Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hữm?" Tay của Thạch Hạo chỉ vung dài ra được có một trượng, không thể không nói, nơi này áp chế đạo hạnh tới cực điểm, mạnh mẽ như hắn, vượt qua Cực cảnh, cũng chỉ có thể làm tới bước này.

Nhưng cho dù là như vậy cũng đủ để khiến người khác kinh hãi, nếu như là tu sĩ khác nhìn thấy nhất định sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

Bởi vì, người khác đều bị áp chế trở thành phàm nhân, chỉ có hắn là còn có thể thi triển bí thuật, chẳng khác nào cao cao tại thượng, ngạo thị chúng sinh.

"Yêu nhân nơi nào?" Nguyệt Thiền lùi lại, phía dưới váy áo lấm tấm từng điểm đỏ tươi, do huyết bùn nhuộm thành.

Sinh linh ở nơi này dù mạnh mẽ tới đâu, sau một thời gian dài cũng không thể không tiếp đất đạp lên huyết bùn, nếu không sẽ không chịu nổi.

Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt nàng, làm cho thân hình mảnh mai của nàng căng thẳng, cánh tay như bông sen trắng đưa ra, cố gắng hết sức muốn kết ra Bổ Thiên ấn, nhưng lại quá khó khăn!

"Khoảng cách gần như vậy, mà nàng ta cũng không nghe ra tiếng của ta, xem ra mê vụ này quả thật có chút quỷ dị." Thạch Hạo khẽ nói.

Hắn đang đắn đo có nên bước vào không, nếu thật xông vào, tuy rằng có thể quét ngang tất cả, nhưng hắn cũng sợ bản thân bị lạc đường, ở nơi đó mò mẫm không tìm thấy lối ra.

Nếu thật như vậy thì đúng là chuyện cười lớn, chắc hẳn hai lão gia hỏa đó đang trốn ở một bên xem náo nhiệt, rất khoái trá nhìn thấy hắn bị thua thiệt.

"Điểu Gia, Tinh Bích Đại Gia ở nơi nào, mau mau hiện thân!" Thạch Hạo kêu gọi, đáng tiếc không có ai thèm quan tâm hắn.

Hắn cau mày, sau khi suy nghĩ liền đi thẳng vào khu đầm lầy đó. Ở nơi này hắn là mãnh hổ, một số lớn sinh linh đến từ thượng giới thì đều như là cừu con, hắn có gì phải sợ chứ.

Nếu quả thật gặp phải, hắn nhất định sẽ giết chết tươi sinh linh của Thiên Quốc và Tiên Điện.

Đương nhiên, cũng có thể nên cứu người trước, mục tiêu đầu tiên chính là Nguyệt Thiền. Sưu một tiếng, hắn xông về phía nàng, trong khoảng khắc, thiên địa biến đổi, phong vân thất sắc, tiếng lôi đình vang lên điếc tai.

Rõ ràng là ở gần gần, nhưng sau khi tiến vào, lại phát hiện vô cùng xa xôi, tựa như trải qua một khoảng cách rất dài hơn cả trăm dặm.

Đây chính là ảo giác! Thạch Hạo ý thức được, phải từ bỏ ngũ quan, phải dùng bản tâm để tìm đường đi mới được. Vì vậy, tốc độ của hắn không hề thay đổi, tin tưởng phán đoán trước đó của mình, tự tin đi tới.

Giống như trong chớp mắt đã đi mấy trăm dặm, bùm một tiếng, Thạch Hạo rơi trên mặt đất, huyết thủy văng tung tóe. Bất quá trên thân hắn không nhiễm chút bụi trần, một tầng kim quang nhàn nhàn bao phủ, thủ hộ bên ngoài cơ thể hắn.

Nếu như là người của Cổ Tăng nhất mạch ở đây, nhất định sẽ chấn động, đó là bất hoại kim thân, thậm chí cấp bậc còn cao hơn, vạn pháp tương thông, tới một cấp bậc nhất định, các loại pháp và đạo cũng đều sẽ có điểm tương đồng.

Khoảng khắc khi hắn tiếp đất, âm thanh lôi điện gió lốc biến mất, điện quang cũng không thấy nữa, chỉ còn có mê vụ. Còn có một đạo thân ảnh mong lung ở gần phía trước.

"Ngươi là ai?" Nguyệt Thiền lui lại, nghiêm túc đối địch.

Thạch Hạo xoa xoa mặt, trong chớp mắt, miệng rộng cùng với răng nanh lộ ra, cũng chỉ có hắn mới còn có thể ở nơi này vận dụng một số bí thuật, thay đổi hình dạng.

"Bổn tọa, đại hung Hoang vực, đang thiếu mấy người dùng để làm áp trại phu nhân, ngươi, đã bị tuyển trúng rồi!" Nói xong, hắn liền muốn tới nhấc bổng Nguyệt Thiền lên.

Nguyệt Thiền nghe tới muốn ngất, muốn một tát tát bay tên này, đó là sinh linh gì? Nói khoác không biết ngượng, nói áp trại phu nhân thôi đã đủ đáng hận rồi, còn nói thiếu mấy người, nàng chỉ là một người trong số đó thôi, thật là đáng giận tới cực điểm, không thể nhẫn nhịn nổi!

Bùm!

Tuy nhiên, trong khoảng khắc giao thủ, thần sắc Nguyệt Thiền biến đổi, cho dù là thần quang từ đầu ngón tay nàng bắn ra cũng không ngăn cản nổi.

Thạch Hạo rất ngạc nhiên, Nguyệt Thiền và Thanh Y mới sơ bộ dung hợp, quả nhiên so với trước đây mạnh mẽ hơn một đoạn dài, không thể đánh đồng với trước đây nữa.

Tuy nhiên, trong chốc lát, sau mấy lần va chạm, Thanh Y vẫn bị Thạch Hạo áp chế, không phải là đối thủ. Điều này khiến nàng biến sắc, sau khi nhìn thấy cái miệng to đầy máu của hung linh này, nàng càng hoa dung thất sắc.

"Hắc hắc, áp trại phu nhân, đi thôi." Thạch Hạo vác nàng lên chạy đi.

Trước mắt Nguyệt Thiền tối sầm, chạy tới nơi hạ giới này, đột nhiên gặp phải một tên đại hung, liền trực tiếp bị hắn bắt đi như vậy sao? Thần công của nàng vừa mới thành, đả kích này cũng quá lớn đi. Càng khiến nàng chịu không được chính là, nàng phải trở thành áp trại phu nhân, thật là tức chết người mà!

"Không đúng, ngươi là… Thạch Hạo!" Đột nhiên, trong lòng nàng run lên, loại kêu gào như vậy, kiểu bị người khác vác lên như thế, nàng đã từng bị qua.

"Khốn nạn!" Sau khi tỉnh ngộ, nàng dùng lực đánh hắn, mới vừa rồi bởi vì kinh hãi mà rối loạn tâm thần. Hiện tại sau khi bình tĩnh, nàng tin rằng ở hạ giới này cũng chỉ có mình Thạch Hạo mới có chiến lực đáng sợ như vậy, có ưu thế tuyệt đối áp chế các lộ nhân mã thượng giới.

"Thành thật một chút, bổn tọa được xưng là Mạt Hoa Vô Tình Đại Ma Vương!" Thạch Hạo uy hiếp nói.

"Vô tình cái đầu ngươi, dám lừa gạt ta, muốn bị trấn áp lắm hả?" Thanh Y giãy giụa, kéo lỗ tai hắn.

"Bốp!"

Kết quả, bờ mông tròn trịa xinh đẹp của nàng bị vỗ một cái, âm thanh trong trẻo, cơ thể nàng lập tức run lên.

Sau một lúc yên tĩnh, khuôn mặt trắng sáng của Nguyệt Thiền lập tức trở nên đỏ như máu!

"Họ Thạch kia, ta liều mạng với ngươi!" Nàng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, giương nanh múa vuốt, giãy giụa trên vai hắn, cùng hắn liều mạng, điều này cũng quá xấu hổ rồi, không ngờ lại bị tên khốn này đánh như vậy.

Lúc này, trong lòng nàng rất mâu thuẫn, hai thân thể mới sơ bộ dung hợp. Cảm xúc thuộc về Thanh Y rất thân cận với Thạch Hạo, còn về phần Nguyệt Thiền thì nghiến răng nghiến lợi với hắn.

Đây chính là nhược điểm khi mới dung hợp, còn chưa có triệt để trở thành một người hoàn toàn.

"Hắc hắc, cũng đều là vợ chồng già rồi, đừng làm ồn." Thạch Hạo vác nàng lên, vỗ vỗ đùi nàng tiếp tục đi tới trước.

"Họ Thạch kia buông tay ra, nếu không ta thật sự liều mạng với ngươi!"

Thạch Hạo đang xuyên qua hư không liền truyền âm nói: "Điểu Gia, Tinh Bích Đại Gia, tới mức này được rồi, ta muốn mang người khác ra ngoài."

Kết quả, vẫn không có ai thèm trả lời hắn.

"Thả ta xuống!" Nguyệt Thiền giãy giụa.

Thạch Hạo cười ha ha rồi thả nàng xuống.

Nguyệt Thiền thần sắc phứt tạp, nhìn chằm chằm hắn nói: "Tu vi của ngươi không bị phế đi, điều này chứng tỏ tên Y Hải đó đã bị ngươi trấn áp?"

"Sắp bị phế rồi, còn không tới nửa tháng nữa thôi. Mạng của ta lớn, nhưng cũng không thể nghịch thiên được, chỉ là kéo dài thời gian phát tác của Diệt Tiên Chú thôi." Thạch Hạo khẽ than.

Nguyệt Thiền trầm mặc sau đó lại hỏi: "Thật không?"

"Ân, đó không phải là tu sĩ của Minh Thổ sao, đi, qua đó xem xem." Thạch Hạo nói, ở phía trước có bộ xương vàng óng đang đi lại trong mê vụ.

"Này, bộ xương kia lưu lại tiền mãi lộ mau!" Một tiếng hét lớn, bộ xương đó giật mình nhanh chóng lùi lại.

"Ngươi là ai?" Hiển nhiên, bộ xương vàng ánh mắt hung ác, vẻ mặt tàn nhẫn nói. Ở nơi này, trong nhất thời không ai có thể nhận ra Thạch Hạo chính là sinh linh miệng rộng lộ răng nanh dữ tợn như vậy.

"Bổn tọa chính là đại hung hạ giới trong miệng các ngươi, nạp mạng đi." Thạch Hạo xuất thủ quyết đoán, đối với người của Minh Thổ, Thiên Quốc hắn sẽ không có chút nhân từ nào.

Năm xưa, hai giáo này không ngừng xuất thủ với hắn. Còn ở không lâu trước đây khi Tàn Tiên đích thân ra tay phế hắn, hai giáo này còn giương cờ hét lớn, xông lên đầu tiên.

Ầm!

Chỉ một quyền, bộ xương vàng này đã bị hắn đánh vỡ, hóa thành từng giọt mưa ánh sáng.

"Này, có Diệt Hồn Châm không, mượn dùng một cái." Thạch Hạo hét lên, lại nhìn về phía Nguyệt Thiền.

"Không đúng, những giọt mưa ánh sáng này chìm vào trong huyết bùn, chưa hề chạy đi." Nguyệt Thiền kinh hãi, nàng đang nhìn chằm chằm nơi những ánh sáng đó biến mất.

Bình thường mà nói, tu sĩ trong Hư Thần Giới nếu như người khác bắt giữ trấn áp, một khi chết đi, nguyên thần hóa thành những giọt mưa ánh sáng liền có thể chạy thoát, rời khỏi thế giới tinh thần, quay về cơ thể.

Hiện tại, Thạch Hạo và Thanh Y rõ ràng nhìn thấy, những giọt mưa ánh sáng đó bị bùn lầy màu huyết sắc hấp thu mất.

Tới thời khắc này, Thạch Hạo mới ý thức tới, nơi này nguy hiểm như thế nào, nếu như thật sự chết ở trong này, ý nghĩa là ở ngoại giới cũng chết theo.

Hắn nguyền rủa, Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia lần này chơi lớn rồi.

"Tào mập ở bên kia!"

Ở nơi này, linh giác của Thạch Hạo vẫn rất nhạy bén, mạnh hơn những người khác một đoạn. Khi vừa phát hiện Tào Vũ Sinh liền dẫn theo Thanh Y nhanh chóng chạy qua đó.

Hắn giống như một mảnh điện quang, vô thanh vô tức, nháy mắt đi tới gần phía trước.

Bùm một tiếng, Thạch Hạo vỗ lên vai Tào Vũ Sinh, khiến cho tên mập này hét lớn, nửa thân người bị hãm sâu vào trong huyết bùn, quả thật bị dọa cho nhảy dựng.

Không ngờ lại có người có thể dễ dàng tới gần mình như vậy, điều này sao không khiến Tào mập kinh hãi cho được? Nếu như người này lòng dạ không tốt, xuất thủ với y, không phải là quá nguy hiểm sao?!

"Ngươi, ngươi là… " Tào Vũ Sinh tóc tai dựng đứng, nhìn tên sinh linh miệng rộng đầy răng nanh này.

"Bổn tọa là đại hung hạ giới, tiểu tử, tôn ta làm chủ, khấu kiến đi!" Thạch Hạo hiên ngang giới thiệu, nói xong liền vò đầu Tào mập.

"Là… ngươi!" Tào Vũ Sinh trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, bởi vì, y nhìn thấy Nguyệt Thiền ở phía sau lưng hắn, một mực đi theo tên đại hung này, nhất thời đoán được tên này là ai.

"Im miệng, nhỏ tiếng chút." Thạch Hạo nói.

"Ha ha ha… " Tào Vũ Sinh sảng khoái cười lớn, vô cùng cao hứng nói: "Người của Tiên Điện phát thệ, nói ngươi đã bị phế, còn cười nhạo chúng ta, hiện tại một tên Hoang đang sống sờ sờ xuất hiện ở đây, sau khi bọn họ nhìn thấy sẽ có biểu tình như thế nào?"

"Hừ, người của Tiên Điện đến rồi sao, ở nơi nào, ta rất nhớ bọn chúng." Thạch Hạo nói.

Vừa nghe lời này, Tào Vũ Sinh nhe răng lộ ra hàm răng trắng như tuyết lại ha ha cười lớn, đây tuyệt đối là phong cách của Hoang.

"Ta vừa nãy mới nhìn thấy bọn chúng, liền nhanh chóng tránh đi, không có trêu chọc đám người đó." Tào Vũ Sinh chỉ về một hướng nói.

"Có không ít người?" Thạch Hạo hỏi.

"Đúng, có một số cường giả đi chung với sinh linh của Tiên Điện." Tào Vũ Sinh gật đầu.

"Thế thì càng dễ làm rồi, ta khỏi phải tốn thời gian đi tìm từng tên, đi, dẫn các ngươi đi nhìn xem một chút, làm sao để nướng chín giáo thủ." Thạch Hạo quơ quơ tay, vô cùng hào khí nói.

Thanh Y và Tào Vũ Sinh bốn mắt nhìn nhau, có cần phải hung tàn như vậy không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK