Giữa thiên địa, tử quang khuấy động, từ vực ngoại rủ xuống, đánh lên người Thạch Hạo khiến hắn chấn động kịch liệt!
Nguyên thần cũng muốn nổ tung!
Tốc độ của hắn rất nhanh, cực tốc di động, rời khỏi Thạch thôn, vượt qua khỏi Đại Hoang, muốn rời khỏi mảnh khu vực quen thuộc này, mang theo toàn bộ nguy cơ rời đi.
Trên đường, tử quang nhấp nháy giống như cây cột chống trời thẳng tắp rơi xuống, đập vào thiên linh cái của hắn, không thể nào tránh khỏi, không ngừng oanh kích lên người hắn.
Điều này rất cổ quái, cũng vô cùng nguy hiểm. Bởi vì nó không giống như là xích quang, một đạo đánh xuống không thành công liền biến mất, đạo tử quang này đã khóa chặt Thạch Hạo.
Trên bầu trời phảng phất có một cái cội nguồn của hủy diệt, dính chặt lên người Thạch Hạo, không ngừng đánh giết nguyên thần của hắn, như muốn tuyệt diệt hắn, không cho hắn chút cơ hội nào.
"Hạo nhi!" Thạch Tử Lăng kêu lớn, sắc mặt Tần Di Ninh càng tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.
Vân Hi đôi tay nhỏ nắm chặt, ngón tay trắng noãn mềm mại cũng bị nắm chặt tới tái xanh. Nàng vô cùng khẩn trương, bởi vì Thạch Hạo vừa trở thành đạo lữ của nàng đã gặp đại nạn rồi.
"Hài tử, cố kiên trì a!" Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong cũng đang thì thào, mặt mũi tràn đầy lo âu, vô cùng sợ hãi và lo lắng.
Thạch thôn, mọi người đều vô cùng khẩn trương. Họ đều ý thức được đây là bước ngoặc lớn nhất trong đời Thạch Hạo. Nếu mà có thể xông qua, thiên địa rộng lớn, mặc cho hắn ngao du, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ vẫn lạc.
Đây là một lần đại cơ duyên, càng là một tràng đại kiếp nạn!
"Quả nhiên, ngang nhiên rời khỏi như vậy chẳng khác nào là khiêu khích. Thiên địa khảo vấn càng mãnh liệt hơn, vốn đạo tử quang đó phải biến mất mới đúng!" Hoàng Kim sư tử khóe miệng run rẩy nói.
Đây không phải do có giao tình tốt với Hoang, mà là sợ hãi, sợ Thạch Hạo thân tử đạo tiêu, nó cũng sẽ chết theo ở chỗ này.
Lúc ở Dị vực, nó từng nghe đồn qua, nếu trên Chí Tôn lộ làm ra việc khiêu khích, có thể sẽ dẫn tới phiền phức ngập trời, bị trừng phạt mãnh liệt và cuồng bạo hơn nữa.
Hiện tại, Thạch Hạo quá nửa là gặp phải loại tình huống này, khiến lông toc toàn thân Hoàng kim sư tử dựng đứng, nó muốn giận dữ mắng to.
Với tu vi hiện giờ của Thạch Hạo, sớm đã vượt qua tưởng tượng của mọi người. Một bước giữa thiên địa sẽ khiến cho sơn hà đảo ngược, tinh không rút ngắn lại, chân chính là súc địa thành thốn.
Xưa đâu bằng nay, thiếu niên năm xưa trước mắt đã trưởng thành tới một cảnh giới vô cùng khủng bố!
Lúc Thạch Hạo nhấc chân, liền có thể đi về phía vực ngoại, đây là đạo hạnh khủng bố như thế nào, tốc độ đáng sợ ra sao?
Vì vậy, đường đi dù xa, nhưng với mấy bước của Thạch Hạo, đã không biết đi qua bao nhiêu vạn dặm, mới một cái chớp mắt, hắn đã đi tới trước vực bích.
Hắn không phải muốn đi một vực khác trong Bát vực, mà là đi vào trong hỗn độn.
Oanh!
Không có gì để nói, hắn trực tiếp đánh ra một quyền về phía vực bích. Quyền đầu cứng rắn, vô kiên bất tối, khiến nơi đó nổ tung. Tới hiện tại, hạ giới này khó có người và vật nào có thể ngăn cản bước chân hắn.
Một lần liền xông qua, Thạch Hạo đã tiến vào trong hỗn độn.
Đây là khu vực hỗn loạn ở bên ngoài Bát vực, bạo ngược, nguy hiểm, tràn đầy thời không loạn lưu, là khu vực nguyên thủy, hỗn độn đang sôi trào, giống như là mây mù, lại giống như một cái lò đang nung luyện kim loại dịch thể.
Thạch Hạo không hề lạ lẫm với nơi này. Nhiều năm nay, mỗi lần cảm ngộ đại đạo, hoặc là thi triển quyền cước, kiểm nghiệm đạo quả của bản thân, cũng đều đi tới nơi này.
Chứ nếu không, hắn sợ lỡ tay đánh chìm cả Hoang vực!
Xoẹt!
Tử quang cuồn cuộn, giống như làn khói xám, hướng thẳng lên trời, càng ngày càng khủng bố, đây là một kích cuối cùng của tử quang này.
Thân thể Thạch Hạo run rẩy, đánh tới toàn thân lỗ chân lông đều giãn nở, khắp người đều là tử quang, nhưng vẫn không thể tổn thương được thân thể hắn, trong lúc ánh sáng đó lưu chuyển tụ lại đánh thẳng lên đầu hắn.
Đông!
Giống như có mấy chục đạo sấm chớp vang lên bên tai Thạch Hạo, khuấy động trong xương sọ hắn, từng đạo tử quang, toàn lực hủy diệt nguyên thần hắn.
Đoàn sáng này không tổn thương tới cơ thể, chỉ trảm nguyên thần.
Nó giống như là một loại ý chí hùng vĩ, thẩm vấn sinh linh trên thế gian, muốn ban cho trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Thạch Hạo tóc tai lộn xộn, nhục thân phát sáng, nguyên thần càng đang giãy giụa kịch liệt. Ánh sáng hừng hực ở đó, nguyên thần lực cũng sôi trào.
Hắn đang thi triển Liễu Thần pháp, sinh mệnh lực bạo tăng, bao gồm cả nguyên thần, sinh sôi không ngừng, giằng co và đối kháng với tử quang đó.
Cuối cùng oanh một tiếng, hỏa diễm tử quang phần thiên, khiến nguyên thần hắn cũng hóa thành tử sắc.
Điều này cực kỳ nguy hiểm khiến Thạch Hạo lung lay muốn sụp đổ, thần thức cũng muốn bị xóa bỏ.
Nhưng chính vào một khắc này, Thạch Hạo tỉnh ngộ, trong lòng sản sinh nhiều loại minh ngộ, xuất hiện các loại vết tích đại đạo.
Hắn đã hiểu, xích quang trước đó là do huyết khí của hắn dẫn đến, còn tử quang hiện tại là tử phủ của thân thể con người dẫn đến, đám ánh sáng này đối ứng với thân thể.
Cái gọi là tử phủ nguyên thần, trước mắt đã thể nghiệm được ý nghĩa bản chất nhất, sinh trưởng và phát triển nguyên thủy nhất là loại tình huống như vậy.
Cuối cùng, tử quang biến mất. Thạch Hạo đứng ngay tại chỗ, nửa ngày cũng không hề cử động, trong nguyên thần tử khí mờ mịt, hà quang cuồn cuộn, hiện tại một mảng thâm tử sắc.
Rốt cuộc, hắn thở phào một hơi, chỉ thiếu một chút xíu nữa, hắn đã bị chém đi nguyên thần, mất cả tính mệnh.
Chí Tôn lộ, thật sự là quá gian nan!
Hắn cảm thấy bản thân đã đủ cường đại rồi, làm tốt chuẩn bị rồi, nhưng vẫn gặp phải nguy cơ lớn như vậy.
Hoặc là, đích xác là do năm tháng tu luyện của hắn còn không đủ, cách lằn ranh "năm trăm năm" còn quá xa rồi.
Sau đó trên bầu trời có một đạo kim quang bay xuống, thiêu đốt nhục thân của Thạch hạo, vô luận hắn giãy giụa như thế nào cũng không có hiệu quả.
Một sát na, hắn hóa thành ngọn đuốc hình người, thiêu đốt ở nơi đó, phát ra quang mang và nhiệt lượng khủng bố, khiến cho hỗn độn xung quanh cũng bành trướng kịch liệt.
Thời không loạn lưu, hư không đại liệt trảm... thỉnh thoảng cũng xuất hiện, nhưng đều không làm gì được Thạch Hạo lúc này. Nổi thống khổ khi bị thiêu đốt mà hắn đang trải qua mới là đáng sợ nhất.
"A... "
Tới cuối cùng, Thạch Hạo nhịn không lớn hét lớn, thân thể bị đốt cháy. Khi bị thiêu đốt tới cuối cùng, có bộ phận huyết nhục bị khô cạn, thậm chí hóa thành than bụi.
Một số xương cốt cũng lộ ra ngoài, bị dốt tới mức sáng bóng như kim loại, sau đó lại biến thành màu đen.
Đây là chuyện đáng sợ như thế nào?
Cường đại như Thạch Hạo, không ngờ lại bị tra tấn đến trình độ như vậy, hỏa diễm căn bản không thể dập tắt, cái gọi là đại đạo chi hỏa cũng so không được.
Hỏa này rất kỳ lạ, chính là muốn hủy diệt hắn, đốt hắn thành tro bụi.
Nghiệp hỏa!
Thạch Hạo đã hiểu rõ, đây là nghiệp hỏa vô biên, không phải một ngọn lửa bình thường. Bên trong mang theo ý chí, mang theo thẩm phán, mang theo trấn áp tàn khốc của đại càn khôn.
Chư thiên tội nghiệt, đại lượng nhân quả, một khi giáng xuống, hóa thành nghiệp hỏa, thiêu đốt thân thể.
Quả nhiên là biến thái!
Chí Tôn lộ, quá gian nan. Hắn đã bước ra nửa bước rồi. Hiện tại có thể coi như là một vị Chí Tôn, kết quả lập tức gặp phải dạng khổ nạn như vậy, sắp bị đốt thành tro tàn.
Liệt diễm ngút trời, Thạch Hạo đả tọa ngồi xuống, không hề nhúc nhích. Hắn đang ngạnh kháng, không còn tiếp tục vận dụng bảo thuật, đại pháp... nào để chống đỡ cả.
Bởi vì, hắn từng nghe nói, hồng trần nghiệp hỏa gia trì lên người. Đây là một lần rèn luyện, là tẩy lễ tốt nhất để chân chính trở thành Chí Tôn, cứ tiếp tục kiên trì đối với bản thân sẽ có lợi ích to lớn.
Hỏa quang ngập trời, đốt cho hỗn độn biến thành mơ hồ. Nơi này vô cùng khủng bố, giống như một cái lò lửa lớn bất diệt vĩnh hằng trấn áp ở nơi này, đốt sạch tà nghiệp trên thế gian.
Cuối cùng, ánh lửa cũng đã tắt, giống như bên trong tro tàn có ẩn giấu trân bảo. Trên người Thạch Hạo, có bộ phận đang phát sáng, có một số bộ phận đã khô cạn, cháy đen cả một mảng.
Hắn lắc mạnh một cái, tro bụi rơi xuống, bộ phận khô cạn tỏa ra sinh cơ, toàn thân kim quang lưu chuyển, giống như đang trọng tổ lại một bất hủ kim thân.
Khí tức của Chí Tôn bạo phát ra từ trong cơ thể của hắn!