Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xích Vương, hình thể tráng kiện, làn da màu cổ đồng bóng loáng, mái tóc màu đỏ rực xõa dài ở trước ngực và sau lưng, thân thể cao lớn cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.

Đây từng là một vị cự đầu của Dị vực, cho dù quá trình niết bàn đã bị đánh gãy, gặp phải trọng thương đáng sợ, y cũng không hề chết đi, còn dần dần khôi phục lại.

Hiện tại loại biểu tình này của y, đủ để nói rõ sự rung động trong lòng, hiện rõ ra đại sự quá mức nghiêm trọng ra sao!

"Đúng rồi, thì ra là ngươi!" Thạch Hạo cũng đột nhiên tỉnh ngộ, phá tan lớp sương mù, biết được giữa hai người rốt cuộc đã có nhân quả gì.

Tỉ mỉ suy tính, hai người đã dây dưa với nhau quá sâu, nhân quả vô cùng lớn, khó trách lần nữa gặp lại ở hậu thế, lại có đủ loại chuyện kỳ lạ.

"Thật sự đã để cho ngươi trưởng thành rồi!" Một đầu tóc dài màu đỏ của Xích Vương giống như là ánh lửa vậy, ở nơi đó bay múa, phát ra phù văn chói mắt, khí tức bức người.

Một sát na mà thôi, pháp thể của y bạo tăng, đỉnh thiên lập địa, chìm vào trong vũ trụ, các ngôi sao vờn quanh thân thể y. Xích Vương đã thi triển ra trạng thái mạnh mẽ nhất!

"Năm xưa, ngươi giết không được ta, hôm nay là lúc chúng ta kết thúc ân oán này rồi!" Thạch Hạo laljnh lùng nói. Pháp thể của hắn cũng tăng vọt, đứng sừng sửng trong vũ trụ.

"Nghĩ không ra a, nghĩ không ra!" Xích Vương liên tục cảm thán, đồng thời lộ ra thần sắc lo lắng.

Năm xưa, khi Thạch Hạo ở Thiên Thần Thư Viện, hắn đã trải qua một thí luyện, đi theo mọi người tiến vào trong di tích chiến trường Tiên Cổ, ở nơi đó hắn đã có một trải nghiệm rất thần bí.

Hắn từng uống qua một bầu rượu, tương dịch bên trong ẩn chứa phù văn Tiên Cổ, tạo hóa..., đã gây ra một hồi đại nhân quả, kinh động một vị cự đầu ở trên thượng du dòng sông thời gian.

Sinh linh đó khủng bố thao thiên, không ngờ lại có thể nhìn xuyên vạn cổ, bị ngăn cách thời gian, nhưng lại từ thượng du tới giết hắn, muốn diệt sát hắn ở nơi đó.

Có ai có thể cải biến được sự việc bên trong dòng sống thời gian?

Không thuộc về một thời đại, căn bản không thể nào can thiệp được, nó ẩn chứa thiên đại nhân quả, động một tí liền có thể khiến bản thân vẫn lạc!

Thế nhưng, Xích Vương lại dám làm như vậy

Y từng cùng mấy vị Bất Hủ Vương liên thủ thôi diễn, muốn nhìn xem tương lai liệu có xuất hiện biến số không tốt nào không, kết quả thật sự đã phát hiện ra Thạch Hạo.

Xích Vương, y nắm giữ lãnh vực thời gian, đó là sở trường của y, cuối cùng y lựa chọn xuất thủ, quyết đoán can thiệp!

Y đứng ở thượng du dòng sông thời gian, oanh giết Thạch Hạo, muốn triệt để hủy diệt hắn, bởi vì y nhìn thấy được một góc tương lai không tốt.

"Khiến ta không ngờ tới chính là, có một nữ tử áo trắng từng ở dưới hạ du dòng sống thời gian xuất hiện, ngăn cản ta xuất thủ." Xích Vương sắc mặt âm trầm.

Lần đó, y phải bỏ ra cái giá cực lớn, kết quả lại không thể diệt trừ được Thạch Hạo, khiến y luôn canh cánh trong lòng, bởi vì lần nữa y suýt nữa đã chết đi.

Thế gian đều đồn rằng, Xích Vương trấn áp một vị cự đầu trong Tiên Vương, muốn mưu đoạt tất cả đạo quả của người đó, dung luyện vào trong cơ thể y, từ đó đột phá Vương cảnh.

Vì thế, y mới lâm vào trạng thái ngủ say.

Trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy, bởi vì lần đó y can thiệp tới tương lai, đụng chạm đến thiên đại nhân quả, bản thân suýt tí nữa bị hủy diệt, bất đắc dĩ phải ngủ say.

Đương nhiên, y cũng lợi dụng cơ hội lần này, kề cận tử cảnh, dựa vào điều này để niết bàn, muốn đột phá thêm một bước.

Vị cự đầu trong Tiên Vương kia, cũng trở thành chất dinh dưởng để y niết bàn.

Nếu như có lựa chọn, y cũng không sẽ không ngủ say một lần chính là cả một kỷ nguyên, mà đó chỉ là do bất đắc dĩ!

Thạch Hạo cũng đang suy nghĩ, nữ tử áo trắng đó hiện tại đang ở phương nào. Nàng đến từ tương lai, giống như là Nữ Đế, quả thật phong hoa tuyệt đại, thực lực mạnh mẽ cái thế, đứng ở hạ du dòng sông thời gian đánh trọng thương Xích Vương.

Hắn không chỉ gặp qua nàng một lần. Hắn từng ở trong vòng xoáy thời gian nơi vùng hải vực đạt được Bất Diệt Kinh thấy nàng hiện thân. Một bước một kỷ nguyên đi tới, đáng tiếc hắn và nàng chung quy cũng cách nhau quá xa, muốn nói chuyện cũng không thể nào nghe được giọng đối phương.

Còn có, ở sào huyệt Côn Bằng, nữ tử xếp thuyền giấy đó cũng là nàng!

Tương lai của nàng cùng với những người bên cạnh sẽ gặp phải chuyện gì, tình cảnh tựa hồ không phải rất tốt, có một nhóm địch nhân xuất hiện nhằm vào họ sao?

"Thiên cơ, thật sự là thần diệu, từ sau khi ta xuất thủ ở kỷ nguyên trước, hết thảy mọi thứ liên quan tới ngươi đều biến mất trong đầu, những gì chúng ta thôi diễn đều trở thành hư ảo, cho đến hôm nay khi lần nữa gặp lại ngươi, thiên cơ mới xuất hiện trở lại."

Xích Vương tự nói.

Cái này từ một khía cạnh khác cho thấy, sinh linh muốn can thiệp vào đoạn nào của dòng sông dài thời gian cũng đều rất khó, cho dù bản thân bỏ mạng cũng không thể nào hoàn thành được.

Nếu thực lực đủ mạnh, bản thân ai cũng có thể tự do dạo chơi trong dòng sông thời gian, thay đổi quá khứ, thay đổi tương lai, thì thế giới này sẽ ra sao?

Vì vậy, hầu như không có ai thành công qua!

Những sinh linh dám xuất thủ, nếu không chết thì cũng rơi vào trạng thái hôn mê, khó có thể xuất thế lần nữa.

Xích Vương chính là một ví dụ, y không phải là một Bất Hủ Vương bình thường, y đã từng là một trong những vô thượng cự đầu, nhưng cuối cùng lại rơi vào trong kết cục như thế.

"Hừ, hết thảy đã rõ ràng, thiên cơ đã lộ ra, chính là ngươi, bên trong một góc tương lai mà ta nhìn thấy có ngươi, cực kỳ bất lợi với giới ta, đáng chém!"

Xích Vương nói, y nhìn chằm chằm Thạch Hạo, y chỉ nhìn thấy một góc tương lai, thì đã phát hiện thanh niên trẻ tuổi này sẽ phá hoại Dị vực vô cùng kinh khủng.

Tuy rằng chưa nhìn thấy kết cục, nhưng cũng biết người này không chết, Dị vực sẽ không yên bình, thậm chí sẽ phát sinh tai họa kinh khủng nhất trong lịch sử!

"Vượt qua dòng sông thời gian, giết chân thân ta, nhân quả này ngươi làm sao trả!?" Thạch Hạo cười lạnh.

"Cùng ngươi có nhân quả thì sao, nên giết ta sẽ giết, ta sẽ cùng thiên địa này gánh lấy đại nhân quả, muốn cải biến tương lai, kết quả lại phải phản phệ, suýt nữa chết đi." Xích Vương lạnh lùng nói.

Tuy nhiên, trong lòng y cũng nhận thấy, bản thân đã dây dưa với tên Thạch Hạo này quá sâu rồi.

Năm mươi vạn năm trước, thân thể niết bàn của y đột nhiên bị Thạch Hạo xông vào trực tiếp chém thành hai nửa, có lẽ cũng bởi vì phải trả lại đoạn đại nhân quả này.

Càng suy nghĩ về nó, Xích Vương càng cảm thấy có đạo lý, thần hồn rung động, tâm thần không yên.

Vào kỷ nguyên trước, y ở thượng du dòng sông thời gian giết Thạch Hạo không thành, kỷ nguyên này Thạch Hạo thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bên cạnh y, trảm sát chân thân của y.

Cái này... càng suy nghĩ, thần sắc Xích Vương càng ngưng trọng.

"Thật là đáng tiếc a, nếu như không có nữ tử áo trắng đó, năm xưa ta đã diệt sát ngươi rồi, làm sao còn phải dây dưa như vậy!"

Xích Vương tiếc nuối!

Thạch Hạo cười, âm thanh có chút lạnh lùng, nói: "Ngươi đến nay vẫn không rõ sao!"

"Không rõ cái gì?" Xích Vương thần sắc lạnh lẽo.

"Không cần bất luận kẻ nào cứu ta, ngươi cũng sẽ không giết chết được ta!" Thạch Hạo lãnh đạm nói.

Xích Vương nghe vậy, ánh mắt sắc bén giống như thiểm điện, hờ hững nhìn hắn.

"Chính là bởi vì ngươi, vọng tưởng can thiệp vào dòng sông thời gian, ở thượng du xuất thủ, cho nên thời gian, không gian, thiên địa mới phản phệ ngươi, khiến cho người đời sau ở hạ du dòng sông thời gian ứng phó với thủ đoạn của ngươi. Trên thực tế, dù không nữ tử áo trắng xuất thủ, cũng sẽ có các loại chuyện ngoài ý muốn khác, có lẽ ngươi sẽ mất phương hướng, có lẽ giữa chừng ngươi sẽ hóa đạo chết đi, có lẽ nhân quả chi lực thôn phệ ngươi... !" Thạch Hạo nói.

Trong thiên địa này, có một số việc căn bản không có cách nào thay đổi được, những kẻ vọng tưởng thay đổi quá khứ đều thất bại, những người điên cuồng muốn can thiệp vào tương lai, cũng cơ hồ đều vẫn lạc.

Tất cả dấu hiệu đều cho thấy , bất kỳ sinh linh nào, vô luận cường đại cỡ nào, muốn làm ra chuyện khác người, muốn thay đổi đại sự kiện trong thời không, đều là đang tự tìm đường chết!

Xích Vương trầm mặc, nhưng cuối cùng lại không thể không khẽ gật đầu, nói: "Có đạo lý, nếu như ta không nghịch loạn thời không, liền sẽ không có nữ tử áo trắng kia xuất thế. Làm ra những thứ này, cuối cùng... lại tốn công vô ích! Quả nhiên a, không có sinh linh nào có thể thay đổi quá khứ, làm loạn tương lai."

Xích Vương có chút thất vọng, ngày xưa nỗ lực trả giá to lớn, nhưng vẫn bị thiên địa, tuế nguyệt, nhân quả... rất nhiều lực lượng phản phệ, khiến y phải bế tử quan, ngủ say một cái kỷ nguyên.

Mà bọn họ năm xưa thôi diễn thiên cơ, cũng đều hoàn toàn biến mất khỏi đầu.

Hiện tại tỉ mỉ suy nghĩ lại, quả nhiên là phí công vô ích, làm quá nhiều như vậy mà đều vô dụng!

"Xích Vương, tới để chấm dứt đoạn nhân quả này thôi!" Thạch Hạo nói, ép thẳng về phía y.

"Đi tới giới của ta, còn muốn càn rỡ, một lát nữa chư Vương liệp Long, ngươi chạy được đi đâu?!" Xích Vương nói.

Y nhắc tới những Bất Hủ Vương khác, không phải vì e ngại Thạch Hạo. Thân là cự đầu thân chinh bách chiến bất tử, y chưa từng biết sợ hãi, mà chỉ là thật sự muốn lưu Thạch Hạo lại, không ai rõ ràng hơn y, sợ đáng sợ và khả năng phá hoại của người trẻ tuổi trước mặt này.

"Xích Vương, không chỉ mình ngươi có thể nắm giữ lĩnh vực thời gian, ta cũng biết, năm xưa khối Chí Tôn Cốt thứ hai trên người ta chính là dính đáng đến thời gian!" Thạch Hạo cười lớn.

Hắn sớm đã phát giác ra, Xích Vương dùng lực lượng thời gian để triệu hoán đồng bạn.

Mà Thạch Hạo lại dùng lực lượng thời gian, cắt đứt phiến hư không này, ngăn cách với ngoại giới.

Trên thực tế, hai người họ nói chuyện lâu như vậy, kỳ thật thời gian cũng không hề trôi qua, gần như đứng im tại chỗ.

Bởi vì, bọn họ đều nắm giữ thời gian pháp tắc!

"Cuộc chiến giữa ta và ngươi, nhất định sẽ kinh động chư thiên, tới lúc đó, ngươi cũng không giấu được chân thân nữa đâu." Xích Vương cười lạnh nói.

Ầm ầm!

Sau một khắc, y xuất thủ, một cái lò lửa đỏ tươi như máu, phát ra ánh sáng chói mắt, ngọn lửa đại đạo dâng lên vô tận, thiêu đốt cả chư thiên.

Có thể nhìn thấy, vũ trụ này cũng bị tan chảy, nhìn thấy được Giới Hải, nhìn thấy được tương lai, dòng sông thời gian đang khuấy động.

Xích Vương quá mạnh, y là một vị cự đầu, từng coi thường cả thế gian!

"Giết!"

Đến giờ khắc này, Thạch Hạo cũng không dám khinh thường. Hắn dốc hết thủ đoạn, muốn trong thời gian ngắn nhất giết chết Xích Vương. Nếu không, những Bất Hủ Vương khác lập tức tới ngay.

Loại chiến đấu này không có khả năng chiến tới ba ngàn hiệp, mà là lập tức vận dụng tuyệt học mạnh nhất, thực lực ngang nhau, quyết định sinh tử trong nháy mắt.

Thạch Hạo cầm lấy kiếm dực, đó là binh khí thành danh của Ngao Thịnh. Kiếm dực khẽ run, bắn ra ức vạn đạo kiếm khí. Đồng thời, tay Thạch Hạo cầm Thiên Qua, đây vốn là binh khí của Thái Thủy Tiên Vương , hoành kích Xích Vương.

Đang!

Lò lửa đỏ rực, từng cùng Xích Vương hấp thu tinh huyết và thần hồn của một vị Tiên Vương, khủng bố vô biên, bạo phát ra hỏa quang phù văn vô tận.

Nơi này phá vỡ, tinh không sụp đổ, dòng sông thời gian quấn lấy hai người ở bên trong đó.

Đây là một trận tuyệt thế đại chiến!

Thạch Hạo muốn phân ra sinh tử, một đòn là có kết quả, thế nhưng là Xích Vương lại vô cùng gian xảo, không cùng hắn ngạnh kháng, tránh né phong mang, đặt Xích Vương Lô ở phía trước, sau đó tự mình lui lại.

"Tuyên cổ tuyên kim trường như thử!"

Xích Vương quát, y vận dụng bí thuật thời gian, nhẹ nhàng chém một cái, cắt đứt cổ tay mình, máu me tung tóe, sau đó được bí thuật diễn hóa, muốn chém đầu Thạch Hạo xuống.

Đó là lực lượng thời gian, là biểu tượng của thời gian, nhuốm đầy máu của Xích Vương, bao phủ Thạch Hạo trong đó.

Oanh!

Kiếm dực trên thân Thạch Hạo chấn động, quét ra vô lượng kiếm mang, đánh xuyên lực lượng thời gian. Hắn gầm lên một tiếng, phóng thích ra tất cả bí thuật, thề phải giết được Xích Vương.

Oanh một tiếng, lực lượng luân hồi hiện lên, ký hiệu thời gian bay múa, đó là thời gian pháp tắc của Thạch Hạo, tước đoạt thời gian của Xích Vương, bao phủ y trong đó.

Đồng thời quyền đầu của Thạch Hạo trở nên sáng chói, lôi đình vạn trọng, đánh văng hết thảy ngăn cản, oanh giết tới chân thân Xích Vương.

Đang!

Xích Vương rống lớn một tiếng, Xích Vương lô đỏ rực lần nữa ngăn ở trước mặt. Vào lúc này, y lại cười lạnh một tiếng, lấy ra một cái chuông nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, thiên địa chấn động, năm tháng tan vỡ, thời gian trôi qua giống như một đại dương bao la, nhấn chìm Thạch Hạo.

"Năm đó, ta ở trong dòng sông thời gian, không dám động đến thời gian bản nguyên chi lực, hôm nay không có gì phải cố kỵ nữa, ai có thể cản ta?" Xích Vương rống lớn.

Bản sắc của một đời cự đầu hung ác vô địch hiện ra toàn bộ. Xích Vương cũng phát cuồng, muốn giết chết Thạch Hạo ở đây.

Thạch Hạo sau khi bị bao phủ, có thể nhìn thấy tóc mai bạc trắng, thân thể già nua, bị phù văn của kiện binh khí Bất Hủ Vương thứ hai của Xích Vương đánh trúng, thân thể chấn động kịch liệt không thôi.

Cái chuông đó tuy cũ kỹ như lại phát ra Hỗn Độn Khí, có gợn sóng thời gian lưu chuyển, quá cường đại, còn khủng bố hơn Xích Vương Lô rất nhiều.

Đó là bản mệnh vương khí của Xích Vương, tế luyện qua vô tận năm tháng, là đòn sát thủ cường đại nhất của y.

"A. . ."

Thạch Hạo cười lớn, cũng không hề sợ hãi. Toàn thân hắn đều là phù văn, lục đại bí cảnh cùng nhau phát sáng, lực lượng thời gian bị hắn chém văng ra, bản thân khôi phục lại trạng thái trẻ trung!

Một khắc này, thân thể của hắn giống như hóa thành một cái chuông, lại biến thành một tòa tháp, lại giống như một cái đỉnh, thần bí khó lường, thai nghén đại đạo áo nghĩa vô tận.

Oanh!

Cuối cùng, nơi hắn đứng, xuất hiện một cổ trì, bí thuật nở rộ, phù văn lưu chuyển, quá phức tạp.

Các loại dị tượng xuất hiện!

Một khắc này, chư thiên đều cùng nhau xuất hiện, một tầng cao hơn một tầng, nâng Thạch Hạo lên cao!

khắp nơi đều là Kim Liên đại đạo, trồng khắp nơi trong vũ trụ, còn có dòng sông thời gian quấn quanh Kim Liên đại đạo đó, xuất hiện một cách phô thiên cái địa.

Đồng thời, quanh thân Thạch Hạo cũng có hàng ức vạn hỏa quang bao quanh, giống như thần thánh bảo y, mang theo lực lượng niến bàn, trong loáng thoáng truyền đến một tiếng Chân Hoàng hót vang. Hắn vung quyền đầu, hai cánh tay chấn động, giống như là Côn Bằng giương cánh, khiến vũ trụ bị cắt đứt.

Cảnh tượng nơi này quá khủng bố, vô tận áo nghĩa hiện lên, khi Thạch Hạo xuất thủ, lục đại bí cảnh cùng cộng minh, thi triển tất cả bí thuật mà hắn tu luyện, hóa thành một cái quyền ấn!

Giết!

Thạch Hạo hét lớn một tiếng, chấn động cả Dị vực, các Bất Hủ Vương khác cũng bị kinh động, đều chạy tới nơi này.

Quá kinh khủng!

Một quyền này của Thạch Hạo không gì so sánh nổi, trong đó ẩn chứa Lôi Đế pháp, Côn Bằng áo nghĩa, Chân Hoàng Niết Bàn Chi Lực, Nguyên Thủy Chân Giải, Bất Diệt Kinh nghĩa, Thảo Tự Kiếm Quyết . . .

Những bí thuật này hắn sớm đã dung hội quán thông, hấp thu biến thành của mình, hiện tại kết hợp thành vô thượng chân nghĩa, thi triển một kích cái thế.

Bí thuật do hắn thai nghén ra, tổ hợp lại với nhau, mang theo dị tượng, oanh sát về phía trước.

Giờ khắc này, Thạch Hạo là vô địch!

Toàn thân hắn mông lung, như không thuộc về thời đại này, quyền ấn vô địch!

Xích Vương muốn trốn tránh, muốn tránh đi mũi nhọn, nhưng lại không làm được, bởi vì những dị tượng kia đã bao phủ cả vùng vũ trụ này.

Khắp nơi đều có đại đạo Kim Liên, bị dòng sông thời gian quấn lấy, cảnh tượng đó mới kinh khủng đáng sợ biết bao. Chung quanh, còn có từng bóng người ngồi xếp bằng, ngồi bên trên cửu trọng thiên!

Tiên Vương lâm cửu thiên, không chỉ một vị, một người lại một người, thấu phát ra vô tận uy áp, giống như thật sự có một nhóm tuyệt thế cường giả giáng lâm vậy.

Xích Vương không thể không nghênh chiến, liều mạng với Thạch Hạo đến cùng, quyết chống lại hắn.

"Đang!"

Cuối cùng, một quyền của Thạch Hạo đánh xuyên qua Xích Vương Lô, đánh cho Xích Vương ho ra đầy máu, lảo đảo rút lui.

Nếu như một kích này vô hiệu, như vậy Thạch Hạo quả thật đã bại rồi. Bởi vì đây là một thức toàn lực ứng phó của hắn, Thạch Hạo muốn trước khi các Bất Hủ Vương chạy tới, sẽ giết được Xích Vương.

Một thân sở học, lực lượng đời này, được thể hiện ra tất cả.

"A. . ."

Xích Vương rống lớn, gầm thét, ngăn cản quyền ấn của Thạch Hạo sau khi đánh xuyên Xích Vương Lô đang tiếp tục công đến, mắt thấy sắp nện trúng người y.

Xích Vương liền hóa ra bản thể, toàn thân xích hồng, đầu Giao, mình Sư Tử, toàn thân được bao phủ bởi lân phiến màu đỏ như máu, bộ dạng dữ tợn và hung ác điên cuồng.

Đồng thời, nó há miệng phun ra chiếc chuông kia, cũng thi triển thần thông mạnh nhất, đánh về phía Thạch Hạo, liều mạng với hắn.

Nơi này, lập tức long trời lở đất.

Thạch Hạo thừa nhận lực lượng thời gian ăn mòn, lục đại bí cảnh củah ắn phát sáng, chặt đứt thời gian, nhưng vẫn bị thương, khóe miệng có máu tươi chảy xuống.

Khi hắn chém giết với tam đại Tiên Vương, cũng còn chưa phải như thế, nhưng một trận chiến với cự đầu Xích Vương này, đối phương trước khi chết liều mạng phản kích, cũng tạo thành uy hiếp rất lớn với hắn.

"Giết!"

Thạch Hạo toàn thân tiên quang lưu chuyển, cưỡng ép gột rửa tuế nguyệt, phá vỡ thời gian phù văn, cái tay kia, bóp quyền ấn, oanh giết tới.

Đang!

Xích Vương Chung, bị Thạch Hạo đánh văng đi, cho dù bàn tay hắn bị ăn mòn tới suy bại, già nua, nhưng vẫn bị hắn đánh văng đi, sau đó công kích về phía Xích Vương.

Bản thể Xích Vương, há to cái mồm đầy máu, cắn về phía Thạch Hạo, muốn nuốt sống hắn.

"Nghiệt súc, ngươi dám!"

Thạch Hạo uy nghiêm hét lớn, chung quanh, khắp nơi trên mặt đất đều là Kim Liên, đây cũng không phải là hư ảnh, mà xuất hiện một cách chân thực, lập tức nhấn chìm Xích Vương, hoành kích hắn.

Đồng thời, trên bầu trời, từng bóng người ngồi xếp bằng chợt mở mắt ra, oanh sát Xích Vương.

Đó là bí thuật Thạch Hạo khai sáng, một kích này quá kinh khủng, những thân ảnh kia đồng thời trấn sát, thật sự tựa như chư vương lâm Cửu Thiên, cùng nhau xuất thủ.

Oanh!

Xích Vương bị đánh cho phun ra máu!

Phốc!

Chân thân Thạch Hạo đuổi theo, cưỡi trên người nó, quyền ấn vô địch, oanh sát thân thể, máu tươi liên tục phun trào.

Ầm ầm!

Hỗn độn bao phủ kín nơi này, huyết quang không ngừng hiện lên, tiếng thú rống và tiếng quát mắng bên tai không dứt, cuộc chém giết vô cùng thảm liệt.

Phốc!

Cuối cùng, hết thảy kết thúc, thân hình Xích Vương ngã xuống ở biên giới vũ trụ tàn phá, đầu lâu của nó bị Thạch Hạo mạnh mẽ cắt đứt rời, đang cầm trong tay.

Bất quá, nguyên thần Xích Vương bất diệt, trong lúc nhất thời cũng giết không chết.

"Thu!"

Thạch Hạo hét lên một tiếng, một cái cổ trì hiện lên, thu lấy thân thể không đầu của Xích Vương, đồng thời, mang đi binh khí của Xích Vương.

Về phần đầu lâu và nguyên thần, thì bị Thạch Hạo tự mình trấn áp, hắn cầm theo đầu lâu, xoay người rời đi.

"Người nào?"

"Ngươi dám!"

"Giết!"

Nhưng vào lúc này, Dị Vực Bất Hủ Vương lần lượt đuổi tới, cách ức vạn dặm tinh không liền xuất thủ, có một cái đại thủ vươn tới, chụp về phía lưng Thạch Hạo.

Có một cây kim sắc trường thương sắc bén vô song, đâm về hậu tâm Thạch Hạo!

Bọn họ đã giết tới rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK