Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời đại mạp pháp đã sơ bộ giáng lâm!

Theo hai khối "Thiên" nối liền một chỗ, trong lúc vô hình một trảm này khiến rất nhiều tu sĩ kêu lớn, không tự chủ được thân thể run lên, như bị mất một thứ gì đó.

Đó là cái gì? Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó lại cúi đầu nhìn hai tay mình, sờ về phía nhục thân, đến tột cùng đã mất đi cái gì? Nói không nên lời, nhưng chính là cảm thấy có một vài thứ đã đi xa.

"Thiên mệnh đã rời đi!"

Chó con nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì, nghiêm túc đáng sợ, nghiến nghiến răng nhỏ sáng lóng lánh trong miệng. Nó vô cùng ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn trời.

"Có ý tứ gì?" Tào Vũ Sinh không hiểu, mở miệng hỏi.

"Thiên địa phản phệ bắt đầu, thiên mệnh ban cho vạn vật bị thu lại, bị chém rụng. Chính như trước đây ta nói, một số người thọ nguyên sẽ nhanh chóng hạ xuống. Tương lai không lâu khi Cửu Thiên Thập Địa triệt để hòa làm một thể, một số sinh linh sẽ trực tiếp chết già!" Chó con nói.

Một ngày này, phàm là tu sĩ trong lòng đều sinh ra cảm ứng, chỉ bất quá những người khác đa số đều không rõ đó là cái gì, không hiểu rõ thứ mình bị mất đi là gì.

Nhân mã của Tiên Vực, cao tầng tự nhiên biết xảy ra chuyện gì, từng người đều thần sắc trịnh trọn. Bọn họ đang thảo luận, đang trao đổi, hiện tại càng ngày càng nhiều cường giả ủng hộ lui binh.

"Phản phệ rất đáng sợ, một khi đến thời khắc nghiêm trọng nhất, Giới môn của Tiên vực nếu không đóng cũng sẽ bị ảnh hưởng đến, kết quả đó không ai có thể tiếp nhận!" Một vị lão giả mở miệng.

"Đi, nhất định phải lập tức rút quân, sinh linh hắc ám này không có cách nào đánh nữa, ta nghĩ cao tầng của bọn chúng cũng muốn rút lui, ai dám ở lại khi thiên địa kịch biến?" Một vị trung niên Đại thống lĩnh phụ họa, cũng có khuynh hướng rời xa khỏi vòng xoáy này.

Các nơi trên đại lục, khu vực hắc ám chiếm cứ nửa giang sơn. Hôm nay những người chủ đạo thần bí của bọn chúng cũng đang gặp mặt, cũng đang thương thảo, quả nhiên cũng có động thái muốn rút quân.

Thiên địa phản phệ. Thời đại mạp pháp đến, ảnh hưởng này quá lớn.

"Ta cảm thấy, thọ nguyên của mình bị trảm đi một chút, cần phải đi hắc ám nguyên địa để khôi phục, thật đúng là kinh khủng a!"

Có người nói nhỏ, trong hắc ám phát ra thanh âm âm u rất lạnh lẽo, cũng rất tàn khốc, không hề có chút tâm tình chập chờn.

Đồng dạng, bên trong tu sĩ của Tiên Vực, cũng có một số người đang nhíu mày, đều cảm thấy mạnh như bọn họ, hôm nay cũng bị xung kích gây ra ảnh hưởng tới bản thân.

"Cần Tiên Đạo quy tắc tẩm bổ, mới có thể bù đắp lại!" Một vị lão giả than nhẹ.

Bọn họ ý thức được, chuyện hôm nay so với tưởng tượng của bọn họ còn nghiêm trọng hơn. Nếu thiên địa khô cạn, tiến vào thời đại mạp pháp, cũng không thấy khủng bố như hôm nay.

Làm bọn họ kinh hãi nhất chính là, trong quá trình thiên địa kịch biến, đột nhiên xuất hiện một đao vô hình trảm xuống toàn bộ sinh linh!

Đó là thiên mệnh, nhìn không thấy, nhưng lại tồn tại chân thực, là càn khôn ban cho, bây giờ bị thu lại một chút, hoặc là toàn bộ!

Thạch Hạo ngồi xếp bằng. Hắn cũng đang yên lặng thể ngộ tình huống bản thân, không sướng vui giận buồn, làm cho đạo tâm của mình yên tĩnh, xem kỹ hết thảy biến hóa của bản thân.

Thiên địa một trảm, hắn không có cách nào cải biến, thân ở trong thiên địa này, hắn không cách nào trốn tránh.

"Nghĩ biện pháp tiến vào Tiên Vực?" Tào Vũ Sinh nói, phiến thiên địa này không có cách nào ở lại được nữa, nó đã đi tới thời đại tồi tệ nhất rồi.

"Không sai, đích xác là bất hạnh,thời đại tồi tệ nhất đã đến, đáng sợ không phải kết quả sau cùng, mà là trong quá trình này, khó thoát khỏi kết cục bị trảm một đao." Chó con cũng đang thể ngộ, đạt được kết luận như vậy.

Cái này so với "sau thời đại mạp pháp" còn đáng sợ hơn, tự mình trải qua loại biến đổi này, thừa nhận càng nặng thì càng thêm đáng sợ.

"Tiên Vực hoàn toàn chính xác có thể tránh khỏi nguy hiểm, nhưng mà, ta không đi!" Chó con rất trực tiếp, Tiên vực hiện tại đối với nó mà nói tương đương là đầm rồng hang hổ.

Nó cừu gia quá nhiều, không nói những người khác, chỉ riêng vị gọi là nhân sủng kia —— Hồng gia lão tổ, đã để nó chịu không được. Một khi nó bị phát hiện, khẳng định sẽ lột da nó.

Không cần hoài nghi, khi đã đến Chân Tiên cảnh, người kia đã có thủ đoạn thông thiên, không phải thứ mà chó con bây giờ có khả năng trói buộc được.

"Ngươi cũng làm nhiều chuyện xấu a?" Ngay cả Thạch Hạo cũng nhịn không được hỏi, chẳng lẽ nó không có mấy người bằng hữu sao?

"Ai, bằng hữu đều ở giới này, ta xưa nay có thói quen, không ăn cỏ gần hang, cho nên chỉ đi Tiên Vực gây họa. Kết quả, bằng hữu ở giới này đều chết sạch ở những năm cuối Tiên Cổ, không còn ai có thể trông cậy vào được." Chó con thở dài.

"Trong tộc ngươi không còn những người khác, hoặc là đạo lữ gì sao?" Tào Vũ Sinh chế nhạo nó.

"Ta quật khởi bên trong dân gian, lấy nhục thể phàm thai thành tựu vô thượng chính quả, cùng Tiên Vương đồng tôn, tồn tại cùng trời đất, tộc nhân không trông cậy được. Đạo lữ. . . Năm xưa ta ở Tiên Vực đích xác có nhìn trúng một người. Nhưng kết quả lại trở mặt, không thu được, nàng còn muốn thu ta làm chiến sủng, bởi vậy còn cùng Vô Chung Tiên Vương đánh một trận. Hiện tại nếu như để nàng biết được ta xuất hiện. . ." Chó con nói đến đây liền rụt cổ lại, không dám nói tiếp.

Tào Vũ Sinh trợn mắt hốc mồm, thời gian thật lâu sau mới nói: "Ngươi đây thật đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng a, trắng trợn cướp đoạt dân nữ không thành, nên giờ gặp báo ứng."

"Gâu, ngươi biết nói chuyện không?" Chó con nhe răng, gâu gâu kêu, nhào tới, mặc dù chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trực tiếp ép đến Tào Vũ Sinh, giẫm lên trên mặt Tào mập, đứng đó nhe răng nhếch miệng.

"Ta nói không phải sự thật sao?"

"Sự thật cọng lông, đó là vị thiên kiêu, Tiên Đạo tuyệt thế cao thủ, có thể xem như dân nữ sao. Ta là đang khiêu chiến quyền uy, không sợ cường quyền!" Chó con chính nghĩa lẫm liệt, rêu rao bản thân.

Trên Cửu Thiên, bây giờ không còn yên tĩnh, các tộc đều sợ hãi, thời đại mạp pháp đã tới, ai còn có thể trấn tĩnh?

Bây giờ các đại Trường Sinh thế gia đều đang chạy vạy, đang thỏa hiệp, phải vào trong Tiên vực, tránh né loại đại tai kiếp này, một giới này không ở được nữa.

Vì thế, bọn họ không tiếc nỗ lực trả giá, cùng một số thế lực lớn ở Tiên vực trao đổi lợi ích.

Ví như, có Trường Sinh Đạo thống, muốn gã thánh nữ cho một đệ tử trẻ tuổi của một gia tộc Chân Tiên nào đó ở Tiên Vực, bỏ mặc cả môn quy của giáo này từng yêu cầu thánh nữ phải băng thanh ngọc khiết, không thể gã cho người ta.

Đồng thời, đối với đệ tử trẻ tuổi của gia tộc Chân Tiên kia cũng không phải yêu cầu rất cao, dù là không phải truyền nhân dòng chính cũng không sao, chỉ cần có thể tiếp dẫn giáo này tiến vào Tiên vực là được.

Mục tiêu thứ nhất của đám người Thạch Hạo chính là Kim gia, tới đây đi dạo hai ba ngày, đã hiểu rõ được một chút tình huống.

Kim gia đang tích cực liên hệ với Tiên Vực "Bản gia", thế nhưng kết quả không ổn, hồi trước có chút đầu mối, nhưng gần nhất lại mất đi liên hệ.

Hiện tại, bọn họ lại hi vọng lấy cổ kinh truyền thừa trong tộc này làm mồi nhử để trao đổi lợi ích với một cỗ thế lực của Tiên vực.

Ngoài ra, bọn họ cũng thử tiếp xúc với sinh linh hắc ám, làm chuẩn bị toàn diện.

"Mụ già Kim Thái Quân đó đi ra rồi!"

Thạch Hạo sớm đã thu lại tất cả khí tức, trong mắt tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất.

Đợi mấy ngày, hắn rốt cục cảm ứng được, Kim Thái Quân đã xuất động, muốn rời khỏi Kim tộc.

Trước kia còn tưởng rằng mụ đã sớm rời đi, kết quả phát hiện, từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trong tộc.

Còn tốt, bọn hắn không có tùy tiện hành sự, chưa từng mạnh mẽ xông vào, bằng không, Kim Thái Quân tự mình chủ trì tuyệt thế pháp trận của tộc này, có thể sẽ tuyệt sát bọn hắn.

Một cỗ liễn xa, bay ra khỏi Kim gia, đang đi chậm rãi, mang theo từng tia từng sợi sương mù hỗn độn, rất mông lung, chín con Loan Điểu kéo xe, hình thể giống như Phượng Hoàng, thần võ vô cùng!

Liễn xa do thanh kim đúc thành, mang theo cảm giác tang thương, đây là một cỗ bảo liễn cường đại, từng trải qua trận chiến Thái Cổ!

Ngoài ra, chín con Loan Điểu cũng rất mạnh, lông vũ mang theo quang mang kim loại, cường đại và lạnh lẽo, chấn nhiếp lòng người.

Chí Tôn xuất hành, thanh thế rất lớn!

Có thể nhìn thấy, dù là tu sĩ cảnh giới Độn Nhất cũng đều nơm nớp lo sợ, cường đại như bọn họ đều không chịu nổi uy áp Chí Tôn, phải quỳ sát xuống dưới.

Về phần những người khác, thì càng không cần nói, đều tê liệt trên mặt đất.

Những người này đang tiễn đưa, vô cùng trịnh trọng, cung tiễn Kim Thái Quân rời đi.

Thạch Hạo nghiêm nghị, thân là Chí Tôn, quả nhiên không có người nào là kẻ yếu, đều là từ trong núi thây biển máu đi ra, cuối cùng thành đạo, tất cả đều là những nhân tài kiệt xuất, nổi bật từ Thái Cổ đến nay.

"Có thể phá giải trận pháp nhà bọn chúng không?" Thạch Hạo hỏi chó con.

"Có phiền phức, cái pháp trận này mang theo khí tức Tiên Đạo, mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng nguyên thần ta cũng tiêu tán rất nhiều, bây giờ chỉ có một bộ phận ký ức năm đó, nếu cưỡng ép phá trận, nguy hiểm sẽ rất lớn." Chó con đáp.

Đây là sách lược trước đó của bọn họ, đợi sau khi Chí Tôn rời đi sẽ xông vào, lặng lẽ dọn sạch toàn bộ Thần Dược Viên.

Nhưng bây giờ lại gặp phải khó khăn, pháp trận của Kim gia còn lợi hại hơn so với tưởng tượng!

Thần quang trong mắt Thạch Hạo tăng vọt nói: "Nếu như không được thì không xông vào nữa. Ta đi chặn giết Kim Thái Quân, cho mụ ta nếm mùi một chút!"

Tộc này và Phong tộc đều từng tiếp xúc với sinh linh hắc ám. Thạch Hạo đã âm thầm tìm hiểu rõ, cho nên xuất thủ với Kim Thái Quân không hề có chút cảm giác tội lỗi.

"Có thể thử một chút!" Chó con đồng ý, nó có một chủ ý xấu xa khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK