Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong diễn võ trường trở nên náo loạn, tôn giả của Thiên Thần sơn hét lớn chấn cho không ít người ho ra máu, mọi người sợ hãi run cầm cập.

Nhưng mà, thiếu niên đứng giữa trường kia lại chẳng chút sợ hãi, vẫn đang hò hét, chỉ thẳng trời cao, muốn đạp nát cái mông tôn giả, đây cũng quá hung hăng mà.

Mọi người không dám bình luận lo gặp phải tai họa, ai nấy đều cắn chặt răng, nó muốn nghịch thiên à? Muốn nhận lấy cừu hận càng lớn hơn sao.

Hư không nổ vang, một bàn tay lớn đánh tới, bên trong màu xám kèm theo một ít lốm đốm, bao bọc cả thiên địa, nó to lớn vô biên, giống như là màn trời buông xuống, chấn động lòng người!

Thanh Thiên tôn giả ra tay, đây chính là muốn bóp chết Thạch Hạo, uy nghiêm của Thái Cổ Thần Sơn không cho phép khinh nhờn, cơ bản không cần bắt sống gì cả.

Nhưng mà vào lúc này, diễn võ trường tự động phát sáng, vô cùng rực rỡ, hình thành nên một vùng tinh hải, từng viên đại tinh chuyển động ầm ầm, giống như là một chòm sao đang mở ra!

"Trời ạ, đây là gì thế?" Mọi người kinh ngạc thốt lên, linh hồn đều run rẩy.

Đại tinh kia cứ như là sấm sét, lên tới hàng ngàn hàng vạn ngôi, sắp xếp ở trên trời cao tạo thành trường quyển ngân hà mênh mông chặn lại bàn tay lớn kia, khiến cho nó không thể hạ xuống được nữa.

"Thạch tộc các ngươi có ý gì đây?" Tôn giả của Thanh Thiên sơn quát hỏi.

"Tôn giả, đây là Thái Cổ trận pháp trong hoàng cung, một khi cảm nhận được nguy cơ thì sẽ tự động thức tỉnh, sức mạnh của ngươi quá mạnh mẽ." Chính là vị thị vệ trưởng vô cùng lớn tuổi kia lên tiếng.

"Thạch Hoàng, ngươi phải cho ta một câu trả lời thật hợp lý, ngay cả việc ta muốn giết người cũng không được à?!" Tôn giả của Thanh Thiên Thần Sơn giận dữ, hắn không để ý tới thị vệ trưởng kia, tựa hồ cảm thấy nhục với thân phận của mình nên phát hỏa với Nhân Hoàng Thạch Quốc.

"Ngươi muốn ta cho ngươi một câu trả lời hợp lý?!" Một âm thanh uy nghiêm vang lên, ầm ầm như sấm, chấn động cả tòa Hoàng Đô, âm thanh này còn lớn hơn cả âm thanh của Thanh Thiên tôn giả.

"Tôn giả, đây chính là hoàng cung Thạch Tộc, cấm vượt qua sức mạnh của cấp vương hầu, vì bảo vệ an toàn cho nơi đây nên có quy định rất rõ ràng." Vẫn là thị vệ trưởng, hắn thân mặt áo xám bình tĩnh trả lời.

Nơi đây chính là trọng địa của quốc gia, hoàng tộc đều ở nơi đây, nếu như cứ dể tôn giả tùy ý ra tay, nói không chừng chỉ một cái tát thì có thể hủy diệt rất nhiều thành viên cao tầng.

Còn nữa, tàng kinh các, bảo cụ khố, vườn cổ dược... đều được đặt ở nơi đây. Vạn nhất tổn hại thì không thể nào chịu đựng nổi.

Nơi đây cho phép quyết đấu nên thiết kế ra diễn võ trường, thế nhưng lại quy định hạn chế phát huy ra sức mạnh, không cho sức mạnh có thể uy hiếp tới hoàng thành xuất hiện.

"Thạch Hoàng, ta muốn giết hắn, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản ư?" Tôn giả của Thanh Thiên Thần Sơn quát hỏi.

"Ngươi muốn phá hoại quy tắc của tổ tiên bộ tộc ta lập xuống sao?" Thạch Hoàng lạnh lùng hỏi, âm thanh phát ra từ trung ương Thiên cung, vô tận kim quang bộc phát ra.

"Chỉ là một tên nhân loại nho nhỏ thì tính là cái gì, dám nhục ta như thế nhất định phải chết!" Thanh Thiên tôn giả cười lạnh nói.

Lời này vừa ra khiến cho rất nhiều tu sĩ Nhân tộc cau mày, trong lòng rất bất mãn, tuy rằng Nhân tộc suy yếu từ lâu thế nhưng lại dám nhắc tới trước mặt Thạch Hoàng, như vậy có chút tùy tiện.

"Thạch Hoàng, ngươi vì sao phải che chở một tên giun dế nhỏ bé này, hắn nhiều lần khiêu nhích, làm nhục uy nghiêm tôn giả, đáng chém." Đúng lúc này, một thanh âm khác vang lên.

Mọi người hút vào hơi lạnh, rất nhiều người đều nghe được đây chính là lời nói của con nhện lớn ở hồ Ma Linh, là một sinh linh thuần huyết đã trưởng thành có lai lịch kinh người, thực lực khủng bố.

"Ta đã nói rồi, đây chính là quy củ của tổ tiên sau khi nhen nhóm Thần Hỏa thì định ra, các ngươi muốn nhục tổ tiên Thạch tộc ta ư?" Âm thanh của Thạch Hoàng càng gia tăng hơn, cả tòa trunng ương Thiên cung bùng phát ra kim quang vạn trượng, cứ như là một vầng mặt trời vàng óng xuất hiện nơi đó.

Cùng lúc đó, lão thị vệ trưởng mở miệng, nói: "Hai vị tôn giả, xin đừng làm khó dễ Ngô hoàng."

"Nếu như ta cứ muốn giết tên nhân loại nhỏ bé này thì sao?" Tôn giả của Thanh Thiên Thần Sơn lạnh giọng nói.

"Vậy thì chính là khiêu khích uy nghiêm Thạch tộc, nhận lấy sự tiêu diệt của Luyện Thần đại trận." Thị vệ trưởng bình tĩnh nói.

Mọi người sợ hãi, đây tự nhiên là đã được Thạch Hoàng ngầm đồng ý qua, để cho hắn nói như thế, hiển nhiên là muốn triển khai một hồi đại chiến kinh thiên.

Lúc này, Thạch Hạo mở miệng, nói: "Nhân Hoàng, hôm nay là ngày mừng thọ của ngài, chúc ngài thọ cùng trời đất, chuyện xảy ra như vậy đều bắt nguồn từ ta, tự nhiên phải do ta kết thúc, cứ để họ tới, muốn bắt nạt Cung điện Chí Tôn ta sao? Hắn ban xuống Thượng Cổ Thánh khí cho hậu nhân mình để đến giết ta, tâm ý đã rất rõ ràng rồi vậy mà còn giả điên nói ta mạo phạm hắn, hôm nay ta không chỉ muốn đạp nát cái mông của hắn, mà còn muốn dẫm nát cái bảng mặt già nua đầy nếp nhăn của hắn nữa kia!"

Mọi người nghe thấy thế thì trợn tròn mắt, lời nói của nó càng ngày càng đanh thép, thật sự hung hăng tới tận trời cao, hoàn toàn chẳng sợ một tôn giả gì cả.

"Còn có con nhện lớn kia nữa, ngươi bắt nạt Thạch tộc ta, chọc tổ phụ ta, ép người phải rời xa, hôm nay không chỉ muốn đạp cái mông của ngươi mà còn muốn chặt luôn tám cái chân của ngươi nữa, xem khi đó ngươi làm sao hung hăng, làm sao giơ nanh múa vuốt!"

Mọi người như ngất xỉu, tên quỷ này điên thật rồi không còn thuốc chữa nữa, Thạch Hoàng đã cố gắng giải quyết việc này vậy mà giờ nó lại giơ tay múa chân?

Chuyện này... tất cả mọi người không còn biết dùng từ ngữ gì để nói nữa.

"Một mình nhân loại Hóa Linh cảnh như ngươi, trong mắt ta ngay cả chim bướm cũng chẳng bằng hạt bụi nhỏ, giết chết ngươi chẳng khác gì bóp chết một con giòi bọ vậy!" Một con Ma Chu xuất hiện, nó cao hơn cả núi lớn, đứng sừng sững trên trời cao, khủng bố cực kỳ, khí tức kinh người!

"Lời nói y như đánh rắm, nhện lớn, lăn xuống đây nào, để ta đạp nát cái mông ngươi nào!" Thạch Hạo hét lớn, cơ bản chẳng sợ gì.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người hóa đá, ai cũng đã nhìn ra nó thật sự đang khiêu chiến, cũng không phải là ngoài mạnh trong yêu, nhưng đây cũng thật sự quá khó tin, nó có phần thắng?

"Ta Cung điện Chí Tôn không thể nhục, đến đây nào!" Thạch Hạo buông lời.

Mọi người ngẩn ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên nó nói ra cái tên này, rất nhiều người kinh ngạc, nó không phải xuất thân tử Bổ Thiên các sao, sao lại có quan hệ gới cái gì mà Cung điện Chí Tôn nữa chứ?

"Cung điện Chí Tôn xuất từ vực ngoại, mỗi một đời chỉ có mộ người, nhưng ai cũng là cái thế Chí Tôn cả!" Có người khẽ nói, âm thanh không cao thế nhưng khiến cho quần hùng kinh ngạc.

"Ầm ầm!"

Thái Cổ Ma Chu xuất thủ, một cái chân nhện to lớn đâm xuống, bùng phát ra ma uy lẫm liệt, khói đen đầy trời.

Nhưng mà, đại trận trong hoàng cung cũng rất đáng sợ, lập tức bùng phát, hơn vạn đại tinh xuất hiện giống như là đang ở trong vũ trụ, mỗi một viên đại tinh đều khắc một phù văn chậm rãi chuyển động, phát ra vô lượng thần uy, chặn lại cái chân nhện kia.

"Ma Chu, ngươi muốn vi phạm ư?" Âm thanh của Thạch Hoàng phát ra càng thêm uy nghiêm, ánh sáng nơi trung ương Thiên cung càng thêm khủng bố, giống như là một chùm lửa màu vàng được thắp lên, bao phủ cả trời cao.

Thời khắc này, mọi người câm như hên, sinh linh đến từ Thái Cổ Thần Sơn thì sắc mặt thay đổi liên tục, ngọn lửa màu vàng rực rỡ kia vì sao lại khiến tim bọn họ đập thình thịch?

"Tôn giả, ngươi nếu như xúc phạm tổ quy tộc ta, đừng trách chúng ta không khách khí mà điều khiển Luyện Thần đại trận để đối phó ngươi." Thị vệ trưởng mở miệng.

"Đạo hữu, hay là xuống đi, chấp nhất với một tên tiểu bối mà làm chi, nếu thật sự tức không chỗ phát tiết thì cứ đi nuốt đại mấy tòa thành lớn, ăn chút đồ ăn rồi nghỉ ngơi cho khỏe."

Lời nói vừa ra, mọi người không khỏi biến sắc.

Đây là một vị tôn giả đứng dưới bậc thang với Ma Chu, đồng thời cũng rất hung cuồng, lời vừa nói chẳng phải muốn tạo nên một hồi tai nạn ngập trời hay sao, không biết muốn nuốt lấy địa phương nào nữa.

"Được, sau này tính tiếp." Thái Cổ Ma Chu lui ra, trở lại trong một tòa cung điện, cũng không có đi gặp Thạch Hoàng.

Tôn giả của Thanh Thiên Thần Sơn cũng cần theo Thánh khí lui ra, không có đối phó với Thạch Hạo nữa.

Hùng Hài Tử thầm than tiếc nuối, tại sao lại như thế, nó không cam lòng, nói: "Chuyện nơi đây thì ra bên ngoài hoàng cung quyết chiến, hai người các ngươi lo tắm rửa sạch sẽ mà chờ ta đến chém đầu!"

Đây quả thật là một vị tiểu tổ tông mà, tất cả mọi người đều líu lưỡi, sao lại xuất hiện một người không sợ trời không sợ đất, ai cũng dám trêu hết thế này?!

"Được, ta sẽ chờ, lão phu cũng muốn xem thử cái hạt bụi trần như ngươi có thể gây nên sóng gió gì đây, có thể phá nát một ngôi sao ư?" Thái Cổ Ma Chú giận quá mà cười.

"Rất nhiều năm rồi chưa có ai nói chuyện với ta như thế này, lão hủ cũng muốn xem thử, truyền nhân của Cung điện Chí Tôn có giỏi hay không, xem thử ngươi làm sao thể hiện được tu vi cái thế của mình!" Tôn giả của Thanh Thiên Thần Sơn lạnh giọng nói.

Hai vị tôn giả sát ý nồng đậm, quyết định muốn tự tay diệt trừ nó.

Mọi người đều ồ lên, một hồi bão táp chuẩn bị nổi lên, tất cả mọi người đều đang chờ mong, càng hi vọng tiệc mừng thọ nhanh nhanh kết thúc để đi chứng kiến biến ảo của trận phong vân này.

Mọi người lờ mờ cảm thấy Thạch Hạo có thể có ai đó giúp đỡ, nếu không thì dựa vào thứ gì mà dám hò hét trước mặt hai đại tôn giả, lẽ nào thật sự có Cung điện Chí Tôn, đồng thồi cũng có sư trưởng đến?

Nếu không, nó tuyệt đối không điên như thế!

Đi ra khỏi diễn võ trường, Thạch Hạo thần thái ung dung, không hề có chút dáng vẻ sợ hãi chuẩn bị đối mặt với cuộc đại chiến, vẫn như trước rất tùy ý, lanh lợi vui vẻ, đang ôm một con chó nhỏ.

Nói chính xác, nó đang ôm một con sói con đi lanh quanh, vô cùng nhàn nhã, đói với cuộc đại chiến với tôn giả chuẩn bị diễn ra cơ bản chẳng thèm để ý.

"Cái tên nhà ngươi... Cũng quá kiêu ngạo đó, chút nữa ngươi làm sao hả?" Hỏa Linh Nhi chúc thọ đã trở về, yểu điệu thước tha, dịu dàng nắm chặt em nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp và trắng mịn, dáng dấp cao hơn người thường cả một cái đầu, tổ hợp những điểm này lại khiến nàng rất động lòng, lúc này có chút lo lắng.

Tên quỷ này không có khi nào yên lặng cả, bất kể đi tới đâu thì cũng sẽ gây ra tai họa, Hỏa Linh Nhi oán thầm, đây đúng là một tiểu tổ tông chuyên tìm rắc rối.

Cẩn thận suy nghĩ, người ngay từ xưa đến nay đều chưa chịu thiệt bao giờ, khi nắm chắc trấn áp được người khác thì mới nhấc chân, nhưng lần này thì lại khác, đó là hai vị tôn giả đấy.

"Nếu không, ngươi nhanh nhanh trốn đi." Hỏa Linh Nhi nói khẽ, nhìn xung quanh rồi truyền âm cho nó, nói: "Tấm da Hư Không thú mà phụ hoàng ta ban tặng vẫn còn, ngươi cứ dùng nó đi, lẩn trốn vào hư không rồi lén rời khỏi Hoàng Đô, có thể tránh được một kiếp."

"Ta là ai, thần võ ngút trời, quang minh chính đại, cần gì phải trốn? Chút nữa đánh cho bọn họ tè cả ra quần, khóc lóc cầu xin tha mạng luôn." Thạch Hạo dửng dưng như không, nắm lấy sói con giống như là chó nhỏ, tản bộ xung quanh.

"Ngươi..." Hỏa Linh Nhi mặc kệ nó, tên quỷ này sao lại thoải mái như thế chứ, không biết tôn giả đáng sợ đến nhường nào sao, chỉ một ngón tay cũng đủ giết chết no trăm lần, ngàn lần rồi.

Xa xa, một vài thiếu niên của Thái Cổ Thần Sơn đang nhìn tới, thì thần nói nhỏ, bọn họ cũng nghi ngờ không thôi, tên quỷ này dựa vào cái gì mà dám hò hét với tôn giả?

Lúc này, thiếu nữ áo tím Vân Hi cũng nhẹ nhàng đi tới, phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành, trên người tựa như được phủ bởi một luồng khói mỏng màu tím, khiến cho nàng xem như rất mơ hồ, xinh đẹp kinh người.

Ở bên cạnh nàng là Ngân Tuyết, cũng rất là xinh đẹp, tuổi trẻ, vô cùng hoạt bát.

"Đừng nói là muốn đòi lại hộ tí của Thần nhen? Ta cũng cần phải sử dụng để bảo vệ mạng mình, nếu như ngươi muốn mưu sát thì ta khẳng định là không cho." Thạch Hạo nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK