Thực Tinh Thảo, thuộc về tiên thiên thần chỉ, to lớn vô biên, cắm rễ ở trong vũ trụ, xanh mơn mởn, nhẹ nhàng vươn ra phiến lá giống như lưỡi rắn, cuốn tinh cầu qua đó cắn nuốt sạch sẽ.
Đáng tiếc, mặc dù là tiên thiên thần chỉ, sinh ra trong hỗn độn, nhưng nó không có cao giai ý chí, nếu không loại sinh vật này sẽ phi thường kinh khủng, nó phần nhiều là cắn nuốt dựa vào một loại bản năng.
"Nơi này là Giới Phần, tương truyền, rất nhiều tàn phá đại thế giới thời cổ đại điệp gia ở đây, chỉ có nơi này mới còn có thể tìm được hoàn mỹ đạo chủng!" Thạch Hạo nói.
Năm đó, khi hắn còn ở Thiên Thần Thư Viện đã từng tới qua nơi này, đồng thời tận mắt nhìn thấy hạt giống hoàn mỹ, đáng tiếc năm đó không ai có thể đạt được.
Tào Vũ Sinh cắn chặt răng, y cũng đã tới qua, nhìn thấy mảnh đất quen thuộc này, cũng không biết phải nói gì. Một ngàn năm trước khi y còn niên thiếu đã từng tới đây rèn luyện, bây giờ lại tới.
Chung quanh, có từng khỏa ngôi sao lớn, nhưng đều là không trọn vẹn, giống như cùng đi đến một nơi bị phế bỏ.
Vũ trụ tăm tối, khắp nơi đều là cảnh tượng tàn phá, nơi xa có rất nhiều cổ đại lục nổi lơ lửng, đều là sao trời bể nát, quy tắc bị kiếm mang chém mở, cái gì nên có đều có.
Đám người Mục Thanh rốt cuộc minh bạch, vì sao nơi này được xưng là Giới Phần, bởi vì những gì họ nhìn thấy đều là tinh hài, tàn khối đại lục, giống như là vũ trụ phế tích.
"Oanh!" Đột nhiên, gốc Thực Tinh Thảo kia động, mấy mảnh lá cây như là lục sắc cự long, cuốn về phía chiến thuyền của đám người Thạch Hạo.
Thạch Hạo đứng ở đầu thuyền, nhẹ nhàng điểm một cái, quang mang nhu hòa nở rộ.
Ầm ầm!
Gốc cỏ kia pháp lực cuồn cuộn, mang theo mây khói, lục quang sáng chói, cả cây giống như đang đốt cháy lên, chung quanh rất nhiều ngôi sao lớn tàn phá đều vì vậy mà chấn động kịch liệt, sau đó nổ tung.
Vũ trụ đều rạn nứt, hình thành một tòa lại một tòa thâm uyên.
Đầu ngón tay Thạch Hạo hào quang ức vạn sợi, cầm cố gốc cỏ kia, sau đó xoẹt một tiếng đánh văng nó bay ngược vào chỗ sâu tăm tối trong vũ trụ.
Sau đó, phụ cận cũng bình yên lại, tinh đấu bị hủy đi, lưu lại vô tận bụi trần trong vũ trụ.
"Tương đương với lực lượng Chí Tôn, nhưng là nó thiếu khuyết sự biến hóa, không đáng để lo." Thạch Hạo nói, đây là đánh giá của hắn đối với Thực Tinh Thảo.
Tào Vũ Sinh ngẩn người, năm đó khi bọn họ tới đây đều phải tránh khỏi Thực Tinh Thảo này, không dám tới gần, hôm nay lại đến nơi đây cứ như vậy xông qua sao?
Đám người bọn họ tiếp tục tiến lên, tựa như ảo mộng, xuyên qua rất nhiều chùm quang mạc giống như là kết giới, xâm nhập sâu vào trong Giới Phần. Mỗi một lần đều đi ngang qua một mảnh cổ giới tàn phá.
"Đây là sinh vật gì, thật là lớn!"
Sau đó không lâu, bọn hắn thấy được một đầu sinh vật có thể hình như linh cẩu, mọc ra sừng rồng, mọc lên đôi cánh Chu Tước, nằm vắt ngang ở phía trước, còn to lớn hơn ngôi sao rất nhiều.
Đó là một bộ tử thi, toàn thân tinh khí đã khô cạn ở ức vạn năm trước.
"Tiên thiên thần chỉ, đản sinh ở trong hỗn độn, nếu như còn sống, tối thiểu nhất cũng phải có thực lực Chí Tôn trở lên." Thạch Hạo bình phẩm.
Bọn họ thả chậm tốc độ, chiến thuyền đi chậm rãi, không còn xuyên qua kết giới, mà ở trong mảnh vũ trụ tăm tối này từ từ tiến lên, Thạch Hạo nhớ nơi này có tạo hóa.
"Tìm được rồi, đến rồi!" Hắn khẽ nói.
Nơi xa, một chiếc cổ thuyền vô cùng tàn phá, mang theo khí tức của thời gian, nhuộm vết máu loang lổ, từ sâu trong vũ trụ chậm rãi đi tới, nó tĩch mịch im tiếng.
"Đó là cái gì?" Chu Lâm nhịn không được hỏi.
"U Linh thuyền, cũng có thể xưng là Chiến Linh thuyền, ở phía trên có sinh vật kỳ dị, là từ thần thức của sinh vật chết đi lột xác ra , là hạt giống linh hồn trời sinh, có thể luyện dược, tẩm bổ nguyên thần." Thạch Hạo nói.
Một đám người hưng phấn, sớm đã có nghe thấy, trong Giới Phần có một loại sinh vật kỳ dị, chính là loại vật này, hấp thu tinh hoa của nó liền có thể làm lớn mạnh nguyên thần.
Thuyền kia rất lớn, mặc dù đã cũ nát, nhưng cũng rất là uy mãnh, cao bằng non nửa ngôi sao, đang lái về phía họ.
"Ngao!"
Một tiếng thét dài thê lương, phá vỡ yên tĩnh, nơi đó có tinh thần ba động kịch liệt, đi đầu xông ra một đầu ngân sắc cự hùng, hướng về "Chí Tôn, lại có cấp Chí Tôn Chiến Linh!" Những người này ngây dại. Thạch Hạo đánh tới.
"Chí Tôn, lại có chiến linh cấp Chí Tôn!" Những người này ngây dại.
Thạch Hạo không sợ, một bước phóng ra, chặn lại tất cả ba động khủng bố, nghênh đón kim sắc cự hùng, nó là nguyên thần của sinh linh vẫn lạc thuế biến mà thành.
Hô!
Gió lớn gào thét, ở bên trong chiến thuyền kia, có một đầu kim sắc Đại Bằng Điểu nhào ra, giương cánh liệt thiên, không gì không phá, phóng tới Thạch Hạo.
Mọi người kinh dị, một chiếc U Linh thuyền, lại có thể cất giấu hai đầu chiến linh cấp Chí Tôn.
Đáng tiếc, gặp phải Thạch Hạo, cái này căn bản không hề có một chút tác dụng nào, hắn bây giờ đứng ở Nhân đạo cực điểm, căn bản cũng không sợ cái loại gọi là vây công này.
Cuối cùng, hắn một bước một hóa diệt, đưa tay chém rụng đầu lâu của ngân sắc cự hùng, lại xé kim sắc Đại Bằng Điểu thành hai mảnh, toàn bộ đánh giết.
Một sát na, hai đầu sinh vật hóa thành điểm điểm mưa ánh sáng, ở trong ẩn chứa tinh thần lực, có chút tinh túy như cầu vòng buông xuống, tẩm bổ nguyên thần.
Thạch Hạo chỉ hấp thu một chút. Hắn phát hiện, những thứ này đối với hắn hiệu quả không lớn, bởi vì nguyên thần hắn đã đến cực đạo đỉnh phong, không thể nào tăng tiến được nữa. Nếu như muốn tăng trưởng thì chỉ có thể thành Tiên.
Hắn không thể nào lãng phí, liền tặng cho đám người ở phía sau.
"Thật là khiến cho người ta thất kinh, nguyên thần của ta thật sự đã lớn mạnh hơn một chút!" Bọn họ cảm thấy bất khả tư nghị.
"Cứ theo đà này, chúng ta có lẽ thật sự có thể thành đạo, đột phá tới cảnh giới Chí Tôn."
"Giết!"
Không chỉ đám người Mục Thanh, Xích Long động, ngay cả Lôi Linh, Hoàng Điệp, Đả Thần thạch cũng đều cùng nhau phát uy, công về phía chiếc U Linh thuyền đó.
Đây là một tràng đại chiến, trên chiếc cổ thuyền này xuất hiện rất nhiều sinh vật, có Cửu Đầu Thần Điểu, Bạch Kim Sư Tử, Địa Ngục Thần Khuyển..., các loại thần tộc rất nhiều.
Dưới sự công kích của những mãnh nhân thiên tư ngút trời tu đạo hơn ngàn năm, U Linh thuyền sụp đổ, đám chiến linh toàn bộ đều bị giết chết.
"Nguyên thần được tẩm bổ, loại cảm giác này thật là mỹ diệu!" Có người thở dài nói.
Đáng tiếc, nguyên thần bọn họ tuy rằng phát sáng, long lanh óng ánh, nhưng vẫn không thể tiến hóa thành Chí Tôn.
Loại ác linh này chuyên giết những người xông vào, nhưng phàm sinh vật gặp phải bọn họ. Nếu như thực lực không đủ mạnh thì đều bị vẫn lạc.
Đặc biệt là lần này, không nờ lại có hai đầu chiến linh cấp Chí Tôn, nếu không phải Thạch Hạo ở đây, bọn họ quá nửa đã bị tiêu diệt ở chỗ này.
Xuyên qua một mảnh lại một mảnh cổ giới tàn phá, bọn họ tiến vào trong Ngũ Hành đại lục. Nơi này có đại trận nghịch Ngũ Hành, ẩn tàng một viên "Thiên Chủng", nhưng rất khó đạt được.
Thạch Hạo không hề dừng lại nơi này, mà lần nữa tiến về phía trước.
Có một nơi, mọc ra một gốc Thần Bí Bảo Thụ, nó cũng coi như là một hạt giống hoàn mỹ. Năm xưa Thạch Hạo từng tận mắt nhìn thấy, đáng tiếc có sinh linh trấn thủ, năm xưa không thể nào mang đi được.
Cuối cùng đã tới, đây là một mảnh diệu thổ, không giống như những cổ giới tàn phá khác.
Nơi này có rất nhiều thực vật, kết ra hoa, ra quả, đều là đạo tắc, cũng coi như là một đạo chủng.
Mục tiêu của Thạch Hạo chỉ có một cái, đó chính là Vạn Đạo Thụ.
"Nhiều năm qua đi như vậy, không biết nó còn ở đây hay không. Năm xưa còn chưa triệt để thành thục, nếu như có lẽ đã viên mãn rồi." Thạch Hạo phán đoán như vậy.
Trên đường, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thảo mộc, đều kết thành quả, ẩn chứa mãnh vỡ đại đạo.
"Nơi này thật không tầm thường, dù là không chiếm được hạt giống hoàn mỹ, ở chỗ này tu hành, ăn những trái cây này, cũng đã có chỗ tốt kinh người a!"
Xích Long thở dài, đây là một chỗ lý tưởng để tu luyện.
Đáng tiếc, cũng không thể ở lâu, những địa phương này đều tràn đầy điều chưa biết, có các loại biến số, nếu như ở chỗ này tu đạo trên mấy chục năm, nói không chừng sẽ dẫn tới đại phiền toái.
"Ngươi đã là Nhân đạo vô địch, chẳng lẽ ở lại nơi này, sẽ vẫn còn xảy ra vấn đề?" Thiên Giác Nghĩ hỏi.
"Nơi này có một vị cổ nhân, hơn phân nửa là Chân Tiên." Thạch Hạo thở dài.
Năm đó, sở dĩ họ rút đi, không thể nào mang đi Vạn Đạo Thụ, cũng bởi vì nơi này có một vị sinh linh khủng bố đang thủ hộ.
Trên đường đi, bọn họ không hề dừng lại, nếu đã biết, nơi này có một gốc vô thượng đạo chủng, tự nhiên phải đi tới xem rõ ngọn ngành.
Vùng cực Tây, một hòn đảo huyền phù trên không trung.
Xung quanh, sấm sét vang dội, vết nứt hư không dày đặc, không ngừng đan xen, người bình thường căn bản không thể nào bước lên đảo được.
Thạch Hạo xuất thủ, đạp lên trên chiếc thuyền, trực tiếp xông vào hòn đảo đang huyền phù trong hư không kia.
Khí Thái Âm tràn ngập, Thái Dương hỏa cuộn trào, Âm Dương cuồn cuộn, Thần thắc nở rộ. Nơi này một mảnh ánh sáng mờ mịt, vô cùng thần thánh tường hòa.
Đương nhiên, cũng có tiếng sấm vang dội, mang theo khí tức hủy diệt.
Trung tâm hòn đảo, có một gốc đại thụ, giống như một cái lồng giam nằm phủ phục nơi đó, cành cây cứng cáp, phiến lá lay động, rì rào, tuông ra vô tận thần hà.
Trên tàng cây, mọc ra rậm rạp chằng chịt, không nhiều khong ít vừa vặn kết đủ một vạn quả.
Gốc cây này, vốn đã được coi như là một gốc vô thượng đạo chủng, có thể trồng vào trong cơ thể người, cắm rễ vào bên trong huyết nhục, cũng có thể cùng họ đi cảm ngộ thế gian vạn đạo, sớm muộn có một ngày có thể đưa người đó tới cảnh giới Chân Tiên.
Ở xung quanh nó, sấm chớp đì đùng, đồng thời từng cái lôi trì đang chìm nổi.
Cảnh tượng này tương đối dọa người!
Đương thời một trong những hạt giống trân quý nhất, so với Thế Giới Thụ nhỏ kia chỉ có hơn chứ không kém!
"Có người!" Thiên Giác Nghĩ ngạc nhiên, thấy được ở phía xa kia, còn có một nhóm người khác, đứng ở trên thuyền lớn, ngưng thần nhìn Vạn Đạo Thụ.
Hiển nhiên, đám người đó cũng nhìn thấy Thạch Hạo bọn họ, cũng không khỏi kinh ngạc.
"Người của Tiên vực!" Tào Vũ Sinh khẽ nói.
Bởi vì, trên chiếc cổ thuyền kia có khắc ấn kỳ của Tiên vực, phải chăng có cố nhân ở đó?
Ngay cả Thạch Hạo thần sắc cũng hơi động, nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia.