Tình huống gì thế, Vương Ngũ lại bị một chén rượu đánh bay, cái cảnh tượng này có chút không chân thực, khiến cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy vô cùng chấn kinh!
Vương Ngũ thực lực mạnh mẽ, tu đạo tuế nguyệt dài dằng dặc, ở đương thời có thể nói là một trong số ít cao thủ dưới Chí Tôn, lại có thể tao ngộ một kích dạng này.
Sai, cái này không thể nói là một kích, quá bị khinh thị, người xuất thủ vô cùng tùy ý, cứ như vậy giội ra một chén rượu, liền đụng Vương Ngũ bay ra ngoài.
Đây là người nào? Nghe giọng nói rất là trẻ trung a!
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu tìm kiếm người mở miệng. Họ đều nhìn về một phương vị, muốn biết người này là ai.
Nơi đó có một người, sinh mệnh khí tức mạnh mẽ, hẳn là rất trẻ trung, loại huyết khí này không phải trên thân tu sĩ già yếu có khả năng có, thế nhưng hắn ngồi ở chỗ đó, lại có chút cảm giác hư vô, khó có thể chân thực nhìn rõ chân thân hắn.
Phía sau một cái bàn bằng ngọc thạch, một thân ảnh tựa như ẩn trong đám mây sâu thẳm trong Tiên sơn, có sương trắng mông lung. Hắn an tĩnh ngồi ở chỗ đó, tự rót tự uống, yên lặng phẩm tửu.
Vương Ngũ đã hóa giải cỗ xung kình đó, rốt cục cũng ổn định lại thân hình, rơi xuống mặt đất, nhưng dù là thế vẫn phải lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Có thể thấy được vừa rồi lão nhận lấy trọng kích như thế nào, một chén rượu có thể khiến lão bay ngược về sau, quá kinh người rồi.
"Ngươi, đến tột cùng là ai? !" Vương Ngũ sắc mặt khó coi, người có thể bức lui lão như thế thì tuyệt đối kinh khủng. Vương Trường Sinh có thể tuỳ tiện làm được, Vương Cửu cũng được, so với lão mạnh hơn một bậc.
Người này không lý gì tới lão, cứ bưng chén rượu, giống như đang xuất thần, đang suy nghĩ chuyệng gì đó, coi lão như vô hình.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Vương Ngũ lần nữa mở miệng, trong lòng có một luồng hỏa diễm đốt cháy hừng hực. Không ngờ lại bị người ta coi thường như vậy, lão cũng chỉ biết thầm cắn răng nhịn nhục."
"Nhìn không quen bộ dáng cuồng vọng của ngươi." Người đó giống như đã phục hồi tinh thần, bình tĩnh đáp.
"Ngươi, quản nhiều quá rồi đó!" Vương Ngũ trầm giọng nói, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, lại quét mắt về đám người Thái Âm Thỏ Ngọc.
"Câu nói này nếu như là phụ thân ngươi nói với ta, còn không tính là quá phận, chỉ bằng ngươi mà cũng dám ngông cuồng?" Người trẻ tuổi đó nhướng nhướng mày, nói như thế.
Phụ cận, mọi người đều vô cùng thất kinh, người này rốt cuộc là ai. Lại cường đại như vậy, lại dám khinh thị Vương Ngũ, hắn có tu vi kinh người cỡ nào?
Vương Ngũ sắc mặt khó coi, người này còn khoa trương hơn lão, quá coi thường lão rồi. Không ngờ mở miệng lại kiểu giáo huấn lão như vậy.
Người này tự nhiên là Thạch Hạo, hắn ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng. Đối phương đã ép bức như vậy, muốn bắt Thái Âm Thỏ Ngọc. Hắn tự nhiên không thể ngồi nhìn mà không quản, nên đã giáo huấn đối phương.
Trên thực tế, từ sau khi hắn tới nơi này, cũng không dự định sẽ bỏ qua cho một số người.
"Bằng hữu, Thái Âm Thỏ Ngọc là người mà phụ thân ta muốn bắt đi." Vương Ngũ hít sâu một hơi, lần nữa mở miệng, thần sắc vô cùng trịnh trọng.
Lão cảm thấy, người trước mặt này niên kỷ có lẽ không phải rất lớn, cho dù biết được tu vi cao hơn lão, lão cũng không gọi tiền bối, mà lại xưng là bằng hữu.
Đồng thời, lão còn nhắc đến Vương Trường Sinh, đây là một loại cảnh cáo, để Thạch Hạo sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
"Ngươi giống như không hiểu ý của ta, ta thuần túy là nhìn không quen hành vi của ngươi, cho dù ngươi đem phụ thân ngươi ra cũng vô dụng!" Thạch Hạo lãnh đạm nói.
Mọi người đều ngẩn ra, vị này quá cường thế rồi, không nể mặt Vương Ngũ, trực tiếp nói thẳng mặt, vô cùng châm chọc.
"Bằng hữu, ngươi không khỏi khinh người quá đáng!" Vương Ngũ mở miệng, thần sắc lạnh lùng. Thân là đứa con thứ năm của Vương Trường Sinh lão đã quen cường thế, hiếm khi gặp loại sự tình này.
"Ngươi không có tư cách xưng bằng hữu với ta, đồng thời còn không biết rõ tình cảnh của mình. Con trùng thứ năm nho nhỏ lại dám cuồng vọng trước mặt ta?" Thạch Hạo nói, uống nốt chỗ rượu trong chén ngọc.
Mọi người đều sợ mất mật. Vị này đến cùng là ai a, đây là đang xem thường con rồng thứ năm của Vương gia a, căn bản không coi lão ra gì, giống như là đang răn dạy tiểu bối.
Vương Ngũ lòng đầy lửa giận, lão còn không biết đây là Thạch Hạo, nếu như biết được không chừng sẽ thổ huyết. Đã từng là tiểu bối của lão, hôm nay lại dùng tư thái như thế để răn dạy lão, tương đương với việc ngồi ngang hàng với phụ thân lão.
"Đạo hữu, ngươi can thiệp vào như thế, có hơi quá rồi đó!" Vương Ngũ nổi nóng.
"Một tên tiểu bối mà thôi, nhiều lần chống đối ta như vậy, còn muốn lấy phụ thân của ngươi ra uy hiếp ta?" Thạch Hạo quét mắt nhìn lão một cái.
Một sát na mà thôi, mặt Vương Ngũ đỏ như gấc, bị người ta khinh bỉ, xem thường lão.
Thế nhưng lão không hiểu vì sao từ trên thân người này lại cảm nhận được một cỗ sinh mệnh tương đối trẻ trung khiến tinh thần phấn chấn? Hẳn là một người trẻ tuổi mới đúng.
Thế nhưng người này "lại cậy già lên mặt", xem bộ dạng cũng thật giống như là một vị tiền bối.
"Không biết tiền bối tu đạo bao nhiêu năm, thành đạo từ năm nào?" Vương Ngũ mở miệng.
"Tu đạo cũng mới mấy chục năm, làm sao, ngươi còn không phục phải không?" Thạch Hạo khóe miệng mang theo một tia cười lãnh đạm.
Nói đùa cái gì, tu đạo mấy chục năm, đã có tu vi bực này? Vương Ngũ cảm thấy đối phương đang châm chọc lão.
Nhìn thấy Vương Ngũ bị ăn quả đắng, những người khác đều không nhịn được cười. Trường Cung Diễn, Thác Cổ Ngự Long, đám người Thiên Giác Nghĩ đều rất phấn chấn, tên tu sĩ không biết thân phận gì này lại xuất hiện quá kịp thời.
"Khinh người quá đáng!" Vương Ngũ gầm nhẹ nói, bắt đầu kết ấn, không hề cam lòng, muốn ước lượng một chút người này có phải đã tiến vào cảnh giới Chí Tôn hay không.
Hay là vẫn chỉ còn là một vị chuẩn Chí Tôn?
"Tiểu bối ngươi còn muốn động thủ với ta?" Thạch Hạo cười to.
Hắn đứng dậy, dưới chân xuất hiện một đường kim quang đại đạo, lan tràn về phía trước, thần thánh vô song, quang hoa xán lạn, trực tiếp thông tới chỗ Vương Ngũ.
Ở hai bên kim quang đại đạo, xuất hiện một gốc lại một gốc thần sen, cắm rễ trong hư không, trong lúc phiến lá lật qua lật lại, lại phát ra tiếng đại đạo vang vọng.
Mọi người hít một hơi lãnh khí, đại đạo ở dưới chân, người này hơn phân nửa thật sự đã thành đạo!
Vương Ngũ xuất thủ, kết pháp ấn, thi triển bảo thuật, hướng về phía trước bổ tới, đáng tiếc, khi phù văn này đánh thẳng tới trước người Thạch Hạo thì toàn bộ tán loạn.
Kim quang đại đạo đó đã ma diệt hết thảy, chém hết các loại thuật pháp, Người này giống như là vạn pháp bất xâm!
Ầm!
Đi tới trước mặt Vương Ngũ, Thạch Hạo một bàn tay tát lão bay đi, khiến lão ho ra đầy máu, khiến trong lòng mọi người đều run rẩy.
"Ngươi muốn cường hoành bắt Thái Âm Thỏ Ngọc đi, người đã già như vậy mà còn khi dễ một tiểu cô nương, còn không biết xấu hổ, còn có mặt mũi sao?" Thạch Hạo hỏi.
Đồng thời, hắn cũng lộ ra chân dung với Vương Ngũ, để lão có thể nhìn rõ hắn là ai.
"Ngươi... " Vương Ngũ kinh hãi, con ngươi trợn tròn, quả thật không dám tin vào mắt mình nữa.
Ba!
Lần này, lời của lão bị một bàn tay tát trở vào miệng, khuôn mặt rạn nứt, muốn tránh né cũng không thể.
Phốc!
Vương Ngũ phun ra một ngụm máu, cái này không chỉ vì bị thương, mà chủ yếu nhất là tức giận. Lão toàn thân đều đang run rẩy, khóe mắt đã trừng tới nứt ra.
Đây là ai? Tên tiểu tử năm xưa kia, không chỉ không bị phế sạch tu vi, còn trở thành cao thủ bậc này, hơn phân nửa đã tiến vào cảnh giới chí tôn, điều này vô cùng đáng sợ.
Khiến lão tức giận tới muốn thổ huyết, chính vì đây rõ ràng là một tiểu bối, lại tự cho mình là tiền bối khinh thị lão, lộ ra vẻ khinh bỉ.
Loại cảm giác này quá khó chịu rồi, năm đó Thạch Hạo bị huynh đệ bọn họ coi là một tiểu côn trùng, nếu không phải Mạnh Thiên Chính ngăn cản, đã sớm nhấc tay nghiền chết hắn rồi.
Thế nhưng hôm nay, hết thảy đều đã thay đổi, đã hoàn toàn đảo ngược. Tên tiểu bối kia lại cao cao tại thượng, đã có thể khinh mạn lão, nhìn lão như nhìn một con kiến.
"Ngươi. . ." Vương Ngũ muốn mở miệng lần nữa, và cũng muốn bộc phát ra thần niệm.
Kết quả, phịch một tiếng lần nữa phải chịu một chưởng, cả người bay ngược về sau, miệng đầy máu tươi, răng rơi ra, hết thảy khí tức đều bị áp chế ngược lại.
Lão rách cả mí mắt, nhưng lại không có cách nào, lão không phải không có thủ đoạn, thể nội có khắc trận pháp thần bí, có thể để cho lão bộc phát ra sức mạnh không gì sánh nổi.
Nhưng bây giờ mất hiệu lực, người kia chân đạp kim quang đại đạo, sớm đã khắc chế chết lão, khiến lão không hề có lực hoàn thủ.
Bởi vì, Thạch Hạo nghiên cứu qua pháp trận của Vương Đại, biết cách khắc chế chín con rồng như thế nào. Vốn tu vi Thạch Hạo đã có thể áp chế, hiện tại càng dễ dàng hơn.
Ầm!
Vương Ngũ lại bị đánh bay, bất quá lần này Thạch Hạo còn chưa cho lão mở miệng, đã vươn ra một cái đại thủ, một hơi bắt lấy lão, bóp nát xương cốt toàn thân của Vương Ngũ.
Cuối cùng, Thạch Hạo trực tiếp trấn áp lão ta, ném vào trong một cái đan lô, phong ấn bên trong đó.
Trên Tu Di đoạn sơn, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn tới ngây dại, Vương Ngũ cứ thế bị người ta bắt đi!
"Nếu đã xuất thủ, thế thì giết sạch thôi." Thạch Hạo khẽ nói.
Hắn lập tức nhìn về phía truyền nhân của Phong tộc, không hề do dự, vươn ra một cái đại thủ, phốc một tiếng, bốp tên truyền nhân đó thành huyết vụ.
Không tính món nợ ngày xưa tộc này gia hại Thạch Hạo, chỉ riêng việc tộc này dùng rương gỗ mục để giao dịch với sinh linh hắc ám, cũng đủ để cho Thạch Hạo động sát cơ rồi.
Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía Kim Triển. Bởi vì hắn mới từ Kim gia đi tới đây, khiến Kim Thái Quân bị trọng thương, tự nhiên không ngại chém luôn truyền nhân của tộc này.
Kim Thái Quân cũng từ tiếp xúc với sinh linh hắc ám, Thạch Hạo giết bọn họ không hề có chút cảm giác tội lỗi nào.
"Ngươi là... " Bởi vì, vào thời khắc cuối cùng, Kim Triển nhìn thấy chân dung của Thạch Hạo, liền giống như là đang gặp quỷ, sao có thể là hắn, không ngờ hắn vẫn sống mà còn trở thành Chí Tôn.
"Không, đợi một chút, ta có lời muốn nói." Kim Triển hét lên, y thật sự không cam tâm bị giết như vậy, chết không nhắm mắt. Y muốn hỏi một chút, Thạch Hạo làm sao có thể ngạnh kháng được Diệt Tiên Chú, hơn nữa đạo hạnh còn tinh tiến tới trình độ này.
"Phốc!"
Thạch Hạo khẽ bún tay, một đạo kiếm khí chém xuống đầu Kim Triển, nhưng lại không lập tức diệt sát nguyên thần y.
Lúc này, Thạch Hạo lại nhìn về phía đám người Vương Thập.