Rốt cục đã thành Tiên!
Thạch Hạo vì một ngày này đã chờ đợi quá lâu, tu đạo tuế nguyệt vô tình, thân nhân, bằng hữu, hồng nhan... Dọc theo con đường này hắn đã bỏ lỡ quá nhiều.
Vì tu đạo, chịu đựng tịch mịch dày vò, động một tí chính là bế quan hơn mấy trăm ngàn năm, thậm chí ở thời đại Đế Lạc, động một tí chính là trên vạn năm, đối với người thường mà nói, sao có thể chịu được?
Cũng còn may, Thạch Hạo có vài chục vạn năm đã trải qua ở thời đại Đế Lạc, bằng không, nếu như trải qua ở đương thời thì sẽ còn tàn khốc hơn nữa.
Người thành tiên, từ xưa đến nay đều khó mà viên mãn ở trong hồng trần, một lần bế quan chính là thương hải tang điền. Lúc đó, cái gì thân nhân, cái gì thê nhi lão tiểu, phần lớn đều đã là thiên nhân vĩnh cách, sống chết cách xa nhau.
Cho dù là Thạch Hạo, thì lại có thể làm thế nào?
Hắn thành Tiên, thế nhưng là phụ mẫu đâu, đạo lữ đâu, dòng dõi đâu, đều táng ở Thạch thôn, từ nay không thể gặp, suy nghĩ một chút cũng thấy rất là đáng buồn!
"Phàm thế nhân gian thất tình lục dục, hồng trần muôn màu, là thứ mà nhân sinh không thể thiếu, nhưng ta đã bỏ lỡ rất nhiều..." Thạch Hạo trầm thấp tự nói.
Ở sát na thành Tiên, hắn không kích động, cũng không hưng phấn, mà là thất vọng mất mát, một đường đi tới lúc này, thẳng đến một ngày thành Tiên này, hắn mới hiểu được, đã bỏ lỡ cái gì, bị mất cái gì, tiếc nuối cái gì.
"Thành Tiên a!" Thạch Hạo hơi có chút đắng chát.
Năm đó, hắn chính là vì bước lên đỉnh càng cao hơn của con đường tu đạo, mới dứt khoát đi lên Cửu Thiên, rời khỏi Tội châu rừng Hỏa Tang, phân ly với nữ tử kia.
Cho đến ngày nay, có thể nào không tiếc nuối?
Hỏa Linh Nhi lại biến thành cái dạng kia, nhục thân vẫn còn, nhưng thần hồn đâu, nàng đến tột cùng đang ở đâu?
Thạch Hạo biết, ở trong những ngày tuế nguyệt sau đó, có lẽ sẽ mất đi càng nhiều hơn, luôn có thời điểm Chân Tiên cũng vô lực, trơ mắt nhìn người bên cạnh từng người già đi, tọa hóa trong tuế nguyệt.
Dù là Thành tiên, cũng không thể không cảm nhận được, cả thế gian đều im ắng, chỉ cô độc một mình hắn.
Ông!
Hư không run rẩy, khu vực hắc ám nhất, xuất hiện một đạo lại một đạo vết rách, có một gốc Ma Liên toàn thân đen như mực xuất hiện, xây dựng thông đạo, đó là hắc ám dị động.
"Giết!"
Thạch Hạo rống to! Đấm ra một quyền, tiên quang nở rộ, cùng với vô tận ráng lành, đánh cho nơi đó nổ tung.
Hắn hận hắc ám ăn mòn thấu xương, nếu không phải thời đại mạp pháp giáng lâm toàn diện, khiến cho sinh linh của thế giới hắc ám kiêng dè, không muốn tuỳ tiện giáng lâm, nói không chừng khi hắn thành Tiên sẽ có khó khăn trắc trở, năm đó đại trưởng lão chính là vẫn lạc như vậy, thân rơi vào trong hắc ám.
Thạch Hạo ở trong hồng trần thành tiên, một lần này ngay cả vật chất hắc ám và điều bất tường cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn.
"Đã bao nhiêu năm, một vị Tiên hồng trần a, ở trong niên đại không có khả năng thành Tiên chứng đạo Tiên vị, thực lực của hắn sẽ mạnh như thế nào? Tất nhiên hơn xa những Chân Tiên khác!"
Trong Cấm Khu, có một sinh linh khẽ than.
Trong Thiên Đình, khắp chốn sôi trào, thành Tiên rồi, Thạch Hạo đã trở thành Chân Tiên, ngạo thị các cường giả đương thời. Hắn đã chân chính quật khởi, từ không còn này lo lắng sẽ bị tuế nguyệt ăn mòn, có thể trường sinh trong thiên địa.
Điều này đối với Thiên Đình mà nói, có ý nghĩa quá lớn, Thạch Hạo nếu như trường sinh, trường tồn với thời gian, vậy liền mang ý nghĩa cái truyền thừa Thiên Đình này có thể vạn cổ bất hủ!
Tam đại Quỷ Tiên, hai vị Chân Tiên cấp Anh Linh, còn có Thất Thải Tiên Kim Nhân, đều là lập tức chạy tới nơi sâu trong vũ trụ, chứng kiến kỳ tích của Thạch Hạo.
Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh, Hoàng Điệp... cũng đều động, vọt tới nơi đây.
Bất quá, rất nhanh mọi người lại dừng bước, họ nhìn thấy được dị thường.
Nơi đó tiên quang rực rỡ, ức vạn đạo ráng lành, triệt để bao phủ nơi này, thực sự quá mãnh liệt.
"Đó là cái gì?"
Rất nhiều người đều đã bị kinh động, ngay cả tam đại Quỷ Tiên, Thất Thải Tiên Kim Nhân con ngươi cũng co vào, rất muốn nhìn rõ phía bên đó. Loại ánh sáng đó vô cùng chói lọi, cũng rất tường hòa, cực kỳ giống như bảo vật đang xuất thế.
Sâu trong vũ trụ, Thạch Hạo ngồi xếp bằng, lẩm bẩm: "Thì ra là thế!"
Sau thành Tiên, lòng hắn có cảm giác, lúc thôi động Nguyên Thủy Chân Giải, tiếp xúc với cái hộp màu trắng của Cung Điện Chí Tôn kia, cũng chính là sơn bảo năm đó đào được ở phụ cận Thạch thôn.
Sau đó, cái này hộp này không ngờ lại dung hợp với bạch đỉnh xuất xứ từ Thạch thôn kia, tỏ ra ánh sáng chói lọi.
Quá đột nhiên!
Bạch sắc tiểu đỉnh, là Ngũ Sắc Tước đưa cho Thạch Hạo, từng dùng để phong ấn hài tử của hắn, bây giờ tiểu thạch đầu bị thần nguyên dịch phong ấn bên trong Thạch thôn đã biến mất kia.
Đỉnh này bị Thạch Hạo giữ lại ở bên người, hôm nay sau khi hắn thành tiên lại phát sinh kịch biến như vậy!
"Khi ta vận chuyển Nguyên Thủy Chân Giải, đồng thời gây ảnh hưởng đến Sơn bảo và bạch sắc tiểu đỉnh, hai chúng nó sau khi đụng vào nhau liền dung hợp lại, chẳng lẽ là. . ." Thạch Hạo trong lòng hơi động.
Hắn rất giật mình, cũng rất chờ mong!
Thời gian trôi qua.
Cuối cùng, bảo hạp và tiểu đỉnh hoàn toàn dung hợp, lập tức trở nên viên mãn, bọn chúng dung hợp đáy hạp và nắp đỉnh với nhau, không còn vết lõm nào, mà trở nên trơn nhẵn, bổ sung hoàn mỹ cho nhau.
Đây là một cái đỉnh hoàn chỉnh, chất liệu giống như khúc xương ghi chép Nguyên Thủy Chân Giải, tuyết trắng như ngọc.
Sơn bảo đã biến mất.
Trên tiểu đỉnh, rậm rạp chằng chịt, khắp nơi đều là đồ án, khắp nơi đều là ký hiệu, ghi lại một thiên cổ pháp, vẫn như cũ rất nguyên thủy, rất mộc mạc.
"Thiên Siêu Thoát!"
Hai mắt Thạch Hạo thần quang tăng vọt, hắn lộ ra thần sắc chấn kinh, tìm cả ngàn lần cũng không thấy, đột nhiên khi quay đầu lại, nó đã ở trước mặt mình tự bao giờ.
Có một khoảng thời gian, Thạch Hạo đã từng tìm kiếm đủ kiểu, muốn tìm kiếm thiên bí pháp này, kết quả căn bản không có chút đầu mối nào, tìm không thấy.
Ai có thể nghĩ tới, nó sớm đã ở bên người hắn!
Nguyên Thủy Chân Giải, tổng cộng chia làm ba thiên, thượng thiên là Thần Dẫn, trung thiên là Siêu Thoát, hạ thiên thì không thể dự đoán được.
Thạch Hạo nhìn chăm chú cái bạch cốt tiểu đỉnh này, xem xét tỉ mỉ, ghi nhớ tất cả ký hiệu cổ lão vào trong lòng, sau đó nhắm chặt hai mắt lại bắt đầu tìm hiểu.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn mở to mắt, Thiên Siêu Thoát quả nhiên phi phàm, nó vẫn như trước dùng phù văn thiên địa nguyên thủy thuần khiết nhất, đơn giản nhất phác họa ra đại đạo áo nghĩa.
Cái gọi là siêu thoát, là ở trong hồng trần vượt qua bể khổ, sau đó mới có thể trường tồn bất hủ, vĩnh viễn tồn tại trên cõi đời này.
Không có pháp cụ thể, chỉ có đạo cổ xưa, dùng các loại phù văn thuần khiết nhất thế gian phác họa ra các loại áo nghĩa huyền bí trong thiên địa này, diễn giải bản chất đại đạo.
"Ta thành Tiên rồi, nó không có ý nghĩa quá lớn đối với ta, thế nhưng, hai bên chứng thực với nhau vẫn cho ta rất nhiều gợi ý."
Thiên Siêu Thoát này rất thần bí, cũng rất là cường đại, là một thiên vô thượng đại pháp chân chính.
Tam đại Quỷ Tiên, Thất Thải Tiên Kim Nhân cũng ở ngoài xa nhìn chằm chằm vào, nhìn cái bạch đỉnh trước người Thạch Hạo. Ánh mắt họ sáng rực, nhưng cuối cùng vẫn nuốt nước miếng một cái, vẫn nhịn xuống được.
Đây là đồ vật của Hoang, bọn họ bây giờ quả thật đúng là không dám đoạt!
Một năm rồi lại một năm, bánh xe tuế nguyệt nghiền ép, nhoáng một cái lại là ngàn năm qua đi.
Thạch Hạo không chỉ đang củng cố đạo hạnh bản thân, mà còn đang lĩnh hội đại pháp.
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động, hỗn độn tràn ngập, nơi này có một tôn thân ảnh mơ hồ đang ngồi xếp bằng ở chỗ kia, cả người phát ra ánh sáng vô lượng, hắn chậm rãi mở mắt.
"Giải quyết xong một cọc tâm sự này, ta sẽ lưu lại con đường của bản thân, truyền thừa của mình, dù cho có xảy ra điều gì bất trắc, cũng sẽ không sợ hãi, sẽ luôn có người phía sau tiến đến. "
Thạch Hạo khẽ lẩm bẩm nói ra mấy câu như vậy.
Sau một khắc, lôi quang đầy trời trút xuống, không ngờ còn kinh khủng hơn độ thành Tiên kiếp.
Âm thanh Thạch Hạo vang lên trong phiến thiên địa này, rung động Cửu Thiên Thập Địa, vang vọng lục hợp Bát Hoang, quả nhiên còn kinh khủng hơn lúc hắn vừa thành Tiên.
"Nhân thể bí cảnh -- Luân Hải!"
Khi hắn rống to một tiếng, thiên địa bốn phương run rẩy, mọi người đều nhìn thấy, sâu trong vũ trụ có một vùng biển mênh mông đang phập phồng, đó là sinh mệnh chi hải cùng với tử khí.
"Nhân thể bí cảnh -- Đạo cung!"
Sau khi âm thanh này hô lên, âm thanh kinh văn chấn thế, trong chốc lát đè ép tất cả tu sĩ đang lĩnh hội kinh văn, phảng phất có một loại đại đạo nào đó đang quanh quẩn ở nhân gian.
Một ngày này, sinh linh đang bế quan đều bừng tỉnh, đều có đột phá.
Thực sự quá mức đáng sợ, sao có thể như thế này?
"Nhân thể bí cảnh -- Tứ Cực!"
Sau khi tiếng rống lớn này phát ra, thiên địa Tứ Cực chấn động kịch liệt, phảng phất có ngàn tỉ tấn lực lượng ép xuống, mở ra hỗn độn, Thông Thiên Động Địa.
Ngay cả trong Cấm Khu, cũng có sinh linh cổ lão chấn kinh, nói: "Cái này là đang sáng tạo pháp, hoàn toàn đi ra con đường của bản thân, hiện tại lời hắn nói ra tức là pháp, can thiệp đến quỹ tích đại đạo vận hành, ảnh hưởng đến tiến trình tu đạo và lĩnh hội kinh văn của người khác!"
Bên trong cấm khu có một số sinh linh thật sự bị dọa sợ, điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Có ai đó đang sáng tạo pháp, khác biệt với quá khứ, ở trong thiên địa bước ra một con đường mới hoàn toàn không giống với trước đây. Khi pháp này mới thành, quả thực có thể hiệu lệnh càn khôn!
Bất luận một loại nào hệ thống sơ thành, đều sẽ có loại dị tượng này, khiến thiên địa cũng kính sợ!
"Hóa Long!"
Sau khi hai chữ này tuông ra, giữa thiên địa vang lên một tiếng long ngâm, lục hợp Bát Hoang chấn động kịch liệt, tất cả mọi người đều run rẩy không thôi, sóng lưng có một đầu đại long bay lên không.
"Tiên Đài!" Sau khi hai chữ này được nói ra, thiên địa ầm vang đại đạo gào thét, không chỉ ánh sáng chiếu rọi trong vũ trụ mà còn chiếu sáng cả hắc ám tinh không.
Tất cả các nơi cũng đều như thế, bởi vì trên trán sinh linh vạn tộc cũng đều đang phát sáng, giống như bị ai đó đốt lên một loại đạo hỏa nào đó, chôn xuống một hạt giống.
"Quá mạnh, loại pháp này rất đáng sợ, còn chưa truyền thừa xuống, đã để các tộc cộng minh , tương đương với chôn xuống trong lòng mọi người một viên đạo chủng!"
"Vì, loại pháp này sơ hiện, mới có loại dị tượng đáng sợ!"
Cấm Khu cũng không bình tĩnh nổi, cho dù các vị cường giả cổ lão đang ngủ say, cũng đều bị kinh động tỉnh giấc, không thể không thức tỉnh, trở về ở một đời này.
Thạch Hạo đạt được Thiên Siêu Thoát, sau khi lĩnh hội rốt cục đã chân chính hoàn thiện pháp của bản thân, không cần lấy thân làm chủng, người đời sau cũng có thể tu hành, quán thông con đường của hắn.
Một con đường từ xưa đến nay chưa từng có, bắt đầu từ Luân Hải!
Sau khi loại pháp này hoàn thành, ảnh hưởng quá lớn, cho nên mới giáng xuống Thiên Kiếp, còn khủng bố hơn thành Tiên kiếp.
Năm xưa, khi hắn sáng tạo loại pháp này, đã dẫn đến Diệt Độ Lôi Kiếp, bổ cho hắn suýt tí nữa hình thần câu diệt, càng không cần nói đến lần này.
Nhưng, Thạch Hạo hiện tại sớm đã không còn như xưa. Hắn đã thành Tiên rồi, còn mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.
Trong mấy chục năm tiếp theo sau đó, Thạch Hạo đều sống ở dưới lôi kiếp, có rất nhiều lần bị đánh tới cả người cháy đen, thậm chí Tiên thể cũng từng nứt vỡ qua, huyết nhuộm thiên địa.
Nhưng, hắn một lần lại một lần chống đỡ qua được.
Khi hắn thụ thương càng ngày càng ít, cơ thể hắn dần dần phát sáng, biến trở nên vô cùng kiên cố.
Đương nhiên, tới cuối cùng, Thiên Kiếp này cũng lại thay đổi, biến mạnh hơn, lại một lần khiến cho hắn bị trọng thương, thế nhưng, hắn lại lần nữa khôi phục lại thương thế.
Thiên chuy bách luyện, ròng rã thời gian trăm năm, cứ như vậy đi qua, Thạch Hạo cuối cùng đã vượt qua thiên kiếp.
Sự tình này đáng sợ như thế nào, trước giờ chưa hề có ai nghe qua, thiên kiếp của ai mà lại kéo dài tới cả trăm năm?
Chỉ bởi vì, sự tình lần này ảnh hưởng quá lớn, can thiệp tới sự cân bằng trong thế gian. Một con đường mới hoàn toàn bất đồng, một cái hệ thống hoàn toàn khác trước, cứ như vậy xuất hiện, chấn động đại thiên thế giới.
Điều này quá nghịch thiên!
Trăm năm Lôi Hỏa, trăm năm dày vò, quanh quẩn giữa sinh và tử, cuối cùng vẫn còn sống và độ kiếp thành công, đạo hạnh Thạch Hạo đang tăng vọt. Cáu này giống như là một lần thuế biến và thăng hoa, xây vững chắc căn cơ Tiên hồng trần, phát triển theo hướng tăng lên.
Trăm năm tuế nguyệt, có thể bằng với ngày thường khổ tu vài vạn năm, vì đây là trăm năm thiên kiếp.
"Con đường này, người khai sáng loại hệ thống này, nếu thành công vượt qua được, sẽ đạt được chỗ tốt không thể tưởng tượng nổi. " Ngay cả trong Cấm Khu cũng có người đang cảm thán, đang ghen ghét.
Còn nhớ rằng, ở thời đại Đế Lạc, có ai đó khai sáng cổ pháp, cuối cùng có lời đồn, thành tựu cuối cùng của người này suýt tí nữa đột phá cả cảnh giới Tiên Vương, ngước nhìn vạn cổ!
"Ta nên lên đường rồi. " Thạch Hạo mở to hai mắt, như hai cây Tiên kiếm xé rách hư không, hắn ma diệt tất cả lôi điện thiên kiếp, tự thân bảo thể Bất Hủ, kiên cố không gì có thể quá hủy, hắn quyết định đi Dị vực!