Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận chiến này đã hạ màn, không còn người nào dám lên đài!

Mọi thứ đã rõ như ban ngày, Hoang không thể địch, ngay cả Bàn Nghệ, Hỗn Thiên, Ngao Càn đều bại, ai còn có thể là đối thủ của hắn?

"Bàn Đào Bất Tử Dược đã thuộc về Hoang!"

Có người nói, âm thanh không lớn, nhưng lại truyền khắp mảnh Bàn Đào viên này, mọi người lộ ra vẻ ngưỡng mộ, đây chính là vô thượng Tiên dược, ai cũng tha thiết ước mơ, lại bị Hoang đoạt được.

Ai cũng không nói được ra lời, đây là do Hoang đại chiến thắng được.

Chỗ sâu bên trong động phủ Tiên Vương, một gốc lão thụ giống như Chân Long ẩn núp, vỏ cây nứt vỡ, giống như lân phiến mở ra, cành lá rậm rạp, mang theo ráng mây xanh, ở phía trên kết ra quả Bàn Đào.

Loại quả này có màu vàng óng ánh, hương thơm nức mũi, ngào ngạt ngát hương, là Bàn Đào Bất Tử Dược chân chính, kết ra quả khiến cho mọi người ở ngoại giới chấn kinh.

Một quả tự động rơi ra, rơi lên trên một cái bàn bằng ngọc thạch, bay ra phía ngoài, sau đó được một vị Chân Tiên bắt vào tay. Ánh mắt y nóng rực nhìn trái Bàn Đào này, nhưng cũng không dám có chủ ý khác.

Tiên Vương ban tặng Tiên dược, ai dám tham lam?

Chân Tiên hộ dược, đưa kim sắc Bàn Đào tới, nó là do mẫu thụ của toàn bộ mảnh Đào viên này kết ra, là Bất Tử Dược chân chính.

Ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên nóng rực, nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Chân Tiên giáng lâm, đưa ngọc bàn đó cho Thạch Hạo.

"Đa tạ tiền bối!" Thạch Hạo nói.

Một quả Bàn Đào màu vàng óng tới tay, hắn cẩn thận phong ấn nó vào trong ngọc đỉnh, phòng ngừa Tiên khí bị tiết ra ngoài, đây chính là Trường Sinh Đại Dược chân chính a.

Thạch Hạo bước xuống đài, tất cả mọi người đều không tự chủ được, mà tránh ra một con đường lớn cho hắn. Không còn người dám khinh thường hắn đến từ hạ giới, chiến tích chân thực vừa ra, thập phương đều chú mục!

Thạch Hạo trở về, cùng Thanh Y ngồi dưới gốc cây Đào, cùng phẩm mỹ tửu trên bàn ngọc thạch. Xa cách ngàn năm, hai người rốt cục có cơ hội lại ngồi cùng một chỗ.

Sau đó không lâu, đám người Trích Tiên, Đại Tu Đà, Yêu Nguyệt công chúa đều lần lượt đi tới, cùng Thạch Hạo ôn chuyện, tha hương gặp cố nhân nên vô cùng thân thiết.

Mấy người hỏi thăm Thạch Hạo Cửu Thiên Thập Địa hiện tại như thế nào. Sau khi hiểu rõ đều trở nên cảm khái không thôi, thời đại mạp pháp lại đáng sợ như vậy, rất nhiều hoá thạch sống đều đã tọa hóa.

"Ngươi san bằng cả Kim gia, Phong tộc?" Những người này rung động.

Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, Thạch Hạo cũng có đủ thực lực, hoàn toàn chính xác có thể làm được, bây giờ ở Tiên vực đã đánh đâu thắng đó, trấn áp các lộ cao thủ, tại hạ giới tự nhiên càng cường thế hơn nữa.

Cố nhân tán đi, bọn họ cũng hiểu chừng mực, dành thời gian cho Thanh Y, cho hai người có thời gian đủ dài để ở bên nhau.

"Những năm gần đây huynh vẫn tốt chứ, Tàn Tiên có xuất thế hay không?" Thanh Y hỏi, ánh mắt nhu hòa.

"Bình thản quy chân, tu đạo không tuế nguyệt, những năm này huynh dẫn theo tử đệ Thạch thôn bình định cường giả trong sinh linh hắc ám, đã từng giết chết Tàn Tiên." Thạch Hạo đáp.

"Cái gì, huynh ngay cả Tàn Tiên cũng đã giết?" Thanh Y thở nhẹ, rất khiếp sợ, đồng thời cũng vì Thạch Hạo lo lắng, hiển nhiên hắn đã trải qua quá nhiều nguy hiểm.

Thanh Y có rất nhiều nói muốn nói, muốn hỏi, âm thanh nhỏ nhẹ, ở chỗ này cùng Thạch Hạo trò chuyện.

"Huynh và Vân Hi đã kết làm đạo lữ." Bỗng nhiên, Thạch Hạo nói như vậy, không hề giấu diếm, nói ra tình hình thực tế.

Thần sắc Thanh Y lập tức cứng đờ, lòng của nàng cũng trở nên run rẩy, sắc mặt hơi trắng bệch, cắn chặt đôi môi hồng nhuận, trong mắt có hơi nước xuất hiện.

"Vì sao. . ." Nàng có chút thất thần, không tự kìm hãm được nói.

Thạch Hạo không muốn giấu diếm, cũng không muốn lừa gạt, vì vậy chủ động nói rõ chân tướng.

"Năm đó huynh ở Ba Ngàn Châu bị Tàn Tiên phế bỏ, Vân Hi dứt khoát cùng huynh về hạ giới, thề muốn chăm sóc huynh cả đời còn lại, một mực không bỏ không rời, canh giữ ở Thạch thôn rất nhiều năm, huynh vô luận như thế nào cũng không thể phụ nàng." Thạch Hạo nói.

Thanh Y nghe nói, sắc mặt trắng bệch như tuyết, nói: "Huynh đang trách muội sao?"

"Không có, lúc Tàn Tiên bức bách huynh, muội không có ở Ba Ngàn Châu. Nếu như muội có ở đó, huynh nghĩ muội cũng sẽ không bỏ huynh mà đi." Thạch Hạo lắc đầu.

"Nhưng muội cuối cùng vẫn tiến vào Tiên vực, không cùng huynh lưu lại hạ giới." Thanh Y nói, trong mắt có nỗi buồn vô cớ, có tiếc nuối, có thất lạc, thần sắc rất phức tạp.

"Điều này cũng không thể trách muội, Ba Ngàn Châu tiến vào thời đại mạp pháp, con đường tu sĩ đã đứt, ở lại cũng giống như ở trong lao tù mà thôi. Huynh lúc ấy bị một số thế lực ở Tiên vực nhắm vào, không có lựa chọn khác, bằng không thì cũng sẽ tiến Tiên vực." Thạch Hạo nói.

"Huynh mặc dù ở hạ giới, nhưng vẫn như cũ đi trước mọi người một bước." Thanh Y nhẹ nhàng thở dài, đôi mắt đẹp chớp động dị sắc, vì thành tựu của Thạch Hạo mà cảm thấy phấn chấn, đồng thời cũng có chút thất lạc.

"Muội muốn trở thành Tiên sao?" Thạch Hạo lấy ra cái đỉnh nhỏ bằng bạch ngọc, bên trong đựng Bàn Đào Bất Tử Dược, đưa cho Thanh Y.

"Không, đây là của huynh, muội hi vọng huynhcó thể mau chóng thành Tiên!" Thanh Y nói.

Thạch Hạo thu hồi Ngọc đỉnh, yên lặng suy nghĩ, đây chính là đường của hắn sao, ăn Bàn Đào Tiên Dược, rồi lập tức thành tiên?

Nếu là như vậy, thành tựu cả đời của hắn cũng chỉ có thể dừng bước nơi này, không có cảm ngộ thành Tiên của bản thân mà mượn nhờ ngoại vật, trực tiếp đột phá, có thể có được cái gì?

Dù là thành Tiên, cũng hơn phân nửa là Chân Tiên thực lực yếu nhất.

Thạch Hạo muốn có thực lực đối địch với Tiên Vương, muốn nhanh chóng thành Tiên, nhưng hết thảy như thứ này lại mâu thuẫn như thế.

Lúc này, Thanh Y đang xuất thần, nội tâm sợ hãi không yên, có hối hận, có thất lạc, có vô tận tiếc nuối cùng nỗi buồn vô cớ, Thạch Hạo lại cùng với Vân Hi. . .

Sau khi có được tin tức này, Thanh Y sắc mặt hơi tái, dung nhan tuyệt thế đã mất đi vẻ vui sướng sau khi trùng phùng, trong nội tâm nàng có chút đắng chát, làm sao mà không để ý được?

Tiến vào Tiên vực, những năm gần đây, nàng một mực dùng cái tên Thanh Y này, mà không phải Nguyệt Thiền, đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.

Thế nhưng cuối cùng khi đợi được Thạch Hạo, lại có được một kết quả như thế. Loại kết cục này khiến cho nàng tiếc nuối, để trong nội tâm nàng tràn đầy đắng chát.

Nàng đã hối hận, năm đó nếu như không rời đi, có lẽ cũng sẽ không có tình cảnh như thế.

Thế nhưng nếu như làm lại từ đầu, nàng hơn phân nửa vẫn là khát vọng thành Tiên, hy vọng tiến vào trong Tiên vực.

Những năm này, nàng một mực đang cố gắng, muốn mượn nhờ một số thế lực lớn, bảo đảm cho Hoang an toàn, dẫn hắn từ hạ giới lên đây.

Cuối cùng, Thạch Hạo tới, thế nhưng là, nàng nhưng cũng nghe được tin tức tan nát cõi lòng. Sau khi biết được Thạch Hạo và Vân Hi đi cùng nhau, nàng khó mà qua một cửa ải kia trong lòng.

. . .

Chỗ sâu bên trong phủ đệ Bàn Vương, hỗn độn cuồn cuộn, nơi này rất mơ hồ, có mấy vị Tiên Vương ngồi xếp bằng, nhưng rất ít nói chuyện, trầm mặc vô cùng, như là mấy tôn tượng đá đứng ở nơi đây.

Rốt cục, có người mở miệng.

"Mang Hoang đến đây, ta muốn biết rõ Tổ Tế Linh ở phương nào."

"Đạo huynh, chấp niệm quá sâu." Bàn Vương nói.

"Ta muốn giết chết Hoang!" Nhưng vào lúc này, Ngao Thịnh Tiên Vương đột nhiên mở miệng.

"Cần gì cùng một tên tiểu bối so đo." Bàn Vương khuyên can.

Bàn Vương không cho rằng Ngao Thịnh Tiên Vương là vì Ngao Càn tộc này ra mặt, cái loại hậu nhân gọi là thiên tư ngút trời kia, trong mắt bọn họ cũng không tính là cái gì, không thành Tiên Vương chung quy đều là sâu kiến.

Từ xưa đến nay, bên trong hậu đại Tiên Vương còn thiếu người có thiên phú tuyệt thế sao?

Có một số vẫn lạc, có một số trở thành Chân Tiên!

Mà Tiên Vương chưa hề hỏi đến, sâu trong nội tâm bọn họ không hề bận tâm, sẽ không bởi vì hậu nhân vẫn lạc mà xuất thủ, đến loại cảnh giới như bọn họ, đại đạo gần như vô tình.

Ngao Thịnh sở dĩ xuất thủ, khả năng duy nhất chính là, lòng sinh cảm ứng, nhìn thấy một góc tương lai.

Quả nhiên, một vị khác Tiên Vương cũng mở miệng, nói: "Ta cũng có ý đó."

Mấy người khác im lặng.

Chỉ có Bàn Vương khuyên can: "Ta đã đáp ứng một vị cố nhân, bảo đảm hắn không chết!"

"Bây giờ đại đạo mơ hồ, thiên cơ đã loạn, ta nhìn không thấy con đường và cả tương lai của hắn, nhưng lại cảm thấy bất lợi với ta." Ngao Thịnh Tiên Vương nói.

"Một con sâu kiến, cần gì lo lắng. sự tình và người không thấy được, chưa chắc có liên quan đến ngươi." Bàn Vương nói.

"Thà giết lầm!" Ngao Thịnh Tiên Vương lời nói lạnh lùng.

Có một chút, Ngao Thịnh không muốn nói, nếu đã đắc tội Tổ Tế Linh, như vậy truyền nhân của nó cũng không cần thiết phải giữ lại, miễn cho trở thành tai hoạ!

Tiên Vương sát sinh, không cần lý do, Ngao Thịnh cũng lười đi giải thích.

Trong một hang động cổ khác, Bàn Vương được Hỗn Độn Khí bao phủ, thân mặc đạo bào cũ kỹ, mơ hồ và phiêu nhieen, mà ở trước người Bàn Vương, có nửa hộp sọ tuyết trắng.

Chân thân Bàn Vương và mấy vị Tiên Vương ở cùng một chỗ, nhấm nháp Bàn Đào Bất Tử Dược.

Mà Bàn Vương ở trong này, hiển nhiên là một đạo ý chí giáng lâm, nhưng đang đối mặt với Chủ Cấm Khu.

"Ta mặc dù muốn che chở, nhưng có hai vị Tiên Vương lại muốn giết hắn, ngươi nên biết được, ý chí Tiên Vương không thể nghịch, ngôn xuất tức pháp, ta khó mà bảo vệ hắn một đời."

Chủ Cấm Khu hóa thành một nam tử phong thần như ngọc, chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Phiền phức lớn rồi."

"Ngươi biết được, Tiên vực sát cơ vạn trọng, một bước đi sai, liền vạn kiếp bất phục, vì sao còn muốn dẫn hắn đến." Bàn Vương hỏi.

"Vì tìm một chỗ, đưa hắn vào đó." Chủ Cấm Khu cũng không giấu diếm.

"Vì người trẻ tuổi này, ngươi cũng thật là nhọc tâm." Bàn Vương nói, sau đó y lại gật đầu một cái, nói: "Đúng rồi, vào kỷ nguyên Tiên Cổ, ngươi và Tổ Tế Linh có giao tình, nên ngươi cũng sẽ trông nom hắn."

"Ngoại trừ che chở hắn ra, ta còn muốn cầu ngươi lấy ba giọt Tiên Vương tinh huyết, sau việc này, nhân quả giữa ta và ngươi đã xong!" Chủ Cấm Khu nói, áo trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại.

"Huyết có thể cho ngươi, nhưng nếu là Tiên Vương tinh huyết, thế thì liên quan đến quá lớn." Bàn Vương nói.

"Không phải Tiên Vương tinh huyết không thể dùng." Nam tử áo trắng thở dài.

"Ngươi muốn tìm cái truyền thuyết chi địa kia? Có người đi qua, nhưng có lẽ cũng thất bại rồi." Bàn Vương nói.

"Đó là chuyện của ta và hắn." Chủ Cấm Khu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK