Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chúng lý tầm tha thiên bách độ: tìm kiếm nó trăm ngàn lần trong thiên địa này.

Sau khi trôi qua nhiều năm, Sơn bảo rốt cục cũng đã tới tay, Thạch Hạo tâm tình phức tạp, trong thời gian này có thể nói là trải qua biết bao thăng trầm, đã phát sinh quá nhiều sự tình.

Trong lúc đó, có thảm kịch các thôn xóm bị hủy diệt trong Đại Hoang, cũng có thiên tai hạ giới long trời đất lở, sóng gió thay đổi vương triều.

Thạch Hạo cũng từng rời khỏi, đi đến thượng giới, càng đi qua Biên Hoang, huyết chiến dị vực. Tới cuối cùng hắn cũng quay lại nơi này, nhìn thấy được Sơn Bảo mà khi hắn còn nhỏ bị các cường giả tranh đoạt.

Sơn Bảo này không giống như là khúc xương, có cảm giác ôn nhu như ngọc thạch, kiên cố bất hoại, hắn đã từng thử dùng sức bóp nát nó. Kết quả Sơn Bảo không hề tổn hại chút nào, không hề xuất hiện vết rạn nào.

Thạch Hạo sớm đã hoài nghi, khối xương này quá đặc thù, hiện tại càng thêm khẳng định, nó có vấn đề cực lớn.

Trong chốc lát, trong tay lại nhiều thêm một khúc xương, chính là Vạn Linh Đồ, đồng đạng là trắng sáng như ngọc, không hề có tì vết, hai khối cốt chất liệu quá giống nhau.

Đang!

Hai khối cốt chạm vào nhau, âm thanh tựa như là kim loại va vào nhau, rất thanh thúy và êm tai.

Thạch Hạo cẩn thận nhìn lại, hắn cảm thấy hai khối cốt này quả thật quá giống nhau. Hắn thu lại Vạn Linh Đồ, sau khi hít sâu một hơi dùng toàn lực đi bóp nát khối xương này.

Quả nhiên, nó vẫn kiên cố bất diệt, với thực lực cường đại của hắn bây giờ mà nói, căn bản vẫn không thể phá nổi.

"Rất giống!" Hắn hoài nghi, mảnh xương hình lập phương này cùng Vạn Linh Đồ có thể cùng một loại chất liệu. Nếu phỏng đoán này là đúng, riêng khối xương này cũng đã có giá trị vô lượng, có thể tế luyện thành chí bảo!

Nếu như không phải khối xương này hơi ảm đạm hơn một chút, cùng với Vạn Linh Đồ có chút khác biệt, Thạch Hạo sẽ lập tức có thể khẳng định, hai thứ này đều đồng nguyên.

"Kém hơn một chút!" Thạch Hạo vuốt ve khúc xương này.

Hắn lật qua lật lại xem xét, sau đó thi triển bảo thuật. Trước sau có sáu loại bảo thuật, tất cả đều tác dụng lên trên khúc xương này.

Lập tức khiến cho nó quang mang đại thịnh, vô cùng loá mắt, phóng ra quang mang lập lòe.

"A?" Chu Yếm kinh ngạc. Nó là tính khí nóng nảy, vừa rồi giày vò một phen cũng không có phát hiện ra điều gì dị thường. Không ngờ khi đến trong tay Thạch Hạo, lại có loại biến hóa này.

"Chỉ là thuận tay mà thôi, thấy nó tổng cộng có sáu mặt, nên ta lợi dụng bảo thuật thôi phát." Thạch Hạo nói.

Trên thực tế, hắn vừa rồi chỉ là nhất thời thông linh, tinh thần xúc động, thể nội có một loại đại pháp nào đó đang dị động, có thể nói là có loại cảm ứng tự nhiên khó hiểu nào đó.

Sáu mặt khối xương này trắng noãn, răng rắc phát ra một tiếng vang giòn giã, nó đã bị mở ra. Một mặt trong đó là một cái nắp, tự động thoát ly khỏi mảnh xương, lộ ra cảnh tượng bên trong.

Thiên nga Thánh giả thở dài, nói: "Bảo vật này quả nhiên cùng ngươi hữu duyên, lão hủ năm đó nghiên cứu thật lâu mới có thể mở ra, các ngươi đạt được trong nháy mắt liền thấy rõ bí mật của nó rồi."

Bên trong từng điểm hào quang, cái bảo hạp này là một cái pháp khí không gian cự đại sao? Nhìn nó nhỏ nhỏ, không hề lớn chút nào. Thế nhưng bên trong lại cho người ta cảm giác rất là trống trải, như là bầu trời đêm, đầy một trời sao.

Ở bên trong có mấy mảnh da thú, rất là cổ xưa, mang theo huyết tích khô khốc loang lỗ, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.

Giờ khắc này. Thạch Hạo thể nội có một loại pháp nào đó cảm ứng càng kịch liệt hơn, trong lòng hắn không hề bình tĩnh, có chút kích động, nhanh chóng lấy mấy tấm da thú ra.

"Quả nhiên là nó!"

Thạch Hạo trong lòng rung động không thôi, nắm lấy bọn chúng, quan sát một tờ lại một tờ. Cuối cùng hắn thở dài, vô cùng cảm khái.

"Chúng lý tầm tha thiên bách độ*, bỗng nhiên lại đạt được vào tay..."

Lúc trước, hắn đã từng không ngừng tìm kiếm, đau khổ lục soát, lại chẳng đạt được gì, bây giờ không ngờ nó lại xuất hiện ngay chỗ này.

Đây là truyền thừa của Cung Điện Chí Tôn!

Bên trong rõ ràng ghi chép lại môn thiên công cổ vô thượng của giáo này —— Lục Đạo Luân Hồi!

Đây là một bộ cổ kinh, ngoại trừ Lục Đạo Luân Hồi ra, còn có một số loại pháp khác, có không ít các loại bảo thuật, như Hống tộc, Loan Điểu tộc, Tất Phương tộc...

Trong đó quý giá nhất tự nhiên chính là Lục Đạo Luân Hồi!

"Rốt cục có thể đạt được cả bộ thiên công này rồi!"

Thạch Hạo từng chiếm được loại kinh văn này từ bên trong Thái Sơ Cổ Quáng. Nhưng chỉ có sáu tư thế, cũng không phải công pháp trọn vẹn chân chính, hôm nay mới đạt được phần sau.

Bất quá, sáu thức mở đầu đó cũng đã bác đại tinh thâm, đã giải thích ra rất nhiều áo nghĩa, nếu tiếp tục tìm hiểu sâu xuống, cũng đã đại biểu hơn nửa truyền thừa của pháp này.

Cho nên, khi Thạch Hạo dùng nó để đối địch mới thể hiện ra chiến lực vô tận.

Nhưng không hoàn chỉnh chung quy vẫn là không hoàn chỉnh, hiện tại đang bù đắp.

Năm xưa, hắn chỉ có thể dùng Lục Đạo Luân Hồi pháp không trọn vẹn liều mạng ngạnh kháng những môn thiên công cổ khác, còn hiện tại uy năng nhất định sẽ tăng mạnh!

Nếu như gặp lại đám địch thủ năm xưa, lại thi triển môn công pháp này, hắn nhất định có thể một đường quét ngang tất cả, trảm thần giết phật, ai dám ngăn cản liền giết người đó!

Thạch Hạo đứng bên trong cổ động, không ngừng kết ấn, sáu thức mở đầu liên tục thay đổi, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, cả người giống như là đại đạo hóa thân, sáu cái lỗ đen hiển hiện, thôn phệ hết thảy.

Sau đó, sợi thời gian phiêu lãng, thay đổi cả càn khôn.

Tiếp theo, sinh lão bệnh tử, thế gian muôn màu... cũng đều đang thay đổi, đây chính là đại thế luân hồi.

Tiếp theo, vũ trụ tinh hà diệt vong, hỗn độn hiển hiện, tiếp theo là Thái Sơ chi quang chiếu rọi, vạn vật đều khôi phục, tái tạo lại càn khôn, lần nữa tiến vào một thời đại mới.

Tới cuối cùng, các loại hình ảnh hiển hiện, có cái lớn như một vũ trụ, cái thì nhỏ như một con côn trùng, cũng đều đang luân hồi, có tinh thần vạn cổ đang lưu đãng đang chờ đợi tân sinh, cũng có vật chất đang chuyển hóa. Từ Chân Long trở về với cát bụi, lại bị thực vật hấp thu, trở thành một gốc thần thụ...

Các loại hình ảnh mỹ lệ không ngừng lưu chuyển, đây chính là Lục Đạo Luân Hồi, sự thay đổi của vạn vật đều nằm ở bên trong đó.

Cuối cùng thần sắc Thạch Hạo nghiêm túc, tất cả pháp ấn quy nhất, oanh một tiếng, đánh về phía trước, ý cảnh mà hắn triển hiện đã hoàn toàn bất đồng.

Đây là khống chế bảo thuật chi pháp, dung hợp nhiều loại bảo thuật, chồng chéo lên nhau, hình thành chiến lực càng thêm kinh khủng, nếu đánh ra như vậy, gặp thần giết thần gặp phật cản phật!

Sau đó mấy ngày, Thạch Hạo cũng đều lĩnh hội loại công pháp này, hắn muốn tìm hiểu thấu triệt Lục Đạo Luân Hồi này, đây là một môn đại pháp, có thể xưng là cái thế.

Từ xưa đến nay, kinh thư, đại pháp... truyền thừa bất diệt, nhưng đại pháp có thể xưng Vương cái thế, quả thật rất là hiếm thấy, bây giờ Thạch Hạo đã có một cái rồi!

Không nói cái khác, chỉ cần nắm giữ phương pháp này, hắn đã có thể quét ngang rất nhiều đối thủ, dù là đạo thống của Tiên Vực truyền thừa xa xưa, từng cái đều có lai lịch rất lớn, Thạch Hạo có được loại pháp này cũng xem như có chút lực lượng.

Thiên nga Thánh giả quá khứ mặc dù đã nghe qua dang tiếng của Thạch Hạo, biết hắn vô cùng kinh diễm, thế nhưng bây giờ khi chân chính đối mặt, hắn mới hiểu được cái gì gọi là sinh ra chỉ để tu luyện.

Đại pháp phứt tạp như vậy, rất khó tham ngộ thấu triệt, thế nhưng Tiểu Thạch chỉ cần mấy ngày liền có thể tham ngộ được.

"Tính mạng của ta, đã như tà dương xế chiều, có thể trong năm tháng tuế nguyệt cuối cùng chứng kiến con đường quật khởi của nhất đại thiên kiêu, cũng coi như là tam sinh hữu hạnh." Thiên nga Thánh giả nói.

"Ta sở dĩ có thể ngộ pháp nhanh như vậy, là bởi vì trước mắt đã là Độn Nhất cảnh giới, đã tích lũy đầy đủ rồi, bây giờ lĩnh hội đại pháp tự nhiên là nước chảy thành sông." Thạch Hạo hiếm khí cực kỳ khiêm tốn.

"Đừng nói nữa!" Chu Yếm tức giận.

Thiên nga Thánh giả cũng im lặng, bởi vì, tên Tiểu Thạch này mới có bao nhiêu tuổi chứ, so với lão ta còn nhỏ hơn nhiều lắm, thế mà lại còn nói cái gì tích lũy đã đầy đủ.

Đây là khiêm tốn, hay là tự ngạo chứ?

Thạch Hạo buông xuống quyển công pháp Lục Đạo Luân Hồi, hắn đã nhớ kỹ môn đại pháp này trong lòng, đồng thời lĩnh ngộ tới cảnh giới cực sâu, tiếp theo cần phải thực chiến kiểm nghiệm, dùng tuế nguyệt để đi ma luyện.

Bất cứ thần thông, bí thuật nào, một khi đã nghiên cứu đến tận cùng, cũng đều phải trải qua máu và lửa để tẩy lễ, chân kim cần hỏa luyện, không sợ đại kiếp nạn.

Hắn quan sát những da thú khác, đây đều là bảo thuật do Cung Điện Chí Tôn thu thập, có của Hống tộc, của Loan tộc, đều là bảo thuật khó lường.

Bất quá, sau khi lấy được bảo thuật của Lôi Đế, Côn Bằng, Liễu Thần, Chân Hoàng, Thạch Hạo cũng không còn quá kích động, bí thuật mạnh nhất cũng đều đã chứng kiến qua, sao còn hưng phấn với những thứ này?

Khi lật đến tấm da thú cuối cùng, tảng đá trong lòng hắn hơi động, đây một tấm da thú quá tàn phá, bên trên ghi lại chính là Toan Nghê pháp, phù văn mơ hồ, cũng sắp nhìn không rõ rồi.

Hắn cảm thấy có chỗ không đúng, Toan Nghê pháp tuy không yếu, nhưng tuyệt đối không thể lưu lại ở trang cuối cùng, so với những loại thần thông khác, nó cũng không thể nào là bảo thuật áp đáy hòm được!

Thạch Hạo tản ra thần thức, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, chăm chú cảm ứng.

Trong tích tắc, thần sắc hắn đột biến, thần thức nhanh chóng lui lại, cả người đều bay ngược ra ngoài, đồng thời, hắn còn mang theo Chu Yếm và Thiên Nga Thánh giả bảo hộ cho bọn họ an toàn.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Kiếm khí màu bạc tung hoành, chém cổ động này thành bột mịn, san bằng cả một ngọn núi, xuyên thủng cả hư không, chém rớt cả sao trời ở vực ngoại.

Đừng bảo là Thiên Nga Thánh Giả và Chu Yếm kinh hãi, cho dù bản thân Thạch Hạo cũng vô cùng giật mình, kiếm khí này quá mãnh liệt, vô kiên bất thối, trảm diệt những thứ hữu hình.

Ở ngay chỗ họ vừa đứng, da thú ghi chép Toan Nghê pháp đã hóa thành tro tàn, chỉ lưu lại một trang sách kim loại màu bạc, phía trên có hoa văn, có phù hiệu thần bí.

Nó đang tản phát ra kiếm khí, tuyệt thế vô song!

Một tờ giấy kim loại, không ngờ có thể phát ra loại kiếm khí như vậy, thực sự kinh thế hãi tục, chỉ vì nó ghi chép lại một loại kiếm quyết, mới dẫn đến cảnh tượng như vậy.

"Cái thế kiếm quyết!" Chu Yếm hưng phấn, nhảy dựng lên.

Thạch Hạo lẩm bẩm: "Ta biết mà, Cung Điện Chí Tôn làm sao có thể lại không có bí thuật áp đáy hòm chứ! ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK