng lại, rất cẩn thận quay đầu nhìn lại. nó phát hiện phía sau là một con sông lớn đang cuồn cuộn chảy, cắt ngang con đường phía sau, ngoài ra còn có một vùng đất nhung nham…
Nó choáng váng trợn mắt nhìn, một đường đi qua, lại không hề nhìn thấy dung mạo thật sự của con đường này, điều này thật quỷ dị.
Nó biết, nếu để nó đi lại lần nữa, cho dù thế nào cũng không có biện pháp tiếp cận khu vực Sinh Mệnh Cấm Khu đó, khu vực đó nằm trong thời không hỗn loạn.
“Rầm!”
Nơi xa, trong sơn mạch truyền đến âm thanh kịch liệt, có một số ngọn núi lớn sụp đổ, đá vụn bay loạn xạ, khói bụi ngập trời, vô cùng đột ngột.
“Cha, mẹ!”
Thạch Hạo giật mình, bởi vì hắn đã nhìn thấy. Trong sơn mạch đó có một chiến chiến thuyền đang xông loạn, làm cho rất nhiều ngọn núi sụp đổ.
Phát sinh chuyện gì vậy?
Vù vù…, Hoàng Kim sư tử bay lên không trung, chở theo Thạch Hạo nhanh chóng đi tới nơi đó.
Thạch Hạo nhảy xuống, đáp lên trên chiến thuyền, nhìn thấy hai người họ.
“Hài tử, ngươi quay lại rồi!” Tần Di Ninh thở phào một hơi, triệt để yên tâm rồi. Lúc trước bọn họ vô cùng khẩn trương, sợ Thạch Hạo xảy ra chuyện.
Rất nhanh Thạch Hạo đã hiểu, sau khi Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh dẫn theo đám hài tử rời khỏi, nhanh chóng chạy đi xa, an bài bọn chúng ở một nơi an toàn, để cho Vân Hi bảo vệ, sau đó bọn họ hai người quay lại tìm kiếm Thạch Hạo.
Cho dù biết được tu vi không bằng Thạch Hạo, nhưng thân là cha mẹ, bọn họ vẫn lo lắng, theo đường cũ quay về, sợ hắn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Kết quả, bọn họ giống như Hoàng Kim sư tử, một khi quay lại đều sẽ bị lạc mất phương hướng, chiến thuyền xông loạn, va chạm loạn xạ.
“Tốt rồi, chúng ta rời khỏi chỗ này, khu vực này sau này không cần đến nữa, có tràng vực thần bí đang bao phủ, là một cái Sinh Mệnh Cấm Khu.” Thạch Hạo giải thích.
Ở ngoài mười dặm, bọn họ nhìn thấy Vân Hi, còn có một đám hài tử sắc mặt khẩn trương cuống cuồng cả lên, bọn họ cũng đều an toàn.
Khi nhìn thấy chiến thuyền, còn có Hoàng Kim sư tử và Thạch Hạo trên đó, một đám hài tử đều hoan hô ầm ĩ, tất cả đều nhẹ người.
“Đều lên đây đi.”
Một đám hài tử nghe vậy liền nhanh chóng leo lên chiến thuyền giống như một bầy khỉ con.
Có một số hài tử mới biết đi, tuổi vẫn còn nhỏ, được Thạch Hạo phất tay, cuốn lên trên thuyền.
Chiến thuyền tiến về trước, sau khi đi đến nơi có người ở, bọn họ cũng biết được đây là nơi nào.
“Thiên vực!”
Hạ giới bát vực được phân chia thành tám vực khác nhau, phân biệt là: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang.
Cũng được xưng là bát đại lao tù.
“Đây là Thiên vực, đã từng có một cái Sinh Mệnh Cấm Khu, bất quá, người thượng giới cũng không biết! Thạch Hạo thở dài.
“Có khi nào nó là Cấm Khu Thập Tự Âm Dương địa, trốn xuống Thiên vực ở hạ giới?” Vân Hi nói.
Điều này cũng có thể, bởi vì sau khi từ Thập Tự Âm Dương địa đi ra, con đường đá đó liên thông xuống tới Cấm Khu nơi hạ giới này, hai bên có lẽ có liên quan.
“có lẽ là vậy!” Thạch Hạo gật đầu, nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Chiến thuyền hoành không, vô cùng to lớn, giống như một đám mây đen lướt ngang trời cao, rất nhanh, nó đã xuyên qua giới bích, đi vào một vực khác.
Chiến thuyền đẳng cấp này đến từ Thiên Thần thư viện, là một đám trưởng lão tự mình luyện chế cho Thạch Hạo, nó tự nhiên sẽ có thần uy khó lường, có thể vượt giới mà đi.
Huyền vực, một trong bát đại lao tù, đương nhiên đây là lời nói của người trên thượng giới. Còn đối với người của bát vực, đây là một cổ vực vô cùng cường đại.
Sau khi Thạch Hạo bọn họ lướt ngang hư không, xuyên qua giới bích tới vực này.
Huyền vực, có căn cơ của Tây Phương giáo ở hạ giới, có hậu duệ của Bất Lão Sơn, đều là những đạo thống đỉnh cấp.
Bất quá, Thạch Hạo bọn họ chỉ là đi ngang qua thôi, không chuẩn bị đi “bái phỏng”, cũng không muốn dừng lại, hắn nóng lòng muốn về nhà, muốn thật nhanh quay về tới Thạch thôn.
Nếu như về ngang qua ổ Côn Bằng, thần hà có thuyền giấy trôi bồng bềnh, Tây Lăng Giới…, hắn có lẽ còn dừng lại, trước mắt chỉ muốn một đường thẳng tiến.
Vù!
Hư không run chuyển, một chiếc thuyền lớn khác hiện ra, hai bên xém tí nữa đụng nhau.
Con thuyền này rất đẹp đẽ, vô cùng rực rỡ, thần cầm, hư ảnh mãnh thú lượn lờ xung quanh, đó là do cốt văn hiển hoá ra, dùng để bảo vệ thân thuyền.
Trông vô cùng thần vũ, giống như một chiếc chiến thuyền của một vị vương giả.
Bất quá, nếu so với chiến thuyền của Thạch Hạo, thì không cần nghĩ nhiều, khẳng định chúng nó không cùng một đẳng cấp. Nhưng ở nơi hạ giới này, chiến thuyền như vậy đã tương đối kinh khủng rồi.
Đồng thời, chiến thuyền của Thạch Hạo cũng phản phác quy chân, chỉ được cái to lớn mà thôi. Nếu muốn đánh giá, quả thật nhìn không ra nó có chỗ nào đặc biệt.
Nguyên nhân chủ yếu là sau khi tới hạ giới, hắn cố ý khống chế, chứ nếu mà toàn lực sử dụng con thuyền này, nhất định sẽ dẫn tới dao động mạnh mẽ còn hơn cảnh giới Độn Nhất.
Nếu mà như vậy, những nơi nó đi qua bầu trời đều bị nứt vỡ, núi sông phụ cận cũng sẽ bị nghiền nát, cũng không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh phải thấp thỏm lo sợ.
“Người nào đó?”
Đối diện, trên con thuyền lớn được chạm trổ công phu có người hét lớn.
Thạch Hạo đứng ở đầu thuyền, không hề lên tiếng, trong lòng tràn ngập cảm khái, cuối cùng cũng quay về rồi!
Mảnh thiên địa này khiếm khuyết pháp tắc hoàn chỉnh, áp chế đối với hắn cũng rất nhỏ, nếu ở nơi này động thủ, uy năng của hắn sẽ được phóng lớn lên rất nhiều lần.
Núi sông nơi đây với hắn mà nói quả thật quá yếu ớt.
Đám người đối diện hiển hiên có lai lịch không nhỏ, ít nhất ở Huyền vực cũng xem như là một thế lực cường đại. Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên đối diện đang đứng ngây ra ở đầu thuyền, nhất thời khiến bọn họ có chút phẫn nộ.
“Ân, thiếu niên kia, ngươi vì sao lại cản đường đi của bọn ta, chẳng lẽ các người muốn ngăn cản chúng ta sao?”
Đối diện tuy rằng là một vị lão giả, nhưng tính khí nóng nảy, lớn tiếng quát.
“Hữm, xin lỗi, vượt qua hư không nên có chút ngoài ý muốn.” Thạch Hạo định thần lại gật đầu với người đối diện nói.
Hoàng Kim sư tử trợn mắt nhìn, thần sắc bất thiện. Nếu như là nó chỉ cần một trảo liền đánh nát toàn bộ chiến thuyền đó, ai cản ai hả.
Bất quá, Thạch Hạo sớm đã cảnh cáo qua nó, nếu không cần thiết, không nên làm dữ ở hạ giới.
“Phong bá, sao rồi?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, mấy người hầu gái cùng một vị tiểu thư đi đến đầu thuyền.
Vị thiếu nữ này vô cùng xinh đẹp, là một mỹ nhân hiếm thấy, một thân váy áo màu vàng nhạt, đứng ở đầu thuyền, tà áo bay phất phới, thông minh tao nhã.
Giữa lông mày có ấn ký hình thoi, trên đỉnh đầu giữa những sợi tóc là một cặp sừng bằng ngọc, tựa như là long nữ.
Thiếu nữ này ngẩng đầu nhìn đầu thuyền lớn ở đối diện, nhìn thấy thiếu niên đứng ở đầu thuyền. Nàng nhất thời dại đi, quả thật không dám tin vào mắt mình.
“Ngươi… Ngươi là… “
Nhiều năm qua đi, thiếu niên đó vẫn thanh tú điển trai như trước, không có chút biến hoá nào, chỉ là thân thể cao hơn, càng ngày càng điển trai hơn, đôi mắt vẫn sáng ngời như vậy.
“Thạch Hạo!”Cuối cùng, nàng rất khẳng định mà gọi như vậy.
“Thạch Hạo, Thạch Hạo nào?”
“Tiểu Thạch trong truyền thuyết sao?”
Đầu thuyền, một số người nhất thời phát ra tiếng kêu kinh hãi, toàn bộ nhìn về thiếu niên ở phía đầu thuyền đối diện.
“Không sai, hắn là Tiểu Thạch!”
“Không sai biệt lắm, ta ở Hư Thần giới đã nhìn thấy qua, chính là hắn!”
“Trời ạ, thật sự là Tiểu Thạch, hắn sao lại xuất hiện, trở về hạ giới rồi sao?”
“Ta ngày xưa khi phục vụ tiểu thư, đã từng gặp qua hắn, chính là Tiểu Thạch!”
Đầu thuyền kia, một đám nữ tử bàn tán xôn xao, kinh ngạc và hưng phấn.
Ngay cả lão giả được gọi là Phong bá kia cũng giật mình, cảm thấy khó mà tin được, ngây người nhìn thiếu niên đó.
“Thiên Thiên quận chúa, đã lâu không gặp.” Thạch Hạo lên tiếng, lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng sẽ ở chỗ này gặp được một vị cố nhân.
Huyền vực, cả Tây Phương giáo và Bất Lão sơn cũng ở hạ giới nơi này lập giáo, ở bát vực mà nói có thể gọi là nơi địa linh nhân kiệt.
Thiên Thiên quận chúa, là một trong thập đại mỹ nhân của Huyền vực. Năm xưa khi một truyền nhân dòng chính của Bất Lão Sơn theo đuổi nàng, còn từng vì điều này mà kết oán với Thạch Hạo.
Đã nhiều năm qua đi, Thiên Thiên quận chúa không có quá nhiều thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy, linh động xuất trần. Lúc này miệng há to giống như gặp ma vậy.
“Ngươi không phải đi Thượng giới sao, còn có thể xuống đây?” Nàng trong lòng vô cùng nghi hoặc, tuy rằng vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này có chút ngây ngốc, nhìn có vẻ đáng yêu.
“Ta là ai, thiên tư Chí Tôn trong truyền thuyết, nơi nào mà không đi được, muốn về nhà cho nên quay về thôi.” Thạch Hạo cười vui vẻ nói.
Đám người này đã hoàn toàn tin tưởng, đây chính là Tiểu Thạch, giống y như trong truyền thuyết, da mặt dày, thích tự sướng, ăn rất khoẻ, thích những cô nàng mập mạp.
Rất lâu sau, Thiên Thiên quận chúa mới tỉnh táo lại, việc này quá kinh người, Tiểu Thạch trong truyền thuyết sau khi tới thượng giới lại quay về rồi.
“Tiểu Thạch, Ta mời đi ngươi tới làm khách ở tộc ta.” Thiên Thiên quận chúa chớp chớp mắt, vẻ mặt sáng ngời, muốn mời hắn tới tộc mình.
“Ta hôm nay mới quay lại, phải về Thạch thôn trước, đợi qua một đoạn thời gian đi.” Thạch Hạo nói thế nào cũng phải về tộc mình trước.
Hắn cười cười nói: “Nếu ngươi rãnh, có thể đi Hoang vực Thạch quốc tìm ta.”
“Được, không lâu sau, ta sẽ đi gặp ngươi!” Thiên Thiên quận chúa vui mừng gật đầu.
Sau một lúc, bọn họ chia ra, hai chiếc chiến thuyền lần nữa lướt qua hư không.
Cũng trong ngày này, tin tức ở Huyền vực truyền ra, Tiểu Thạch quay về rồi, kinh động đến các tộc các phái, tất cả mọi người lúc đầu cũng không tin.
Đây quả thật là một tin tức giật gân!