Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là hắn!"

Trong một Cấm Khu nào đó, có sinh linh ca thán, người này năm đó dốc hết toàn lực thôi diễn, nỗ lực trả đại giới to lớn mới có thẻ nhìn được một góc tương lai mơ hồ, có một sinh linh xuyên qua tử cảnh trở về.

Người này chỉ nhìn thấy mơ hồ, không chân thật, chỉ biết là sinh linh đó sẽ nhấc lên sóng gió ngập trời!

Thế nhưng người này làm sao có thể nào ngờ tới, hôm nay thiên cơ cảm ứng, một góc tương lai mà năm đó mình nhìn thấy lại trở nên rõ ràng, hình dáng sinh linh kia hiển hóa ra lại chính là Hoang.

Là hắn, đã khởi tử hoàn sinh.

Người này vốn tưởng rằng người xuyên qua tử cảnh hẳn là một vị cái thế Tiên Vương, một trong những sinh linh ngày xưa cường đại nhất trên đời phục sinh trở về, mà chưa từng nghĩ rằng, đây lại là người của hậu thế.

Hiện tại, Hoang đứng yên ở trên thiên khung, toàn thân đều đang dâng lên đại đạo chi quang, trả lại cho phương thế giới này, giao cảm với mảnh thiên địa không trọn vẹn này.

Chỗ đại vũ trụ của Cửu Thiên Thập Địa, bây giờ đã tàn phá không còn ra hình dáng gì, thiên địa hôn ám, những đại lục đã từng tồn tại kia đã bị hủy gần như không còn, sinh linh cường đại đều chọn dừng chân ở các ngôi sao trên trời.

Thạch Hạo trở về, yên lặng ngắm nhìn, lần trước nguyên thần của hắn bị khốn bên trong mười đạo Luân Hồi Ấn Ký, bỏ lỡ rất nhiều nơi, nếu không cũng sẽ không vội vàng lao vào Tiên vực.

Thế giới này, để lại cho hắn quá nhiều ký ức, có vui vẻ, có thương cảm, có kích động, có chua xót, bi hoan ly hợp, quá nhiều quá nhiều.

"Hạ giới bát vực đâu, đang ở đâu?" Thạch Hạo ánh mắt nóng rực.

Năm đó, sinh linh trong mấy đại cấm khu, đều sớm đã rời khỏi những đại lục lơ lửng kia, tiến vào một số ngôi sao thần bí, tự mình cách tuyệt, chặt đứt liên hệ với ngoại giới.

Toàn bộ cấm khu đều phủ bụi, không nhiễm nhân quả, bọn họ muốn chống đỡ qua thời kỳ đại động loạn này.

Năm mươi vạn năm nay, cho dù là Cửu Thiên Thập Địa vỡ tan, bọn họ cũng vẫn còn, thật sự đã tránh qua được. Đương nhiên đây cũng chỉ là trước đó mà thôi, những chuyện sau này còn chưa thể dự liệu được.

Cùng một thời khắc, chủ nhân trong mấy cái cấm khu khác cũng thức tỉnh.

Bọn họ hít vào một hơi lãnh khí, đây là người nào? Một tên sinh linh vô cùng cường đại, không ngờ lại trả lại tất cả cho một giới này.

Không phải mỗi một người đều sớm đã biết trước như vị chủ cấm khu kia, thành công thôi diễn, mà vừa rồi người này lại cảm ứng thiên cơ, bù đắp lại cảnh tượng mơ hồ ngày xưa, thấy rõ được là người nào đã trở về.

Thẳng đến khi Thạch Hạo lạnh lùng quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm khỏa tinh thể kia, chủ cấm khu nơi này mới rùng mình, nhìn thấy được chân dung của hắn.

Đây là do Thạch Hạo cố ý cho người này nhìn thấy. Bởi vì bên trong cơ thể hắn chiến huyết sôi trào, nhịn không được muốn xuất thủ, muốn đại khai sát giới, không ngại để đối phương biết bản thân là ai.

"Là ngươi!"

Trong Cấm Khu, vị cường giả kia lạnh cả người. Y biết, đại sự đã không ổn, cái này thật sự là một cái thiên đại nhân quả a, Hoang năm đó không có chết!

Một tiếng chuông văng vẳng vang lên, y đang kêu gọi minh hữu, bằng không, bằng vào chính y, y cảm giác nguy hiểm, khí tức của Hoang quá kinh khủng.

Y đạt được pháp khí thành đạo của Vô Chung Tiên Vương.

Trên thực tế, cũng không cần y kêu gọi, trong vũ trụ tàn phá này, mấy tên sinh linh cường đại nhất đã sớm bị đánh thức, làm sao mà không biết có tồn tại kinh khủng giáng lâm.

Thạch Hạo xoay người lần nữa, mặt nhìn về một phương hướng khác, sát cơ của hắn càng tăng lên, bởi vì người ở đó đồng dạng khiến hắn căm hận, có thù không đội trời chung.

Phương hướng đó, dĩ nhiên chính là Vẫn Tiên Lĩnh.

Ngày xưa, nơi ở của bọn họ ở Cửu Thiên Thập Địa sớm đã vỡ nát, hiện tại đang ẩn thân ở trên một khỏa đại tinh.

Tộc trưởng Vẫn Tiên Lĩnh toàn thân phát lạnh, y cảm thấy bản thân như bị hãm vào trong thâm uyên, cảm giác da đầu đều run lên, một cỗ cảm giác hồi hộp, run rẩy hiển hiện.

Y và Thạch Hạo có nhân quả cực lớn!

Oanh!

Sau một khắc, Thạch Hạo giáng lâm, thật bất ngờ, là hắn lại không xuất hiện ở Vẫn Tiên Lĩnh, mà là đi tới một khỏa đại tinh khác, bên trong có tiếng chuông lớn vang vọng.

Tộc trưởng Vẫn Tiên Lĩnh lại càng càng cảm thấy rét lạnh. Y rõ ràng ý thức được, người kia không đến cũng không phải là buông tha cho y, mà chỉ là lưu tại tới cuối cùng, từ từ tính sổ!

Nói như vậy, kết cục có thể sẽ càng thảm hại hơn.

"Đạo hữu, từ biệt nhiều năm, thật sự là thế sự khó liệu a, năm đó có nhiều đắc tội, ta nguyện ý đền bù!"

Bên trong khỏa đại tinh kia, có người mở lời, chuông lớn ngân vang, ánh sáng Hỗn Độn bành trướng, bảo vệ khỏa đại tinh này.

"Ngươi đền bù như thế nào, ngươi đền bù nổi sao? !"

Thạch Hạo quát lên, thần sắc lạnh lùng tới cực điểm, năm đó Diệp Khuynh Tiên chính là bị người này đánh thành mưa ánh sáng, biến mất trên thế gian này.

Nàng mặc dù nói bản thân không thuộc về thời đại này, không liên quan đến sinh tử, chân thân còn ở tương lai, nhưng trong mắt Thạch Hạo, một khắc đó nàng đã bị đánh chết rồi.

Oanh!

Thạch Hạo không chần chờ, toàn thân chảy xuôi ánh sáng Tiên Vương, chiếu rọi bất hủ, vạch phá vĩnh hằng, cả thế gian mênh mông này, hắn duy ngã độc tôn!

Hắn bước một bước liền tới gần trước mặt khỏa ngôi sao này, về phần tiếng chuông âm vang đánh nát cả mảnh tinh vực này, nhưng lại không có chút tác dụng nào với hắn, không đả thương được hắn.

Chùm sáng trên đầu Thạch Hạo chiếu xuống, một tiểu nhân ngồi xếp bằng cách đỉnh đầu ba thước không ngừng phun ra nuốt vào mưa ánh sáng này, bao phủ toàn thân Thạch Hạo. Hắn không nhiễm quy tắc, không dính vào trật tự của thế gian này.

Chí cường giả trên khỏa ngôi sao này, căn bản đánh không trúng hắn!

Ầm!

Thạch Hạo một cước đạp xuống, đặt chân lên khỏa ngôi sao này. Địa vực có bố trí tuyệt thế pháp trận, cứ như vậy giải thể, sụp đổ, lộ ra Cấm Khu chân chính.

"Đạo hữu, như thế nào mới có thể bỏ qua?"

Trong lòng người này chấn động kịch liệt, bởi vì Hoang quá mạnh, đây quả thực là một tôn vô thượng cự đầu, quan sát cổ kim tương lai, thế gian có thể có mấy người?

Y khẳng định không phải là đối thủ.

"Ngươi đi ứng kiếp đi." Thạch Hạo chỉ nói mấy chữ như thế, ý giết người không hề cải biến.

Cùng lúc đó, hắn nắm quyền ấn, oanh sát về phía trước.

Chủ cấm khu nơi này tức giận trợn tròn mắt, y biết rằng có nói gì cũng vô dụng, chỉ có chiến một trận, y đành liều mạng vậy.

Một sát na, tiên quang chói lọi, vô cùng chói lọi đến cực hạn, cứ như vậy nhấn chìm mảnh hải vực này!

Thế nhưng, điều này cũng không cải biến được gì, quyền ấn của Thạch Hạo xuyên thủng hết hảy quy tắc, rơi thẳng xuống, đang một tiếng, cái chuông lớn của Vô Chung Tiên Vương bị đánh văng đi.

Thạch Hạo không có ý định phá huy cái chuông này, hắn muốn lưu lại đưa nó cho chó con.

Cái chuông lớn bay đi, chấn sụp cả một mảnh tinh không.

Sau đó, ánh mắt Thạch Hạo lưu chuyển, vùng tinh không kia bị đọng lại, sau đó tinh không vỡ nát toàn bộ phục hồi như cũ, khôi phục như lúc ban đầu.

Phốc!

Chủ nhân nơi này trong miệng phun máu, y bị quyền ấn quẹt trúng, cảm giác giống như có mấy vị Tiên Vương cùng đánh lên trên người y, khiến y suýt tí nữa nổ tung.

Oanh!

Cuối cùng, chủ nhân Vẫn Tiên Lĩnh cũng đến, y chung quy không thể không xuất thủ, y cũng muốn quay lưng bỏ đi, nhưng y phát hiện Thạch Hạo sớm đã khóa chặt y, chỉ cần vừa động, liền sẽ gặp phải truy sát mãnh liệt.

Hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là liên thủ với người này, như vậy mới có thể có hi vọng sống sót.

Đáng tiếc, cho dù bọn họ đoán được Hoang rất cường đại, nhưng vẫn còn đánh giá thấp một chút. Thạch Hạo vạn pháp bất xâm, bọn họ ngay đánh cũng đánh không xuyên qua vầng sáng này.

Hoang cứ như vậy trực tiếp đánh xuyên qua các loại đại đạo phù văn do hai đại cường giả thi triển ra, từng bước từng bước ép tới gần.

Ầm!

Khi Thạch Hạo lần nữa vung quyền, bọn họ nghênh đón, kết quả bị chấn cho lui lại, khóe miệng chảy máu, căn bản không phải là đối thủ.

Điều này khiến cho cường giả của mấy cấm khu khác không khỏi hít ngụm khí lạnh. Đây là thủ đoạn bậc nào, pháp lực cái thế, chân chính có thể tung hoành chư thiên.

Đây là một cự đầu vô địch!

"Kết thúc đi!"

Thạch Hạo hét lớn, ngón tay chặp lại, kiếm quang hiển hiện, Hỗn Độn kiếm xẹt qua, chém thẳng về phía trước.

Phốc!

Cường giả cấm khu từng có được cái chuông lớn của Vô Chung Tiên Vương bị Thạch Hạo chém xéo qua vai, máu tươi đầm đìa. Y phát hiện vết thương khó có thể khép miệng, bị một vết đạo ngân ngăn cản.

"Ngươi. . ." y lui lại về sau.

Sau đó, mi tâm của Thạch Hạo nứt ra, bên trong có kiếm khí phun trào, mang theo vô tận lực lượng diệt sát, cho dù là cường giả tuyệt thế trong cấm khu cũng không ngăn được.

Đây là kiếm ý của Tiên Vương, là kiếm quang do lục đại bí cảnh của Thạch Hạo dưỡng dục ra, lúc này không hề giữ lại chút nào, vô kiên bất toái, cứ như vậy trực tiếp tiêu diệt người này.

"Ta không cam lòng!" Người này rống lớn.

Vô luận là tồn tại cấp bậc Thập Hung, hay là Tiên Vương, đều rất khó bị giết chết. Những tồn tại Thập Hung có huyết mạch kỳ dị, một khi bộc phát sẽ vô cùng kinh khủng.

Tỉ như là Thiên Giác Nghĩ, Thiên Giác Nghĩ là giống loài có sức lực cực mạnh. Sau khi cuồng hóa, trong thiên địa này không có ai có thể so sánh với Thiên Giác Nghĩ về khí lực, khiến cho toàn bộ địch thủ đều kiêng kị, đồng thời có sinh mệnh lực bàng bạc.

Về phần Tiên Vương, thì càng không cần phải nói. Muốn chân chính giết chết Tiên Vương thì khó khăn hơn ngàn vạn lần, cần có rất nhiều thủ đoạn, phải chuẩn bị nghiêm túc.

Thế nhưng, hiện tại Thạch Hạo đã đánh vỡ lẽ thường, lục đại bí cảnh của Thạch Hạo đồng thời phát sáng, cứ như thế chém y chết tươi, hóa thành mấy khối.

"Ta, sẽ không chết!" Y gào lớn, cho dù nguyên thần bị xuyên thủng thì vẫn không ngừng chiến đấu, muốn xé mở hư không xông ra ngoài.

"Phốc!"

Thạch Hạo làm sao có thể cho y cơ hội, cứ như vậy một quyền đánh xuống, khiến thân thể không trọn vẹn và cả thần hồn của y nổ tung tại chỗ, hóa thành một màn mưa ánh sáng.

Sau đó, mưa ánh sáng bị hóa thành tro, bị bàn tay Thạch Hạo bao trùm, ma diệt sạch sẽ.

Trong quá trình này, chủ nhân của Vẫn Tiên Lĩnh mấy lần xuất thủ, nhưng lại vô dụng, bị một cánh tay khác của Thạch Hạo ngăn cản, gạt y qua một bên, căn bản không xông tới cứu viện được.

"Đạo hữu, không biết cần điều kiện như thế nào mới có thể bỏ qua chuyện hôm nay?" Chủ nhân Vẫn Tiên Lĩnh nói.

"Chết!"

Thạch Hạo chỉ có một chữ như thế, chính là đơn giản như vậy, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tha người này, đoạt thân thể của tiểu tháp, giết thân thể hắn, đây là cừu hận không có cách nào hóa giải.

Nếu như lưu lại người này, tương lai thế nào cũng sẽ bị phản phệ.

Oanh!

Chủ nhân của Vẫn Tiên Lĩnh tế ra một tòa tàn tháp, tuyết trắng như ngọc, phát ra ánh sáng rực rỡ, Cốt Tháp có hai tầng, trấn áp về phía Thạch Hạo.

Thế nhưng, trận chiến này sớm đã có kết quả, chủ nhân Vẫn Tiên Lĩnh vẫn bị trấn áp, cuối cùng, một cánh tay của Thạch Hạo trấn áp y, không thể nào cử động, còn khiến y hóa ra thành bản thể.

Đây là một đầu Chân Hống, toàn thân có một lớp lông màu hoàng kim bao phủ, hung hăng và dữ tợn, thể hình to lớn, huyết khí xung thiên.

Ánh mắt Thạch Hạo lạnh lẽo, hắn không có lập tức hạ sát thủ, mà là thôi động nguyên thần, tiến hành tinh thần áp chế, hắn muốn luyện hóa đại nhân vật này.

Ầm!

Kim Mao Hống run rẩy, nó phát ra tiếng gầm gừ, kịch liệt giãy dụa.

Thế nhưng hết thảy đều phí công, cuối cùng Thạch Hạo xoay người ngồi lên lưng của nó, cứ như vậy vượt qua tinh không.

Hắn còn phải trả lại cho một giới này, hơn nữa còn tìm kiếm Bát Vực của hạ giới, nơi đó đã bị đánh tàn phá rồi?

Ông!

Thạch Hạo luyện hóa hai tầng cốt tháp đó, đặt vào trong tiên kim tháp, dung hợp với một tầng cốt tháp bên trong đó, lưu lại sau này tặng cho tiểu tháp.

Tới cuối cùng, Thạch Hạo cũng phát hiện được Bát Vực hạ giới. Một tiếng khẽ than, nó cũng giống như Cửu Thiên Thập Địa vậy, đã tàn khuyết, rất nhiều địa phương đều trở nên khô cằn, ánh mắt hắn vô cùng đáng sợ, lạnh lẽo dọa người.

Trên thực tế, khối khu vực này là một thể với Cửu Thiên Thập Địa, hiện tại đã bị quán xuyên.

Những gì đã từng lưu lại, hiện tại còn lại cái gì? Thạch Hạo hai mắt đỏ lên, nhịn không được mà muốn rống lớn.

Thạch Quốc tàn phá, Hỏa Quốc bị san thành bình địa, Đại Hoang tứ phân ngũ liệt...

Còn có sinh linh tồn tại, nhưng nhân khẩu đã giảm mạnh, còn lại không tới một thành.

Hắn rất muốn thét lớn, nhưng lại không thể. Tu vi đẳng cấp như hắn hơi không cẩn thận liền sẽ khiến cả mảnh tàn giới này sụp đổ.

"Đợi ta quay lại, phải đi tính sổ với mấy người trước, rồi lại tới tế bái các ngươi." Thạch Hạo nói. Hắn đang tìm kiếm, nhìn lại những phần mộ của ngày xưa.

Nếu không phải năm xưa hắn đã phong ấn Thạch thôn, dời đi, đưa vào quan tài đồng do cửu long kéo lấy, nếu không khẳng định sẽ không lưu lại gì.

"Hư Thần Giới! ?"

Hư Thần Giới sớm đã vỡ vụn, chỉ còn lại bộ phận không trọn vẹn, Thạch Hạo chấn động trong lòng, mi tâm hắn phát sáng, nhìn qua những khu vực không trọn vẹn, hắn động dung, những lồng giam năm xưa trong Hư Thần Giới đều đã bị phá vỡ!

"Tốt, đến lúc đó làm cái kết thúc luôn." Hắn đang lo lắng Điểu gia, Tinh Bích đại gia, đồng thời cũng đang tự hỏi, người nào đã phá vỡ những cái lồng giam kia?

Hắn lại rời đi đi, lại tiến vào Tiên vực, bởi vì tất cả thanh tẩy, đại chiến, đều ở trong Tiên vực, Dị vực, Giới Hải, lưu lại hạ giới cũng sẽ không có đầu mối gì.

Sau khi Thạch Hạo hoàn tất việc hoàn trả, mảnh thế giới này có thêm một luồng sinh khí, đồng thời đại đạo ấn ký lấp lánh, có dấu hiệu thức tỉnh.

Một sát na, Thạch Hạo cảm thấy, làm như vậy không những không có chỗ xấu với bản thân, mà giống như còn có một hồi nhân quả to lớn.

Oanh!

Một ngày này, Hoang tiến vào Tiên vực, hắn cưỡi lên một đầu Kim Mao Hống, là một tồn tại cấp Tiên Vương, bị hắn trấn áp thành tọa kỵ, cứ như vậy xông vào Tiên vực.

Hắn muốn đi tính sổ, muốn chấm dứt nhân quả với Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK