Thạch Hạo nghe thế, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào cây dược kia, quả thật là tà đạo mà.
Sự cường đại của sinh linh này, hắn sớm đã có nghe qua, Tiên Vương cũng vô cùng kiêng kị với người này, cho dù là hậu thế, sinh linh này cũng có uy danh to lớn, Tào Vũ Sinh ở tương lai cũng từng đề cập qua.
Thạch Hạo vô cùng có hứng thú, thân ảnh như thiểm điện, lướt tới phía trước, nhìn chằm chằm gốc dược kia.
"Tốt nhất là đừng dính vào nó." Táng Vương Hoắc Hằng nhắc nhở.
Đây là một tôn vô thượng cự đầu, ở trong Giới Hải cũng có thể hoành hành bá đạo, lục đạo phân thân của nó không phải là người thường dám mưu tính.
"Ta chỉ là quan sát mà thôi." Thạch Hạo nói, ngồi xổm xuống, quan sát gốc dược cao chỉ hơn một thước này, hương thơm nồng đậm, phàm nhân hít phải nó cũng có thể tục mệnh thêm vài năm.
Tiên vụ trắng tinh, lưu chuyển giữa mũi miệng Thạch Hạo, hắn khẽ híp hai con mắt, cẩn thận cảm ứng hết thảy của gốc dược này.
Đóa hóa thứ ba trên đó nổ rộ, tính túy tuông xuống như thác lũ, tưới lên trên người tiểu nhân đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây, cũng đang rèn luyện binh khí kìa.
Trong con ngươi Thạch Hạo có ký hiệu ẩn hiện, hắn muốn nhìn thấu pháp và đạo của con sinh linh này. Hắn tin rằng, cho dù là Táng Vương khẳng định cũng đã nghiên cứu qua.
Kiêng kị thì kiêng kị, thế nhưng, nếu nó lưu lại bên người, không có đạo lý nào mà không nghiên cứu.
"Ngươi xác định, nó thật sự là một vị vô thượng cường giả." Thạch Hạo hoài nghi, gốc dược này rất thần bí. Tiểu nhân ngồi xếp bằng dưới gốc kia khí cơ hỗn loạn, tuy rằng đang ngộ đạo, nhưng các loại ấn ký quá pha tạp, cũng không có chỗ nào thần kỳ.
Hắn cảm thấy, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết tiểu nhân này.
"Thân là vô thượng cường giả, nếu như bị người khác dễ dàng nhìn thấu, làm sao có thể hành tẩu giữa chư thiên." Táng Vương Hoắc Hằng thở dài nói.
Dựa theo lời y nói, gốc dược này từ Giới Hải tiến vào Tiên vực, lại tới Cửu Thiên Thập Địa, lại tiến vào Táng Địa, đi qua rất nhiều nơi, vẫn luôn hữu kinh vô hiểm.
"Vị cường giả đó ngủ say bên trong gốc dược này, tiểu nhân mà chúng ta nhìn thấy chỉ là một luồng khí của y, chân thân của y ở trong dược hô hấp, thôn nạp, hóa thành loại dị tượng như tiểu nhân đó."
"Nó khi nào mới khôi phục." Thạch Hạo hỏi.
"Không biết, sinh linh này rất đặc biệt, hành tẩu giữa chư thiên, thể nghiệm hồng trần, khi nên rời đi thì nó sẽ hóa hình rời đi."
Hoặc là, nói nó hành sự dựa vào bản năng cũng đúng, tên sinh linh đáng sợ đó đang tiến hành loại tu luyện đặc biệt nào đó, khắc họa các loại đạo quả trên thế gian.
"Bản thân nó sẽ tự lựa chọn rời đi?" Thạch Hạo ngạc nhiên nói.
"Phải."
Khi họ đang nói chuyện, gốc cây nhỏ kia lay động, càng tuông xuống càng nhiêu tinh túy, quán thông vào người tiểu nhân kia, sau đó nó lại biến lớn, rất nhanh đã cao lớn như một người bình thường.
Sau đó gốc cây nhỏ kia thu nhỏ lại, nhập vào trong thể nội sinh linh kia.
"Ân?" Thạch Hạo kinh ngạc, mới nói tới nó sẽ hóa hình rời đi, không ngờ lại thật sự xảy ra.
Sinh linh này bị bạch vụ bao phủ, rất mông lung, đối mặt với Thạch Hạo, sau đó đi tới bên cạnh hắn.
Điều này là có ý gì, Thạch Hạo cũng không hiểu."
"Ủy khuất cho đạo hữu rồi. Táng Vương Hoắc Hằng nói. Mang theo vẻ áy náy với Thạch Hạo, thế nhưng cũng có một loại mệt mỏi khó mà che giấu, giống như trút được gánh nặng.
"Điều này giải thích thế nào."
"Nó muốn đi theo ngươi." Táng Vương Hàn Trác đáp.
Vì sao lại muốn đi theo hắn rời khỏi Táng Địa, khiến Thạch Hạo không nói nên lời, vì sao lại muốn đi cùng hắn.
"Bởi vì, Táng Địa đã không còn bí mật gì với nó nữa, đã có được thứ bản thân nó muốn. Hiện tại nó nhìn trúng đạo hữu, cảm thấy đạo hữu đủ cường đại, ngày sau có thể giúp nó tiến thêm một bước." Táng Vương Hoắc Hằng nói.
Thạch Hạo nghe vậy liền cười lạnh nói. "Muốn đánh chủ ý lên người ta, cho dù là chân thân của nó cũng phải chiến một trận mới nói, vẻn vẹn một đạo phân thân, cũng dám làm càn."
Thạch Hạo thật sự không quan tâm, tên sinh linh trước mắt này quá yếu. Một đầu ngón tay cũng đủ nghiền nát nó.
"Đạo hữu, không nên vọng động, sinh linh này chỉ là một luồng khí cơ của nó. Thân thể nó đang ở trong gốc dược này hô hấp, thôn nạp tinh túy, hiển hóa ra một đạo pháp thân như vậy, tự nhiên trông không mạnh lắm, đạo hữu có thể dễ dàng tru sát, nhưng chân thân bên trong gốc dược này thì không dễ xử lý a."
Táng Vương Hoắc Hằng bí mật truyền âm, nói với Thạch Hạo, tuyệt đối không nên lỗ mãng.
"Trước kia có người từng giết qua sinh linh hóa hình này, khiến bản thể bên trong gốc dược đó hiển hóa ra ngoài, cuối cùng người xuất thủ cảm thấy vô cùng đau đầu."
Cái gọi là thân thể bên trong gốc dược này, cũng chỉ là một trong lục đại phân thân của nó, cũng không phải là toàn bộ.
Dù vậy, nó một khi thức tỉnh, cũng kinh khủng vô biên, không ai có thể ngăn cản.
Đương nhiên, qua nhiều năm như vậy, phân thân bên trong tiên dược chưa hề phát uy qua, dù là phun ra nuốt vào ra tinh khí, sinh linh hình người bị giết, nó vẫn trầm mặc im lặng.
"Nó muốn làm cái gì" Thạch Hạo hỏi.
"Nó dừng chân trên thế gian, khắc họa toàn bộ đạo quả, vô luận cường đại hay là nhược tiểu, đều sẽ ghi nhớ lại, tiến hành tham ngộ." Táng Vương Hoắc Hằng nói.
Đây chỉ là một phân thân, năm tháng dài đằng đẵng đến nay, lục đạo phân thân đều làm một chuyện giống vậy.
Lục đại phân thân, chỉ cần có một cái còn sống, nó liền vạn kiếp bất hoại, vĩnh hằng bất hủ.
Lời đồn rằng, một khi bọn chúng dung hợp, lục đại phân thân quy nhất, hóa thành chân thân duy nhất, liền hội tụ thiên địa vạn đạo, tập hợp tất cả đạo quả.
Lúc đó chính là khi nó lựa chọn phá vỡ Vương cảnh, thời khắc muốn thành Đế.
"Có ý tứ, muốn có ý đồ với ta, khắc họa đạo quả của ta" Thạch Hạo lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Dù là đối phương là một vô thượng cự đầu, dám làm như vậy cũng phải trả giá đắt, ai có thể vô duyên vô cớ chiếm lấy đạo quả, nhìn trộm bí mật chung cực của hắn.
"Xoẹt "
Trong nháy mắt, Thạch Hạo nghiền nát sinh linh kia, khiến nó hóa thành một ngụm Tiên Vụ, lộ ra bản thể là một gốc dược.
Phịch một tiếng, hắn một hơi chộp lấy gốc dược này vào tay, định thần nhìn kỹ lại, chuẩn bị mang trở về luyện dược.
Đến bây giờ, Thạch Hạo có một niềm tin vô địch, ai dám nghênh ngang đánh chủ ý lên hắn như thế, cho dù người này đứng ngang hàng với Đồ Phu, có thể sẽ thành đế, hắn cũng không hề sợ hãi.
Hai vị Táng Vương đồng thời biến sắc, âm thầm khuyên can.
Nếu Thạch Hạo thật sự ép sinh linh bên trong gốc dược này ra, sẽ không tránh khỏi một tràng tuyệt thế đại chiến. Cho dù chỉ là một đạo phân thân, cũng không hề yếu hơn bản thể.
Nếu như giao thủ, nhất định sẽ thạch phá thiên kinh, quỷ khóc thần hào, sẽ đánh nát cả Táng Địa.
Tới cuối cùng, khẳng định sẽ kinh động tới ngũ đại phân thân khác của sinh linh này, tới lúc đó nói không chừng sẽ buộc y sớm ngưng tụ ra pháp thể vô thượng chân thân trước dự định.
"Cái thế gian này rất cân bằng, tới cái tầng thứ này, nó dám làm loạn, mưu đoạt bí mật đại đạo của ta, thì nhất định phải trả ra một cái giá tương ứng."
Thạch Hạo nói, ném gốc dược này xuống, thế nhưng nó lại phát sáng, bay lên lơ lửng, đi theo bên cạnh hắn.
"Tưởng ta sợ ngươi sao, nếu dám đi theo, ta dám đem ngươi đi luyện Tiên dược." Thạch Hạo lạnh giọng nói.
Xoẹt.
Cuối cùng, hắn ném cây dược này vào trong không gian lưu trữ, không hề sợ hãi, chuẩn bị mang cả nó đi.
Hai vị Táng Vương líu lưỡi, vị đạo hữu tuổi trẻ này thật đúng là dữ dội đến rối tinh rối mù.
Thạch Hạo tới thăm Tào Vũ Sinh và chó con kia, bọn họ đang ngủ say, được Vạn Vật Thổ chôn vùi, thân thể phát ra bảo quang, không có một chút khí tức mục nát.
"Có một ngày khi họ tỉnh lại, bọn họ vẫn còn là bản thân chứ?" Thạch Hạo khẽ than, trong lòng có thương cảm.
"Đây là tinh thạch ký ức của bọn họ, đủ loại của kiếp trước, đều bị phong ấn ở bên trong." Tam Tạng nói rồi đưa cho Thạch Hạo.
"Thứ này lưu lại bên cạnh bọn họ đi." Tâm tình Thạch Hạo vô cùng nặng nề khẽ gật đầu nói.
Năm mươi vạn năm, thương hải tang điền, có một số người khi gặp lại, không biết liệu còn có giống như trước kia, cùng trải qua bi hoan ly hợp, tìm lại được tình cảm trước kia.
Thế nhưng, điều này vẫn còn tốt hơn là chết đi, đây dù sao cũng là một loại tân sinh khác.
"Các ngươi khi nào thì trở thành Táng Vương." Thạch Hạo hỏi Tam Tạng và Thần Minh, hai người này có đại tạo hóa, từng tiếp xúc với Cổ khí Khởi Nguyên mà còn sống, còn được có được Tam Sinh Dược.
Theo lý mà nói, bọn họ nhất định sẽ trở thành Táng Vương.
Hai người đều cười khổ, cảm thấy bất đắc dĩ.
"Ngươi tưởng rằng ai cũng có thể nghịch thiên giống như ngươi, chúng ta có hy vọng thành công rất lớn, nhưng cũng cần thời gian để tích lũy, ít nhất cũng phải hơn trăm vạn năm, thậm chí là cả một kỷ nguyên."
Thạch Hạo nghe vậy, hoàn toàn không còn gì để nói.
"Ngươi muốn đi rồi sao." Thần Minh hỏi, bởi vì luôn cảm thấy khi Thạch Hạo về phía hai người bọn họ, ánh mắt nhấp nháy, có gì đó không đúng lắm.
"Ta chuẩn bị hỏi mượn hai người các ngươi một số thần vật." Thạch Hạo nói.
"Vật gì"
"Tam Sinh Dược"
"Không được" Hai người dứt khoát cự tuyệt, đó là vô thượng kỳ vật có thể giúp bọn họ thành tựu Táng Vương chính quả, thiên địa sụp đổ cũng không đổi.
"Ta thật sự rất cần, năm xưa không phải ta đã tặng cho các ngươi sao, hiện tại chỉ cần lại một ít, mang đi cứu người." Thạch Hạo mang theo giọng điệu thương lượng nói.
"Lúc trước, gốc Tam Sinh Dược này một chia làm ba, chúng ta mỗi người một phần, ngươi đã dùng hết rồi?" Hai người không tin nói.
"Ta cần càng nhiều hơn, hơn nữa, các ngươi căn bản cũng không cần dùng nhiều tới vậy." Thạch Hạo đáp.
Hắn xác thực rất cần Tam Sinh Dược, bởi vì hắn chuẩn bị trở về Tiên vực mở lò luyện dược, muốn cứu "Đệ Nhị Thiên Hạ" còn có Tiên Kim Đạo Nhân kia.
Đó là tồn tại tầng thứ Tiên Vương, hắn muốn cứu sống họ, để bọn họ giúp bản thân thủ hộ Thiên Đình.
Trong tay hắn xác thực có một số Tam Sinh Dược, thế nhưng, hắn không muốn dùng hết toàn bộ. Bởi vì, năm xưa thông qua thời không tiếp điểm, hắn nhìn thấy Tào Vũ Sinh tương lai cùng với một con đại hắc cẩu, bọn họ đang khóc lớn, đang tìm kiếm Tam Sinh Dược, muốn đi cứu một người.
Một người một chó đó, chân tình thổ lộ, cực kỳ thương cảm. Điều này khiến trong lòng Thạch Hạo nhớ mãi, hắn không biết tương lai phát sinh chuyện gì.
Thế nhưng, hắn lại biết rằng, Tam Sinh Dược quá mức hiếm thấy, còn ít hơn Tiên Dược còn trân quý hơn nhiều, từ trước đến nay cũng chỉ xuất hiện qua một hai cây.
Mà gốc bọn họ chiếm được không phải là gốc thứ hai mà là thứ ba.
Thạch Hạo ở chỗ này trì hoãn hơn một ngày, cuối cùng, hắn có được một số bột phấn từ chỗ Tam Tạng và Thần Minh, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không kém lắm.
Hai người họ đau lòng không thôi, thế nhưng cũng may số lượng lưu lại vẫn đủ cho bản thân họ sử dụng.
Thạch Hạo trở lại Tiên Vực, lập tức tìm tới Bàn Vương, mượn dược lô của y, muốn luyện chế ra một lò cổ đan chỉ tồn tại trong truyền thuyết thời đại Đế Lạc.
Nó có thể giúp người ta hoàn hồn, tu bổ là vết thương thần hồn thảm liệt nhất Tiên Vương.
"Ngươi đã tìm được Tam Sinh Dược" Bàn Vương chấn kinh.
Vật đó, bao nhiêu Tiên Vương đã từng tìm kiếm mà không thấy, thế nhưng Thạch Hạo lại tìm được, còn nhanh như vậy đã lấy được, chuẩn bị khai lò luyện dược.
Khi nghe những gì Thạch Hạo kể lại, gốc Tam Sinh Dược này là do hắn cùng với Tam Tạng và Thần Minh đạt được khi xâm nhập vào Tiên Vực lúc xưa, Bàn Vương cũng đờ cả người ra, rất lâu không nói nên lời.
Đặc biệt là, khi nghe được Tam Sinh Dược giống như là củi khô, bị người khác cắt làm mộc kiếm, quăng mốc meo một gốc, Bàn Vương cũng trợn mắt líu lưỡi, không biết nói gì cho phải.
"Thứ ngươi luyện chế rất là nghịch thiên, Tiên Vương cũng không thể cứu được, chết là chết. Dạng khiến tàn hồn khôi phục như vậy, hóa không thể thành có thể, sẽ gặp phải thiên khiển." Bàn Vương khuyên bảo.
Thạch Hạo vẫn khăng khăng muốn luyện dược. Bởi vì, hắn cũng muốn giúp Chủ Cấm Khu, Kim Sắc Cốt Chưởng... Bọn họ là chấp niệm, liệu có phải cũng là một loại tàn hồn, nếu như có thể cứu sống những người này, trả cái giá nào cũng đáng.
"Nếu như ngươi luyện loại cổ đan này, là đại dược chí cao trong truyền thuyết, ta nghĩ đan lô bình thường khẳng định không chịu nổi, sẽ bị lôi kiếp đánh tan." Bàn Vương nói.
Cuối cùng, y mượn giúp Thạch Hạo một cái cổ lô, là một cái Tiên Vương lô, nó thuộc về Hỗn Nguyên Tiên Vương, là vô thượng pháp khí tùy thân khi y thành đạo.
Bảo lô của Hỗn Nguyên Tiên Vương, là một kiện chí bảo, sau khi có nó, Thạch Hạo càng nắm chắc thêm vài phần.
Một ngày này, hắn khai lò luyện đan, vừa mới bắt đầu đã gây nên dị tượng kinh thế, khiến cho tứ phương chú mục.