Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Linh, không ngờ lại có mấy trăm con ở nơi này!

Thạch Hạo khá giật mình, đồng thời trong lòng tràn đầy hiếu kì, tràn ngập dục vọng thăm dò. Năm đó hắn chính mắt thấy được sự kiện kia, một mực đang phỏng đoán, chưa từng nghĩ hôm nay lại gặp lại.

Người bọn chúng đang khiêng lên rốt cuộc là ai? Sau khi trở về Tiên vực, không ngờ lại đi tới nơi này.

Xem ra trông rất gần, đó là một cái cổ động. Thế nhưng khi chân chính bước tới trước, Thạch Hạo lại động dung, con đường dưới chân đã biến mất, sau lưng là vô tận tinh không.

Về phần viên tinh cầu kia, vết rách hư không kia cũng sớm đã không còn thấy nữa.

Thạch Hạo đi về phía trước, con đường sao lưng liền biến mất, cái gì cũng không lưu lại.

Có thể thấy được, một phiến tinh vực lại một phiến tinh vực dưới chân hắn đi xa, cứ như vậy không thấy nữa.

Đây quả thật là khối thần bí chi địa, đoạn đường này trông có vẻ gần, có thể nghe được tiếng khóc bên trong cổ động. Thế nhưng, khi chân chính bước tới trước, mới phát hiện dưới chân lại yêu dị như vậy.

Trong chốc lát ngắn ngủi này, Thạch Hạo cũng không biết đã đi được bao xa, vượt qua bao nhiêu vũ trụ rộng lớn.

Cuối cùng đã tới rồi!

Khi tới gần cổ động, nó phun ra Hỗn Độn khí và Tiên vụ, mông lung mờ ảo, nhìn không thấu, dòm không xuyên. Nơi này ẩn chứa bí mật kinh thiên.

Trong phút chốc, mấy trăm đầu Lôi Linh kia ngẩng đầu, nhìn về phía bên này.

Cổ động, tinh khí mờ mịt, có tinh hoa Hỗn Độn, có Vạn Vật Mẫu khí, có Tiên khí, nơi này quá không bình thường rồi, tinh khí lượn lờ ngập tràn, bao phủ nơi này.

Tiếng khóc ngừng lại, mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

"Ta và các ngươi đã gặp qua, không có ác ý." Thạch Hạo mở miệng.

Bất kể nói như thế nào, đối phương bi thương như thế, luôn luôn khiến cho người ta đồng tình, nhất là những con này lại là Lôi Linh, là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ! Cái tộc quần này, coi như là một chủng tộc hiếm có, mà nơi này lại có mấy trăm con.

Không hẳn nói là toàn bộ số Lôi Linh, nhưng cũng không sai biệt lắm.

Bởi vì, căn cứ theo ghi chép trong cổ thư, Lôi Linh vô cùng hiếm thấy, thời cổ đại tới nay, số Lôi Linh xuất hiện cộng lại cũng chỉ có mấy trăm con mà thôi!

Vẫn là tấm chiếu rơm kia, khắc rõ dấu vết thời gian, vết máu loang lổ, ngàn năm qua đi, không có chút biến hóa nào, vẫn là bộ dạng cũ trước đây, thật không biết đó là thi thể của người nào.

Thạch Hạo muốn giao lưu với bọn chúng, nhưng từng con Lôi linh đều phòng bị hắn, rất là lạnh lùng, mang theo cảm xúc vô cùng bi ai.

Đây là mục đích địa chung cực của bọn chúng, giơ cao thi thể trên tấm chiếu rơm quay về, thủ hộ ngàn năm, cũng coi như đã vô cùng trung thành.

"Bọn chúng thất bại rồi." Chủ Cấm Khu nói.

"Hống... "

Một đầu Lôi Linh dài mấy mét, toàn thân màu hoàng kim, coi như là một trong những con thống lĩnh cường đại nhất trong đó, ngửa lên trời thét dài, lộ ra sắc mặt giận dữ.

Những con Lôi Linh khác cũng nghẹn ngào, trong mắt có nước mắt rơi xuống.

Bọn chúng không phải là sinh linh hình người, nhưng hiện tại lại ẩn chưa cảm tình, thần sắc đau thương, đắm chìm vào trong một loại cảm xúc vô cùng bi thống.

"Gâu. . . Ngao!"

Đột nhiên, trong động truyền đến một loại âm thanh khác, cái này khiến Thạch Hạo có chút sững sờ, có chút hoài nghi bản thân có nghe lầm hay không.

"Gâu. . ."

Đó cũng là một loại âm thanh khóc lớn, nhưng đan xen với tiếng chó sủa, rất là đột ngột, từ trong cổ động truyền đến.

Sặc mặt Thạch Hạo trở nên cứng ngắt, có chút ngạc nhiên, có chút mê hoặc, hắn hơi chần chừ trong thoáng chốc, sải bước đi vào trong đó.

Mấy trăm đầu Lôi Linh không hề ngăn cản, bọn chúng chỉ thủ hộ tấm chiếu rơm kia thôi, căn bản không muốn để ý tới Thạch Hạo.

"Ngao ô. . . Gâu!"

Âm thanh khóc lớn, tiếng chó kêu, đi liền cùng một chỗ, âm thanh rất lớn, cũng rất thương cảm.

Thạch Hạo nhìn chằm chằm nơi sâu trong cổ động đang phun ra Hỗn Độn tinh khí. Hắn xác thực bản thân không hề nhìn lầm, thật là có một con chó, cái đầu không lớn, chỉ to cỡ bàn tay.

Nó đang gục ở nơi đó, ôm đầu khóc rống lên, âm thanh rất là bi ai, xé nát tim gan.

"Vô Chung đại nhân, đại nhân vì sao lại vứt bỏ ta, cứ như vậy mà rời đi, ô ô... không còn được gặp lại nữa. Đại nhân là vô thượng Tiên Vương, làm sao lại điêu linh. Trăm ngàn đời sau, đại nhân có tái hiện lại nhân gian không? Ngao ô ô... "

Con chó đó đang khóc lớn, trong mắt không ngừng có nước mắt lăn xuống.

Thạch Hạo choáng váng, hắn nhìn thấy chó con. Ngàn năm trước, hắn từng tận mắt nhìn nó tiến vào Tiên vực. Hiện tại không ngờ lại ở nơi này, xuất hiện trong tòa cổ động thần bí này.

Năm xưa, khi chó con rời đi, từng nói qua. Nó muốn đi một địa phương, muốn đi nghiệm chứng một số chuyện xưa, muốn thử đi tìm Vô Chung Tiên Vương.

Địa phương đó, thông thiên, thông linh, thông cổ kim, đây là lời chó con từng nói qua.

Ngày xưa, Vô Chung Tiên Vương còn có Luân Hồi Tiên Vương từng nghiên cứu thời gian đại đạo, phỏng đoán luân hồi, từng muốn thấu triệt bí mật cổ kim, đến cùng là có người luân hồi hay là chuyện xưa đang luân hồi?

Năm đó chó con từng đề cập qua, đó là con đường mà hai đại Tiên Vương nghiệm chứng.

Ai có thể nghĩ tới, ngàn năm sau, Thạch Hạo ở chỗ này gặp được nó!

Đầu tiên là Lôi Linh đang cõng thi thể trên tấm chiếu rơm kia, hiện tại lại gặp chó con, bọn họ không ngờ lại đi tới cùng một mục đích địa, nơi này quả nhiên bất phàm.

"Ngươi... " Chó con cảm ứng được có người tiếp cận, liền ngẩng đầu lên rồi lập tức bị dọa sợ, cảm thấy bất khả tư nghị nói: "Ngươi làm sao lại đi tới nơi này?"

Nó còn đang khóc, không hề che giấu, hoàn toàn không hề giống với một con chó từng vô cùng cuồng dã ở ngàn năm trước.

"Đây là địa phương mà ngươi nói sao?" Thạch Hạo nhìn nó.

"Ô... " Chó con nghe lời này, lần nữa khóc lóc đau đớn.

"Vô Chung Tiên Vương đã chết rồi, không còn quay về được nữa, ngay cả địa phương này cũng cứu không được đại nhân, cũng không còn hy vọng nữa, ngao ô ô... " Chó con khóc tới mức xé nát tim gan.

Nơi đây quả nhiên chính là cái chỗ kia!

"Thế gian này, không có người đang luân hồi. Nếu có, cũng chỉ có những đóa hoa giống nhau, những người giống người, chân hồn của Vô Chung Tiên Vương, ta cũng nhìn không thấy nữa."

Chó con gục ở nơi này, khóc tới cả thân thể co quắp lại, cơ hồ muốn ngất đi.

Thạch Hạo thở dài, có thể khiến một con chó thương cảm như vậy. Có thể thấy, Vô Chung Tiên Vương năm xưa đã có ân tình lớn đến mức nào với nó. Con chó này một mực muốn phục sinh Vô Chung.

"Nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Thạch Hạo nói.

"Ta mang theo mảnh vỡ Tiên Chung cùng có một giọt tinh huyết Tiên Vương cuối cùng của đại nhân. Bên trong ẩn chứa mảnh vỡ thần hồn của đại nhân, đi tới nơi này. Đưa đại nhân vào trong vùng đất thông thiên, thông linh, thông cổ kim này, hy vọng đại nhân phục sinh, nhưng đã thất bại rồi. A, ô... "

Chó con càng nói càng thống khổ, khóc nức nở.

Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, Tiên Vương tinh huyết trân quý cỡ nào, ẩn chứa đại nhân quả.

Bàn Vương thân đang ở trạng thái đỉnh phong, thiên hạ vô địch, cũng chỉ đưa cho Chủ Cấm Khu có ba giọt mà thôi, là đã coi như trả hết đại nhân tình ngày xưa rồi.

"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Chủ Cấm Khu mở miệng, chất vấn chó con.

"Ta khổ cực thủ vững rất nhiều năm, kết quả, giọt Tiên Vương tinh huyết kia đã khô cạn, mất hết linh tính, cuối cùng lại đốt cháy lên, mà mảnh vỡ Tiên Vương chung lại hóa thành bột mịn, triệt để hủy đi." Chó con âm thanh trầm thấp, có một loại tâm tình tuyệt vọng.

Tiên Vương tinh huyết hao hết, mảnh vỡ binh khí hóa thành tro tàn, giống như hết thảy thành không!

"Còn gì nữa, không có dị tượng gì sao?" Chủ Cấm Khu hỏi.

"Sát na cuối cùng, ta phảng phất như thấy được Vô Chung Tiên Vương. Đại nhân mỉm cười với ta, sau đó liền nổ tung, hóa thành mưa ánh sáng, sau đó Tiên Vương tinh huyết bị đốt cháy sạch sẽ. Mảnh vỡ Tiên Vương chung hôi phi yên diệt, hết thảy đều bị hủy!" Chó con khóc ròng nói.

Nó tràn đầy cảm giác tự trách, giọt Tiên Vương tinh huyết cuối cùng của Vô Chung Tiên Vương bị chôn vùi ở chỗ này. Có ý nghĩa rằng, Vô Chung Tiên Vương không còn có hi vọng phục sinh, đã vĩnh viễn vẫn lạc.

"Có lẽ, Vô Chung đã thành công rồi." Chủ Cấm Khu như có điều suy nghĩ, nói: "Chỉ là cần phải tới trăm ngàn đời, cần ức vạn năm đi nghiệm chứng."

"Cho dù là có luân hồi, cũng sẽ thuộc về kỷ nguyên luân hồi, không ở một thế này, có lẽ ở kỷ nguyên kế tiếp Vô Chung sẽ lại xuất hiện!" Chủ Cấm Khu nói như vậy.

Chủ Cấm Khu chỉ là đang phỏng đoán, cảm thấy trước khi Tiên Vương tinh huyết khô cạn, mưa ánh sáng kia có lẽ đã mang đi hi vọng.

Chó con lập tức ngừng khóc, trừng to mắt, ngây ngốc nhìn Chủ Cấm Khu, run giọng nói: "Vô tận tuế nguyệt sau, ở một kỷ nguyên khác, Vô Chung Tiên Vương có thể sẽ xuất hiện trên nhân gian?"

"Hết thảy đều có khả năng, hết thảy cũng không khả năng, ai có thể nói rõ được." Chủ Cấm Khu thở dài.

"Người bọn chúng mang về là ai?" Thạch Hạo hỏi chó con, ý hỏi Lôi Linh ở phương hướng đó.

"Lôi Đế!" Chó con chỉ nói vẻn vẹn hai chữ, đã nói ra thân phận thi hài bên trên cỗ chiếu rơm kia.

"Là Lôi Đế!" Thạch Hạo giật mình, âm thầm khẽ gật đầu, cũng chỉ có thể là Lôi Đế. Ngoại trừ Lôi Đế ra, còn có người nào có thể khiến Lôi Linh bi ai như vậy.

Mặc dù, hắn không biết Lôi Linh nhất tộc từng đi theo Lôi Đế. Thế nhưng, thông qua việc Lôi Linh thôn phệ lôi đình, lấy thiểm điện làm thức ăn, cũng có thể suy đoán ra. Bọn chúng nhất định có đại nhân quả với Lôi Đế.

"Là người kia a, thật đáng tiếc, tiềm lực của y thật không gì có thể so sánh nổi, coi như là tráng niên mất sớm." Chủ Cấm Khu thở dài.

Đầu lâu thuỷ tinh, kim sắc cốt chưởng, nhãn cầu nhỏ máu, ba lão yêu quái này lại chưa từng nghe qua tên của Lôi Đế, bởi vì bọn họ sống ở niên đại quá mức cổ lão.

Lôi Đế, khống chế lôi trì, chưởng khống sát phạt, năm đó danh xưng cường giả hậu sinh có tiềm lực nhất, là người trẻ tuổi nhất trong Thập Hung.

Lôi Đế là một trong Thập Hung, chính bởi vì tiềm lực to lớn, cho nên được xưng là Lôi Đế, bằng không, ai dám có loại xưng hào này?

Đáng tiếc, cũng chính bởi vì sự bất phàm của Lôi Đế, lực lượng hậu bị (dùng cho giai đoạn sau) kinh người, nên gặp phải Dị vực Vương Bất Hủ toàn lực diệt sát, chiến tử quá sớm.

Bởi vì, Lôi Đế nắm giữ chính là lôi đình, được xưng thay trời chấp pháp, thể hiện ý chí trời xanh, nếu chân chính để y trưởng thành đến cuối cùng, lúc chân chính xưng vương lập tổ, các phương đều sẽ kiêng kị.

Cho nên, không chỉ có một Vương Bất Hủ đi phục kích, khiến y thảm tử sa trường.

Ai cũng không nghĩ tới, đám Lôi Linh kia thực sự trung thành tuyệt đối, một đời lại một đời, từ đầu đến cuối vẫn luôn tìm kiếm di hài Lôi Đế, cuối cùng quả thật tìm được.

Bầy Lôi Linh cũng biết nơi này, cuối cùng không biết có phải là do sự thành tâm của bọn họ đã cảm động càn khôn hay không, đã mở ra khe hở trong hư không, để bọn chúng tiến vào cổ động.

"Tinh huyết trên thân Lôi Đế đều đã mất hết, sinh cơ tuyệt diệt, không có một mảnh vỡ thần hồn nào lưu lại, chú định là sẽ thất bại." Chó con nói.

Ngàn năm qua này, nó đã thấy rõ.

Thạch Hạo nghe vậy cũng đành thở dài, hắn có được truyền thừa của Lôi Đế, còn từng có được một kiện giáp trụ tàn phá, cũng coi như có nhân quả không nhỏ.

Thạch Hạo đi tới, cẩn thận tế bái, đây là thi thể của một trong Thập Hung, danh xưng Lôi Đế, vốn là một thiên khiêu kinh tài tuyệt diễm.

Mấy trăm đầu Lôi Linh, ánh mắt trở nên nhu hòa một chút. Đám sinh linh này rất là trung thành, một mực đang thủ hộ cỗ thi thể này.

Chủ Cấm Khu lắc lắc đầu, không có tinh huyết, không có một chút thần hồn ấn kỳ, có tới chỗ này cũng không có hiệu quả.

"Trừ phi an táng cỗ thi thể này ở chỗ này, để thi thể thông linh, được nơi này thai nghén, sau vô tận tuế nguyệt hoặc có lẽ có thể xuất hiện một cường giả cái thế." Chủ Cấm Khu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK