Hiển nhiên, hạ giới cũng có một vị thích hợp nhất, chính là Chủ Cấm Khu, là một mãnh nhân từng xông qua "thế giời bờ đê", mạnh đến kinh khủng.
Đương nhiên, y cũng đã tàn phế rồi. Hiện tại chỉ còn lại một nửa xương sọ, nhưng chấp niệm tựa hồ càng sâu, vốn đã sớm tiêu vong nhưng lại không nguyện ý tiêu tán trong thiên địa này.
Tế đàn cao cỡ quyền đầu, yên lặng phiêu phù. Đầu lâu thuỷ tinh, bàn tay kim sắc, nhãn cầu nhỏ máu ở bên trên đừng yên lặng bất động, tạm thời trở nên bình thản.
Thạch Hạo khẽ vươn tay, phóng ra một tia sáng, sau đó hoá thành một đoàn lửa bao phủ lấy tiểu tế đàn, cứ thế mang nó rời khỏi nơi sâu nhất trong Tây Lăng Giới.
Hắn không nguyện ý lưu lại nơi này quá lâu, ngay cả người như Bồ Ma Vương cũng có thể còn sống, thỉnh thoảng cũng sẽ tới nơi này, lỡ như đụng phải thì cũng quá bất diệu đi.
Tuy rằng hắn tin chắc Bồ Ma Vương nhất định đã xảy ra vấn đề lớn, sớm đã không còn ở đỉnh phong. Chứ nếu không, y cần gì phải ẩn tàng, che giấu đi, cứ tiến tới luyện hoá ba lão yêu quái này là được rồi.
Mà hiện tại hắn đã đứng sóng đôi với tam thánh linh trên tế đàn này, tin rằng cho dù gặp phải nguyên linh tàn mảnh còn thừa lại của Bồ Ma Vương cũng có lực chiến một trận.
Nhưng hắn nhất định phải mau chóng đề thăng tu vi, thế gian này quá nhiều hoảng loạn. Tuy rằng đã tới thời đại mạt pháp, nhưng càng ngày càng nguy hiểm. Một khi những năm tháng sát phạt đáng sợ nhất kia đến, kẻ yếu căn bản không có chút hy vọng sinh tồn nào.
Cho dù là vì người nhà, vì bằng hữu, hắn cũng phải sống sót, thủ hộ một phương người mình.
Một trận chiến Tiên Cổ, các tộc ở Cửu Thiên Thập Địa gần như bị diệt vong, càng không cần nói lần này, trời mới biết sẽ phát sinh những chuyện gì.
Một kích của Chân Tiên, một mảng sao trời sẽ bị nổ tung, càng không cần nói đến cao thủ vô thượng chân chính --- tuyệt đại Tiên Vương!
Năm xưa, sở dĩ Cửu Thiên Thập Địa bị đánh cho tứ phân ngũ liệt, toàn bộ sinh linh đều chết thảm, cũng chính vì cái nguyên nhân này. Tu sĩ bình thường của các giáo, khi cường giả cái thế đi ngang qua, một ánh mắt tuỳ ý cũng có thể trực tiếp khiến họ cháy thành tro tàn.
Ở bên ngoài, chiến đấu với rất kịch liệt, chủ yếu chính là sinh vật nơi này như vô tận, diện tích lãnh thổ bao la, địa vực vô biên, cổ thú dày đặc.
Nguyên thủy đại sơn liên tiếp chập trùng, một tòa sát bên một tòa, cổ thụ thẳng nhập vào mây trời, Tỳ Hưu, Loan Điểu, Chân Hống, Tam Túc Kim Ô các loại, giẫm đạp thiên vũ, xẹt qua chân trời, loé lên hào quang chói sáng, lao tới chém giết.
Trên người Mục Thanh, Chu Lâm, Thạch Chung đều đã bị thương, có vết máu, mà có một số người sớm đã không còn cử động, nằm ở nơi đó, được mọi người che chở.
Có sinh linh cực kỳ cường đại giết tới, khiến mấy đầu lĩnh trẻ tuổi này cũng phải mệt mỏi ứng phó. Chủ yếu là sinh linh nơi này quá nhiều, mà bọn họ cộng lại cũng chỉ có vài trăm người mà thôi.
Thạch Hạo đứng ở nơi đó, vẫn không hề động, yên lặng quan sát. Sưu một tiếng, đại hắc quy lao tới, núp ở sau lưng hắn đưa đầu ra nhìn. Sau đó vỗ vỗ ngực, bộ dạng kinh sợ quá độ nói: "Doạ chết quy gia ta rồi, mẹ nó, gặp phải một lão già, chuyên môn đuổi theo ta mà cắn, vừa nhìn đã biết là cự vô bá ở thời tiền sử."
Ầm ầm!
Một tòa núi lớn trong nháy mắt sụp đổ, đó là bởi vì phía trên nó xuất hiện một cái đại trảo màu đen, trực tiếp ép xuống, ở phía sau thò ra một cái đầu lớn màu đen, thuộc về một con cự quy.
Con quy này cũng đủ mạnh, lực phòng ngự kinh người, người trẻ tuổi của Thạch Thôn không thể nào công phá nổi. Mai rùa phát sáng, cơ thể màu đen giống như do tiên kim đúc thành, đánh lên trên đó vang lên tiếng keng keng rung động.
"Giết!" Mục Thanh xuất thủ, lực xuyên thấu kinh người, một cây lôi đình thần thương xuất hiện trong tay. Mục Thanh và thương hợp nhất, hóa thành một đạo lôi điện kim sắc, một đường thẳng tiến, giết qua đó, phụt một tiếng cuối cùng ghim chết đầu Bá Vương Quy cảnh giới Độn Nhất đỉnh phong này.
Oanh!
Bảo thuật Lôi Đế cuồn cuộn, lấy thần thương làm trung tâm, toàn diện nổ ra, rất nhiều hung thú ở xung quanh bị lôi điện đánh cho co giật, toàn thân cháy đen, cũng có không ít trực tiếp bị đánh cho nổ tung.
Thực lực của Mục Thanh là số một số hai trong lứa thanh niên trẻ tuổi này, nơi nào xuất hiện hung thú điên cuồng nhất, y liền ngăn ở nơi đó.
Cho dù là lịch luyện, cũng phải xem tình hình thực tế, sinh linh quá mức cường đại đối với những người trẻ tuổi khác mà nói, không tính là ma luyện, mà là uy hiếp chí mạng.
Đương nhiên, nhất định phải khiến mỗi người đều thấy máu, cảm thụ bầu không khí tử vong áp tới, dạng như vậy mới có thể có tác dụng ma luyện.
Giết tới điên cuồng, toàn bộ người trẻ tuổi đều liều mạng, người nằm dưới đất kia cuối cùng cũng đã run rẩy đứng đậy, lần nữa lao tới chém giết.
Thạch Hạo đứng ở nơi đó bình tĩnh quan sát, cho dù nơi này đã trở nên cực kỳ nguy hiểm, rất là huyết tinh. Hắn cũng không hề có ý định xuất thủ, chỉ có thể dựa vào bản thân những người trẻ tuổi này.
Trận chiến này, có thể nói là giết tới thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, vết máu loang lổ đầy trên mặt đất, thậm chí còn có cả mảnh xương vỡ, có không ít đều thuộc về lứa người trẻ tuổi ở Thạch Thôn.
Hung thú ở nơi này giết mãi không hết, thật không biết năm xưa đã chôn xuống bao nhiêu hài cốt, bao nhiêu chiến hồn, bị Tây Lăng Giới uẫn dưỡng, từng sinh linh đều thông thần.
"Giết!"
Trên người Chu Lâm có cắm bốn cây lông vũ, còn có một cây cốt thứ, đang bị mấy đầu hung cầm công kích mãnh liệt, tử chiến với chúng nó.
Trong đó có một đầu là Kim Ô, lông vũ màu hoàng kim sáng lạn, bao phủ cả bầu trời, có mấy cây đã đâm xuyên qua thân thể Chu Lâm, khiến Chu Lâm máu tươi đầm đìa. Nó không ngừng quấn lấy Chu Lâm mà chém giết.
Còn có một đầu Độc Giác Thú, toàn thân lông trắng như ngọc, nhưng lại tương đối hung tàn. Sau khi cuồng bạo thì triệt để biến thân, sau lưng sinh ra một dãy cốt thứ màu trắng, trong đó có một cây đã đâm xuyên qua ngực Chu Lâm.
Trận chiến này càng ngày càng kịch liệt, tới một bước này, mọi người đều gặp phải nguy hiểm, không thể nào khinh thường được nữa.
"Giết a!"
Giết tới sau này, bọn họ đều sức cùng lực kiệt, mỗi người đều hao hết tinh khí thần, nhưng quái vật hung mãnh bên trong Tây Lăng Giới vẫn xuất hiện vô cùng vô tận.
"Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu hài cốt, vì sao lại có nhiều tàn hồn và chấp niệm như vậy. Hiện tại đã thực thể hóa hơn nửa, có tinh thần lực, cũng có ma huyết thức tỉnh, thật là cổ quái." Thạch Hạo nói.
Xương sọ trên tiểu tế đàn trầm mặc lần nữa nói: "Ít nhất cũng có trăm ngàn vạn hài cốt, chứ nếu không, làm sao có thể hình thành tiểu thế giới như này, đều là dựa vào bọn họ mới có thể hình thành."
"Được rồi, hôm nay chiến đấu tới đây." Thạch Hạo nói, đám người trẻ tuổi này rất quật cường, cho dù là dầu hết đèn tắt, có một số người gần như chết đi, nhưng vẫn đang kiên trì huyết chiến.
Thạch Hạo xuất thủ, phất tay áo lên, toàn bộ cự thú giống như là bù nhìn đều bị hất bay ra ngoài, triệt để dọn sạch nơi này, không còn nguy cơ nữa.
Tiếp theo, hắn tự mình xuất thủ, thôi động tinh khí của Chí Tôn cảnh, trị liệu cho một số người, kéo bọn họ từ trong tử cảnh quay về, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ chết.
"Nơi này còn có một số đồ tốt, ít nhất đối với cảnh giới của bọn họ mà nói vẫn tính là đại bổ dược." Đầu lâu thủy tinh nói với Thạch Hạo sâu bên dưới lòng đất Tây Lăng Giới còn có một số bảo tàng.
"Đứng dậy, khai quật bên dưới lòng đất." Thạch Hạo phân phó.
Một đám người trẻ tuổi này vẫn luôn một mực nghe lời Thạch Hạo, nói cái gì thì làm cái đó, cho dù đang rất mệt mỏi cũng đều lập tức đứng dậy, bắt đầu hoạt động gân cốt, coi như là ma luyện vậy.
Từng đống đất đá được đào lên, lòng đất bên dưới dần dần lộ ra.
Mọi người đều thất kinh, bên dưới có rất nhiều hài cốt, đều là giống loài hiếm thấy, có cái lớn như một ngọn núi, có cái lại nhỏ như ngón tay vậy, nhưng lại có một điểm chung, đó là khi còn sống những sinh vật này đều mạnh khủng khiếp.
Khi càng đào sâu hơn, đất nơi này cũng không còn khô cạn nữa, mà có hơi ẩm ướt, sau đó còn đào được cải Ngọc Tủy khoáng mạch, thậm chí có hàn băng, có băng quật và động tuyết.
"Nơi này... "
Thi thể nơi này chưa từng thối rữa, còn bảo lưu lại huyết nhục, ẩn chứa tinh hoa huyết khí bàng bạc.
"Ân, những thứ này, năm xưa đều ăn đến nôn ra cả!" Đám người trẻ tuổi tới từ Biên Hoang nhìn thấy những thi thể này, thật sự là thấy buồn nôn.
Đầu lâu thủy tinh không còn lời nào để nói, vốn còn định tặng cho bọn họ những bảo tàng này, một hồi đại lễ. Những cổ thú này có vài con cảnh giới rất cao, một thân tinh hoa huyết khí nếu như được tinh luyện ra, có thể so với thần đan diệu dược.
"Mang về đi!" Mục Thanh lên tiếng phân phó, mọi người cùng nhau động thủ. Bọn họ âm thầm đánh giá, tinh túy ẩn chứa trong những thi thể thần cầm và mãnh thú này đích xác rất khủng bố.
"Không nên lãng phí, tới lúc đó tháo xương luyện tủy, tinh hoa ẩn chứa trong cốt tủy này là kinh người nhất!" Thạch Chung rất có kinh nghiệm nói.
"Uhm, không tệ, có cả thi thể của Chuẩn Chí Tôn, ngay cả ta cũng có thể sử dụng, sau khi luyện hóa hết khí sát phạt, có thể luyện chế ra đại dược hình người!" Chu Lâm gật đầu.
Cuối cùng, bọn họ thắng lợi trở về, mang theo lượng lớn thi thể cổ thú.
Mà đây còn chưa phải là toàn bộ, theo tin tức mà đầu lâu thủy tinh kia nói, nơi sâu nhất dưới lòng đất Tây Lăng Giới này còn có một tầng càng khủng bố hơn, cho dù là Thạch Hạo xuống dưới đó cũng có thể có nguy hiểm.
"Có cơ thể Chí Tôn?" Thạch Hạo kinh ngạc.
"Cẩn thận tìm kiếm, sẽ có sinh linh càng mạnh hơn, máu của nó rất trân quý, có thể so với tuyệt thế đại dược, có lẽ không yếu hơn Tiên dược bao nhiêu."
"còn có thi thể mạnh hơn nữa?" Thạch Hạo hỏi.
"Có!" Đầu lâu thủy tinh đáp.
Thạch Hạo hồ nghi, còn có thi thể càng mạnh hơn, thế thì đó là đẳng cấp gì? Nơi này không khỏi quá khủng bố rồi, không ngờ lại mai táng nhiều sinh linh đáng sợ như vậy.
"Ở tầng sâu nhất, chính là mai táng chúng ta." Đầu lâu thủy tinh âm u nói.
Thạch Hạo giật mình, triệt để hiểu rõ.
"Hài cốt của các ngươi còn cốt tủy không, các ngươi còn cần không?" Thạch Hạo khẽ hỏi.
Đầu lâu thủy tinh lạnh lùng nhìn hắn, tử kim hỏa diễm trong hốc mắt chậm chạp cháy lên, cốt chưởng kim sắc cũng từ từ nổi lên, ngoài ra nhãn cầu dính máu kia cũng nhìn hắn chằm chằm.
Thạch Hạo tự động bịt miệng lại, không hỏi nữa, không còn dám có chủ ý này.
"Mấy vị tiền bối, nếu sâu bên trong lòng đất này chia làm mấy tầng, mai táng những bảo tàng này, về sau còn xin mời các vị chiếu cố những hậu nhân này." Thạch Hạo thỉnh cầu.
"Ngươi nhờ chúng ta dẫn đội, cho bọn chúng tới nơi này rèn luyện?" Đầu lâu thủy tinh hỏi.
"Chính là ý này." Thạch Hạo gật đầu.
"Ngươi không sợ tên Bồ Ma Vương kia?"
"Bản thân ta không sợ, mà đám người trẻ tuổi này có mấy vị tiền bối chiếu cố, ta nghĩ hẳn là sẽ không sao." Thạch Hạo nói.
"Bọn ta nhìn trúng ngươi, mà ngươi lại để bọn ta chỉ dạy và hộ giáo cho đám mao đầu tiểu tử này?" Đầu lâu thủy tinh bất mãn.
"Qua đây, còn không bái kiến mấy vị tiền bối!" Thạch Hạo nói.
Một đám người trẻ tuổi đều chỉnh tề, cùng nhau tiến lên, hô lớn tiền bối, hơn nữa còn hành đại lễ bái lạy.
Bọn họ trở về Thạch thôn, bắt đầu tháo xương luyện tủy, rút ra tinh hoa huyết nhục... tinh luyện thành thần dược trân quý, đây đều là những đại bổ dược có giá trị liên thành.
Về phần Thạch Hạo lại mang theo tiểu tế đàn cùng với ba sinh linh trên đó, trực tiếp đi tìm Chủ Cấm Khu.
Vừa tiếp cận nơi này, Chủ Cấm Khu liền có cảm ứng, không giống như trước đây. Y đằng không bay lên, áo trắng như tuyết, phong thần như ngọc, đứng trên không trung, cúi đầu quan sát.
"Người trong đồng đạo?" Y mở miệng, âm thanh rất có sức cuốn hút. Nếu như có thể hoàn dương, còn có thể sống tới hiện tại, đây tuyệt đối là một vị đỉnh cấp mỹ nam tử, sở hữu khí chất hơn người.
Tiểu tế đàn rung động, đầu lâu thủy tinh, cốt chưởng kim sắc và nhãn cầu dính máu kia cũng đều chấn động, thậm chí là bất an. Trong trực giác của bọn họ cảm thấy có một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.
"Đường của đạo huynh đã đi được rất xa rồi!"
"Ta đã nói, tên tiểu tử này vì sao lại đáp ứng thống khoái như vậy, sau đó còn nói sẽ mang chúng ta đi kết một hồi thiện duyên. Thì ra là muốn chấn nhiếp chúng ta, thật là ghê tởm."
"Hắc, đạo huynh sống ở kỷ nguyên nào, khi nào đã siêu thoát lên trên?"
Vào lúc này, không chỉ là đầu lâu thủy tinh, cốt chưởng kim sắc và cả nhãn cầu dính máu đều phát ra thần niệm ba động, trò chuyện ở nơi này.
"Nghĩ lại cũng chậm hơn các vị, mấy vị đã đi vào chỗ phía sau bờ đê?" Chủ Cấm Khu hỏi.
"Ngươi... đã đi qua chỗ đó?!" Đầu lâu thủy tinh giật mình nói.
"Nơi đó chính là cội nguồn của hết thảy họa và loạn, ngươi sau khi tiến vào, mà vẫn còn sống quay về?!" Nhãn cầu dính máu nói.
"Thân đã tử, đạo đã tiêu, chấp niệm bồi hồi trên thế gian, tâm vẫn còn không cam." Chủ Cấm Khu nói.
Sau đó, Chủ Cấm Khu khách khí tiếp đãi họ, mời bọn họ ngồi xuống uống trà, trò chuyện.
Thế nhưng, ba sinh linh này lại không hề có cơ thể, cũng không từng hiển hóa chân thân, cũng chỉ có thể tiếp tục huyền phù bên trên tòa tế đàn đó.
Thạch Hạo trong lòng chấn động, hắn biết được đã đứa ba lão yêu quái này tới đúng nơi rồi. Cũng chỉ có Chủ Cấm Khu mới có thể nói chuyện bình đẳng với bọn họ, hắn cũng muốn hiểu rõ một số chân tướng.