Y chính là lão Thiên Nhân đã sống từ những năm tháng Thái cổ đến nay của Thiên Nhân tộc. Vắng bóng nhiều năm, lão ta không những còn sống mà tinh, khí, thần còn mạnh mẽ hơn xưa.
Dáng người lão Thiên Nhân gầy còm, trẻ hơn xưa đôi chút, mái tóc phủ kín màu xám tro. Mặc dù thân thể của lão trông có vẻ già yếu, nhăn nheo, nhưng có một ngọn lửa sinh mệnh đang hừng hực cháy trong người, không còn âm u đầy hơi thể chết chóc như trước kia nữa.
"Có vẻ như ngươi đạt được vận may bên trong Đế Quan này, ngọn lửa sinh mệnh chẳng những không bị tắt đi mà còn có thể bừng sáng thêm một số năm nữa." Thạch Hạo nói.
Năm đó, sinh mạng của lão Thiên Nhân không còn nhiều, đã đến bờ vực của tuổi già, thế nhưng hiện tại tinh thần quắc thước, tinh lực tràn đầy, trước mắt không cần phải lo lắng về trạng thái héo tàn của sinh mệnh nữa.
"Tiến vào Đế Quan, kể như là ta đã quyết định liều cái mạng già này nhằm phát huy phần sức lực còn lại. Nếu như vừa đến đây mà ngã xuống, chẳng phải là thật có lỗi với một thân tu vi này?" Lão Thiên Nhân nói.
Chuyện này thì ai cũng biết cả, khi một vài lão nhân nào đó có tên tuổi nổi tiếng khắp thiên hạ đến tuổi về già, y sẽ chọn cách tiến vào Đế thành, tuân theo Thái Cổ Minh Ước, ra trận!
Trong thành, một vị đại tông sư về dược đạo sẽ ban thần đan (thuốc/ dược liệu có công dụng thần kỳ) cho bọn họ nhằm giúp những lão già ấy có thể kéo dài tính mạng, ít nhất là sống thêm một số năm.
"Có nhiều vận may hiếm thấy tại quan ngoại, nghe đâu có cả tiên dược. Ta từng ra trận mấy lần, tuy may mắn còn sống nhưng đáng tiếc là không tìm được bất cứ cây nào, muốn sống thêm một đời nữa thật là khó khăn." Lão ta than vãn trong tiếng thở dài.
Trong lòng Thạch Hạo thoáng giật mình, khu vực bên ngoài Đế Quan quả nhiên đầy bí ẩn, lại có vật nghịch thiên đến vậy. Thật ra hắn từng nghe kể lại việc có cường giả đến tuổi xế chiều liều thân xông pha khói lửa bên ngoài Đế quan, cuối cùng sống thêm một đời nữa!
Thì ra câu chuyện đó lại bắt nguồn từ tiên dược mà ra.
Lão Thiên Nhân nói bóng nói gió: "Vận may nghịch thiên cũng không đơn giản chỉ nói riêng về tiên dược, các biện pháp sống thêm một đời vô cùng khó khăn, muốn tìm ra những cơ duyên như vậy bên ngoài quan ngoại nào có dễ dàng."
"Mục đích của ngươi khi nói ta nghe những chuyện này là gì?" Thạch Hạo nhìn lão, trong lòng không có bất cứ hảo cảm nào.
Năm xưa, tại Ba ngàn châu, hắn che chở Vân Hi vượt qua trăm ngàn dặm đường, tránh thoát sự đuổi giết của Chiến tộc. Cuối cùng, khi về đến Thiên Nhân tộc, bọn họ lại nảy sinh lòng tham đối với bảo thuật Côn Bằng của hắn.
Kết quả là Thiên Nhân tộc chẳng những không trả ơn lại giam cầm hắn, hại hắn suýt nữa mất mạng tại đó.
Tộc này lấy oán báo ân làm Thạch Hạo cực kỳ căm ghét.
"Tiểu bằng hữu, ngươi đã vào Đế quan được một thời gian rồi, xem ra cũng đã đến lúc ra trận. Ta biết rõ thiên phú của ngươi cực cao, không nỡ để ngươi xông pha chém giết giữa đại quân nơi chiến trường. Nếu không may mất mạng thì quá đáng tiếc. Do đó, ta đã cầu tình với một vị tiền bối để ngươi đi hái tiên dược trường sinh, ý của ngươi thế nào?" Lão Thiên Nhân cười đến híp cả mắt.
Sắc mặt Thạch Hạo lạnh lùng, hận không thể tung một cước vào cái gương mặt già nua kia. Đây rõ ràng chẳng phải việc tốt lành gì; nếu thuốc trường sinh mà dễ hái như vậy thì nó đã tuyệt chủng từ lâu, không thể nào nhởn nhơ tại đó chờ hắn đi ngắt.
Dù thật sự có đi chăng nữa, chắc chắn là nó sinh trưởng trong các Cấm khu, người thường không thể nào tiếp cận, dù cho chí tôn đi vào thì kết cục có lẽ cũng là mất mạng.
Bên cạnh đó, Thạch Hạo cũng giật nảy mình. Lão Thiên Nhân có tuổi tác cực cao, trường thọ cùng dòng sông năm tháng, nay lại còn hỏi xin ý kiến từ một vị tiền bối, tin tức này làm người nghe vô cùng choáng váng.
"Từ trước đến nay, cơ duyên của ngươi sâu dày, là một nhân vật sở hữu vận may lớn. Ta suy đi tính lại, nếu có kẻ thành công hái lấy tiên dược, ngoài ngươi ra, thì cũng phải là một ai khác có tố chất giống như ngươi vậy." Lão Thiên Nhân mỉm cười nói.
"Ta không có hứng thú với việc hái thuốc, đến đây mục đích là để mài giũa bản thân mình. Bên cạnh đó, ta không bị hạn chế bởi lệnh điều động, có thể tự nguyện xuất quan." Thạnh Hạo lạnh lùng trả lời.
"Có đúng hay không ta không rõ, nhưng bọn ta ở đây không nhận được thông báo như vậy. Tất cả mọi người đều có tên trong phạm vi điều động." Lão Thiên Nhân cười tít mắt.
Bên cạnh lão, có mấy tên trung niên mặc áo giáp bạc, đằng đằng sát khí; bọn họ là người chấp pháp, thực lực mạnh mẽ, đang nhìn chăm chăm vào Thạch Hạo.
"Ngươi không muốn hái thuốc à? Không sao! Ngươi có thể đi theo đại quân ra trận. Nhưng ta cảnh báo, đó không phải là một trò chơi, ra trận đồng nghĩa với việc đối mặt với các tình huống nguy hiểm đến tánh mạng." Lão Thiên Nhân nói.
Thạch Hạo im lặng nhìn lão.
"Xa cách nhiều năm, ta và ngươi có thể gọi là người quen cũ, coi như một đôi bạn vong niên, thôi thì khoan hãy nói đến chuyện ra trận, chúng ta nhắc lại chuyện xưa một chút đi." Lão Thiên Nhân mỉm cười.
"Ta tưởng khi đạt đến Hư Đạo cảnh, sẽ không thua kém một vị giáo chủ thâm niên như ngươi, giờ nhìn lại, vẫn còn kém một khoảng cách dài." Thạch Hạo thật tình than thở.
"A a, tiểu bằng hữu đừng dọa ta chứ? Tuổi của ngươi trẻ như vậy mà đã muốn so sánh thực lực cùng với ta? Ta nên đau lòng, hay mỉm cười miễn cưỡng đây?" Lão Thiên Nhân tự giễu.
Sau đó, y giữ nghiêm nét mặt, bình thản nói: "Giáo chủ cũng phân ra nhiều đẳng cấp, thấp nhất là Thiên Thần cảnh, mạnh hơn nữa là phía trên Hư Đạo cảnh, giống như trường hợp của lão phu, dù sao cũng được lưu danh trong sử sách tại Ba ngàn châu, thực lực dĩ nhiên không thể quá yếu rồi."
Không thể quá yếu gì chứ, tu vi của lão thật sự quá mạnh mẽ!
Lão Thiên Nhân nào phải kẻ tầm thường mà là một sinh linh vô cùng khủng bố, đạo hạnh thâm sâu.
"Tiểu bằng hữu, lão phu rất coi trọng ngươi. Ta cũng vô cùng hối hận về quyết định của mình năm ấy. Phải chi ta gả Vân Hi cho ngươi, để ngươi ở rể tại Thiên Nhân tộc." Lão Thiên Nhân vừa nói vừa thở dài.
Thạch Hạo chẳng mấy quan tâm, có những chuyện đã sớm xảy ra, giờ nhắc lại cũng không còn ý nghĩa.
"Ha ha, ngươi có lẽ nghĩ rằng ta là một kẻ dối trá, nhưng ta vẫn muốn nói ta thật sự hối hận. Nếu như hiện tại, ta tác hợp cho người và Vân Hi trở thành đạo lữ (vợ chồng, cách gọi của các cặp vợ chồng trong thế giới tu chân), ngươi đồng ý không?" Lão Thiên Nhân hỏi.
"Tiền bối, chuyện đã qua hãy cho qua đi." Thạch Hạo trả lời.
Thạch Hạo biết rõ hắn và Thiên Nhân tộc rất khó hòa hợp. Bởi vì hắn mà tế linh của tộc này mất mạng. Sự việc nghiêm trọng như thế này làm sao che giấu khỏi ánh mắt của Lão Thiên Nhân.
"Cũng đúng, đôi khi có một vài người cùng đôi ba sự kiện một khi bỏ qua thì rất khó bù đắp, đặc biệt là khi hay tin tế linh chết thảm, ta cảm thấy như bị từng nhát dao cứa vào tim." Nói đến đây, trong ánh mắt của lão lóe lên vẻ sắc bén làm bầu trời cũng phải run rẩy, tựa như chấn động vỡ nát các vì sao!
"Chuyện đó không liên quan đến ta. Tuổi tác của vị tế linh đó quá lớn lại dám hao tổn tâm lực đi suy diễn thiên cơ, kết quả là lao tâm lao lực mà chết." Thạch Hạo bình tĩnh đáp lời.
"Ngươi nói nghe có vẻ nhẹ nhàng!" Lão Thiên Nhân khép nhẹ mắt, bình tĩnh thu hồi sát ý.
Dù vậy, lão vẫn im lặng thật lâu nhằm đè nén cơn xao động kia xuống, dằn lòng không được ra tay. Nơi đây là Đế quan, ai lại dám giết người bừa bãi.
"Vì sao Vân Hi tộc ta vẫn chưa đến? Rồi còn Tam Thạch Thiên Quân nữa?" Lão Thiên Nhân mở miệng hỏi.
"Ta không biết". Thạch Hạo lắc đầu, Vân Hi chưa từng đến Cửu Thiên nên hắn không thể nào biết được.
Còn như Tam Thạch Thiên Cư, Thạch Hạo cũng rất tò mò, cuối cùng là y đi đâu? Nghe nói y từng leo lên Cửu Thiên, nhưng hiện nay lại biệt tăm biệt tích.
Lão Thiên Nhân không tiếp tục chuyện trò cùng hắn nữa, mà quay sang nhóm người đi theo, nói: "Ha ha, các vị, Tiểu bằng hữu này là một kỳ tài ngút trời, tiềm lực thiên phú của hắn vang dội cổ kim (lừng lẫy từ xưa đến nay), các ngươi nhớ đừng để cho ngọc sáng phải chịu cảnh vùi lấp. Lúc xuất trận, các ngươi phải suy xét cẩn thận, để mắt đến sự an toàn của hắn."
Thạch Hạo lạnh lùng nhìn lão Thiên Nhân, y xuất hiện lần này chắc chắn chẳng mang ý đồ tốt lành nào cả; hắn tự hỏi kẻ chủ mưu chính là Thiên Nhân tộc hay có kẻ khác cùng y cấu kết bày ra sự tình thế này.
Có lẽ, cả hai nguyên nhân này đều có.
"Theo ta được biết, bọn ta đến nơi này rèn luyện là không bị hạn chế từ lệnh điều động. Các ngươi nghĩ rằng có thể ép buộc được ta ra trận à?" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Đại ca ca, huynh đừng đi!"
"Đừng mang đại ca ca đi!"
Đám trẻ con rối rít hô vang, chúng nó mặc dù tuổi còn bé nhưng đã chứng kiến tình cảnh thế này rất nhiều lần. Bọn nhóc biết rõ một khi rời đi, đó chính là tử biệt, người ra trận khó có thể sống sót quay về!
"Các vị đại nhân, chưa đến thời hạn mà, các vị không thể mang anh bạn trẻ này đi." Nhóm người Thạch Hậu Đức cũng mở miệng.
"Bọn trẻ thật đáng yêu làm sao, càng nhìn càng thấy thương! Vốn dĩ bọn trẻ này phải cách xa chiến trường mới đúng, chỉ là... haizzz" Lão Thiên Nhân lắc đầu thở dài nói.
Thạch Hạo cảm thấy lạnh lẽo tận cõi lòng, lão già trước mặt này trông có vẻ rất hòa ái, nhưng hành động của y lại vô cùng ác nghiệt. Phải chăng lời nói vừa rồi là đang uy hiếp hắn?
"Nếu có người dám ám hại Thạch tộc, thì tộc nhân bên ngoài của kẻ đó cũng chắc chắn khó sống sót." Thạch Hạo mạnh mẽ trả lời.
Nghe hắn nhắc nhở, lão Thiên Nhân và mấy tên mặc áo giáp bạc bỗng giật nảy mình; một thoáng yên lặng trôi qua, vì bọn họ nghĩ đến các nhân vật như Diệp Khuynh Tiên, Mạnh Thiên Chính. Tên thiếu niên tên Hoang này cũng không phải là một kẻ cô độc.
"Anh bạn trẻ, ngươi suy nghĩ hơi xa rồi, lý do tại sao Đế quan có thể đứng sừng sững từ ngàn xưa? Đó là nhờ vào sự đồng tâm hợp lực từ các bộ tộc, dùng cả máu và thịt để giữ vững tường thành. Ngươi sắp xếp mọi việc đi, rồi sau đó nên xuất quan."
Những người mặc áo giáp bạc đến điều động cũng chính là người chấp pháp; cả nhóm gật đầu, đồng thời xác nhận, bọn họ không cố ý nhắm vào Thạch Hạo mà tới điều động. Vốn dĩ họ làm đúng theo quy củ, mặc dù đây là nơi để mài giũa thiên tài thì đến thời điểm cần xuất quan ắt hẳn phải xuất quan; nếu không đồng ý, mời quay lại Cửu thiên ngay lập tức.
"Được, ta muốn ra trận!" Thạch Hạo nói, thật ra hắn hiểu rõ đây là một âm mưu trá hình dưới hình thức điều động ra trận, có kẻ muốn đối phó hắn, dồn hắn vào chỗ chết.
Dù vậy, hắn tin rằng những kẻ này chắc chắn không dám vi phạm quy tắc mà ra tay; ngược lại xuất quan lần này cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
"Chàng trai trẻ, ngươi nhất định phải cẩn thận!" Thạch Hậu Đức và nhóm người trưởng thành của Thạch tộc đưa tiễn hắn lên đường.
Một tên nhóc con níu lấy gấu áo của hắn; khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, lo lắng mười phần. Một vài bé gái khác lại khóc bù lu bù loa, nghĩ rằng hắn sẽ phơi thây nơi hoang dã.
"Sư phụ, ngươi phải sống sót trở về!" Mắt A Thú rưng rưng.
"Ta nghe mọi người đồn rằng, Đại ca ca là chí tôn trong thế hệ trẻ tuổi, dũng mãnh vô địch, từng giết mười vị Vương của Dị Vực, chắc chắn huynh sẽ bình an trở về." Một cậu bé hét toáng lên.
"Đứa nhỏ này, phải nhớ rõ mạng mình mới là quan trọng nhất, đừng cố gắng khoe tài!" Cả bộ tộc đều cất tiếng dặn dò trong phút giây đưa tiễn.
"Hu hu... Đại ca ca, nhất định phải bình an đó nha!" Một bé gái thút thít.
Một dòng nước ấm len lỏi trong tâm can Thạch Hạo. Đã từ lâu, hắn dường như quên mất cái cảm giác này, tựa như những năm tháng ấm áp tại Thạch thôn bên vòng tay của bạn bè thân hữu.
"Yên tâm, ngay cả trời cao cũng không thu phục được ta. Sẽ có một ngày, ta đích thân quét ngang Dị vực!" Thạch Hạo cười lớn nói, sải bước rời đi.
"Xin các vị nói cho ta biết phương pháp có thể rửa sạch tội trạng và hình phạt của Thạch tộc?" Trên đường đi, Thạch Hạo hỏi dò đoàn người.
Lão Thiên Nhân vốn có thân phận cao quý, đã sớm rời đi, không cần phải tham gia quay về cùng cả bọn.
"Sao? Ngươi muốn chuộc tội cho cái dòng dõi tội nhân này à?" Một người kinh ngạc.
"Ta chính là thành viên thuộc dòng dõi đó." Thạch Hạo nói.
"Muốn chuộc tội cho một người, giết một trăm tên địch. Hiện nay, dân số của Thạch tộc ít ỏi đến mức làm người ta phải đau lòng, khoảng một nghìn người, đổi ngang với sinh mạng của một trăm ngàn cường giả Dị vực, lúc đó tội lớn chính thức được xá miễn." Một vị chấp pháp mặc áo giáp bạc lạnh lùng lên tiếng.
Giết một trăm ngàn tên địch ư? Thạch Hạo hít vào một ngụm khí lạnh, cái giá quá đắt a.
Đây không phải là một trận so tài bình thường giữa những người cùng thế hệ, mà là ra tay đoạt lấy mạng sống của một trăm nghìn tên cường giả đáng sợ với những phút giây nguy hiểm nơi chiến trường; chuyện khó như lên trời.
Bởi vì, tại đó có kẻ gọi là Trảm Long giả của Dị Vực, chuyên làm nhiệm vụ giám thị chiến trường. Khi nhận ra sinh linh nào có tiềm lực cao hoặc vô cùng xuất chúng, y sẽ quyết đoán ra tay thực hiện động tác trảm long!
Hơn nữa, trên chiến trường thật sự, có lẽ Bất Hủ giả sẽ xuất hiện.
Nếu thật sự gặp tình huống như thế, ai đủ khả năng giết chết một trăm ngàn tên địch cho Cửu thiên Thập địa?
"Ngươi muốn lập được đại công như vậy sao?" Một vị chấp pháp giáp bạc cười nhạt.
"Muốn! Cho ta thời gian, ta sẽ làm được!" Thạch Hạo nói.
Đoàn người nhanh chóng đi đến một khu vực luyện võ rộng lớn; hiện có rất nhiều người đang tụ tập nơi đây. Một vị chấp pháp giáp bạc cười to, nói: "Các vị, có người nói hắn sẽ giết chết một trăm ngàn tên địch của Dị vực. Các ngươi có tin không?"
Trong giây phút này, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thạch Hạo.
Đây là nơi tụ họp của cường giả các tộc; mọi người chuẩn bị ra khỏi thành đối kháng với quân địch, xông pha chiến trận ngoài biên hoang!
"Xin cho ta biết, nếu như có thể giết chết kẻ địch xuất thân từ các bộ tộc thống trị Dị vực, đơn cử như Đế tộc An Lan, Du Đà; đầu lâu của chúng có giá trị cao hơn hay không?" Thạch Hạo hỏi.
"Chính xác. Đầu lâu của một số sinh linh có giá trị gần cả ngàn tính mạng, thậm chí có nhân vật trọng yếu được định giá gần hàng trăm nghìn đầu lâu." Trên bầu trời, một vị kỵ sĩ đang cưỡi trên lưng Thôn Thiên thú trả lời.
"Vâng, ta đã biết." Thạch Hạo gật đầu.