Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Hạo nhìn thấy lão tộc trưởng rơi lệ, hai mắt hắn cũng đỏ lên, tâm tình ba động mãnh liệt, liên tục gọi Gia Gia, giúp lão tộc trưởng lau đi nước mắt.

Thạch Hạo được lão tộc trưởng dùng sữa thú nuôi lớn, hiện giờ nhìn lão tóc đang bạc đi, không nhịn được sóng mũi cay cay.

“Gia gia, người vẫn khoẻ chứ, con vô cùng mong nhớ người, con quay về thăm người rồi!” Hắn đỡ lấy Thạch Vân Phong nói.

Cũng may, tộc trưởng tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng kỳ thực thân thể xương cốt vẫn còn rất cứng cáp và minh mẫn, chỉ là đã lớn tuổi rồi, nhiều thêm vài sợi tóc bạc cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Năm xưa, Thạch Hạo tuy nhỏ, nhưng vẫn thường mang về trong thôn bảo dược, huyết nhục hung thú…, thể chất của thôn nhân vì vậy đều trở nên cường tráng hơn rất nhiều.

“Tốt, tốt, tốt… “Lão nhân liên tục nói tốt, giọng run rẩy, rất là kích động, có thể lần nữa gặp lại hài tử này, nội tâm lão không còn gì tiếc nuối nữa, vô cùng mãn nguyện.

Vốn tưởng rằng đời này không thể gặp lại nữa, bởi vì thượng giới và hạ giới cách ra rồi, khó có thể đi thông.

Thạch Vân Phong kéo lấy tay Thạch Hạo, nhìn rồi lại nhìn, trong mắt tuy rằng có nước mắt, nhưng mặt mang theo nụ cười, vô cùng mãn nguyện và vui vẻ, hài tử cuối cùng đã trưởng thành rồi.

“Có thể nhìn thấy con quay về, Gia Gia rất là vui, Gia Gia chưa từng nghĩ tới ngày này lại đột nhiên đến.” Thạch Vân Phong cười nói.

Đại Tráng nói với Thạch Hạo: “Tộc trưởng Gia Gia rất nhớ ngươi, thường đứng ở đầu thôn, ngóng nhìn về nơi xa, ông tuy rằng không nói, nhưng bọn ta đều biết ông đang nhìn về phía đường núi ở chân trời, hy vọng có một ngày có thể nhìn thấy ngươi đột nhiên xuất hiện.”

“Đúng a, tộc trưởng Gia Gia bao nhiêu năm nay vẫn một mực nhớ thương ngươi, thường ngồi ngây người ra ở đầu thôn.” Hổ Tử còn nói thêm.

“Gia Gia, con sẽ lưu lại thời gian rất dài, cho dù đi nữa, cũng sẽ thường xuyên quay về!” Thạch Hạo hai mắt cay cay, nhịn không được rơi lệ.

“Ha ha, khóc cái gì, hôm nay là ngày đại hỉ, có thể nói là kinh hỉ, xú tiểu tử ngươi quay về rồi, tặng chúng ta một bất ngờ vô cùng lớn, đi đi đi. Chúng ta vào thôn uống rượu, phải uống thật sảng khoái.” Thạch Lâm Hổ rống lớn.

“Tiểu tử này đúng là trưởng thành rồi, nhìn xem, còn cao hơn chúng ta nữa.” Một đám thúc bá tới vò đầu, kéo lấy tay hắn.

Còn đám người trẻ tuổi đã bị gạt qua một bên, Đại Tráng, Hổ Tử, Nhị Mãnh, Bì Hầu… Tuy rằng đã trưởng thành rồi, nhìn trước mặt lão tử của bản thân, ai nấy cũng đều rất thành thật. Cho dù cả đám bị gạt qua một bên, nhưng cũng như chuột sợ mèo mà đứng im tại đó.

“Thúc thúc, Tiểu Thạch thúc thúc, người đã vô địch thiên hạ rồi à, lần này quay lại nhất định phải dạy chúng con một thân bản lĩnh, chúng con cũng muốn đi xông pha thiên hạ, quét ngang tứ phương.” Một đứa trẻ con đang hò reo.

“Không vấn đề!” Thạch Hạo cười lớn tuỳ tiện ôm đứa trẻ đó đặt lên trên vai mình.

“Con cũng muốn, Tiểu Thạch thúc thúc ôm con đi!” Một tên nhóc ba tuổi hỉ mũi chưa sạch hét lớn, cũng muốn leo lên.

Thạch Hạo cười ha hả, ôm nó để lên trên vai còn lại.

Kết quả, một đám trẻ con đều trở nên hiếu động, liên tục chạy nhảy, giống như một bầy khỉ con, giống như đang leo cây, leo lên trên người hắn. Cả đám cũng chỉ mới mấy tuổi thôi, thể chất lại mạnh đến không ngờ.

Thạch Hạo bị một đám trẻ con bao trùm lấy.

Đến lão tộc trưởng cũng cười không dứt, lui về phía sau, chừa lại không gian cho đám con nít.

“Đám nhóc con này!” Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao đám người lắc đầu cười mắng. Bọn họ tuy rằng có thể quát mắng, quản lý nghiêm đám Đại Tráng, Nhị Mãnh. Nhưng đối với đám tiểu gia hoả này rất bất lực, rất khó nghiêm mặt với chúng nó.

Một đám người vô cùng huyên náo, đi vào trong thôn.

Phụ thân của Nhị Mãnh nhìn thấy theo sau còn có một con đại hắc quy, vỗ vỗ vai của Thạch Hạo nói: “Nhiều năm qua đi như vậy, phong cách của tiểu tử ngươi vẫn không đổi a. Ngươi về đây là được rồi, lại còn mang theo con hung thú to lớn còn sống sờ sờ như vậy, nhưng mà lão quy đen như vậy đích thực là đại bổ dược. Lát nữa quay về chúng ta bỏ nó vào hầm một nồi canh lớn, cũng đủ cho mọi người trong thôn uống rồi.

Một đám hán tử cũng gật đầu.

Phía sau, đại hắc quy: “Ta @#¥¥#……”

Nó rất muốn mắng người, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Thạch Hạo, không dám không đem những lời muốn mắng nuốt ngược vào trong, không dám phát tác.

Cuối cùng, nó chỉ thể nhẫn nhịn đến mặt tái xanh, tự mình tìm đường lui nói: “Ta nói, các vị lão gia, hắn các ngươi có nghe qua Huyền quy đại nhân chứ, nhiều năm tung hoành thiên hạ như vậy, khó gặp địch thủ, Huyền quy đó chính là ta đó.”

“Con vương bát đản lớn như vậy quả thật hiếm thấy.” Có người mở lời, nhưng hoàn toàn không coi lời nói của nó ra gì cả, lời nói gió bay mà thôi.

Một đám hán tử cũng gật đầu, chỉ quan tâm con rùa này ăn ngon hay không.

Đại hắc quy cuống cuồng cả lên, quả thật sợ Thạch Hạo sẽ chiều theo ý của những người này đem nó đi hầm. Bởi vì nó chính mắt nhìn thấy ma đầu Thạch Hạo năm xưa hung tàn như thế nào, bản thân hắn cũng là một tên sành ăn.

“Các vị thúc bá đại gia, đừng hù ta nữa, các ngươi có lẽ biết ta mà, năm xưa còn cõng Tiểu Thạch đi chinh chiến tứ phương, quét ngang thiên hạ đó, ta chính là vị Huyền quy đại danh đỉnh đỉnh đó á, Tam Hắc!”

Bất đắc dĩ nó đành phải nói ra cái tên mà Thạch Hạo đặt cho nó.

“Hả, chính là ngươi cái tên vương bát đản đã bỏ trốn kia sao?”

Có người lập tức trừng mắt, bởi vì năm xưa khi Thạch Hạo đối phó với mối hoạ bảy thần, con rùa này thừa dịp bỏ trốn mất dạng.

“Thật là tên khốn vương bát đản đó!” Có người trừng nó.

Đại hắc quy nhất thời kinh sợ, không dám mở miệng lỗ mãng lần nữa.

Nó biết người trong thôn này không hề đơn giản, có trận pháp của Liễu thần trong truyền thuyết bố trí, còn có Chu Yểm sinh linh thần cấp, Chu Tước hậu đại… không thể trêu chọc.

“Bông Lông đâu?” Thạch Hạo hỏi.

Sau khi về tới trong thôn, vẫn chưa nhìn thấy Bông Lông và Tiểu Hồng điểu đâu cả, trước khi hắn rời đi hai con sinh linh đó đã nhen nhớm Thần Hoả, bước vào Thần cấp rồi.

“Bông Lông đại nhân vô cùng tiêu dao, du ngoạn Đông Hải, qua đêm ở Tây Xuyên, thường xuyên tụ tập với đám cự đầu Hải tộc, Đại Mạc yêu vương uống rượu, thời gian rất dài mới quay về một lần.” Một đứa nhóc con nói.

Còn về phần Tiểu Hồng càng không cần phải nói, ngẫu nhiên mới quay về đây một lần, nghiên cứu trận pháp của Liễu Thần lưu lại, nó trường kỳ ẩn cư ở tổ địa Hoả tộc.

Chính vào lúc này, người phía trước lại dừng bước nhường đường cho một con sinh linh.

Thạch Hạo nhìn qua, nhất thời không nói nên lời, đó là một con gà. Một con gà không hề có chút xinh đẹp nào. Một con gà màu vàng đất, trông vô cùng bình thường, nhưng lại nghênh ngang lớn lối đi qua, để cho nam nữ lớn bé trong thôn đều phải nhường đường cho nó.

Bát Trân Kê!

Tên khốn này, bộ dạng như muốn bị đánh, lại dám nghênh ngang như vậy, ép cả đám người tránh ra nhường đường cho nó.

Hơn nữa, khi nó nhìn thấy Thạch Hạo, chỉ là hời hợt lướt qua, sau đó rất tự phụ mà ngẩng cao đầu từ từ sải bước đi qua.

“Hắc, con gà đất ngươi, muốn tạo phản à!” Thạch Hạo trừng mắt, con gà này quả thật muốn lật trời rồi, lại dám không để hắn vào trong mắt.

Điều này quá kiêu ngạo rồi, bất quá chỉ là một con gà mà thôi, tuy rằng được xưng là một trong Thái Cổ Bát Trân, nhưng quả là quá ngông cuồng rồi, nhiều năm như vậy không gặp hắn. Nó lại dám hờ hững không thèm quan tâm tới.

“Nhiều năm như vậy cũng nhờ có nó, mỗi một quả trứng đều có thể so với linh dược, khiến cho toàn bộ hài tử trong thôn đều trở nên cường tráng giống như một con ghé con vậy.” Có thôn nhân nói.

Có thể nhìn ra, bọn họ vô cùng cảm kích con gà này, đối với nó vô cùng ưu ái, chứ không cũng sẽ không nhường đường cho nó.

Trên thực tế, Bát Trân Kê xác thực phi phàm, nhiều năm như vậy cống hiến cho Thạch thôn vô cùng lớn. Bởi vì thức ăn tốt, nên đẻ trứng cũng nhanh, điều là cấp linh dược cả, có thể giúp đám hài tử trong thôn cường thân tráng cốt, giá trị không thể đo lường.

“Không sao, ta lần này tìm cho nó mấy đồng loại, bảo đảm nó sẽ chạy tới đây cúi đầu, không dám ngông nghênh như vậy nữa.”

Thạch Hạo nói tới chỗ này, liền lấy ra một cái túi da thú, tháo sợi dây thừng buộc miệng túi ra. Đây là một kiện pháp khí không gian, có thể thả vật sống vào trong đó.

Uỳnh uỵnh!

Có mấy con gà cùng nhau bay ra, được hắn đưa ra trước, toàn bộ đều là Bát Trân Kê, có trống có mái đủ cả.

Thôn nhân nhất thời trợn mắt, đối với bọn họ mà nói. Bát Trân Kê là Thần Cầm, có thể cuồng cuộng không dứt đẻ ra trứng thần dược, để cho đám trẻ con Trúc Cơ, đối với người thành niên cũng là vật đại bổ, có thể kéo dài tuổi thọ!

“Còn có trống sao, đây chẳng phải là nói, có thể ấp ra gà con, nuôi thành một đám lớn Bát Trân Kê sao?” Có người kinh hỉ nói.

“Đương nhiên, cho dù ngày sau muốn ăn Bát Trân Kê cũng không thành vấn đề.” Thạch Hạo cười nói.

Hắn cũng chỉ nói mà thôi, thôn nhân khẳng định không đồng ý.

Lúc ở trên Cửu Thiên, hắn biết bản thân phải rời đi, quay về hạ giới, từng uỷ thác người khác mua giúp những món đồ quý hiếm, thần dược thì không cần phải nói, đám Bát Trân Kê mua liền một lúc sáu bảy con.

Chỉ có trên Cửu Thiên mới có thể một lúc tìm được nhiều con như vậy, dù sao những thứ này cũng gần như tuyệt chủng rồi.

Chủ yếu cũng vì các đại thế lực nể mặt của Thiên Thần thư viện, cũng nể mặt chiến công hiển hách của hắn, mới đáp ứng trao đổi.

Xa xa, con Bát Trân Kê kia đang cao ngạo tản bộ, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy mấy con đồng loại nhất thời giật mình, sau đó vỗ vỗ đôi cánh, lớn tiếng kêu lên, xông tới nơi này

“Đi thôi, ngươi dẫn bọn nó đi làm quen hoàn cảnh xung quanh.” Thạch Hạo thả mấy con Bát Trân Kê đó ra, để chúng nó tụ họp lại với nhau.

Đột nhiên, trên bầu trời xa xa truyền đến tiếng chim kêu, ba đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới, giống như mấy đoá ô vân, che hết nửa bầu trời, đó là những con hung cầm cường đại.

Thạch Hạo chau mày, phụ cận Thạch thôn có lại hung vật như vậy sao? Chúng nó vô cùng to lớn, che kín cả bầu trời.

Nhưng trong chớp mắt, hắn lại cười lên, không ngờ lại là bọn chúng, toàn bộ đều trưởng thành rồi.

Mấy con chim to lớn, che kín cả bầu trời, từ phương xa bay đến, xông về phía Thạch thôn, thân thể từ từ thu nhỏ lại, lớn như một người trưởng thành.

Chứ nếu không, Thạch thôn hoàn toàn không thể chứa nổi chúng nó.

“A, Thạch Hạo, là Thạch Hạo, hắn quay về rồi!” Bọn chúng kinh ngạc kêu lên.

“Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vân!” Thạch Hạo cũng hét lên.

Đây chính là ba con hung cầm đã lớn lên cùng hắn, là đời sau của Thanh Lân Ưng, bất quá đều biến dị rồi. Lúc nhỏ chúng nó đã nhìn giống như chim bằng, nhưng hiện tại đã thuế biến tới không hề có chút khác biệt, huyết mạch vô cùng thuần khiết.

“Thanh Lân Ưng đại thẩm đâu?” Thạch Hạo hỏi.

“Mẹ đang tu luyện, bế quan ở một nơi xa.” Tiểu Thanh trả lời, nhanh chóng lao đến, ba huynh đệ đều vô cùng kích động.

Đại Bằng lông vũ phát sáng, giống như là hoàng kim tạo thành. Tiểu Thanh cả người đều sáng lấp lánh như kim loại. Tử Vân thì ánh tím chói lọi. Mỗi con đều vô cùng chói mắt, rất mạnh mẽ.

Bọn chúng một mực ẩn cư ở Thạch thôn, xem thôn nhân như đồng loại, trong Đại Hoang thì bảo hộ thôn nhân đi săn bắn, càng thường xuyên bắt về một số hung thú hiếm có và mạnh mẽ cho người trong thôn.

“Liễu Thần năm xưa đã không giúp các người vô ích.” Thạch Hạo tán tưởng, đối với bọn chúng vô cùng thân thiết, ôm chặt lấy cổ chim, giống như trở về lúc còn nhỏ, đây là những người bạn đồng hành lớn lên cùng hắn.

Năm xưa, Liễu Thần từng vì bọn chúng thoát thai tẩy tuỷ, khiến ba con đều phản tổ. Hiện tại ngày càng trưởng thành, bọn chúng càng trở nên cường đại, huyết mạch càng tinh thuần.

Thạch Hạo biết rằng, với tư chất hiện giờ của bọn chúng vô cùng thích hợp tu luyện Côn Bằng pháp!

“Ui chua choa, gặp quỷ rồi, ta nhìn thấy ai đây?!” Chính vào lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng nói, một con hoả hồng đại điểu bay tới nơi này, vô cùng kích động, nó hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

Chính là Đại Hồng Điểu, nhe răng múa vuốt, xông về phía Thạch Hạo, muốn trấn áp hắn.

“Huynh đệ Nhị Ngốc Tử của ta đâu, tại sao không có theo ngươi từ thượng giới về đây?” Đại Hồng Điểu hét lớn.

Tên khốn này rất mất dạy, không phải là dạng tốt lành gì, năm xưa bắt nạt Nhị Ngốc Tử rất thê thảm. Thực ra thì Nhị Ngốc Tử tuyết đối là trưởng bối của nó, chỉ bất quá nó đang bị trọng thương nên cũng đành chịu.

“Thật là một cuộc đoàn tụ hiếm có a.”Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong cười hít mắt, vuốt vuốt bộ râu ria, vô cùng cao hứng nói: “Đi, kêu Thanh Phong quay về đây, nói với nó, huynh trưởng của nó quay về rồi.”

Thanh Phong, hiện tại là Nhân Hoàng của Thạch quốc.

Năm xưa, Thạch Hạo bình định quân địch, trở thành Thạch Hoàng, sau đó trước khi rời đi đã truyền Hoàng vị cho Thanh Phong.

Thanh Phong, thời thơ ấu chịu nhiều đau khổ, một cái chân bị phế đi, mặt cũng xém tí bị huỷ, những điều đó đều chịu thay cho Thạch Hạo.

Thạch Hạo cảm thấy có lỗi với y, nên đối với y vô cùng tốt, vô cùng thân thiết, giống như là thân huynh đệ vậy.

“Thanh Phong thúc thúc gần đây gặp phải một chút rắc rối, lần này tốt rồi, Tiểu Thạch thúc thúc quay về, xem xem bọn chúng ai còn dám gây sự nữa.” Một tên nhóc con nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK