Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường đường là người tới từ Tiên vực, lại bị người ta đánh đuổi ra khỏi cửa như vậy, nhưng cũng không hề có chút biện pháp nào, năm người sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Cứ như vậy quay về Tiên vực? Thế nhưng có người đã "dặn dò" bọn họ, nhất định phải mời Hoang tới, nếu ngay cả việc này cũng làm không xong, cả thể hiện rõ sự vô năng của bọn họ.

Theo cách nhìn của bọn họ, phiến thế giới này linh khí khô cạn, cằn còi dị thường, chỉ cần hơi ra vẻ, biểu lộ việc có thể dẫn Hoang vào Tiên vực, hắn nhất định sẽ đi cùng.

Thế nhưng, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải là như vậy, phản ứng của đối phương quá bình thản, căn bản không quan tâm.

"Chúng ta có phải bị người ta lợi dụng hay không, làm công cụ đả kích Hoang?" Có người sắc mặt tái xanh nói.

Tên Hoang đó tựa hồ biết gì đó, không hề quan tâm tới việc tiến vào Tiên vực, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng. Theo cách nhìn của bọn họ, sinh linh một giới này nếu như biết điều, nhất định sẽ mừng rỡ như điên mới đúng.

Thậm chí, bọn họ cho rằng, vì để tiến vào Tiên vực, thiên tài một giới này mới hạ thấp tư thái, nài nỉ bọn họ dẫn đi.

"Đợi, ta không tin hắn không động tâm, xem hắn có thể ra vẻ tới khi nào!" Một người nói.

Sau đó, mấy ngày sau bọn họ có chút hoảng rồi, Thạch Hạo căn bản không hề lý gì tới bọn họ, trấn tĩnh đến lạ thường, không hề có ý tứ rời đi.

Bất đắc dĩ, ngũ đại cao thủ lần nữa bái phỏng, lần này đã hạ thấp tư thái, thành thật cầu kiến, cũng không dám mang theo ngạo khí, ngôn ngữ rất là cẩn trọng, mới Thạch Hạo tiến vào Tiên vực.

"Ta cân nhắc một phen, các ngươi trước tiên lui xuống đi." Thạch Hạo lãnh đạm hồi đáp, trực tiếp bưng trà tiễn khách.

Năm người lại bị cứng rắn mời đi, bọn họ rất là muốn trở mặt, nhưng vẫn không dám, không hề lưu lại, sắc mặt khó coi đi ra khỏi cung điện của Thiên Đình.

"Sớm biết hiện tại sao lúc trước còn như thế, sư phụ ta cũng không phải nhất định phải đi mới được." Xích Long ở phía sau cười lạnh nói.

Bạch bào thiếu niên, thanh niên tóc tím đều thần sắc khó xử, rất muốn xuất thủ, nhưng lại khẽ thở dài một tiếng, ngay cả cái đạo hóa thân kia của Hoang còn đánh không lại, nếu thật sự dám vọng động, đoán chừng sẽ bị hắn đánh giết.

Sau đó hai ngày, bọn họ vô cùng lo âu, vô cùng lo lắng, thời gian càng ngày càng gần, vẫn không thấy Hoang có cái động tĩnh gì.

"Xin hãy bẩm báo, chúng ta cầu kiến Hoang."

Bọn họ lại tới, lần này tư thái còn thấp hơn, mở miệng thỉnh cầu nói với Chu Lâm đang đứng ngay cửa cung điện.

"Các ngươi không phải cảm thấy Tiên vực cao cao tại thượng sao, ngay cả ngoại nhân đụng vào tấm thiệp mời kia một chút cũng không được, vì sao còn muốn khăng khăng mời đại huynh ta tiến vào Tiên vực?" Chu Lâm cười lạnh, nàng nói rõ ràng với mấy người họ, Thạch Hạo hiện đang ngộ đạo, không có thời gian gặp bọn họ.

Năm người nôn nóng, khóc không ra nước mắt.

Loại cơ duyên tiến vào Tiên vực xuất hiện, mà còn muốn bọn họ chủ động cầu người khác?

Bọn họ biết rằng, Chí Tôn một giới này ở mấy năm trước kia có bao nhiêu khát vọng tiến vào Tiên vực, nhưng lại không có cơ hội.

Hoang thật đúng là không giống như mọi người, cơ hội đặt ngay trước mắt, cũng bất vi sở động, căn bản không thèm quan tâm lý gì tới bọn họ!

Hết thảy đều trái ngược lại, bọn họ mấy lần đăng môn bái phỏng, cầu Thạch Hạo hồi đáp, mời hắn nhất định phải tiến vào Tiên vực, quả thật là tam cố thảo lư*, nói hết lời ngon ngọt.

*Tam cố thảo lư: điển tích Lưu Bị ba lần mời Gia Cát Lượng.

"Vị tiên tử này, đây là Thất Khiếu Linh Lung đan, sau khi phục dụng có thể gia tăng linh giác, ở Tiên vực cũng là một loại thần đan trân quý, còn xin hãy nhận lấy." Có người khẽ nói, lẳng lặng đưa cho Chu Lâm.

"Chỉ một viên thôi sao?" Chu Lâm liếc xéo, cảm thấy quá ít.

Mấy người này đều im lặng, đây còn là chuyện gì đây, tới hạ giới đă thiệp mời, tới cuối cùng còn phải khắp nơi cầu xin người khác, còn cần phải đưa ra thần đan trân quý làm quà tặng, nhưng lại bị người ta chê ít, thật là quá biệt khuất mà.

Nếu như ở quá khứ, đáng lẽ sinh linh một giới này đưa đại lễ cho bọn họ mới đúng!

Không phải là Chu Lâm tham tài, mà là Thạch Hạo đã âm thầm dặn dò, nếu như có thể khiến năm người này chảy máu, thì cứ việc mà làm.

"Ta nơi này còn có một viên, loại thần đan này quá hiếm có, thật sự không có nhiều."

"A, ta cũng có một viên Kim Thân đan, sau khi phục dụng, có thể khiến huyết nhục trở nên mạnh mẽ, có cơ hội luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thân." Một người khác nói.

Bọn họ thật sự đã chảy máu lớn, bởi vì thời gian đã ngày càng gần, còn mời không được Hoang thì thật là không kịp nữa.

"Ta còn phải chia đều cho những người khác, đồ vật như thế thật là không nhiều." Chu Lâm nói.

Mấy người họ suýt tí nữa là trở mặt, bọn họ cũng coi như là cường giả Nhân đạo của Tiên vực, chính là nhân vật thiên tài, kết quả hiện tại lại ủy khuất như vậy, cứ liên tục phải cúi đầu.

"Nhẫn!" Bọn họ âm thầm nuốt vào cơn tức này.

Cuối cùng, bọn họ cắn răng, trên người có một số thần đan trân quý thì đều lấy ra hết, gương mặt đen xì, đứng ở nơi đó, không còn để ý tới Chu Lâm nữa.

"Sư phụ ta nói, mấy người các ngươi về trước đi. Hai ngày sau lại tới, sư phụ muốn cân nhắc một phen." Xích Long chạy tới, nói ra những lời như thế.

"Còn phải hai ngày?!" Bạch bào thiếu niên vừa nghe liền tức giận.

"Nhiều nhất cũng chỉ còn có một ngày thời gian, vẫn xin nhanh chóng quyết định!" Thanh niên tóc tím cũng gấp gáp nói.

Sớm biết như vậy, bọn họ thật sự không nên cường thế với Hoang, tới cuối cùng là khó chịu như vậy, giống như phải khắp nơi cầu xin người khác, rồi còn phải năn nỉ cả hắn.

Thạch Hạo rời khỏi thượng giới, dọc theo Âm Dương Thập Tự Địa tiến về hạ giới, tới chỗ Chủ Cấm Khu.

Chuyện xưa nhắc lại, hắn nói với Chủ Cấm Khu, người của Tiên vực tới đưa thiệp mời, trước ngạo mạn sau cung kính, mời hắn tiến vào Tiên vực.

Ở trước đây rất lâu, hắn đã nói qua với Chủ Cấm Khu. Bởi vì, tồn tại này là một cổ đại cự phách mà hắn có thể yên tâm thỉnh giáo , có lẽ sẽ có lời khuyên nào tốt cho hắn.

Năm đó, Chủ Cấm Khu từng nói có thể cân nhắc tiến vào Tiên vực.

"Ta đi với ngươi vào đó một chuyến." Hôm nay, Chủ Cấm Khu nói như vậy.

Thạch Hạo giật mình, không ngờ lại có thể kinh động Chủ Cấm Khu tự mình tiến về Tiên vực, y muốn làm cái gì?

Chủ Cấm Khu bây giờ chỉ còn lại nửa cái xương sọ trắng như tuyết, y còn có uy thế năm đó sao, không ngờ lại bồi tiếp hắn tiến vào Tiên vực, khẳng định là muốn làm một số việc.

"Thăm lại chốn xưa mà thôi, nhìn xem có thể chấm dứt một số nhân quả hay không."

Nghe tới hắn nói ra những lời này, Thạch Hạo rùng mình, tồn tại bậc này, năm đó cao cao tại thượng như vậy, cái thế vô địch, nhân quả mà y muốn giải quyết tất nhiên kinh người.

"Trừ ta ra, bọn họ cũng muốn đi, như vậy càng ổn thỏa hơn một chút." Chủ Cấm Khu áo trắng như tuyết, phong thần như ngọc nói, chỉ hướng một bên khác.

Một tòa tế đàn rất nhỏ, bất quá chỉ cao ba thước, ở phía trên có ba kiện vật sống, theo thứ tự là đầu lâu thuỷ tinh, kim sắc cốt chưởng, nhãn cầu nhỏ máu.

"Các ngươi cũng muốn đi?" Thạch Hạo kinh ngạc.

"Không yên lòng với ngươi, coi như là hộ giá hộ tống đi." Đầu lâu thuỷ tinh nói, trong hốc mắt thần diễm nhảy lên.

Trong lòng Thạch Hạo nhảy rộn, hắn mới không tin ba tên sinh linh này là vì bảo hộ hắn, hơn phân nửa cũng là muốn đi giải quyết nhân quả gì.

Loại tồn tại này, một tên nguy hiểm hơn một tên, một tên cổ lão hơn một tên, kỷ nguyên của bọn họ ở niên đại xa xôi không thể tưởng tượng, bọn họ nếu có thù địch, khẳng định sẽ rất khủng bố.

"Yên tâm, sẽ không việc gì." Đầu lâu thủy tinh nói.

Điều này cũng phải, với thân phận của loại sinh linh này, tuyệt không có khả năng sẽ làm ra loại việc ngu ngốc đưa đầu vào chỗ chết, tất có chỗ dựa vào.

Chỉ là Thạch Hạo nghĩ không rõ, bọn họ hiện đã tàn phế rồi, chỉ còn lưu lại tàn cốt mà thôi, còn có khả năng tranh hùng với "cố nhân" ngày xưa sao?

Đương nhiên, có khả năng khác chính là, người của Tiên vực thiếu nhân tình của họ, hiện tại đi thu lại.

"Có nén hương kia thì sẽ không có vấn đề gì, nhớ cất giữ kỹ, đừng để người khác nhìn thấy!" Chủ Cấm Khu nói.

Trong lòng Thạch Hạo khẽ động, biết y nói tới chính là cái gì.

Năm đó, Dị vực xâm lấn, Thạch Hạo và đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính từng ở Đại Xích Thiên biên cương nghênh địch, ngộ nhập qua một cái tiểu thế giới trong hỗn độn.

Ở nơi đó có một nữ tử, có một cái cổ quan tài, nàng tự hóa Cấm Khu, biểu thị rất rõ ràng, từ đây tự thành một giới, không tham dự vào phân tranh trên đời này nữa.

Nên biết, nàng tới từ Tiên vực, từng là nhân vật tuyệt đại ngày xưa!

Trước khi Thạch Hạo và Mạnh Thiên Chính mời ra được phiến Cấm Khu kia, nàng từng đưa ra một món đồ vật, là một nén hương, dài không tới nửa xích, từng đốt cháy qua, nhưng sớm đã được dập tắt.

Bên trên nó có một khắc một số văn tự, có hai chữ bên trong thuộc về văn tự Tiên Cổ, những văn tự khác hắn không nhận biết, có lẽ thuộc về chủng tộc đặc biệt cường đại nào đó.

Hai văn tự mà hắn nhận biết gọi là: Giới diệt!

Mấy trăm năm trước, Thạch Hạo từng nhắc qua chuyện này với Chủ Cấm Khu, thỉnh giáo y, cây nhang này có chỗ gì khác thường, giúp hắn giải đáp mê hoặc.

Còn nhớ được, vẻ mặt Chủ Cấm Khu lúc đó rất ngưng trọng, rất lâu không lên tiếng, cuối cùng nói với Thạch Hạo, nhất định phải giữ kỹ, nén hương này rất khủng bố, rất là quan trọng.

Lần đó Chủ Cấm Khu nhắc tới nó, tự nhiên khiến cho trong lòng Thạch Hạo chấn động.

"Nếu như đốt nén hương này lên, thì sẽ có nhân quả cực lớn phát sinh! Chỉ cần cất kỹ nén hương này, khi tiến vào Tiên vực sẽ là chỗ dựa lớn nhất, ai dám giương móng vuốt nhắm vào ngươi cũng phải cân nhắc một phen." Chủ Cấm Khu nói.

"Dùng nó như thế nào?" Thạch Hạo hỏi.

"Nhìn ai không vừa mắt, thì trực tiếp đốt lên trước mặt người đó là được, phỏng chừng sẽ khiến một đám lão bất tử bị dọa cho sợ xanh mặt!" Chủ Cấm Khu hắc hắc cười không ngừng.

Trong ngày hôm đó, Thạch Hạo dẫn theo bốn lão quái vật, trở về Thiên Đình trên thượng giới. Lần này hắn rất là thống khoái, không hề trì hoãn thời gian, quyết định cùng năm người kia tiến vào Tiên vực.

Năm người họ đều gấp sắp điên rồi. Bọn họ phát hiện, Hoang quả thật là không hề vội vã, không hề làm ra vẻ, hơn nữa thật sự không coi năm người họ ra gì, một chút cũng không vội.

Bọn họ rất muốn hét lên một tiếng, tổ tông, chúng ta sai rồi, hãy mau chóng lên đường đi!

"Yên tâm, ta không có việc gì, các ngươi đều trở về đi, tu hành cho tốt." Thạch Hạo nói, hắn cột lại mái tóc mai của Vân Hi, lại dặn dò đám người Mục Thanh.

Một cánh cửa Tiên môn mở ra, Thạch Hạo lên đường, cùng năm người kia tiến vào Tiên vực!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK