Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía bên dãy núi này, cổ thụ che trời, xanh um tươi tốt, tràn đầy sinh cơ, thỉnh thoảng có thể thấy được các loại phi cầm tẩu thú.

Mà ở phía bên kia dãy núi, hắc khí bao trùm, tất cả cỏ cây đều hắc hóa, các loại thanh âm phảng phất đều biến mất, phi thường yên tĩnh.

Ở dãy núi bên này, lại có thành trì, một chỗ cứ điểm phi thường hùng vĩ tọa lạc ở nơi đó, rộng rãi bàng bạc, trấn áp biên cảnh.

Ở bên trên bình nguyên, có thể nhìn thấy hoàng kim cự tượng thành đàn, huyết khí cuồn cuộn, bọn chúng ù ù đi qua, chở các loại vật tư đi, gấp rút tiếp viện cho cứ điểm.

Mà ở một bên khác của dãy núi, có bóng dáng sinh vật mờ mờ ảo ảo, nhưng đều vô thanh vô tức. Bọn chúng hoặc đứng trên núi, đứng đó lộ ra hàm răng hung tàn trắng như tuyết, nhìn chăm chú về bên này, hoặc ngồi xếp bằng, phun ra nuốt vào hắc vụ, trong mắt lộ ra hung quang, bọn chúng cũng đang chuẩn bị chiến đấu.

Song phương đều rất cẩn thận, đang đối đầu.

Nhất là khi thiên địa có dấu hiệu khô kiệt, khả năng lúc đi tới thời đại mạt pháp, ngay cả sinh vật hắc ám cũng đều vô cùng thận trọng.

"Bên kia rất náo nhiệt a."

Có thể nhìn thấy, ở cách cứ điểm không xa còn có một nơi không tương xứng với bầu không khí chiến tranh khẩn trương trong lúc này. Nơi này vô cùng náo nhiệt, nhân khí thịnth vượng.

"Mỗi một chỗ cứ điểm cách đó không xa cơ hồ đều có loại phường thị này, bán ra các loại kỳ vật đến từ khu vực hắc ám." Tào Vũ Sinh giải thích.

Đại chiến với sinh linh Dị Vực, mặc dù nhất định máu chảy thành sông, nhưng chú định cũng sẽ có một chút thu hoạch, sau khi đánh giết sinh vật hắc ám cường đại, sẽ đạt được các loại đồ vật ly kỳ cổ quái.

Vì vậy, ở biên giới chung quanh, thường xuyên sẽ hấp dẫn đến rất nhiều tu sĩ, các tộc thường xuyên sẽ phái người tới đây trao đổi, mua thứ họ cần.

"Không sợ hắc ám ăn mòn sao?" Thạch Hạo hỏi.

"Ai cũng biết, vật chật hắc ám rất đáng sợ. Một khi bị dính phải, cả đời này đừng mong thoát khỏi, không phải tuyệt thế cao thủ thì không dám đụng vào.

"Những vật này đều trải qua thần thánh tịnh hóa, nếu không thì không thể nào cầm tới nơi này trao đổi đâu." Tào Vũ Sinh nói.

Đó là thủ đoạn của Tiên Vực, bọn họ tạo dựng ra một loại pháp trận nào đó, lại tế luyện ra một loại Thần Lô hết sức kinh người, có thể luyện hóa hết vật chất hắc ám.

Tất cả đồ vật thu được đều phải đưa vào trong hồng lô, trải qua thần thánh tịnh hóa, cuối cùng mới có thể được đưa tới phường thị đi trao đổi.

"A. Còn có sinh linh của Tiên Vực?" Thạch Hạo kinh ngạc.

Hắn thấy được một số sinh vật, giáp trụ trên người khắc các phù văn kỳ quái, rất mạnh, cũng rất đặc thù, mang theo tiên khí, hắn đã từng nhìn thấy.

Tào Vũ Sinh gật đầu nói: "Kỳ vật lấy được từ chỗ sinh vật hắc ám, có một số có giá trị liên thành, một vài gia tộc của Tiên Vực là người mua chủ yếu."

Thạch Hạo tương đối kinh ngạc, trên thân sinh vật hắc ám còn có thể có tuyệt thế bảo vật?

"Có, là tàn khí, nhưng mạnh mẽ tới quá đáng, nghe nói là chúa tể hắc ám chân chính ban xuống, là tàn phiến loại chí bảo nào đó từng ở giới ta!" Tào Vũ Sinh giải thích.

Cường giả hắc ám phía sau màn, đã từng trải qua chiến đấu ở các kỷ nguyên khác, từng thu thập chí bảo của Cửu Thiên thậm chí là tu sĩ của Tiên Vực, có một số bị tàn phá, tùy ý ban tặng cho thủ hạ tôi tớ.

Vào không lâu trước đây, có người giết chết một vị Chí Tôn hắc ám, từ trong tay nó đoạt được một cái tiểu hoàn tàn phiến bằng kim loại màu đen, bị người ta nhận ra chính là tàn phiến của Kim Cương Trác từng uy trấn thiên hạ!

Đồ vật đó, ở Tiên Vực có tiếng tăm lừng lẫy, trấn động thập phương.

Sau khi một số đại gia tộc của Tiên Vực biết được, liền lập tức chạy tới để tranh giành.

"Chỉ có thể nói, lần đó gặp phải đại vận, tàn phiến Chí Tôn từng của Tiên vực cũng xuất thế, cứ bị đoạt lại như vậy, quá ngoài ý muốn rồi." Tào Vũ Sinh cảm thán.

Ngoài ra, còn có người một chỗ một vị Chí Tôn hắc ám lấy được tàn phiến của Cửu Hoàng Lô, là côi bảo của Thập Thiên Thập Địa.

Thạch Hạo im lặng, hắn không phải kinh sợ vì bảo vật, mà là lo lắng tốc độ tiến độ của sinh linh hắc ám. Đây mới có bao nhiêu thời gian đâu, ba mươi năm qua đi, đã liên tuc xuất hiện Chí Tôn.

Phải biết rằng, những sinh vật đó là tu sĩ chết đi của Ba Ngàn Châu. Lúc còn sống không phải là tuyệt thế cường giả, kết quả chết đi rồi sống lại, lại có tốc độ tiến hóa khủng bố như vậy. Cái gọi là vật chất hắc ám rốt cuộc là cái gì?

"Ân, tiểu đạo sĩ kia có chút quen mắt a." Chính vào lúc này, trong phường thị có người nhìn thấy Tào Vũ Sinh, lộ ra thần sắc kinh dị.

Y mở một bức tranh ra, cẩn thận đối chiếu, nhất thời ngẩn người, lộ ra vẻ kinh sợ, tên mập này sao giống là tên đạo sĩ mập Tào Vũ Sinh như thế!

Thạch Hạo kinh ngạc, ba mươi năm qua đi, Tào Vũ Sinh cũng thành danh tới mức này sao? Vừa mới tới đây đã bị người ta chú ý tới rồi!

"Là người của Vương gia, bọn chúng một mực tìm kiếm ta. Muốn sau khi cấm cố ta, ép sư phụ ta xuất hiện, kết quả lại bị ta hung hăng đùa bỡn mấy lần." Tào Vũ Sinh nói, rất là hời hợt.

Nhưng Thạch Hạo hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Với tính cách của tên mập này, bị người ta lùng bắt, thủ đoạn phản kích khẳng định sẽ rất kịch liệt, lưu lại cho đối phương ấn tượng quá sâu sắc. Vì vậy mới bị cả thế giới truy sát, muốn tìm cho ra được Tào mập.

Xoát!

Người này ngăn chặn đường đi của bọn họ, nhìn chằm chằm Tào Vũ Sinh, rất trực tiếp chặn đường, rõ ràng là một vị cao thủ.

"Ngươi là Tào đạo trưởng?" Người này ngoài cười trong không cười hỏi.

"Đừng hoài nghi nữa, chính là đạo gia nhà ngươi đây!" Tào Vũ Sinh tương đối thẳng thắn, không giống như trước đây quay người đào tẩu. Dù là Vương gia phụ trách trấn thủ cứ điểm nơi này, Tào mập cũng không kinh hoảng, bởi vì hiện tại bên cạnh đã có Thạch Hạo.

"Ha ha, xin mời đại gia, chủ nhân nhà ta một mực rất nhớ ngươi a." Người này cười nói.

Người này tuy rằng biết Tào Vũ Sinh lợi hại, nhưng một chút cũng không sợ. Bởi vì đây là địa bàn của Vương gia, Tào mập dám đi vào nơi này, không chết cũng lột da.

Nơi này tiếp giáp với cứ điểm, rất là gần. Chỉ cần hét lên một tiếng, cao thủ của Vương gia sẽ xuất hiện, còn có đại trận phong tỏa, ai cũng thể chạy thoát?

Còn chưa đợi Tào Vũ Sinh mở lời, chó con đã mở miệng nói: "Nhân sủng, ngươi đứng ngây ra làm gì, một vuốt đập tới đánh bay nó cho ta!"

Tào Vũ Sinh tức điên người, con mẹ nó, con chó chết bầm nghiện gọi nhân sủng rồi sao. Ở trước mặt nhiều người lại gọi như vậy, khiến Tào mập nghiến răng nghiến lợi.

Bất quá, đối với người của Vương gia y còn thật không khách khí, chuẩn bị động thủ. Mấy năm gần đây chịu đủ uất ức từ bọn chúng rồi, trốn Đông tránh Tây, cuối cùng thậm chí còn muốn trực tiếp chôn bản thân mình, bị ép tới cùng đường mạt lộ.

"Một con chó con không ngờ có thể mở miệng nói chuyện, sớm như vậy đã có trí tuệ rồi, thật là bất phàm." Người này chậm rãi nói, rất là trấn định.

Kết quả ba ba hai tiếng, Tào Vũ Sinh và chó con gần như đồng thời xuất thủ, một cái tát lớn lên mặt người này, tát cho gã xoay ba vòng tại chỗ, mặt cũng biến dạng luôn.

"Ngươi... dám giương oai ở đây sao!" Cao thủ của Vương Gia vừa kinh vừa sợ.

"Đều nói đánh chó phải ngó chủ nhân, nhưng hôm nay ta nhất định sẽ đánh tên chó săn như ngươi, ngươi lại có thể làm gì được ta." Tào Vũ Sinh nói.

"Gâu!" Chó con nổi giận, trực tiếp từ dưới đất nhảy lên nửa mét cao, quay ngược lại cắn vào tay Tào Vũ Sinh.

Một đám người xung quanh đều ngẩn người, sau đó lại không biết nói gì, đây chẳng phải là trước mặt hòa thượng mắng người ta đồ trọc sao.

"Nhả ra, buông tay ta ra!" Tào Vũ Sinh đau đớn hét to.

Tào mập dùng sức vung tay, kết quả con chó này vẫn cắn chặt lấy, không vung ra được, xém tí nữa cắn rơi cả thịt của Tào mập.

"Ngươi giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, cứ dính chặt trên người ta làm gì?" Tào Vũ Sinh hét lên.

Ngay cả Thạch Hạo cũng không biết nói gì, quả thật là muốn tìm chết mà. Một câu như vậy phỏng chừng lại kích thích con chó này thêm nữa.

"Má nó, ngươi còn dám mắng ta!" Chó con nhe răng nhếch miệng, càng thêm dốc sức cắn xé.

Tào Vũ Sinh đau nước mắt cũng chảy ra, con chó chết bầm này đang thi triển bí thuật, để loại đau nhức kịch liệt này tăng lên hơn trăm lần, Tào mập nhịn không được nguyền rủa nói: "Ai biết thế gian này rất nhiều tục ngữ đều có liên quan đến tên chó nhà ngươi, có phải kiếp trước ngươi làm quá nhiều chuyện xấu cho nên mới khiến người đời nhớ nhung ngươi như vậy."

Khiến người ta trợn mắt chính là con chó lại nhả ra, không cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, sau đó tự nói: "Rất có khả năng, đám ngu xuẩn đó ganh ghét ta, cho nên trên thế gian mới lưu lại một số tiếng tăm không tốt liên quan đến ta."

Mọi người đều ngây ra, con chó này đang tự kỷ hay là phát rồ rồi không.

Đây là nội chiến sao? Nhân cơ hội này, tên cao thủ đó của Vương gia xoay người bỏ chạy, hơn nữa còn thi triển bí thuật, bắt đầu truyền âm, báo tin cho tộc nhân.

Rất nhanh, người này đã được đáp lại.

"Tào Vũ Sinh, ngươi thật là dám xuất hiện sao?" Chính vào lúc này, một tiếng hét lớn giống như là sấm sét truyền đến.

Đây là hai vị lão bộc mặc áo màu xám, giống như hai đạo thiểm điện màu xám, lập tức đáp xuống nơi này, hiển nhiên là cao thủ đỉnh cấp của Vương gia.

Hai người này năm xưa từng hầu hạ Vương Trường Sinh, là nô bộc của lão ta, hiện tại đã được đưa tới trấn thủ nơi này.

"Mang Tào Vũ Sinh qua đây, dập đầu lĩnh tội." Cách đó không có, có một tòa tửu lầu rất lớn, nguy nga lộng lẫy, rường cột chạm trổ hoa lệ, truyền ra một mệnh lệnh như thế.

Chỉ nghe giọng nói này liền biết, chủ nhân của nó không phải rất gia nua, tựa hồ vẫn còn trẻ.

Trên tửu lầu này có không ít người, thân phận đều không tầm thường. Có người của Trường Sinh thế gia, có sinh linh của đại gia tộc trong Tiên vực, đều tới nơi này tìm mua pháp khí hắc ám.

"Ta còn tưởng là ai, trưởng tôn của Vương Trường Sinh a, tính khí thật là lớn, kiêu ngạo thật lớn, bất quá ngươi để cho ta đến dập đầu lĩnh tội sao? Ta thấy ngươi hôm nay vẫn là tè ra quần tới đón tiếp Đạo gia đi thôi!"

"A, chó nhà có tang mà cũng dám giương oai sao." Trưởng tôn của Vương Trường Sinh chậm rãi nói.

"Đừng nói là ngươi, chín con trùng tới đây cũng không đủ!" Tào Vũ Sinh cười lạnh.

Chó con còn tức giận hơn cả Tào mập, nghe được lời của trưởng tôn Vương gia, nó lập tức phẫn nộ sủa lớn: "Gâu, tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, trên trời dưới đất cũng không ai cứu được ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK