Hoang trở về, đại sát tứ phương, một đường quét ngang, không ai có thể cản trở cước bộ của hắn!
Khắp thế gian đều kinh ngạc, đã cách nhiều năm, vị cường giả Nhân tộc giàu sắc thái truyền kỳ này, thời gian tu đạo rất là ngắn, hiện tại đã có thể quân lâm thiên hạ.
Đây là một loại cường thế trở về, ngay cả Tiên Điện cũng bị san bằng, ngay cả Tàn Tiên đều tránh né mũi nhọn, không ở trong giáo, đây là chiến tích kinh khủng như thế nào?
Thiên hạ đều đang nghị luận, đều kinh hãi.
Nhất là, Thiên Quốc bị phá diệt càng khiến người ta ngẩn người, quái vật khổng lồ này tồn tại vô tận tuế nguyệt, một mực uy hiếp sinh tử của những người khác, kết quả lại như thế bị Hoang nhổ tận gốc, giết sạch sành sanh.
"Hoang, thật nhân vật ngất trời, thực lực mạnh mẽ vô song, hắn vẫn còn chưa thành tiên a, mà đã uy hiếp được Tàn Tiên?"
"Một chuyện hoàn một chuyện, năm xưa Tàn Tiên khoa trương phách lối như thế nào, giá lâm Bất Lão Sơn, ép bách chúng ta giao Hoang ra, cuối cùng Hoang lại bị lão phế đi. Nhưng hiện tại, đã quá đi hơn một trăm mấy chục năm, Hoang đăng lâm cổ địa của Tiên Điện, khinh thị đạo thống này, san bằng cả cứ địa của bọn họ."
"Thiên Quốc, tổ chức sát thủ hàng tẩu trong bóng tối này, cuối cùng cũng bị phá hủy. Cảm tạ Hoang, đã nhổ bỏ cái u ác tính này!"
Toàn thiên hạ đều không thể nào bình yên, đều đang nghị luận, bọn họ rất là kích động.
Đặc biệt là một số cố nhân, bất kẻ là thù địch cũng tốt, còn có bằng hữu, từng gặp qua Thạch Hạo, hay người nhận biết hắn, đều vô cùng rung động, thủ đoạn của hắn quá bá khí, cứ như thế quét ngang thượng giới.
Thạch Hạo hai mắt thâm thúy, hắn trấn định mà thong dong, tự thân xuất mã, đuổi tới Kiếm Cốc, YÊu Long Đạo Môn, tuy rằng không có lĩnh quân và xuất thủ, nhưng lại đi theo uy hiếp.
Thông qua một số tình huống mà ngày xưa hắn có được, phía sau đám đạo thống này rất có khả năng tồn tại một vị Tàn Tiên!
Theo những gì Thạch Hạo biết được, thế gian này ít nhất có bốn vị Tàn Tiên từng ám hại qua Côn Bằng, không thể nào khinh thường được.
Trong quá trình trước khi đi, ngũ tạng của hắn phát sáng, phát ra tiếng tụng kinh, tiếp theo mấy đạo thân ảnh xông ra khỏi cơ thể, từng đạo cung bí cảnh bay ra.
Đây là pháp mà hắn khai sáng, bên trong đạo cung bí cảnh có "thần linh", tiếng tụng kinh đó không phải chỉ là nói suông, ít nhất ngũ tạng đối ứng với ngũ thần, có thể hóa hình xuất hiện, đó là "đạo thân".
Năm cái đạo thân, mỗi cái xông tới một nơi, âm thầm quan sát tình huống ở các giáo, phòng tránh đột nhiên có Chí Tôn xuất hiện, chém giết đám người Mục Thanh, Xích Long và Chu Lâm.
Ngoài ra, thân thể Thạch Hạo chuyển động, từ pháp mà bản thân khai sáng, lại biến hóa thành Kim Thế Pháp, lập tức rất nhiều đạo thân ảnh từ trong thân thể hắn xông ra, đó chính là linh thân.
Cái gọi là động thiên dưỡng linh, mỗi người đều có thể phân ra linh thân.
Chỉ bất quá, sau khi đến cảnh giới nhất định, cách làm này không còn được nữa. Linh thân từ từ dung hợp với nguyên thần của mình, có được Chân Linh. Nếu như bị hao tổn, cũng sẽ liên lụy đến chủ thân.
Thạch Hạo không hề lo lắng. Hắn có năng lực, cho nên mới dám phóng thích như vậy.
Yêu Long Đạo Môn, Kiếm Cốc, Hỏa Vân Động quả nhiên là phản kháng kịch liệt. Tiến hành chém giết vô cùng thảm liệt với đám người Mục Thanh, Thạch Chung, Chu Lâm.
Nhưng, bọn chúng đều thảm bại!
Chu Yểm xuất kích, pháp môn Hỗn Thế Ma Viên nhất mạch được nó thi triển tới cực hạn, đỉnh thiên lập địa, hóa thành một con Kim SắC Bạo Viên khổng lồ, tiến lên trợ trận.
Hoàng kim sư tử càng không cần phải nói, đã nhiều năm như vậy, sớm đã tấn thăng đến lĩnh vực Độn Nhất đỉnh phong. Cái chủng tộc này cường đại dường nào, sau khi nó xâm nhập vào Kiếm Cốc, chiến đấu cơ hồ đã nghiêng về một bên.
Đây có chút vượt qua dự liệu của Thạch Hạo, dựa theo suy đoán của hắn, Kiếm Cốc rất mạnh, hoặc là Tàn Tiên đang ẩn cư ở chỗ này.
Kết quả, chân thân hắn âm thầm theo tới, thân lâm nơi này, nhưng lại phát hiện, chiến đầu nơi này đã kết thúc rồi. Một đầu Kim Sắc Sư Tử toàn thân đầy máu đang đại khai sát giới.
"Dám dùng pháp trận vây giết ta, ta đưa toàn bộ các ngươi lên đường!" Hoàng Kim Sư Tử gào thét, lông tốc màu vàng kim dựng đứng, cái trảo lớn xé rách hư không, vận dụng chiến lực mạnh nhất giết chóc.
Kiếm Cốc xong rồi, bị đầu sư tử này tự mình công phá hơn một nửa, lại cộng thêm một số người trong tám trăm Tử Đệ Binh cũng ở đây, quét sạch cả nơi này, thanh tẩy nơi này sạch sẽ.
Tiếng chim rít gào trên bầu trời, bên chỗ Hỏa Vân Động, mấy con thần cầm khổng lồ giương cánh. Đó chính là bốn mẹ con Thanh Lân Ưng. Hiện tại hình thể sớm đã có biến hóa lớn, không hề khác biệt gì với Bằng tộc.
Bọn họ có được sự chúc phúc của Liễu Thần, giúp bọn họ phạt mao tẩy tủy, phục sinh huyết mjach tổ tiên thời thái cổ, khiến cho hình thể bọn chúng xảy ra biến hóa lớn.
Bốn con thần cầm thi triển Côn Bằng pháp, cùng Mục Thanh công phá Hỏa Vân Động, quét ngang chư địch.
"Cam nguyện làm chó săn cho Tàn Tiên, hại người tộc ta, trấn áp hậu duệ cho Thất Vương ở Biên Hoang lưu lại ở Ba Ngàn Châu, vu khống tổ tiên bọn họ là những kẻ mang tội huyết, các ngươi đều đáng chết!" Thạch Chung hét lớn.
Thạch Chung dẫn người giết thẳng vào Yêu Long Đạo Môn. Xích Long cũng đi theo Thạch Chung, cùng quét sạch một giáo này, đại khai sát giới.
Giết tới cuối cùng, cũng không hề phát hiện ra Tàn Tiên, điều này khiến Thạch Hạo nhíu mày.
"Giết a. . ."
Tiếng kêu "giết" rầm trời, một ngày này chiến đấu quá kịch liệt, Thạch Hạo phân phó bọn họ đi công kích, liên tiếp đánh hạ Kiếm Cốc, Hỏa Vân Động, Yêu Long đạo môn một đám đạo thống.
Không hề có chút khó khăn gì, mấy đại đạo thống năm xưa trấn áp Tội Huyết nhất mạch đều bị lật tung!
Đại sự gây ra sóng gió to lớn, chấn nhiếp cả thế gian, cứ như vậy phát sinh.
Thiên Nhân Tộc, trên dưới đều chấn kinh, từng người đều sắc mặt trắng bệch, thấp thỏm lo âu, người trẻ tuổi này trở lại một cách hung tàn như vậy, khí thôn sơn hà, diệt các đại đạo thống, quả thực dọa sợ bọn họ.
"Hoang liệ có tới... Thiên Chi Thanh, hủy diệt luôn chúng ta không?"
Bởi vì, nghiêm túc mà nói, Thiên Nhân tộc đúng là có thù với Thạch Hạo, năm xưa thật là quá có lỗi với hắn, bọn họ hối hận vô cùng.
Ngoại trừ bọn họ ra, những tộc khác, cũng có không ít người sợ hãi, lo âu, sợ Hoang sẽ tìm tới bọn họ, sợ Hoang sẽ tiêu diệt sạch sẽ bọn họ.
Một ngày này, thiên địa cũng đều lưu truyền tên của Hoang, bởi vì biểu hiện của hắn quá mức hãi nhân.
"Yêu Long đạo môn, Kiếm Cốc, Hỏa Vân Động các nơi này triệt để bị hủy diệt. từ đây không còn truyền thừa, quả nhiên là đáng sợ a, sự trở về của Hoang khiến mọi người sợ hãi."
"Minh Thổ!"
Thạch Hạo mở miệng, hai mắt nhìn về một nơi, hạ lệnh cho đám người Mục Thanh, bảo bọn họ đi giết vào Minh Thổ, diệt trừ cổ giáo có nguy hại rất lớn này.
Năm xưa, Hắc Ám Thần Tử của đạo thống này chính là bị Thạch Hạo tự tay giết chết trong cuộc tranh bá thiên tài Ba Ngàn Châu ở Tiên Cổ Di Địa.
Tộc này nhiều lần nhằm vào hắn, muốn giết chết hắn từ trong trứng nước.
Ở phía trước, Đại Hồng Điểu huýt dài, kêu lớn, rất là thê thảm, khiến cho rất nhiều người thất kinh, đằng không bay lên, muốn đi cứu viện.
"A, Nhị Ngốc Tử cái tên đáng bị chém ngàn đao ngươi, nhìn thấy đại ca ngươi là ta, vì sao còn không tới hành lễ, còn dám đánh lén ta!?" Đại Hồng Điểu hét thảm.
Tình huống gì vậy, rất nhiều người đều kinh nghi bất định, sinh linh công kích Đại Hồng Điểu có quen biết với nó?
Bùm!
Lông vũ bay loạn, thất linh bát lạc, Đại Hồng Điểu kêu càng thê thảm hơn, bị người đánh rơi xuống, sau lưng nó còn có một con chim đang đuổi theo không ngừng đánh đập nó.
"Nhị ngốc tử, ngươi thật là vô lương tâm, hơn hai trăm năm không gặp rồi, ngươi không ngờ lại đánh lén ta. Khi cố nhân trùng phùng, ngươi không lại xuất thủ đánh ta!" Đại Hồng Điểu tức muốn nổ phổi.
"A... " Nó ở không trung bị người ta đánh tới lộn nhào, lông vũ màu đỏ không ngừng rơi xuống.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết có cần xuất thủ hay không.
Đó là một đầu Khổng Tước, toàn thân phát ra ngũ sắc quang mang, thực lực rất mạnh, mạnh hơn Đại Hồng Điểu đang đuổi đánh nó.
"Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, có thích khách, mau cứu ta!" Đại Hồng Điểu hét khàn cả giọng, kết quả lại bùm một tiếng, lần nữa bị con Ngũ Sắc Khổng Tước đó đánh bay.
Những người khác đều giật mình, không khỏi tự chủ muốn lao lên.
"Các ngươi không cần quản." Rốt cuộc, Thạch Hạo cũng mở miệng.
Hắn tự nhiên là vừa nhìn đã nhận ra, đó là một vị cố nhân --- Nhị Ngốc Tử, năm xưa là một thành viên trong Thạch thôn, từng bị Đại Hồng Điểu chà đạp rất thảm.
Nhị Ngốc Tử xuất thân không phải ở hạ giới, vốn nó cũng rất mạnh. Sau này xảy ra vấn đề lớn, một thân đạo hạnh biến mất, lưu lạc bên trong Bách Đoạn Sơn Mạch, tới cuối cùng được Thạch Hạo bắt mang ra ngoài.
Trong đoạn thời gian đó, Nhị Ngốc Tử bị Đại Hồng Điểu hiếp đáp rất là thảm, rõ ràng là một cường giả mạnh mẽ cao cao tại thượng, bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị phế đi đạo hạnh, kết quả lại bị một con Đại Hồng Điểu hậu bối vô sỉ hiếp đám, bắt phải gọi nó là đại ca.
"Nhìn thấy đại ca, ngươi còn không khấu lạy, không ngờ còn dám xuất thủ, ta và ngươi không xong đâu!" Đại Hồng Điểu hét thảm.
"Thạch Hạo!"
Rốt cục, Nhị Ngốc Tử bắt lấy Đại Hồng Điểu lao tới, nó một thân cánh chim ngũ sắc, vô cùng rực rỡ, trông thần dị vô cùng.
Sau khi tách ra ở hạ giới, bọn hhọ cũng từng gặp qua ở thượng giới. Là ở trong Thiên Nhân Tộc kia, Nhị Ngốc Tử từng đi theo cao thủ của Khổng Tước nhất tộc tới đó.
Một lần đó, cường giả Khổng Tước tộc còn vì Thạch Hạo ra mặt, đối kháng với Thiên Nhân Tộc.
"Ngươi rốt cục xuất hiện." Thạch Hạo nói.
"Ta bị ném vào tổ địa Khổng Tước tộc, nhốt ở nơi đó, tu vi không đủ không cho phép ra ngoài, một lần bế quan chính là hơn một trăm năm!" Nhị Ngốc Tử có chút cảm khái.
Nó rất khó tưởng tượng, tiểu gia hỏa năm đó, thế mà lại trưởng thành đến một bước này, cao cao tại thượng, khiến Tàn Tiên cũng nhượng bộ lui binh.
"Chốc lát nữa lại ôn chuyện, trước hết để cho ta dạy dỗ thứ này một phen, năm đó dám khiêu chiến với bản tọa, ta đập chết ngươi!" Nhị Ngốc Tử xách lấy Đại Hồng Điểu, hung tợn nhìn nó, sau đó đánh đập không dừng.
"Nhị đệ, ngươi không thể như vậy a, ta là đại ca ngươi a!"
"Ta nhổ vào, còn đại ca, tuổi tác lão tử còn lớn hơn gia gia ngươi, ngày xưa dám khi dễ ta như vậy!" Nhị Ngốc Tử ngao ngao quát lên.
Một đám người đều không còn gì để nói, thật không biết nói cái gì tốt, đây chính là hai góp thành một, thật sự là một đôi dở hơi, quả thật giống như là huynh đệ trời sinh.
"Trời đánh tên Nhị Ngốc Tử nhà ngươi, ngươi quên năm đó lông cũng bị rụng mất, rơi xuống sạch sành sanh, là bản đại gia chở đi ngươi phi hành sao?" Đại Hồng Điểu kêu la.
Hai đầu Thần cầm này ra sức vật lộn, ở chỗ này đánh loạn lên, thẳng đến thật lâu sau, lại kề vai sát cánh, ở nơi đó nhìn nhau cười ha hả.
Đã tới Minh Thổ, tử khí âm trầm, không có một ngọn cỏ, ngay cả mặt đất đều là màu đen.
Khối khu vực này rất lớn, nghe đồn, nơi này là cổ Táng Địa, ngày xưa chôn xuống quá nhiều sinh linh, mới khiến cho nơi này âm khí nặng nề, xuất hiện các loại cương thi quỷ quái.
"Giết!"
Không có gì có thể nói, Thạch Hạo vung tay lên, đám Hoàng Kim Sư Tử, Mục Thanh, Xích Long, Thạch Chung đều liền xông tới, mang theo tám trăm Tử Đệ Binh giết thẳng vào trong Minh Thổ.
Đầy khắp núi đồi, đều sáng lên quỷ hỏa, âm vụ bốc lên, rất nhiều sinh vật Minh Thổ xuất hiện, nghênh đón đám người.
Bất quá, Minh Tộc nhân mã dù là nhiều, cũng ngăn không được bọn họ. Chu lâm thét dài, toàn thân liệt diễm bừng bừng, thi triển Chân Hoàng Phần Thiên thuật, vọt tới phía trước nhất, đốt cháy toàn bộ nơi đây.
Đây là khắc tinh của sinh linh Minh tộc, thánh hỏa hoàn mỹ, đốt cháy u ám và tội ác.
Răng rắc!
Thiểm điện xen lẫn, Mục Thanh thôi động Lôi Đế pháp, sấm sét vang dội, đánh cho những quỷ quái này chạy tứ phía, rất nhiều sinh vật đều trực tiếp nổ tung, hóa thành bột mịn.
Lôi điện, Dương Cương mà bá đạo, chính là thần thông đối phó âm linh tốt nhất.
"Chạy trốn?" Thạch Hạo nhíu mày.
"Đường đường là chủ Minh Thổ lại không đánh mà chạy, mang theo một nhóm cao tầng rời khỏi nơi này, tiến vào Cửu Thiên." Mục Thanh đến báo cáo.
"Sau khi diệt trừ một số đạo thống, chúng ta cũng đăng lâm Cửu Thiên, cùng Trường Sinh gia tộc làm cái kết thúc!" Thạch Hạo nói.
Sau năm ngày, danh tiếng Thạch Hạo chấn động thiên hạ, những gì hắn làm quá kinh người, trực tiếp quét ngang Ba Ngàn Châu, đại sát tứ phương, san bằng hết cổ giáo này đến cổ giáo khác.
Ầm ầm!
Tiếng hí chấn thiên, Thạch Hạo ngồi ngay ngắn trên Thiên Mã, dẫn theo tám trăm Tử Đệ Binh, leo lên Cửu Thiên!
Có một số Trường Sinh thế gia chưa từng rời đi, có một số đại tộc nội tình thâm hậu, cũng chẳng biết vì sao lại không thể tiến vào Tiên vực.
Một số người từng gặp qua Thạch Hạo, hiện tại tâm tình phức tạp, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại vô địch thế này, hơn nữa quân lâm Cửu Thiên, bắt đầu nhằm vào Trường Sinh thế gia rồi.