Không có bạch y nam tử, cũng không có đạo đồng, càng không có nhà tranh, đại điện kim loại hùng vĩ, vũ trụ hồ và linh sơn… Những gì đã thấy cũng đều biến mất.
Ở nơi đây chỉ có u tĩnh, cùng với mấy khối cốt khô, đã điêu tàn theo năm tháng, trường tồn trong cô tịch lạnh lẽo, rất là thê lương.
Thạch Hạo lạnh lẽo từ đầu đến chân, hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì?
Vừa rồi nó rất chân thật, mọi thứ đều khiến cho người ta không thể nào tin được, giống như giấc mộng Nam Kha, cuối cùng tỉnh lại như vậy, khiến cho sống lưng hắn đang cảm thấy rợn người.
Chuyện này thật khiến người ta run sợ, phải biết rằng, hắn là tu sĩ Đạo Nhất cảnh giới, đạo hạnh cao thâm, còn phá vỡ kỷ lục của kỷ nguyên này, sáng tạo thần thoại, là một cao thủ trẻ tuổi trước nay chưa từng có.
Tuy nhiên, hắn lại bị lừa như vậy, giấc mộng đó quá chân thật.
Thạch Hạo cúi đầu nhìn khối xương sọ trắng như tuyết và tàn khuyết đó, hắn không nhịn được lui về sau vài bước, luôn cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, nếu như suy đoán là thật, không khỏi quá kinh khủng rồi.
Đường đường là chủ Cấm Khu cuối cùng lại rơi vào vẫn lạc?
Cái gọi là cao cao tại thượng, quét ngang quần hùng, sở hữu chiến lực bễ nghễ thiên hạ, tới cuối cùng cũng thành không, đến bản thân cũng giữ không được, nhục thân tan biến, đại thế chìm nổi, chớp mắt đã tiêu vong.
Đó là một đời chủ Cấm Khu a, tới cuối cùng bất quá chỉ là công dã tràng, hoá thành bạch cốt, nằm lê lết ở nơi hoang dã lạnh lẽo cùng nỗi cô độc vạn cổ.
Tình cảnh lúc này, rất giống như là “báo mộng” trong miệng phàm nhân hay nói, người đã chết đi hiển linh, thông qua phương thức này để truyền đạt chấp niệm của mình khi còn sống.
Chủ Cấm Khu, tuyệt đối là thần thông quảng đại, có thể nghịch thiên sửa đổi vận mệnh, vô địch thế gian, kết quả lại có kết cục như vậy, dùng loại phương thức này xuất hiện, quá là bi ai.
Thạch Hạo nhìn xương sọ trắng như tuyết, thật có chút khó mà chấp nhận, vừa rồi còn cùng hắn giao lưu, mộng cảnh vô cùng chân thật. Điều là do y gây nên?
Gió lạnh thổi qua đại địa khô cằn, phát ra tiếng u u, khiến nơi đây càng thêm thê lương.
Thạch Hạo lui lại lần nữa, cách xương sọ xa một chút. Hắn bắt đầu ở phụ cận tìm kiếm, cẩn thận lục soát, muốn phát hiện thêm càng nhiều vết tích và manh mối của lịch sử.
Có một ngọn núi bị phá huỷ, từng có tiên khí lượn lờ, trong mộng cảnh đó. Những ngọn núi này không phải rất cao, nhưng có loại đại thế trấn áp chư thiên, là ngọn núi đại đạo.
Trên núi từng có đại điện bằng kim loại, mỗi toà đều vô cùng hùng vĩ, đến nhìn một cái cũng khiến người ta tâm thần muốn tan vỡ, thần hồn bị áp chế vô cùng đau đớn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ngoại trừ những ngọn núi đã tan vỡ ra, còn có thể còn lại gì?
Đang!
Dưới chân đá phải một ít đá vụn. Gió lạnh thổi qua, một số cát bụi bay lên, lộ ra những mảnh vỡ bằng kim loại, còn có một số nền đất.
Những thứ đó bằng kim loại, từng là những kiến trúc hùng vĩ, bây giờ chỉ là một nơi phế tích.
Toàn bộ đều bị phá vỡ, không còn tồn tại!
Không có hồng nhan không già, cũng không có truyền thừa bất diệt, mọi thứ đều sẽ có ngày mục nát. Cho dù chủ Cấm Khu loại tồn tại cường đại như vậy, cũng đã tan thành mây khói.
Thạch Hạo quay người lại, tới khu vưc dược điền đó. Nó vẫn còn tồn tại, còn có thể nhìn thấy vẻ đẹp ngày xưa của thần thổ, còn có những luống đất, còn có thảm thực vật đã khô héo.
Chuyện này rất quỷ dị, ngay cả đại điện bằng kim loại cũng trở thành phế tích. Nhưng ở nơi đây vẫn còn thần thảo mục nát lưu lại, vô cùng kỳ lạ.
Dược điền phát sáng, theo bước chân Thạch Hạo tới gần. Bốc lên từng làn mưa ánh sáng, đám đại dược khô héo, thần thảo mục nát, lúc này muốn trở thành tro tàn.
Thạch Hạo giật mình, cũng không tới gần nữa, hắn khẽ than, linh tính cuối cùng của mảnh dược điền này đang duy trì vẻ đẹp ngày xưa của nó.
Chỉ là, đã mất đi thì đã mất đi rồi, không thể nào tái hiện.
Sau đó, hắn lần nữa quay lại, giữa đường nhìn thấy Hoàng Kim sư tử, nó im lặng không lên tiếng, nằm ở nơi đó, không hề nhúc nhích, giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Thạch Hạo đi tới đó, vỗ vỗ nó, quả nhiên chỉ là ngủ say, cũng không có nguy hiểm tới tính mạng.
“Phát sinh chuyện gì thế?” Hoàng Kim sử tử tỉnh dậy mở mắt nói, toàn thân lông thú đều dựng đứng, nhanh chóng lùi lại, vô cùng cảnh giác nhìn Thạch Hạo.
“Ngao…”
Nó gầm nhẹ, cảm giác một cái móng truyền đến cơn đau nhức, không nhịn được cúi đầu, liền nhớ tới việc trước khi bị hôn mê.
“Vũ trụ hồ, bộ lông, huyết nhục… của ta.”
Nó nhớ rất rõ, khi Thạch Hạo bước xuống cái hồ đó một lúc, nó cũng muốn thử, kết quả một cái móng bị quy tắc làm thối rửa, huyền nhục rơi xuống, chỉ còn lại bạch cốt, khiến nó vô cùng đau đớn.
Hiện tại, nó còn có thể cảm giác đau thấu tim, trên cái móng có vết máu, chỉ là da lông và huyết nhục đã sinh trưởng phục hồi lại rồi.
“Ân!” Thạch Hạo tự nhiên cũng nhìn thấy vết máu trên cái móng đó cũng rất kinh ngạc, những gì xảy ra trong mộng cảnh đó, cũng không phải hoàn toàn là giả?
“Vũ trụ hồ này sao lại khô cạn rồi?” Hoàng Kim sư tử có chút kinh hãi, sau đó khi nó quan sát xung quanh liền trở nên ngây ngốc.
Cây cối rậm rạp tươi tốt đâu, tiên khí lượn lờ đâu, tại sao lại không thấy nữa, nơi đây lại trở thành một khu tử địa!
Cái gọi là mùi hương Trường Sinh dược, cũng không ngửi thấy nữa!
Hoàng Kim sư tử hoá đá, sau đó nhe răng cúi đầu dùng cái móng to lớn đi đào bới cái hồ nhỏ khô cạn đó, nơi đó còn có một số cát mịn.
Thế nhưng khiến nó thất kinh chính là khi đụng vào những hạt cát đó, nơi đây trời đất rung chuyển vang lên âm ầm.
Hoàng Kim sư tử nhanh chóng lùi về sau, lấy làm ngạc nhiên. Bởi vì khi nó đụng vào những hạt cát đó, hạt nào hạt nấy đều nặng như một ngôi sao, khiến cho nó xém tí nữa hét lớn.
Thạch Hạo cũng cả kinh, ngồi xuống nhìn những hạt cát dưới mặt hồ khô cạn.
Hắn lấy tay chạm vào, kết quả liền chấn kinh phát hiện nó quá nặng đi, bất kỳ một hạt cát nào cũng nặng như một ngôi sao thu nhỏ vậy.
“Đây… quả thật là vũ trụ hồ!” Thạch Hạo kinh ngạc.
Toàn bộ hạt cát, mỗi hạt đều là một ngôi sao khổng lồ chân thật, bị luyện thành hạt cát, năm xưa gợn sóng dập dờn, đọng lại từng chút, hồ này là do ngôi sao bị luyện hoá tích luỹ tạo nên.
Cái gọi là vũ trụ hồ, nó thật sự tồn tại, nơi đây là một cái vũ trụ, nó tô điểm ở phía trước nhà tranh nơi chủ Cấm Khu nghỉ ngơi.
Đây là bạo tay cỡ nào?
Theo sự tiêu vong của chủ Cấm Khu, vũ trụ hồ bị khô cạn, nước hồ hoá thành cát mịn, không còn vẻ huy hoàng năm xưa.
Thạch Hạo lần nữa tới trước xương sọ, nơi đây không có nhà tranh, cũng không có gốc cây đã bị đốn làm ghế ngồi, toàn bộ đều biến mất rồi.
Trên mặt đất, ba cái xương sọ đại biểu cho vị trí của bạch y nam tử cùng với hai vị đạo đồng, không hề khác biệt.
Hoàng Kim sư tử toàn thân ớn lạnh kinh hãi, thế nào cũng không dám tin.
Thạch Hạo thở dài, quỳ xuống. Hắn muốn chôm xương sọ này, không muốn để nó tiếp tục phơi thây nơi hoang dã.
Thế nhưng khiến Thạch Hạo ngạc nhiên chính là, hắn không thể lay động được khối xương sợ trắng như tuyết đó, nó không hề động đậy, giống như một bức tường khai thiên lập địa.
Chỉ là một cái xương sợ, sao lại không thể chạm vào?
Với tu vi của hắn, ngắt sao hái trăng còn có thể làm được, bắt lấy mặt trời cũng không thành vấn đề, nhưng kết quả lại không thể cầm lên được một khối xương sọ.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện một số dị thường.
Phủi đất cát xung quanh, có mấy phiến đá, bên trên có khắc chữ, nét bút đến từ những người bất đồng, có chữ thì bút lực hùng hồn, có chữ thì nhu hoà mềm mại.
Chữ khắc đầu tiên trên phiến đá, ở phần cuối có lưu tên là – Áo Cổ!
Đây chẳng phải là người trẻ tuổi đầu tiên mà chủ Cấm Khu đã đợi trong mộng cảnh đó sao, hiệu xưng là vị thiên kiêu mạnh mẽ nhất của Hỗn Độn tộc trong kỷ nguyên Tiên Cổ sơ khai.
Thạch Hạo nhìn kỹ hơn, quả nhiên phát hiện một số tên quen thuộc, đều là những người trẻ tuổi đã thấy bên trong mộng cảnh đó.
Trên phiến đá cuối cùng, chính là do Thanh Nguyệt tiên tử lưu lại.
Không phải hư ảo, mà là rất chân thật.
“Đây… “
Thạch Hạo từ những phiếu đá này hiểu ra được một số chân tướng, thật sự đã từng có những thiên kiêu đi tới chỗ này, hơn nữa đạt được truyền thừa, tôn chủ Cấm Khu làm sư phụ.
Đương nhiên, lúc đó cũng không phải là chủ Cấm Khu đang còn sống, mà giống như hiện giờ, chỉ là một khối bạch cốt mà thôi.
Cuối cùng bọn họ cũng từng muốn chôn hài cốt của vị tồn tại cấm kỵ này, kết quả cũng không thể làm được, chỉ có thể lưu lại phiến đá, dùng để tưởng niệm.
Thạch Hạo sững sờ, vị chủ Cấm Khu này là sinh linh của niên đại nào? Lúc kỷ nguyên Tiên Cổ sơ khai, y đã là một khối bạch cốt rồi, chết ở niên đại nào?
Trên mặt đất, có ấm trà, có khối ngọc bích, còn có cái ly vỡ, cũng rất cổ xưa, đều là những đồ vật từng thấy trong mộng cảnh đó.
Thạch Hạo giơ tay, cầm lấy ấm trà, lại cầm lấy cái ly vỡ đó. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là lại có thể đổ ra được nước trà, vẫn màu đỏ tươi đó, thậm chí vẫn còn chút hơi ấm.
Hắn kinh hãi, đã qua bao nhiêu năm rồi, hơn một cái kỷ nguyên rồi, vẫn còn nước trà, lại vẫn còn ấm sao?
Hoàng Kim sư tử kinh hãi, cổ họng nuốt nước miếng, bởi vì hương trà quá thơm đi.
Thạch Hạo nhấp một ngụm trà, vẫn còn mùi vị đó, đắng và chát khiến người ta chịu không nổi, quá khó uống đi!
Nhìn thấy Hoàng Kim sư tử đang mở to mắt ngóng nhìn, Thạch Hạo cho nó một thử một ít.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy Hoàng Kim sư tử hét thảm, lăn lộn đầy đất, kiểu như có thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu, cả thân thú như muốn nổ tung vậy!
“Đắng quá, đau quá!” Hoàng Kim sư tử hét lớn! Tiếng gầm như sấm, náo loạn cả lên.
Cùng một thời gian, Thạch Hạo cảm giác được dị tượng, ngẩng đầu lên, phát hiện căn nhà tranh đó lại hiện ra, ngọn núi thấp, đại điện bằng kim loại, dược điền… đều khôi phục như cũ.
Ngoại trừ điều đó ra, còn có một bạch y nam tử đang cười ôn hoà, ngồi ở phía trước, sau lưng y có hai vị đạo đồng.
“Ta nói rồi, loại nước trà này không phải người bình thường có thể uống.” Y khẽ cười nói.
Bạch y nam tử phất tay, điểm lên trên người Hoàng Kim sư tử, nó ho sặc sụa, một số dịch thể trong suốt rơi trên mặt đất, sau đó liền khôi phục lại không còn đau đớn nữa.
“Tiền bối!” Thạch Hạo run giọng nói.
“Ngươi nên rời đi rồi, giải quyết xong chuyện thế tục rồi lại tới đây.”
Lần này, Thạch Hạo cầm lấy viên ngọc bích, không còn do dự, khi hắn đứng dậy, mọi thứ đều khôi phục lại như ban đầu, một vùng đất cằn cỏi, cùng với ba cái xương sọ.
“Ta sớm đã tử vong, nên tan biến cuối cùng cũng sẽ tan biến.”
Đây là âm thanh Thạch Hạo nghe được trước khi rời khỏi.
Hoàng Kim sử tử sợ hãi chở lấy Thạch Hạo, không cần hắn dặn dò, điên cuồng chạy đi, như cuồng phong bão táp, cực tốc chạy ra khỏi khu Sinh Mệnh Cấm Khu này.