Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tế đàn này chỉ có một số ít người có thể sử dụng, dẫn thẳng tới nơi sâu trong hoàng cung Thạch quốc.

Nơi đây rất yên tĩnh, bởi vì không có Thanh Phong cho phép, ai cũng không thể tiếp cận, để bảo vệ bí mật, giảm thiểu liên hệ của con đường này với ngoại giới.

Đồng thời, ngay cả khi có người thật sự đi tới nơi này, cũng cần phải nắm rõ toạ độ không gian chính xác của Thạch thôn, mới có thể khởi động trận pháp, truyền tống tới Thạch thôn.

Đại điện trống không, giống y như trước đây, không có biến hoá gì cả.

Thạch Hạo từng ở nơi này sinh sống qua một thời gian, từng tranh đấu với các phương thế lực, bình định nội loạn trong Thạch tộc, sau đó lại phản kháng ngoại địch, trảm sát liên quân các phái.

Năm xưa hắn rất dũng mãnh, đạo hạnh không cao, nhưng lại dám thách thức tất cả đại giáo, hơn nữa còn khiến bọn họ gánh chịu hậu quả nặng nề.

Ở nơi này, hắn nghĩ tới rất nhiều người, Chiến Vương, Minh Vương, Bằng Vương…, mấy vị lão nhân còn khoẻ không? Năm xưa đều rất tận tâm với hắn, thực tâm giúp đỡ hắn.

Vì vậy trước khi rời đi, Thạch Hạo đã cảm tạ báo đáp, luyện chế một số Tiểu Niết Bàn đan, để cho bọn họ thăng cấp lên Tôn Giả, có thể bảo hộ Thạch quốc bình an.

Chỉ là lần này, sau khi hắn về Thạch thôn, nghe được một chút phong phanh, Thạch quốc bất ổn, có một số phần tử gây loạn.

Bởi vì, có một số thế lực muốn nâng đỡ dòng dõi hoàng tộc Thạch quốc chân chính.

Thanh Phong tuy rằng là người Thạch tộc, nhưng trong mắt một số người chính thống, hắn chỉ là bàng chi, huyết thống có chút xa xôi với hoàng tộc.

“Khi ta rời khỏi, luyện chế vô số bảo đan, tạo thành một số Tôn Giả, hy vọng các ngươi không khiến ta thất vọng!” Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Hắn tin rằng, Chiến Vương, Bằng Vương có lẽ sẽ không phản bội Thanh Phong, không phải loại người như vậy, cũng chính vì có Tôn Giả như bọn họ, mới có thể đảm bảo Thanh Phong ngồi vững hoàng vị.

Đương nhiên, đám người phản loạn trong bóng tối kia cũng có thể bởi vì kiêng kỵ không biết Thạch thôn ở nơi nào.

Bởi vì, một số người cảm thấy nơi đó rất đáng sợ, xuất ra một tên Tiểu Thạch, còn có Liễu Thần…, quan trọng nhất là hiện giờ nơi đó có thể còn có đầu Chu Yểm Thần cấp.

Thạch Hạo nghe nói lý do của lần phong ba này có thể bởi vì đối phương cũng tìm được sinh linh thần cấp.

“Toà cung điện đổ nát này, cũng dám xưng là hoàng cung, chỉ giống như là nhà bếp trong nhà của ta vậy, cũng càng không cần phải so với Hoàng tộc, Đế tộc của Dị vực.” Hoàng Kim sư tử bĩu môi.

“Đang!”

Một chân Thạch Hạo xém tí nữa đạp nó bẹp dí, khiến nó lập tức im miệng.

“Ngươi có giỏi đến đâu, còn không phải là làm toạ kỵ cho ta sao.” Thạch Hạo không hề sợ nó oán hận nói. Bởi vì, nếu hắn cảm thấy nó không thành thật, liền lập tức ăn nó.

Hắn có một tật xấu. Một mực vẫn không sửa được, chính là thích ăn thịt cái loại dã thú, huyết thống mạnh mẽ như một mạch Vô Uý sư tử rất hiếm có, tự nhiên là “cao lương mỹ vị” trong mắt hắn.

Hoàng Kim sư tử lập tức xì hơi, nó muốn hận cũng hận không nổi, bởi vì ngày ngày bị áp chế, nếu như là hận cũng hận không nổi, chỉ có thể phục tùng.

Nó một mực âm thầm cổ vũ chính mình, đang nhẫn nhục chịu đựng. Sớm muộn gì cũng sẽ báo thú, chà đạp tên khốn này dưới chân nó.

Chỉ là, nó có chút hoài nghi, bản thân gần đây càng ngày càng phục tùng, đã hình thành thói quen rồi, điều này khiến nó lo lắng, sợ thói quen trở thành điều tự nhiên, cuối cùng là triệt để thần phục.

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến nó cao hứng chính là, Thạch Hạo trúng phải Diệt Tiên Chú. Theo lý mà nói nhảy nhót không được bao nhiêu ngày nữa, rồi sẽ bị phế bỏ thôi.

“Ân, cái khế ước chết tiệc đó, do Tiên Vương lưu lại. Làm sao giải trừ đây?” Hoàng Kim sư tử trong lòng thầm nghĩ.

Tiếng bước chân vang vọng, Thạch Hạo bước ra ngoài liền kinh động một đám thị vệ, bọn họ rất cảnh giác.

“Ngươi… ngươi… “

Chính vào lúc này, giữa đám linh canh có mấy người sửng sốt một hồi, kinh ngạc gần như không nói nên lời, trợn mắt há mồm đứng đó lấp ba lấp bách.

“Thạch Hoàng!”

“Thiếu niên Nhân Hoàng!”

Cuối cùng có vài người hét lên, cực kỳ hưng phấn, ngực phập phồng kịch liệt, quả thật không dám tin tưởng đôi mắt của chính mình.

Năm xưa, Thạch Hạo bằng sức chính mình, bình định Thạch quốc, trấn áp các phương phản nghịch, sau đó lại đối kháng ngoại địch, đều lưu lại ấn tượng sâu sắc cho những người từng chứng kiến những việc ngày đó.

Đám người này phù phù, lần lượt quỳ xuống.

Còn có một số thị vệ là người đến sau không nhận biết Thạch Hạo, lúc này bọn họ đều ngẩn ra, sao lại xưng hô thiếu niên này là Nhân Hoàng?

Bọn họ không thể nào lý giải, bọn họ có Nhân Hoàng của chính mình, là Thanh Phong, hiện giờ tại sao lại thành như vậy?

Năm tháng không hề lưu lại trên mặt Thạch Hạo một chút dấu vết nào, vẫn giống như mười mấy năm trước. Hắn vô cùng thanh tú, chỉ là cao thêm thôi, nhưng vẫn giống một vị thiếu niên.

“Hắn là ai?” Thị vệ khác khó hiểu.

“Còn không hành lễ, đây chính là Tiểu Thạch năm xưa, là từng là Thạch Hoàng!” Có một vị lão vệ binh hét lên nhắc nhở.

Hai chữ Tiểu Thạch so với tên Thạch Hạo còn nổi danh hơn.

Những người khác nghe xong đều há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc, đây là vị thiếu niên Nhân Hoàng năm xưa?

Hắn… không phải đã đăng thiên lộ, tự thân giết lên Thượng giới rồi sao, sao lại xuât hiện nữa?

Toàn bộ mọi người đều biết, một khi lựa chọn con đường đó, sau khi tiến vào thượng giới, liền không thể quay về nữa, nhưng mà vị thiếu niên này lại lần nữa khai sáng ra một kỳ tích thuộc về hắn, lại xuất hiện rồi!

“Bệ Hạ!”

Một đám người đều quỳ xuống, vô cùng kích động, bởi vì đối với bọn họ mà vị thiếu niên này là một truyền kỳ, quá nhiều thần thoại đầy sắc thái.

Năm xưa, Tiểu Thạch uy chấn thiên hạ, quét ngang đối thủ, cuối cùng còn đại chiến với bảy thần tới từ thượng giới, hơn nữa còn chiến thắng, quả thật không thể tưởng tượng.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua, cho dù Tiểu Thạch đã rời khỏi, thì tên của hắn vẫn còn lưu truyền.

Đây chính là nguyên nhân khiến đám người đang âm thầm vọng động bên trong Thạch quốc phải kiêng kỵ, Tiểu Thạch trấn áp Thạch quốc, trảm sát rất nhiều địch nhân, khiến cho mọi người kính nể.

“Đều đứng lên đi!” Thạch Hạo ra lệnh.

Sau đó, không cần bọn họ dẫn đường, hắn cứ đi thẳng tới trước, với đạo hạnh hiện tại của hắn mà nói, linh giác cực kỳ nhạy bén.

Đừng nói một toà hoàng cung, cho dù là toàn bộ Đại Hoang, dưới thần thức hắn quét qua, không có gì có thể che giấu, tự nhiên biết được Thanh Phong ở nơi nào.

Cung điện to lớn san sát, một toà lại một toà, trong quốc gia nhân loại quả thật cũng xem như là một kiến trúc hùng vĩ, hơn nữa nơi đây còn có bố trí trận pháp Thần cấp.

Chỉ là so với các thế gia trên Cửu thiên, nơi đây quả thật đơn sơ và giản dị.

Đám gia tộc đó, điện vũ trong hư không, thần đảo nằm trên thương khung, thác nước từ vạn trượng cao đổ xuống, giống như Tịnh Thổ Tiên Quốc.

“Thanh Phong!”

Thạch Hạo hô lớn, trong tường thành hoàng cung, đứng một đám người, như lâm đại địch, đang chú ý tới bầu trời ngoài tường thành, người dẫn đầu đứng trên tường thành chính là Thanh Phong đang mặc chiến bào.

Nhiều năm qua đi, Thanh Phong đã trưởng thành, tuy rằng khuôn mặt vẫn rất tuấn tú, nhưng không còn yếu nhượt nữa. Ánh mắt kiên nghị cùng quyết tâm, chân chính trưởng thành rồi.

Thanh Phong quay đầu lại, vừa nhìn thấy Thạch Hạo, thần sắc nhất thời trở nên vô cùng kích động, lớn tiếng gọi: “Tiểu Ca Ca!”

Y nhanh chóng lao đến, lệ nóng trực trào, chân tình lộ ra. Y thật sự quá kích động, vừa đi là hơn mười năm, lần nữa được đoàn tụ. Gặp lại nhau trong tình cảnh này, khiến y mừng rỡ và cảm động.

Nhiều năm nay, cho dù gặp phải chuyện gì, cho dù ám lưu cuồn cuộn, có người luôn nhìn chằm chằm, y cũng không sợ, càng không thể rơi lệ, nhưng lúc này lại lệ rơi đầy mặt.

Tâm trạng Thạch Hạo cũng ba động kịch liệt, cảm xúc dâng trào, hai mắt cay cay, ra đi nhiều năm, chuyện xưa vẫn còn rõ ràng trong tâm trí.

Năm xưa, hắn bảo hộ Thanh Phong, chạy tới Bổ Thiên Các, thật là thiếu niên không biết sợ, hai đứa trẻ chỉ tám chín tuổi, xông qua không biết bao nhiêu dặm Đại Hoang, phát sinh quá nhiều chuyện.

Thanh Phong lúc nhỏ rất khổ sở, dưới sự an bài của trưởng bối Thạch Hạo, giả dạng làm Thạch Hạo, bị khốn trong một trang viên ở biên cảnh Thạch quốc, tương đương với thay Thạch Hạo chịu khổ.

Thạch Hạo dùng sức ôm chặt hắn nói: “Nam Nhi không dễ rơi lệ, đừng khóc!”

“Tiểu ca ca, ta rất nhớ huynh, còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa!” Thanh Phong lau nước mắt nói.

“Ta cũng nhớ bọn đệ, cho nên ta quay về đây!” Thạch Hạo nói, sau đó quét mắt nhìn xung quanh.

Trên tường thành hoàng cung, một đám người trong lòng chấn động, thân thể run lên, bọn họ đều là nhân vật trọng yếu của Thạch quốc, đều không dám tin tưởng ánh mắt bản thân, lần nữa gặp lại người này? Thiếu niên Thạch Hoàng!

Nhất là một số lão vương, có người vô cùng kích động, có người trong lòng trầm xuống, bộ dạng khiếp đảm bất an.

Thượng giới là nơi như thế nào? Có đi không về! Chỉ vì Tiểu Thạch nhớ người ở hạ giới, nên hắn mới quay về? Lời như vậy cũng nói ra được, chỉ có thể khiến người ta cảm thán, thiếu niên Nhân Hoàng vẫn bá khí như vậy.

Có người sau khi lên đó lại còn có thể xuống đây? Mọi người đều biết, điều đó là không thể nào!

Nhưng mà, Tiểu Thạch không chỉ quay về, mà còn bá khí như vậy, đang nhìn chằm chằm bọn họ, khí thế bức người.

“Ta nghe nói, trong Thạch quốc có người làm loạn?” Thạch Hạo trực tiếp hỏi mọi người, không hề che giấu. Bởi vì tới hiện tại, hắn không cần phải cố kỵ cái gì!

Rất nhiều người sắc mặt nhất thời biến đổi.

“Có người của Vũ tộc, tựa hồ liên hệ được Thần của bọn họ.” Thanh Phong nói nhỏ.

“Hả?” Thạch Hạo kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới, năm xưa Vũ tộc bị hắn đánh cho tàn tạ lại xuất hiện nữa.

Năm xưa, giữa hắn và Vũ tộc quả thật không chết không thôi, thù hận quá lớn. Hắn một đường bị họ truy sát, sau này lại truy sát ngược lại họ, chém đi cao thủ tộc này.

Đặc biệt là tại kinh đô Thạch quốc này, tổ phụ của hắn Đại Ma Thần Thập Ngũ gia khi quay về, vô cùng tức giận, từng vì hắn mà đại chiến Thạch đô, trấn áp đám địch nhân đó.

Thạch Hạo biết được, Vũ tộc từng xuất hiện một số người thành Thần, nhưng ít nhất cũng là chuyện ở thời thượng cổ, đó là chuyện tình rất xa xôi rồi.

Tộc này có chú ngữ, có tế đàn, có thể khiến cho hình chiếu một vị thần trong Vũ tộc xuyên qua vô tận hư không, hiển hoá một số ấn ký, năm xưa từng gây ra không ít phong ba.

Thạch Hạo từng trải qua những việc này, càng nghênh chiến qua một tấm pháp chỉ tàn phá của Vũ Thần lưu lại trên thế gian.

Hắn đi thượng giới cũng từng để ý qua, tra xét xem có phải có vị cường giả xưng là Vũ Thần không, nhưng lại không hề phát hiện được gì.

Điều này khiến hắn khó hiểu, thần của Vũ tộc rốt cuộc là ở nơi nào đưa hình chiếu xuống?

Thạch Hạo suy tính, lần này phải tìm hiểu cho ra lẽ mới được!

Cùng với đạo hạnh cao thâm của hắn, Thạch Hạo cũng hiểu được, có thể từ một giới khác đưa hình chiếu xuống, tuyệt đối không thể là một cường giả đơn giản.

“Hừ, đây thật sự là một con rồng, lườn lợ Chân Long khí thuần khiết?” Thạch Hạo nhìn ra ngoài thành, lộ ra dị sắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK