Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ui, ta nói Tào đạo trưởng giống như chó nhà có tang, sao lại có người tức giận vì ngươi chứ, ta còn thấy kỳ quái, thì ra thật sự có một con chó con đi theo." Trên tửu lầu cao lớn bằng vàng ngọc kia truyền đến tiếng cười.

"Ha ha... " Trên tửu lâu có nhiều người cười lớn, đó là một đám công tử gia, là đệ tử của thế gia đỉnh cấp, cũng có truyền nhân của đại giáo Bất Hủ.

Ngoài ra còn có tiếng cười nhẹ của nữ tử.

Tuy rằng nhìn không thấy bọn chúng ở bên trong lầu các, nhưng có thể tưởng tượng, một đám người nghe thấy những lời như vậy đều cảm thấy rất là buồn cười.

"Chó con, ngươi bị cười nhạo kìa!" Tào Vũ Sinh chuyển thân, cúi đầu nói với chó con.

Lúc này, cặp mặt chó con mở to đầy tức giận, trong mũi phun ra khói trắng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất khó coi, thế nhưng ta có thể nói với ngươi, sống so với chết còn khó chịu hơn nhiều!"

Tuy rằng lai lịch không nhỏ, như nhìn tính khí của nó là biết, tên gia hỏa này không phải là kẻ hiền lành gì, đều là kẻ không bao giờ chịu thiệt, có thù tất báo.

"Nhân sủng, lên đường, đi bắt chúng nó cho ta!" Chó con lảm nhảm lao tới chỗ Tào Vũ Sinh hét lên.

Tiếp theo, nó nhảy vèo một cái. Tuy rằng chỉ to bằng bàn tay, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn, nhanh đến nổi người khác không kịp phản ứng, đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tào Vũ Sinh.

"Con mẹ nó, ngươi xuống cho ta, thanh danh một đời của đạo gia ta sao có thể hủy trong tay ngươi!" Tào Vũ Sinh tức giận, dừng sức kéo nó xuống.

Nhưng có kéo thế nào cũng vô dụng!

Bởi vì, lai lịch con chó này quá lớn, cho dù là đạo hạnh bị thoái hóa, nhưng nhục thân vẫn mạnh mẽ tới đáng sợ. Nó chính là ngồi yên ở cho đó mặc cho ngươi dùng thần binh lợi khí công kích cũng không chém rớt được.

Chó con ngồi trên đầu Tào Vũ Sinh, giống như là mọc rể, không thể lay động.

"Nhân sủng, xông lên cho ta!" Chó con hét lớn.

Phụ cận, mọi người đều choáng váng, mấy tên này lai lịch như thế nào. Một con chó con bé như hạt đậu lại dám cuồng vọng như vậy, hơn nữa còn đang nội chiến nữa.

"Ha ha. . ."

Trên tửu lầu, truyền đến tiếng cười lớn hơn nữa, rất nhiều người đều ha ha cười lướn.

Tòa tửu lâu này, tuy rằng kiến tạo ở trong phường thị, nhưng vô cùng nguy nga lộng lẫy, rường cột chạm trổ hoa lệ là một tòa bảo lâu. Nó là một kiện pháp khí, thuận tiện cho người có thân phận nghỉ ngơi, cũng như là nơi dùng để giao dịch.

Thạch Hạo không nói lời nào, một người một chó này thật là "xung khắc." Trời sinh đã không hợp nhau, giống như là túc địch kiếp trước, đời này mới quấn lấy nhau như vậy.

"Gia gia ngươi, chó con kia, ngươi đi xuống cho ta!" Tào Vũ Sinh dùng bàn tay nhỏ mập mạp ra sức kéo nó xuống.

"Đi!"

Chó con lại khẽ quát một tiếng. Thân thể nó phát sáng, da lông màu đỏ nhạt trở nên óng ánh trong suốt, mang theo Tào Vũ Sinh bay lên phóng về phía tòa tửu lâu đó.

Phía trước, hai lão giả áo xám liếc nhìn nhau, cũng không hề ngăn cản. Bọn họ chính là muốn bắt Tào mập qua đó, hiện tại y đã tự mình đưa tới cửa rồi.

"Thả ta xuống!" Tào Vũ Sinh giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích, đây là ngự nhân chi thuật. Ngươi hiện tại giống như là một phi kiếm hình người." Chó con nói.

Tiếng gió phần phật, một đám người đều nhanh chóng chạy tới vây quanh bên ngoài tửu lầu để xem náo nhiệt.

Thạch Hạo tự nhiên là cũng đi theo, tới cảnh giới trước mắt của hắn. Sợ rằng là đứng trước mắt mọi người cũng không ai có thể nhìn thấu nông sâu của hắn.

Một người một chó vừa đi vừa cãi nhau cứ thế bước lên trên tửu lầu, đi thẳng tới tầng cao nhất, tầng thứ mười.

Ở tầng này có một cái đại sảnh rộng lớn, còn có rất nhiều ngăn riêng, tỏa qua ánh sáng lung linh, tinh khí nồng đậm. Cả toàn chủ lâu đều là pháp khí, thích hợp để tu đạo, ẩn cư.

Trưởng tôn Vương gia Vương Thiên sớm đã đi ra ngoài, đứng ở cửa tầng mười trên cao nhìn xuống Tào Vũ Sinh đang đi lên lầu, cười cười nói: "Tào đạo trưởng, Vương Thiên cung nghênh người tới."

Nơi này có không ít người, người trẻ tuổi chiếm đa số. Đương nhiên cũng có một số tu sĩ tiền bối, đều đang đánh giá người đi lên lầu.

"Đạo trưởng, tình cảnh của người thật đáng lo a. Một con chó con cũng có thể tác oai tác quái trên đầu ngươi, hay là sớm gia nhập Vương gia ta đi." Trưởng tôn Vương gia Vương Thiên ôn hòa nói.

Rất nhiều đều đang cười, Tào Vũ sinh thật là có chút chật vật.

"Hì hì. . ." Một số nữ tử che miệng cười trộm, mang theo vẻ trào phúng. Cái này so với những thiếu niên anh hùng trong mắt các nàng thật sự kém quá xa.

"Vương gia à, ta không trèo cao nổi!" Tào Vũ Sinh lạnh lùng nói. Y vốn còn muốn phát uy trên tửu lầu này, kết quả bị con chó này làm cho tức điên lên, còn ngự "y" lên đây, uy nghiêm gì cũng không còn nữa.

Về phần chó con thì đang nghiến răng vận công đứng đó.

"Đây là chó mà đạo trưởng nuôi sao, thật là có chút nhỏ nhắn, hoạt bát và đáng yêu, là chủng loại gì thế? Sớm như vậy đã mở ra tuệ quang rồi, hôm nào ta cũng nuôi một con mới được." Vương Thiên thản nhiên cười nói. Trông thì rất là hiền hòa, nhưng kỳ thật là đang chế nhạo Tào Vũ Sinh.

Thế nhưng y lại không biết, như vậy là triệt để đắc tội với chó con, triệt để chết không hết tội.

"Gâu, vả miệng!"

Chó con gào lên một tiếng, trong hư không lưu lại một đạo tàn ảnh, sau đó "bốp" một tiếng, móng vuốt của chó con đã đánh lên mặt Vương Thiên. Tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp tránh né.

Mọi người ở đây chỉ có Thạch Hạo là nhìn thấy rõ, những người khác căn bản không kịp phản ứng.

Một tát này của chó con, tiếng vang rất lớn, còn thấm đẫm máu tươi. Bởi vì móng vuốt của nó rất sắc bén, một tát đánh lên mặt Vương Thiên, đánh cho y cả người lảo đảo, bay ngược về sau, đụng đổ cả một cái bàn bằng ngọc thạch.

Đồng thời trên mặt y cũng có mấy vết xước lớn rất sâu, còn đang chảy máu. Đó là do móng vuốt chó lưu lại.

Mọi người đều ngây dại. Họ không hề nghĩ tới, một con chó con mà thôi, nhưng nổi giận lại hung tàn như vậy, đánh bay cả trưởng tôn của Vương gia.

Phải biết, đây chính là trưởng tôn của Trường Sinh thế gia, nhìn rất là bình hòa, nhưng kỳ thực trong cơ thể ẩn chứa thần lực kinh người. Một khi xuất thủ, không có bao nhiêu người là đối thủ.

Y là tôn tử của Vương Trường Sinh, được bồi dưỡng nhiều năm, rất ít xuất thế, thực lực vô cùng cường đại!

Một số người rất là khó tin, mới vừa thấy mặt mà thôi. Y đã bị một con chó con lớn bằng bàn tay đánh cho chảy máu tươi, còn bay ngược ra sau nữa.

Một số thiếu nữ thất kinh há hốc mồm, bộ dạng ngẩn người, kinh hô thành tiếng.

Thật bất khả tư nghị!

Rất nhiều người đều ngẩn ra.

"Ngươi dám!" Hai vị lão giả mặc áo xám đều xông lên trước. Một người đi bắt chó, một người nắm lấy cổ áo của Tào Vũ Sinh, muốn nhanh chóng bắt lấy bọn họ.

Không thể không nói, xuất thủ như vậy là mang theo sự sỉ nhục, ra tay là muốn tóm lấy cổ người khác.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, hai tên lão giả thân thể kịch chấn. Con ngươi mở to, nhìn về phía một người trẻ tuổi khác. Bọn họ vô cùng kinh dị, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Chỉ hừ lạnh một tiếng mà thôi, nhưng lại khiến bọn họ như bị sét đánh, thân thể run rẩy, nhịn không được phải quỳ xuống.

"Các ngươi muốn động thủ bắt ai?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.

Những người khác cũng nhìn ra vẻ không thích hợp, khiếp sợ nhìn chằm chằm nơi này. Nhìn về phía người trẻ tuổi đó, hắn có thân phận gì lại có thể dọa sợ hai lão giả mặc áo xám đó?

Có một số người biết được, hai vị lão giả mặc áo xám này năm xưa đã từng hầu hạ qua Vương Trường Sinh, là tùy tùng của lão ta!

"Ngươi. . ."

Hai người sợ hãi, điều này phát ra từ nội tâm, nơm nớp lo sợ, thần hồn run rẩy.

Cuối cùng, phụt phụt hai tiếng, cuối cùng bọn họ không chịu khống chế cứ quỳ xuống thần phục trước mặt Thạch Hạo như thế.

Đó là bản năng của thân thể, không thể tự chủ, phản bội ý chí của bọn họ. Giống như tẩu thú bên trong rừng rập gặp phải Thú Vương vậy, là nỗi sợ hãi trời sinh.

"Ngươi là ai?" Lúc này, Vương Thiên đã đứng dậy chạy tới, nhìn thấy một màn này, vẻ mặt y vô cùng khó coi.

Hôm nay, y đã bị một con chó con tát cho một cái, hơn nữa còn tát bay ngược về sau khiến y vô cùng xấu hổ.

Lúc này, cho dù biết được Thạch Hạo bất phàm. Y cũng không nhịn được mà quát hỏi, nộ hỏa bừng bừng. Y rất là muốn giết người, dù sao y cũng không lo lắng. Bởi vì một người trong chín con rồng của Vương gia đang tọa trấn ở nơi này.

"Ta là ai? A!" Thạch Hạo rất lãnh đạm, đứng ở nơi đó tự nói.

Vương Thiên bị ánh mắt Thạch Hạo quét tới liền vô cùng kinh hãi. Cường đại như y, đã tới cảnh giới Độn Nhất, nhưng hai chân mềm nhũn, tâm thần run rẩy, trực tiếp quỳ xuống đất.

Đây là một loại bản năng của sinh vật, khuất phục trước mặt cường giả siêu cấp khủng bố. Mọi thứ đều không do y khống chế, cứ như vậy dập đầu xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng.

Mọi người đều ngây ra.

Một số người tới từ Trường Sinh gia tộc, đều cảm thấy kinh hãi.

Cũng có sinh linh trẻ tuổi của Tiên vực ở nơi này, lúc này cũng lộ ra vẻ kinh sợ.

Có thiếu nữ che miệng kinh hô, đó chính là Vương Thiên a, là trưởng tôn của Vương gia, mới bị người khác hừ một tiếng, liếc mắt một cái, đã quỳ ở nơi đó, quá dọa người rồi.

"Ha ha. . .trưởng tôn Vương gia, ngươi không phải kiêu ngạo lắm sao, sao lại quỳ xuống thế. Quả thật để ta nói đúng mà, ngươi phải quỳ xuống nghênh đón ta a." Tào Vũ Sinh cười lớn, vô cùng thoải mái, cuối cùng đã cảm thấy xả được cơn giận.

"Hừ!" Chính vào lúc này, trong hư không truyền đến một tiếng hừ lạnh, như là sấm nổ, khiến thần hồn mọi người run rẩy sợ hãi.

"Dám làm loạn ở địa bàn Vương gia ta?" Trong khoảng khắc âm thanh truyền đến, một cái đại thủ từ trong cứ điểm phóng tới, bao phủ cả tửu lầu, muốn giết chết Thạch Hạo.

"Vương Đại, ngươi quá tự cao rồi, muốn động thủ với ta sao?" Lúc này, Thạch Hạo cũng xuất thủ.

Phịch một tiếng, hắn không có phóng khí tức ra ngoài. Chỉ đưa cánh tay phải ra, năm ngón tay mở rộng một hơi bắt lấy đại thủ trong hư không, sau đó trực tiếp nắm lấy.

Bên trong cứ điểm phát ra một tiếng rống lớn, mang theo vẻ giận dữ cùng với một tia sợ hãi!

Vương Đại thật sự kinh hãi, có người nắm lấy cánh tay lão, trực tiếp lôi ngược bản thể lão từ trong cứ điểm qua bên tửu lầu.

Đông!

Thạch Hạo buông tay, ném một người tóc xám xuống đất, khiến cho tầng mười tửu lầu chấn động kịch liệt, chính là Vương Đại trong chín con rồng Vương gia.

Lúc này, tất cả mọi người đều giống như là tượng đất, triệt để sợ ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK