Bỗng nhiên, Thạch Hạo thần sắc khẽ biến, nói: "Ân, có chút cổ quái, các ngươi tất cả mọi người lui ra phía sau, nơi này có người bày ra sát tràng cho ta, ta liền xông vào thử xem!"
"Chuyện gì thế?" Thiên Giác Nghĩ hỏi, nó muốn tương trợ.
"Không sao, ta hôm nay sẽ phá vỡ nơi đây, yêu ma quỷ quái gì cũng không ngăn cản được ta!" Thạch Hạo nói.
Oanh!
Sau một khắc, hắn đấm ra một quyền, trực tiếp đánh nổ nửa cái phủ đệ Kim gia, dù cho có vô số đại trận thủ hộ, cũng không được, không chịu nổi một kích, toàn bộ đều giải thể.
Đất đá nổ tung bắn thủng tầng mây, trên mặt đất các loại ký hiệu sáng lên, hơn nữa hừng hực đốt cháy.
Thạch Hạo rất chú ý chừng mực, toàn bộ khí tức đều dùng đúng mục đích, không hề ảnh hưởng tới mọi người phía sau.
Chứ nếu không, khí tức Chí Tôn tuỳ ý phát ra, bao gồm cả Tử Đệ Binh của Thạch thôn cũng đều không chịu nổi. Cho dù là người quan chiến cũng sẽ bị tai vạ, ít nhất sẽ nằm tê liệt trên mặt đất.
"Đại huynh, đã nói trước rồi mà, lưu lại cho bọn đệ!"
"Chúng ta bây giờ cần ma luyện, lấy huyết chiến để kiểm nghiệm thành quả tu hành nhiều năm qua , lưu lại Kim gia cho bọn đệ a!"
Đám người Thạch Chung, Chu Lâm đều kêu lên, sợ Thạch Hạo lỡ như giết tới hứng trí, một mình thanh tẩy sạch sẽ toàn bộ nơi này.
Còn thừa lại nửa toà phủ đệ, tàn trận Tiên đạo nơi đó phát sáng, ầm ầm rung động, phù văn rậm rạp, ngăn cản uy thế một quyền kia.
Nhưng, chỗ sâu trong phủ đệ Kim gia hiển nhiên cũng không thể nào tồn tại lâu được, bởi vì cũng đã bắt đầu nứt vỡ, trong âm thanh ken két, lập tức giải thể sụp đổ.
Làm sao có thể? Sâu trong phủ đệ Kim gia, rất nhiều người lông tóc dựng đứng, đó là tàn trận Tiên đạo a, không ngờ lại không ngăn được một quyền của Hoang.
Một thân ảnh tuổi già sức yếu xuất hiện, chính là Kim Thái Quân!
Mụ nếp nhăn chồng chất, mặt đầy nếp gấp, nhiều năm qua đi như vậy. Nhưng mụ vẫn còn sống, nhưng thật sự đã già rồi, may mắn không chết trong thời đại mạt pháp!
Rất rõ ràng, nội tình Trường sinh thế gia quá kinh người, có vật chất bất tử, có Thần dược... , có thể duy tr sinh mệnh cho mụ ta, để mụ không chết già.
Bất quá, tuế nguyệt vẫn lưu lại trên người mụ những vết tích khó có thể ma diệt, khiến mụ trở nên già nua, không còn phong thái năm xưa.
Kim Thái Quân chống lấy một cây long đầu quải trượng, ánh mắt rét lạnh. Mụ hận Thạch Hạo thấu xương, chính người trẻ tuổi này xuất thủ, mới khiến cho Kim gia gặp phải tai hoạ, không thể nào tiến vào Tiên vực, phải lưu lại một giới này, chú định là sẽ xuống dốc, sẽ mục nát. Ít nhất là bản thân mụ sắp không kiên trì nổi nữa. Thân là Chí Tôn của kỷ nguyên này, không ngờ lại rơi vào kết cục thê lương như vậy, nàng không cam lòng!
Làm sao có thể tránh khỏi việc chết già? Mụ muốn tiến vào Tiên vực!
Nhưng, hôm nay cái tên sát tinh này giết tới, sợ rằng muốn chết già một cách bình thường cũng khó.
"Ngươi cuối cùng vẫn đến rồi!" Kim Thái Quân nghiến răng nghiến lợi, hận tới muốn dùng ánh mắt giết chết Thạch Hạo, đáng tiếc mụ làm không được.
"Không giết mụ lòng ta không yên, anh linh chiến tử ở Biên Hoang cũng không yên, không thể nào trầm miên!" Thạch Hạo lãnh đạm nói.
"Tốt cho một tên tiểu bối, năm xưa chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, lão thân tiện tay là có thể bóp chết ngươi. Đáng tiếc, ta lại quá nhân từ, lại cho ngươi cơ hội, để ngươi trưởng thành tới mức độ này!" Kim Thái Quân đại hận, mụ thật sự rất hối hận, nếu như trước đó bất chấp hậu quả mà giết chết Hoang, thì sẽ không chuyện như ngày nay.
Đáng tiếc, ai có thể ngờ được Hoang lại trưởng thành tới một bước này, ít nhất năm xưa mụ không cảm thấy chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi, Hoang có thể trở thành Chí Tôn. Mụ còn có lượng lớn thời gian đi giải quyết hậu hoạn.
"Mụ nếu có cái gan đó, vì sao không dùng để giết địch ở Biên Hoang?" Thạch Hạo cười nhạo, nhớ đến chuyện xưa. Hắn lại khẽ than nói: "Ta nhớ rõ, mụ ở Biên Hoang không hề có chút tác dụng gì, đã giết qua một vị Chí Tôn Dị vực chưa?"
"Ngươi... " Mặt Kim Thái Quân lập tức đỏ bừng, tức giận tới đỏ mặt.
Nghĩ kỹ lại, mụ ở Biên Hoang chỉ làm qua một đại sự, chính là giao Hoang cho Dị vực.
"Lão hỗn đản, năm xưa mụ không hề lập chút công lao nào, lại luôn luôn ngăn cản, hại chúng ta thương vong, thật hận là không thể lăng trì mụ!" Thiên Giác Nghĩ cũng ở phía sau quát lên.
Ở ngoài xa, tu sĩ tới từ các tộc các giáo đều hãi hùng khiếp vía. Một thế hệ của Hoang quả nhiên là gan to bằng trời, tuỳ tiện xuất hiện một người cũng dám quát mắng Kim Thái Quân.
Nhưng, cẩn thận nghĩ lại, đó đúng thật là thời đại hoàng kim, là hồi quang phản chiếu trước khi thời đại mạt pháp đến, xuất hiện một nhóm lớn thiên tài, đáng tiếc đều đã tiến vào Tiên vực.
"Ta giết chết các ngươi!" Kim Thái Quân rống lên.
Trong chốc lát, mụ vươn ra một bàn tay lớn, khô gầy như que củi. Tuy rằng huyết khí không sung túc, nhưng vẫn có thể khiến cho vực ngoại tinh thần rung lắc không ngừng.
Vô thanh vô tức, ở xung quanh Thiên Giác Nghĩ xuất hiện năm vị lão binh, bảo hộ y ở giữa.
"Không cần quản ta, bảo vệ bọn chúng, đừng để những tên đồng loã mà mụ già Kim Thái Quân tìm đến đánh lén!" Thiên Giác Nghĩ phân phó, để năm vị lão binh bảo vệ mọi người.
Năm người này lai lịch đều bất phàm, là lão binh trải qua huyết chiến tàn khốc ở kỷ nguyên trước. Vì để "sống sót", đã luyện bản thân thành khôi lỗi, bảo vệ Thiên Giác Nghĩ.
"Oanh!"
Thạch Hạo động, làm sao có thể để cho Kim Thái Quân hạ sát thủ.
"Kim Thái Quân, làm càn!" Thạch Hạo vẻn vẹn mấy chữ mà thôi, đã chấn vỡ phủ đệ Kim gia, một chưởng bổ ra, nghênh đón công kích của Kim Thái Quân.
Kim Thái Quân biến sắc, không dám ngạnh kháng. Năm đó mụ đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của thanh niên này, cho dù lúc đó mụ tự mình hoảng hốt chạy loạn, không hề ứng chiến.
Hiện tại, đã nhiều năm như vậy, Thạch Hạo sớm đã giải quyết tai hoạ ngầm trên người, trở thành vô địch trong Chí Tôn!
Kim Thái Quân có thể cảm giác được, loại áp lực này. Mụ chỉ cảm nhận được trên người đại trưởng lão ở trạng thái đỉnh phong và trên người Vương Trường Sinh cũng từng mơ hồ cảm ứng thấy từng tia từng sợi áp lực như vậy.
Mụ cảm thấy, Hoang có khả năng còn hung ác và điên cuồng hơn hai người kia nhiều.
Ầm!
Mụ thu lại đại thủ khô gầy, vũ động long đầu quải trượng, đánh về phía trước.
Ầm ầm!
Khắp trời đều là mảnh vụn bằng kim loại, quải trượng đó trộn lẫn với thiên tài địa bảo, nhưng vẫn bị Thạch Hạo đấm cho nổ nát, vỡ vụn ngay tại chỗ.
Kim Thái Quân lui ngược về, phóng về phía sâu trong đại trận.
"Oanh!"
Thạch Hạo theo vào, bước đi nhẹ nhàng, dạo bước theo sau. Một quyền đánh ra, quản ngươi là tàn trận Tiên đạo hay là tuyệt thế phòng ngự, toàn bộ đều nổ tung, đánh ra một con đường thẳng tắp an toàn!
TRên mặt đất, rất nhiều phù văn cũng đều ảm đạm, sau đó nổ tung, đó là đại trận đang giải thể.
Trong trận, có sinh linh đang gào thét, là sinh linh do pháp trận dựng dục ra, chủ trì tàn trận, nhưng hiện tại cũng không thể làm gì Thạch Hạo.
Ngày xưa, hắn và chó con một đường chạy trốn như điên, mới có thể thoát khỏi giảo sát của pháp trận này, hôm nay hắn đã không còn phải sợ nữa!
Hắn tự mình sáng tạo ra một hệ thống, là pháp thích hợp với bản thân nhất. Hoang hiện tại, đã đạt tới điểm cao nhất của Nhân đạo, ở vị trí cực đạo, đây là trạng thái vô địch ở nhân thế!
"giết!"
Đột nhiên, Kim Thái Quân quay đầu lại giết trở về. Tay cầm một thanh tàn kiếm, màu xanh lục, mang theo khí tức đáng sợ, chém giết Thạch Hạo.
Không ngờ là Tiên khí tàn phá!
Hiển nhiên, mụ đang liều mạng, hiện tại huyết khí không đủ, dùng Tiên đạo pháp khí để bổ sung.
Thạch Hạo không hề sợ hãi, tàn khí mà thôi. Hắn nếu như muốn, có thể dùng Đại La Kiếm Thai đánh bay!
Hắn chỉ bóp pháp ấn, trực tiếp oanh sát!
Xoẹt!
Bỗng nhiên, một đạo ô quang nổ tung, trực tiếp xuất hiện ở phía sau ót Thạch Hạo. Một cái móng vuốt sói to lớn, xuất kích bạo liệt, đột nhiên đánh lén, muốn hủy diệt Thạch Hạo.
Đó là một đầu cự lang, có nhiều ngôi sao lượn lờ vòng quanh móng vuốt của nó, khí tức khủng bố. Nó toàn thân đen nhánh, thân ở Chí Tôn cảnh.
Cùng lúc này, trên bầu trời cuồng phong gào thét, một con Đại Bằng màu đen triển khai cặp cánh khổng lồ, cực nhanh lao giết tới, muốn mạnh mẽ xé mở thiên linh cái Thạch Hạo.
Lại là một vị Chí Tôn, giống như cự lang, mang theo thuộc tính khí tức hắc ám.
"Kim gia, các ngươi thật là chết chưa hết tội, tới hiện tại còn cấu kết với sinh linh hắc ám, chết không biết hối cải." Ở phí sau, Mục Thanh quát lớn.
Thiên Giác Nghĩ càng ánh mắt lạnh lẽo, ngay cả nó cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Kim gia đây là muốn quyết tâm, triệt để đầu nhập vào trong hắc ám sao?
"Người cũng sắp chết rồi, không quản nó là quang minh hay hắc ám, giết!" Kim Thái Quân quát lên.
Đang!
Thạch Hạo nhấc tay, ngăn cản móng vuốt lớn của đầu cự lang đó. Hắn há miệng phun ra, kiếm khí xuất hiện, giống như là một dòng tinh hà, va chạm với Đại Bằng màu đen trên không trung. Đồng thời tay hắn bóp pháp ấp, đánh về phía tàn kiếm trong tay Kim Thái Quân.
Ba vị Chí Tôn xuất thủ, muốn phục kích giết chết Hoang. Điều này dẫn phát ra oanh động to lớn, mọi người đều thất kinh nhìn một màn này.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, tử khí ngập tràn, một đạo kim quang bành trướng, đâm về phía sau lưng Thạch Hạo, vị Chí Tôn thứ tứ xuất thủ!
"Minh Thổ còn có Chí Tôn, điều này vượt ngoài dự liệu của ta!" Thạch Hạo khẽ than.
Đó là một đầu lão thi, chỉ còn da bọc xương, giống như là khô lâu, phát ra kim quang màu đạm kim sắc, hốc mắt hãm sâu, ở phía sau đánh lén, công giết Thạch Hạo.
"Chủ nhân của Minh Thổ chạy đi mất, không ngờ lại đi tới Kim gia, đợi ở nơi này phục kích chúng ta. Hiện tại tốt rồi, một tên cũng chạy không thoát!" Thạch Chung quát lên.
"Minh chủ không phải là Chí Tôn, đây có lẽ là tuyệt thế cao thủ mà tộc này một mực ẩn giấu!" Thiên Giác Nghĩ nói.
Ầm ầm!
Thiên địa sụp đổ, một bàn tay lớn nắm lấy chủy thủ do Hư Không Tiên Kim tạo thành, đột nhiên lao tới, đâm thẳng về phía đầu Thạch Hạo, lại có một vị Chí Tôn xuất hiện, phục kích Hoang.
Mọi người gần như ngây dại. Trong thời đại mạt pháp mà bây giờ còn có nhiều Chí Tôn như vậy sao?
"Phong tổ!" Có người kinh hô, nhận ra thân phận của lão.
Việc đến nước này, mọi người đều kinh hãi, ngũ đại cao thủ, ngũ đại Chí Tôn cùng nhau vây giết Hoang, ở nơi này phục kích hắn, muốn hủy diệt hắn.
Trong đó, có hai sinh linh hắc ám Chí Tôn.
Kim Thái Quân, Thiên Lang Đại Tôn, Hắc Ám Đại Bằng, lão giả của Minh Thổ, Phong tổ. Ngũ đại cao thủ này, không ngờ lại đi cùng nhau, buông bỏ tôn nghiêm Chí Tôn, liên thủ giết một người.
Ầm ầm!
Thạch Hạo đấm ra một quyền, ngạnh kháng với chủy thủ Hư Không Tiên Kim, tiếng vang điếc tai. Thạch Hạo với khí thế vô địch, đánh đâu thắng đó.
Một mình hắn mà thôi, không ngờ lại có thể ngạnh kháng ngũ đại Chí Tôn.
Đây là một tràng tuyệt thế đại chiến, Hoang cường đại tới khiến mọi người kinh hãi, nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì, trong một trận cheiesn này, Thạch Hạo dũng không thể đỡ, oanh một tiếng, một quyền kích lui Phong tổ, liền ngay cả chủy thủ bằng Hư Không Tiên Kim cũng suýt tí nữa bị đánh gãy.
Đang!
Cùng lúc đó, Thạch Hạo xoay người lại, nghênh đón Thiên Lang Chí Tôn, bóp quyền ấn, đánh nổ tung móng vuốt lớn của nó, máu tươi chảy đầy trời.
Phốc!
Kim Thái Quân phun ra máu, bị kim quang vạn trượng trên người Thạch Hạo xung kích, Tiên đạo tàn kiếm suýt tí nữa tuột khỏi tay mụ.
Thạch Hạo đánh đâu thắng đó, ngạo thị ngũ đại Chí Tôn, có tư thế vô địch!
Răng rắc!
Lại là một quyền, Thạch Hạo va chạm với lão khô lâu của Minh Thổ, đánh nổ tung một cánh tay của lão, cả khô lâu bay ngược ra ngoài.
Hắc Ám Đại Bằng rít gào trên bầu trời, tiếng hét thảm nhiếp người.
"Phốc" một tiếng, máu huyết tưới đẫm trời cao. Thạch Hạo mãnh mẽ xé đứa một cánh của con Đại Bằng này.
Hắn như là chiến ma, hay là chiến tiên? Không đâu địch nổi!
Mọi người cực kỳ rung động!
Hoang chỉ một người mà thôi, giao thủ với ngũ đại Chí Tôn, không ngờ lại không sợ hãi, thậm chí còn chiếm thế thượng phong, thần uy cái thế!