Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kiếm cái nồi nấu nó!" Tào Vũ Sinh tức đến ngứa cả chân răng.

"Nhân sủng, bản vương đang nói chuyện, ngươi lăn sang một bên!" Chó con cảnh cáo.

"An tâm chớ vội, chúng ta kiên nhẫn trò chuyện một chút." Thạch Hạo mở miệng.

Chó con dài bằng bàn tay này, toàn thân lông tóc màu đỏ sậm, làm cho người ta cảm giác đã trải qua vô tận tuế nguyệt, thế nhưng lại có một cỗ sinh cơ bừng bừng đang tràn ngập.

Cái này có chút mâu thuẫn, nó giống như là một tên lão gia hỏa, lại giống là vừa mới xuất sinh.

Thạch Hạo phán đoán, cái này không khéo đúng thật là một cái lão yêu tinh, từ Tiên Cổ sống đến nay, chỉ là bởi vì có chuyện ngoài ý muốn mất hết đạo hạnh, nhưng nhục thân vẫn vô cùng cường đại.

Về phần cái gì chuyển thế trùng sinh, hắn căn bản không tin!

"Ngươi thật đúng là tin con chó con này! ?" Tào Vũ Sinh không cam lòng, rất muốn bảo Thạch Hạo thu thập nó.

Y thật sự đã chịu đủ rồi, y mới không tin con chó này, ngay cả Trường Sinh Dược mà sư phụ y gửi lại trồng ở nơi này cũng bị nó cho ăn trộm, còn không biết xấu hổ nói mình là Tiên Vương.

"Ngươi thật sự là từ dưới đất đào nó ra?" Thạch Hạo hỏi Tào Vũ Sinh.

"Ừ, cái mộ huyệt kia tồn tại vô tận năm tháng, ai biết lúc đào tới chỗ sâu nhất, lại đào ra một con chó con!" Tào Vũ Sinh tức giận không thôi.

"Ta cảnh cáo ngươi, còn dám gọi ta là chó con, ta sẽ trực tiếp ăn ngươi!" Chó con trừng mắt, răng nanh trong miệng nhấp nháy phát sáng.

"Chúng ta thẳng thắn nói chuyện một chút đi, đều không cần che giấu gì cả." Thạch Hạo nói, nhìn nhìn chó con.

Chó con lộ ra sắc mặt khác thường, nói: "Ngươi có thể nói cho ta cái gì đâu, có gì tin tức có giá trị?"

"Ta từng nhìn thấy một góc tương lai, có một con đại hắc cẩu đắc đạo thành tiên. Thường xuyên đuổi theo một cái đạo sĩ béo mà cắn." Thạch Hạo bình tĩnh nói.

Tào mập mạp trong tương lai cho dù đã rất mạnh, trở thành Chân Tiên, vẫn cả ngày bị chó đuổi theo cắn, thật là đủ kỳ lạ! Nhưng cái này đích xác là chân thực. Trong Táng Địa ở ngoài biên hoang, Thạch Hạo từng ngoài ý muốn tao ngộ một số việc, từng gặp Tào Vũ Sinh của vô tận tuế nguyệt sau.

"Cái gì, ngươi... Thấy được! ?"

Chó con lần đầu tiên biến sắc, da lông toàn thân màu đỏ sậm run lên, lỗ tai dựng đứng. Cái đuôi cũng dựng lên, ánh mắt vô cùng bất thiện.

"A, ngươi giống như cũng biết?" Thạch Hạo khẽ giật mình, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn chằm chằm nó và bắt đầu suy nghĩ.

"Ngươi là Tiên Cổ cẩu vương, hay là đại hắc cẩu đến từ tương lai kia?" Thạch Hạo đột nhiên nói như vậy. Hắn nói ra những lời này vì hắn có một loại hoài nghi.

"Cái gì?" Tào Vũ Sinh mắt trợn tròn, nội tâm vô cùng chấn kinh, y có chút không thể tin được, từ dưới đất móc ra một con chó con, còn có thể đến từ tương lai?

"Ngươi đang cố tình bày nghi trận a? Để cho chúng ta nghĩ lầm ngươi đến từ Tiên Cổ, bị chôn ở nơi đây." Thạch Hạo nhìn chằm chằm nó!

"Người trẻ tuổi. Ý nghĩ cũng không ít, thế nhưng lại thích suy nghĩ lung tung, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma." Chó con màu đỏ sậm không vội không chậm nói.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Thạch Hạo nhìn nó.

"Ngươi gặp ai có thể sống ở quá khứ, có ai có thể nghịch chuyển thời không không? Chưa từng có, dù là tạm thời trở về, cũng không thay đổi được cái gì, ta nếu như là từ rất nhiều năm sau đến đây, sẽ dính đến nhân quả quá lớn. Ngay cả lời cũng không dám nhiều lời, nếu như nhằm vào hành động của một số người, chắc chắn sẽ phá vỡ vạn cổ." Chó con bình tĩnh nói.

"Vậy xin mời nói ra chân thân của ngươi." Thạch Hạo bình thản đọ sức với nó.

"Ta và Vô Chung Tiên Vương có quan hệ rất tốt, bất quá, thời Tiên Cổ ta đã bị thương nặng, bị một cây chiến mâu bên Dị Vực ám toán, đâm thủng xương sọ, lúc ấy thân thể đã chết, bị mai táng trong vùng đất luân hồi, bây giờ đạo hạnh giảm mạnh, nhưng cũng coi như hoàn dương." Chó con lại nói ra một tràng những lời như vậy.

Tào Vũ Sinh há mồm, y có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

"Nhân sủng, đừng phiền ta. Lúc ta bị người cầm chiến mâu đánh lén, đâm thủng nguyên thần, rất nhiều chuyện đều đã quên, nguyên thần vỡ vụn, bộ phận bảo lưu lại có hạn. Lại nói đến, ta đang hảo hảo chôn ở dưới mặt đất, trầm miên ở nơi đó, ngươi không có việc gì làm hả, lại trộm đào mộ phần, đánh gãy quá trình thuế biến của ta." Chó con nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, quở trách Tào Vũ Sinh, khiến y đành nuốt lại các vấn đề muốn hỏi vào trong miệng.

"Ngươi là sinh linh cổ đại, khi nghe ta nhắc đến một góc tương lai, nói đến con đại hắc cẩu kia, vì sao lại không bình tĩnh như vậy?" Thạch Hạo đặt câu hỏi.

"Bởi vì, không chỉ mình ngươi có thể nhìn thấy một góc tương lai, năm đó lúc ở Tiên Cổ, tiền bối đại năng của chúng ta đã từng thôi diễn qua, nhìn thấy qua!" Chó con lại nói.

Nó nói thẳng, lúc ở Tiên Cổ, nó toàn thân đen tuyền. Sau này tuổi tác dần lớn, khi bước vào tuổi già, toàn thân lông tóc đều trở thành màu xám rồi dần chuyển qua màu đỏ sậm.

"Tốt thôi, ta đi theo Vô Chung Tiên Vương, ta chỉ là Chân Tiên, không phải Vương." Nó lại thẳng thắn nói ra, năm xưa Vô Chung Tiên Vương tu luyện thời gian pháp tắt, chưởng khống đại đạo tuế nguyệt, từng bói một quẻ cho tương lai.

"Chúng ta nên nói sâu hơn!" Thạch Hạo nói, ánh mắt nóng rực.

"Bất quản ngươi là tương lai tới, hay là từ Tiên Cổ, có gì cũng nói ra hết đi, đừng giấu giếm nữa!" Tào Vũ Sinh rất kích động.

"Có thể nói một chút, nhưng chỉ sợ sẽ khiến các ngươi thất vọng rồi. Ta thật sự bị người ta tập kích, lạc ấn nguyên thần bị đánh tan, hiện tại chỉ còn lại một ít."

...

Thạch Hạo ở trong đây trò chuyện với chó con hết hai ngày.

Tào Vũ Sinh muốn đi tới gần, nhưng mỗi lần đều bị chó con khi dễ, bị vuốt chó kéo sang một bên.

"Ngươi sao lại biến nhỏ rồi?" Sau khi nói chuyện với chó con xong, Thạch Hạo mới hỏi Tào Vũ Sinh vấn đề này.

"Không cẩn thận ăn một cái bánh bao nhân thịt rồng, lại ăn mấy cây dược thảo, nên bị biến nhỏ." Tào Vũ Sinh khổ não.

Khóe miệng Thạch Hạo co giật, đây nhất định là đại tạo hóa a, để y phản lão hoàn đồng, đối với tu sĩ khác mà nói chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.

"Vốn ta muốn ăn Trường Sinh Dược, kết quả lại không còn!" Tào Vũ Sinh bi phẫn.

Lúc này, chó con nói thẳng, đích thật là nó đã ăn Trường Sinh Dược. Bằng không, khi bị đào ra, nó sẽ không thể sống được lâu.

"Ngươi trả Trường Sinh Dược cho ta!" Tào Vũ Sinh tức giận.

"Bánh bao nhân thịt rồng của ta đâu, tối thiểu đã ít đi ba cái!" Chó con nhe răng.

. . .

Thạch Hạo quyết định rời khỏi nơi này, đã gặp được cố nhân. Nên hiện tại hắn muốn đi dò xét sinh linh hắc ám, muốn đi tìm hiểu rõ thế gian này vì sao lại muốn tiến vào thời đại mạt pháp.

"Ta đi chung với ngươi!" Tào Vũ Sinh rất kiên định, hiện tại đánh chết y cũng không thể chôn bản thân ở chỗ này. Bằng không, ở cùng với con chó kia quả thật là đau khổ a.

"Gâu, ta cũng đi, nhìn một chút thế giới bây giờ ra sao, sinh linh hắc ám cái quái gì, ta sẽ đi thu một số tuỳ tùng nhân hình!" Chó con la hét.

Bọn hắn rời đi, hành tẩu ở Ba Ngàn Châu, tìm hiểu tình huống ở nhiều nơi, cẩn thận nghiên cứu và thảo luận.

Thời đại mạp pháp, nhất định sẽ đến, không thể nghịch chuyển, đây là kết quả sau khi bọn hắn nghiên cứu.

"Vật chất hắc ám ăn mòn Ba Ngàn Châu, một nửa cương thổ đã rơi vào trong tay sinh vật hắc ám. Haizz, trên Cửu Thiên cũng như thế, đều đã mất đi một nửa hoặc là non nửa cương vực." Tào Vũ Sinh thở dài.

Cửu Thiên Thập Địa, chỉnh thể đều như vậy, bây giờ có một nửa cương vực đã rơi vào trong tay sinh linh hắc ám.

Chuyện này quá đáng sợ!

Bọn Thạch Hạo hành tẩu ở Ba Ngàn Châu, đi dọc theo biên giới khu vực hắc ám, những địa phương này đều được bày ra đại trận, mà có nhiều chỗ còn có đại quân trú đóng, uy hiếp sinh linh hắc ám.

"Còn có các cứ điểm, thành trì được xây lên?"

Thạch Hạo kinh ngạc, trong một số khu vực, có xây dựng cứ điểm, ngăn cản bước chân của sinh linh hắc ám, có một số cường giả phụ trách trấn thủ.

"Vương gia phụ trách trấn thủ phiến khu vực này!" Tào Vũ Sinh nói, y nhìn thấy một cây cờ lớn, phía trên có thêu một chữ Vương phát ra ánh sáng chói lọi.

"Chín con rồng của Vương gia?" Ánh mắt Thạch Hạo lộ ra quang mang lạnh lẽo. Năm đó hắn chính là bị chín con rồng này ép rất là chật vật, có người bên trong chín con rồng này tự thân xuất mã đi giết hắn.

"Vương gia, đoán chừng cũng rất luống cuống, từng tìm tới nơi sư phụ ta ẩn cư, muốn mời lão bói cho một quẻ, đáng tiếc đã chậm một bước, lúc đó sư phụ ta đã không còn ở đây." Tào Vũ Sinh nói.

Vương gia có một số kẻ rất không được lòng người, không chỉ một lần cho người đi các nơi tìm kiếm tung tích của Tào Vũ Sinh, muốn cưỡng ép bắt y đi , đợi sư phụ y trở về để bắt ép làm việc cho họ.

"Đã lâu không gặp rồi, thế thì đi cứ điểm mà người của Vương gia trấn thủ đi." Thạch Hạo nói.

"Chín con rồng có khả năng ở nơi đó, trước đó Vương Trường Sinh cũng từng tới qua!" Tào Vũ Sinh khuyên bảo, nhưng rất nhanh y lại tỉnh ngộ. Hoang đã quật khởi, không còn e sợ Chí Tôn, không sợ chín con rồng đó.

"Ta còn thực sự muốn gặp chín con rồng đó." Thạch Hạo nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK