Thạch Hạo tâm thần mệt mỏi, hắn đang đối kháng với kiếp nạn của bản thân, xung kích cảnh giới Tiên Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể vẫn lạc, mà bên cạnh lại có Ngao Thịnh Tiên Vương nhìn chằm chằm vào, muốn diệt sát hắn!
Ứng phó như thế nào? Quá gian nan!
Một đời này, tuy có ân sư, tuy có cường giả làm bằng hữu, nhưng so với Tiên Vương vẫn còn chưa đủ, hắn cho dù có thủ đoạn kinh thiên cũng không phá được ván cục này!
Trước mắt, nói cái gì cũng đều là hư ảo. Ở trước mặt Tiên Vương, bố trí gì, thủ đoạn gì, đều không đủ thành đạo. Một chưởng đã có thể vỗ nát tất cả, trấn sát hắn!
Chênh lệch quá lớn, tới cái tầng thứ này, mặc ngươi có muôn vàn thần thông, vạn loại thủ đoạn, một quyền là có thể diệt sát, bố trí gì cũng vô dụng!
"Tiền bối, các người lui lại đi!" Thạch Hạo nói.
Hắn biết, đám người Chủ Cấm Khu muốn liều mạng, vì để thành toàn cho hắn, tranh thủ thời gian cho hắn, nhưng căn bản là vẫn không đủ.
Hắn mới chỉ bắt đầu vượt qua tràng đại kiếp nạn này, ải của Tiên Vương làm sao có thể dễ dàng đột phá như vậy. Thậm chí, không có người ngăn cản, cho hắn thời gian đầy đủ, cũng không hẳn là sẽ thành công!
Quá gian nan rồi!
Thạch Hạo suy nghĩ tới rất nhiều thứ. Một đời này, một kiếp này, hắn đều đang tranh đấu, đích xác có chút khổ sở, người khác không giúp đỡ được, cần bản thân hắn đi vượt qua.
Thạch Hạo rống lớn, hắn không cam tâm, thật sự tràn đầy phẫn nộ. Hắn từng rất tự tin, nếu như cho hắn một mảnh thiên địa yên tĩnh, để cho hắn thời gian trưởng thành, sớm muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ vô địch thiên hạ.
Tới lúc đó, hắn sẽ quét ngang chư thiên, giết cho thế gian không còn ai dám xưng tôn, phá diệt hết thảy địch nhân!
Thế nhân, chung quy lại không có loại đại hoàn cảnh này cho hắn.
Chủ Cấm Khu không hề lui lại, mà hóa thành một nam tử áo trắng, phong thần như ngọc, tuyệt đại xuất trần. Y đứng ở nơi đó, ngăn ở trước bàn tay lớn màu vàng đất kia.
Cùng một thời gian, kim sắc cốt chưởng biến lớn, cũng lao tới nơi này, tán phát ra vô lượng thần uy, khí tức khủng bố, cắt đứt con đường phía trước.
Về phần đầu lâu thủy tinh, nhãn cầu nhỏ máu, đồng dạng cũng như vậy, hiên ngang lơ lửng giữa trời, tùy thời chuẩn bị chiến một trận.
"Là các ngươi, năm xưa đã gặp qua, nếu như giống năm xưa khi các ngươi còn khỏe mạnh, có lẽ còn có thể ngăn cản được ta, nhưng hiện tại có ý nghĩa sao?" Ngao Thịnh nói
Âm thanh đó rất lạnh lùng, vô tình, tàn khốc, không có một tia ấm áp, phảng phất như muốn băng phong cả mảnh vũ trụ này.
"Nếu như đã không có lựa chọn, thế thì cứ tỏa sáng một lần cuối cùng đi!" Chủ Cấm Khu mặc dù trông rất nho nhã, thế nhưng tính cách cương liệt, biết rõ sẽ không có kết cục tốt, nhưng vẫn muốn chiến!
Bản thân y đã vẫn lạc, hiện tại bất quá chỉ là chấp niệm bám lên trên nửa hộp sọ còn lại, cho dù triệt để tiêu tan thì đã làm sao. Y không hề có chút lưu luyến nào, vị đệ tử cuối cùng mà y bồi dưỡng ra, lại bị người khác ngăn cản như vậy, y làm sao cam tâm?
"Ha ha, ha ha ha. . ." Ngao Thịnh cười lớn, vùng vũ trụ này đều đang run sợ, tùy thời muốn sụp đổ!
Cuối cùng, tiếng cười của Ngao Thịnh hoá sinh sát ý vô biên, ý sắp xuất thủ.
"Đạo hữu, làm gì lại lạnh lùng như vậy, sát ý quá kinh người." Bỗng nhiên, một đạo tiên môn mở ra, âm thanh của Bàn Vương truyền ra.
Bàn Vương mặc dù đã trả hết nhân tình ngày xưa, thế nhưng khi nhìn thấy Chủ Cấm Khu muốn triệt để tiêu tán, vẫn cảm thấy một trận thổn thức, nhịn không được muốn xuất thủ.
"Bàn Vương, xin mời đứng một bên quan sát được rồi!" Ngao Thịnh nói.
"Ta nếu không thì sao?" Bàn Vương hỏi.
"Đạo hữu, vẫn là cùng ta đánh một ván cờ đi!" Có người mở miệng.
Nguyên Sơ Tiên Vương xuất hiện, mang theo một bàn cờ, đi vào Bàn Vương động phủ, chắn ở chỗ này, khoanh chân ngồi xuống, không cho Bàn Vương xuất thủ, cùng Bàn Vương giằng co.
"Tốt, tốt, tốt!" Bàn Vương âm thanh trở nên lạnh lùng.
Bàn Vương muốn xuất thủ, thế nhưng, Thái Thủy Tiên Vương cũng giá lâm, đứng ở trước phủ đệ của Bàn Vương, sau đó một cái tay mò về phía tiên môn đó.
"Mấy vị đạo hữu, nếu đã là bằng hữu cũ của Bàn Vương, vậy thì tới đây hàn huyên một lần như thế nào?" Thái Thủy Tiên Vương xuất thủ, truyền âm cho đám người Chủ Cấm Khu.
Một bàn tay lớn tràn ngập Hỗn Độn Khí, xuất hiện ở cửu thiên thập địa, tiến vào trong vũ trụ, ngăn cản đám người Chủ Cấm Khu, đầu lâu thuỷ tinh, kim sắc cốt chưởng.
Mấy lão quái vật cũng bất đắc dĩ, cho dù muốn liều mạng cũng không thay đổi được cái gì, hiện tại cũng không chỉ có một vị Tiên Vương muốn xuất thủ, điều này khiến cho bọn họ cảm giác bất lực sâu sắc.
"Hiện tại, có thể giết ngươi rồi." Ngao Thịnh Tiên Vương mở miệng, âm thanh càng lãnh khốc vô tình.
"Ngao Thịnh lão thất phu, ngươi tới đi, hôm nay ta cùng ngươi huyết chiến đến cùng!" Thạch Hạo gầm thét, mang theo lửa giận vô biên, còn có chiến ý bất khuất, hắn đã nổi điên.
Đã dự liệu được có thể sẽ vẫn lạc, hắn đã triệt để không thèm quan tâm nữa.
Lúc này, Thạch Hạo đang rất gian nan, một bên đối kháng với đại đạo quy tắc vô tận đang nghiền ép, một bên phải liều mạng với Ngao Thịnh.
"Nếu để cho ngươi sống qua một kiếp này, dù không phải là Tiên Vương, thành tựu cũng gần bằng Thập Hung, đúng là có thể khiêu khích với ta, nhưng hiện tại, ngươi có năng lực xuất thủ sao?" Ngao Thịnh giọng lạnh lùng châm chọc.
Ầm!
Một bàn tay lớn vỗ xuống ép về phía hắn, muốn một chưởng trấn sát Thạch Hạo.
"Ngươi tưởng rằng, ta thật sự không hề có một tia năng lực hoàn thủ sao?" Thạch Hạo phát điên. Cả một đầu tóc đen dựng ngược lên giống như đang bốc cháy, phù văn đại đạo đan xen, liệt diễm bốc lên hừng hực, hắn nhẫn nhịn đau đớn khi xung kích Tiên Vương cảnh, tung một quyền ra trước.
Nhục thân của hắn không xảy ra vấn đề gì, đạt tới loại tầng thứ này, chỉ là đạo hạnh chưa ổn, nguyên thần còn chưa trải qua toi luyện hoàn mỹ.
Ầm!
Hai con ngươi của Ngao Thịnh Tiên Vương sâu thẳm khiếp người. Y không chỉ vận dụng nhục thân của Tiên Vương, mà còn vận dụng đạo hạnh cái thế của mình, muốn nghiền ép chết Thạch Hạo.
Đang!
Lúc này, một tiếng chuông vang lên, chấn động Cửu Thiên Thập Địa. Một luồng ánh sáng rực rỡ lao tới nghênh đón bàn tay lớn kia, cùng Thạch Hạo đánh giết về phía Ngao Thịnh Tiên Vương.
Về phần một bên khác, Chủ Cấm Khu cũng nóng vội, liều mạng với Thái Thủy Tiên Vương, muốn lao tới giúp đỡ, giải thoát đệ tử của mình ra khỏi khốn cục.
"Ân?" Giờ khắc này, rất nhiều người kinh ngạc, ngay cả Ngao Thịnh Tiên Vương cũng nhíu mày, nhìn về phía đầu luồng sáng đó.
Ầm!
Nơi đó bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến bàn tay của y không thể nào trấn giết được Thạch Hạo.
Một là bởi vì, Thạch Hạo đang phát cuồng, liều mạng. Nhục thân của hắn đã đạt tới cảnh giới Tiên Vương, cho dù toàn thân đều là máu, nhưng không thể nào bị người khác tùy ý hủy diệt.
Đồng thời, còn có tác dụng to lớn do luồng sáng kia gây ra.
Có một nữ tử xuất hiện, phong tư tuyệt thế, một thân bạch y như tuyết, trên trán có ấn ký lấp lóe, trước người xuất hiện một chùm sáng, tiếng chuông vang lên không dứt!
Diệp Khuynh Tiên!
Không ngờ là nàng, lại xuất hiện ở nơi này.
Điều này vượt ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả bản thân Thạch Hạo cũng trợn tròn mắt. Cuối cùng hắn lại khẽ than: "Ngươi mau mau rời đi đi, không cần tham dự vào chuyện này."
Thạch Hạo biết, những người mà hắn quen biết có ai tới cũng vô dụng, đây là sát cơ của Tiên Vương, không hề có đối thủ.
"Có chút ý tứ, hồn binh khí của Vô Chung Tiên Vương lại ở trên người ngươi, mà cả người ngươi lại toàn là hỗn độn, mông lung hư vô, không thuộc về phiến thiên địa này, không thuộc về thời đại này!" Ngao Thịnh Tiên Vương mở miệng.
Điều này khiến Thạch Hạo giật mình, nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Tiên.
Diệp Khuynh Tiên thở dài, nhìn về phía Thạch Hạo nói: "Ta muốn nhìn thấy dấu chân của ngươi, chứng kiến kỳ tích của ngươi, chỉ là, ta lại tới quá sớm rồi, chung quy cũng phải rời đi."
"Ngươi rốt cuộc là ai, tới từ nơi nào?" Thạch Hạo thần sắc nghiêm túc.
"Ta không thuộc về thời đại của ngươi, ta muốn nhìn thấy một số việc phát sinh trên người ngươi. Điều này đối với người trong thời đại của ta mà nói vô cùng trọng yếu, đáng tiếc, ta không chứng kiến được." Diệp Khuynh Tiên nói đầy tiếc nuốc.
"Kẻ nghịch loạn tuế nguyệt sẽ không có kết cục tốt, cải biến không được cái gì, bản thân cuối cùng cũng sẽ tiêu vong." Ngao Thịnh Tiên Vương lạnh lùng nói.
"Ngươi... " Thạch Hạo giật mình nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Tiên.
"Không có gì nghiêm trọng cả, ta chỉ là một đạo lạc ấn, một đạo chấp niệm, cho dù là tiêu tan thì đã sao, không có gì phải sợ!" Diệp Khuynh Tiên cười, có chút xác lạn, nhưng lại mang theo lệ quang. Nàng thật sự muốn nhìn thấy hết thảy của Hoang. Thế nhưng, nàng không đợi được một ngày này, thời gian không cho phép, nàng đã dừng chân quá lâu trong dòng sông tuế nguyệt.
Nàng không phải là người của thời đại này, không nên xuất hiện ở thế gian này!
"Kẻ ngăn cản ta, mặc kệ ngươi tới từ đâu, mặc kệ ngươi là ai, đều phải chết!" Ngao Thịnh Tiên Vương nói xong liền muốn xuất thủ.
"Tiên Vương xin chậm đã, giao nàng cho ta đi, hồn binh khí của Vô Chung Tiên Vương có duyên với ta."
Đang một tiếng, một tiếng chuông lớn vang vọng. Đó là trong một nơi cấm khu trên Cửu Thiên, có cường giả khủng bố đang thi pháp, một cái chuông lớn xuất hiện, huyền phù trên không trung.
Nó đang vang vọng không ngừng, hơn nữa còn phát ra mưa ánh sáng tiên đạo rực rỡ, muốn thu lấy khí linh trong tay Diệp Khuynh Tiên.
Cái chuông lớn đó vốn là binh khí của Vô Chung Tiên Vương, bây giờ thiếu khuyết khí linh, bị gọi là Chuông Thi, rơi xuống bên trong một chỗ sinh mệnh cấm khu.
Oanh!
Một trận chiến kinh thiên, Chủ Cấm Khu, đầu lâu thủy tinh... Đối mặt với bàn tay lớn của Thái Thủy Tiên Vương, đều phát ra quang huy mãnh liệt, như muốn xé mở tràng vực nơi đó.
Mà một bên này, cường giả ở trong sinh mệnh cấm khu nào đó lại thôi động đại chung, cũng xuất thủ, tranh đoạt khí linh.
Đồng thời, Ngao Thịnh Tiên Vương cũng xuất thủ, trực tiếp vỗ về phía Thạch Hạo, muốn triệt để diệt sát hắn!
Nơi này trở nên hỗn loạn, quá mức khủng bố.
"Hắn Hóa Tự Tại!" Thạch Hạo rống lớn, hai mắt đỏ hồng, mặc lệ là đang xông quan, mặc cho từng đạo quy tắc đang chém về phía hắn.
Hắn đang liều mạng, muốn cùng địch nhân ngọc thạch câu phần. Bởi vì, hắn nhìn thấy Chủ Cấm Khu đã bị áp chế tới mức biến trở lại thành nửa hộp sọ trắng, bên trên tràn đầy vết nứt, muốn vỡ vụn rồi.
Hắn cũng nhìn thấy kim sắc thủ chưởng đó, tràn đầy vết nứt, sắp không chống đỡ nổi nữa.
Về phần nhãn cầu nhỏ máu thì huyết dịch đã sắp khô cạn, còn thiên linh cái của đầu lâu thủy tinh đã xuất hiện một lổ thủng như ngón tay, sắp triệt để hủy diệt rồi.
"A. . ."
Thạch Hạo rống to, hắn phát huy ra chiến lực cấp bậc Thập Hung, đồng thời diễn hóa ở nơi đó, hắn hóa ra Liễu Thần, hắn hóa ra Côn Bằng, hắn hóa ra Lôi Đế, hắn hóa ra Chân Hoàng.
Sau đó, những thân ảnh này dung hợp làm một, nhập vào trong cơ thể hắn, hắn gào thét, con mắt đỏ hồng, liều mạng với Ngao Thịnh Tiên Vương, muốn phóng tới chỗ Thái Thủy Tiên Vương.
Hắn Hóa Tự Tại, là một môn kỳ công, có thể hóa thành pháp tướng của người khác, thế nhưng, Thạch Hạo chung quy vẫn ở trong cửa ải gian nan nhất, đang ứng phó hạo kiếp của Tiên Vương, còn phải liều mạng với Ngao Thịnh Tiên Vương, căn bản là lực bất tòng tâm.
Hắn dù cho thật sự hóa ra một số thân ảnh, nhưng chung quy vẫn không địch lại!
"Hắn đã đặt chân vào trong vị trí Thập Hung, công pháp hiện tại mà hắn thi triển rất là tà môn, may mắn là trạng thái hiện tại của hắn không ổn lắm, bằng không, sẽ rất là phiền phức."
Trong Vẫn Tiên Lĩnh, có sinh linh nói.
"Đang!"
Tiếng chuông vang lên văng vẳng, Diệp Khuynh Tiên thở dài, thân ảnh của nàng phai nhạt đi, bởi vì cái gọi là khí linh đã bị người ta lấy đi, nhập vào trong chiếc chuông lớn kia.
Chỗ nàng dựa vào, chính là hồn binh khí của Vô Chung Tiên Vương, nhưng hiện tại đã bị lấy đi mất.
"Ai ngăn cản đạo của ta, chết!" Bàn tay lớn của Ngao Thịnh Tiên Vương lướt ngang qua bầu trời, nhẹ nhàng tùy tiện xuyên thủ qua cơ thể của Diệp Khuynh Tiên, nàng lập tức hóa thành mưa ánh sáng tan đi.
"A, không!" Thạch Hạo rống lớn.
"Không cần thương tâm, không cần khổ sở, ta vốn là nên tiêu tán, đây không phải thân thể của ta, bất quá chỉ là một sợi chấp niệm mà thôi. Ta trong tương lai, có lẽ, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, còn có thể lại gặp nhau."
Âm thanh Diệp Khuynh Tiên truyền đến, mang theo tiếc nuối, mang theo nỗi buồn vô cớ, còn có sầu não, nàng cứ như vậy tiêu tán.
Răng rắc!
Đột nhiên, bên người Thạch Hạo, có một chiếc nhẫn nổ tung, đó là đồ vật năm đó đại trưởng lão đưa cho hắn.
Oanh!
Từ trong đó lại xông ra một thân ảnh, rất khô gaafy, toàn thân màu hoàng kim, mang theo khí thế bàng bạc, lưng có đôi cánh màu hoàng kim.
Đây là một cái sinh linh hình người, cánh chim che kín bầu trời!
Sinh linh này chặn đứng Ngao Thịnh Tiên Vương, giọng nói khàn khàn, âm thanh trầm thấp: "Diệt sát mầm non Tiên Vương của Cửu Thiên đồng nguyên với cổ giới, ngươi thật sự xuống tay được sao?"
Đây là một cái biến cố, tất cả mọi người đều thất kinh.
Đây là ai?
Chỉ có Thạch Hạo biết, năm đó hắn đi con đường lấy thân làm chủng. Đại trưởng lão dẫn hắn đi qua rất nhiều vùng đất tạo hóa, tìm kiếm cơ duyên, sinh linh này được đào móc ra từ trong đống xương khô trong một nơi cổ động nào đó, không thuộc về kỷ nguyên này.
Thế nhưng Thạch Hạo cũng không biết lai lịch của sinh linh này.
Hắn biết, sinh linh khô gầy này vẫn còn một hơi thở, vẫn còn sống, nhưng Thạch Hạo không dự định để sinh linh này xuất thủ, bởi vì Tiên Vương muốn giết người, không ai có thể ngăn cản.
Cũng giống như hắn không hy vọng đám người Chủ Cấm Khu bọn họ liều mạng, hắn cũng không nguyện ý để người này dính dáng vào, lo lắng sinh linh này sẽ vô duyên vô cớ mất đi tính mạng.
"Côn Bằng Vương ở hai kỷ nguyên trước?" Ánh mắt Ngao Thịnh Tiên Vương lạnh lùng, ngay cả y cũng cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng.
Thạch Hạo nghe xong, lập tức giật mình, thân ảnh kim sắc khô gầy này, không ngờ lại có lai lịch lớn như vậy, còn mạnh hơn cả Côn Bằng trong Thập Hung?
"Ngao Thịnh, ngươi quá đáng lắm rồi!" Côn Bằng Vương nói.
"Hừ, bản Vương muốn xuất thủ, ai có thể ngăn cản, ai dám nói quá đáng. Khoan nói tới ngươi đã là một người chết rồi, cho dù là còn sống, cũng ngăn không được ta!" Ngao Thịnh Tiên Vương bá đạo cười lạnh nói.
Những người khác nghe được, đều cảm thấy kinh dị, Côn Bằng Vương đã chết rồi?
Bất quá, trương truyền xác thực y sớm đã vẫn lạc.
Côn Bằng vương thở dài một tiếng, cũng không còn tiếp tục che giấu. Y chỉ là một đạo chấp niệm, mà nhục thân cũng rậm rạp chằng chịt, khắp nơi đều là vết thương, sớm đã chia năm xẻ bảy, bất quá chỉ cưỡng ép ghép lại với nhau mà thôi.
Cái gọi là chấp niệm, chính là lạc ấn chưa từng tiêu tán, nhưng vĩnh viễn không có khả năng chân chính thức tỉnh, không thể phục sinh trở lại đỉnh phong.
"Kẻ ngăn đường ta, giết không tha!"
Ngao Thịnh Tiên Vương quát, cương mãnh xuất thủ, bá khí vô song, trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản, chính như lời y nói vậy. Ngay cả Côn Bằng Vương ở thời kì toàn thịnh, cũng khó ngăn được y.
Ầm!
Côn Bằng vương thân thể đã rạn nứt, đó là vết thương cũ của ngày xưa, y không thể ghép lại chân thân hoàn hảo.
Cùng một thời gian, ở một bên khác, Chủ Cấm Khu, kim sắc cốt chưởng... cũng đang liều mạng, kết quả tất cả đều phát ra giòn vang, sau đó vỡ vụn, rơi rụng ở đó.
"Không!"
Thạch Hạo kêu to, con mắt ngập tràn tơ máu.
Ầm!
Đồng dạng, đầu lâu thuỷ tinh cũng bể nát, mà nhãn cầu nhỏ máu kia cũng khô cạn.
Không ai có thể cản Ngao Thịnh Tiên Vương, Thái Thủy Tiên Vương, bọn họ không thể chiến thắng!
"A. . ."
Thạch Hạo thét dài, nhìn thấy Côn Bằng Vương giải thể, nhìn thấy Chủ Cấm Khu bể nát, nhìn thấy Diệp Khuynh Tiên hóa thành mưa ánh sáng rời đi, hắn giống như một đầu dã thú bị thương, gầm thét, rống giận.
Lửa giận xông thẳng lên đầu, hắn cảm thấy trong thể nội có một cỗ lực lượng ùn ùn nở rộ, đang tăng vọt, đang nổ tung, thôi động hắn tiến hóa tới tầng thứ cao hơn.
"Ngăn cản hắn lại, quả thật là có chút ý tứ, ở trong tuyệt cảnh bộc phát, chỗ xông quan thành công sao?" Thái Thủy Tiên Vương nói.
Giờ khắc này, bàn tay lớn của Ngao Thịnh Tiên Vương đánh xuống, quyền ấn của Thái Thủy Tiên Vương cũng đánh tới, không chỉ như vậy, một cỗ lực lượng Tiên Vương khác cũng khuếch trương lên, Nguyên Sơ Tiên Vương cũng xuất kích, chập ngón tay lại thành hình kiếm, chém về phía Thạch Hạo, tiên quang ức vạn đạo!
Vẫn Tiên Lĩnh, tộc chủ nơi này lạnh lùng nhìn chăm chú, sau đó xuất quan, trong tay cầm lấy một đoạn tàn tháp, nói: "Đã có nhân quả, vậy liền triệt để chấm dứt ở hôm nay đi!"
Y cũng xuất thủ, không muốn Thạch Hạo thành công, muốn diệt sát hắn ở đây.
Đông!
Y tế ra một tòa tàn tháp, trấn áp về phía Thạch Hạo. Thân tháp trắng noãn như tuyết, chất liệu rất giống với tiểu tháp ngày xưa của Thạch Hạo, trên thực tế đây vốn là một bộ phận không trọn vẹn của tiểu tháp.
Oanh!
Thiên băng địa liệt!
Thạch Hạo đang xung kích, đang chống lại, đang liều mạng, nhưng sức của một mình chung quy cũng có lúc cạn kiệt, huống chi hắn còn đang trong quá trình xông quan, đã vô lực nghịch thiên.
Dù sao, hắn còn chưa phải là Tiên Vương, lại còn bị Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ tam đại Tiên Vương hợp lực diệt sát, còn có một chủ nhân của Vẫn Tiên Lĩnh tham dự, sao có thể chống lại?
Có thể nhìn thấy được, Thạch Hạo một mình xung kích, máu me khắp người, xông lên cửu tiêu, lao xuống vũ trụ thâm uyên, kịch liệt phản kháng, khắp thiên địa đều là máu của hắn.
Đáng tiếc, hắn không kháng cự được.
Bàn tay lớn của ba vị Tiên Vương như bóng với hình, thỉnh thoảng oanh sát tới, đánh cho nguyên thần của hắn như muốn xuất khiếu, Thạch Hạo ngăn không nổi.
Còn có một tòa tàn tháp đi theo trấn áp, đánh cho Thạch Hạo lăn lộn mấy vòng, không ngừng ho ra máu.
Thạch Hạo như là một con hung cầm gãy cánh, huýt dài, một người cố gắng xung kích bên trong vùng thiên địa này. Thế nhưng chung quy vẫn là sức cùng lực kiệt, bị tam đại Tiên Vương đập xuống, còn bị tàn tháp kia đánh trúng.
Cuối cùng, nguyên thần của hắn bị đánh văng ra, nhục thân hắn rất mạnh, không kém gì Tiên Vương cảnh, không bị hủy đi, nhưng nguyên thần thì lại khác.
Phốc!
Tam đại Tiên Vương đồng thời xuất thủ, còn có tàn tháp kia ép xuống, trấn sát nguyên thần của Thạch Hạo vừa mới văng ra khỏi cơ thể!
Phốc!
Một ngày này, thiên địa chảy máu, trong vũ trụ không ngừng tuông xuống mưa máu. Đó là trời khóc, đó là đại đạo gào thét, đó là cảnh tượng dị thường sau khi một thế hệ thiên kiêu vẫn lạc.
Thạch Hạo chung quy cũng không thể kháng lại một kiếp này.
Thiên địa đau buồn, mưa máu rơi tầm tã.