Một đám người của Tiên vực không biết nói gì cho phải, vì sao lại có cảm giác trái ngược như vậy. Đối diện, mấy tên sinh linh kia liếc xéo bọn họ, tâm tình vui mừng giống như nhìn thấy con mồi vậy.
Bọn họ đều là hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên Vương, không ngờ lại bị người ta khinh thường như vậy, hoàn toàn không coi rẻ bọn họ.
Trong mắt bọn họ, đó chỉ là một đám quân hỗn tạp, từ tảng đá đến hồ điệp, lại có sư tử, và cả con kiến, đó là tổ hợp gì? mà lại có thể trấn áp bọn họ.
Nhưng không phục không được, cao thủ mà bọn họ liên tục phái ra, tiến lên đều bị người ta đánh gục, không phải là đối thủ, khiến bọn họ nóng bừng cả mặt, vô cùng mất mặt.
"Ân, phục không, nếu không phục, các ngươi cùng tiến lên đi, Thạch Phá Thiên ta toàn bộ chấp hết!" Đả Thần thạch khiêu khích, mặt trợn to hét lớn.
Đây tuyệt đối là một kẻ chuyên gây họa, bản tính là như thế.
"Ngươi... " Quả nhiên, một đám sinh linh trẻ tuổi sắc mặt đều rất khó coi, đều nắm chặt quyền đầu, có người nhịn không được muốn xông tới trước.
Trung niên Chí Tôn dẫn dầu hừ một tiếng, ngăn cản đám người này, nếu thật sự cùng nhau lao đến, kết quả vẫn bị khối đá đó trấn áp thì sẽ càng mất mặt hơn.
"Huynh đệ bốn người chúng ta tới cùng các ngươi chiến một trận, tùy ý các ngươi phái ra bao nhiêu người cũng được!" Phía đối diện chạy ra bốn người huynh đệ, tướng mạo giống nhau như đúc, là tứ bào thai.
"Ầm!"
Tào Vũ Sinh núp ở đằng sau, không nguyện ý xuất thủ lại bị Thiên Giác Nghĩ một cước đạp bay ra ngoài.
"Thật là đáng chém ngàn đao, ai đạp ta? Không phải bản thân ta muốn chiến đâu." Tào Vũ Sinh kêu lên.
Tu sĩ Tiên vực lập tức cười nhạo, cũng coi như gặp phải một tên "bình thường", nếu như đều biến thái như vậy thì thật là quá mức rồi!
" "Ngươi muốn cùng chúng ta đánh một trận?" Huynh đệ bốn người kia mỉm cười, đồng thời nhanh chóng hành động, vây quanh Tào Vũ Sinh, bốn người bọn họ giống như là một thể.
"Đừng, chuyện gì cũng từ từ!" Tào mập mạp kêu lên.
"Chậm rồi." Huynh đệ bốn người lãnh đạm cười cười, bọn họ xuất thủ, chính là vì muốn cứu vãn lại danh dự, chỉ có thể thắng, làm sao có thể từ bỏ.
Xoẹt!
Nhưng trước khi bọn họ có động tác gì, tên Tào mập mạp trông vô hại kia lại đột nhiên phát uy, tốc độ còn nhanh hơn bọn họ, phù văn trong thân thể đan xen phá ra ngàn vạn đạo kiếm khí.
Đệ Tam Sát Trận!
Đây là pháp trận trong cơ thể Tào Vũ Sinh, được khắc vào trong huyết nhục và xương cốt, lấy thân thể làm vật trung gian, đây là con đường của Tào mập.
Quá đột nhiên, từ thân thể của Tào mập bắt đầu lan tràn, đại trận phù văn dày đặc, một sát na sương mù hỗn độn cuộn trào, che phủ thượng thiên hạ địa, kiếm khí tung hoành.
Phốc!
Huynh đệ bốn người tất cả đều trúng chiêu, mỗi người đều bị kiếm khí xuyên thủng, nếu không phải bọn họ phản ứng đủ nhanh, cực nhanh lui lại, hậu quả khó mà lường được.
Ầm!
Bốn người ngã nhào trên đất, máu me khắp người, vết thương dọa người, đều là chỗ bị kiếm khí chém bị thương, nếu đổi thành những người khác khẳng định đã bi giết chết trong quá trình này rồi.
Một đám người đều không còn gì để nói, tên mập mạp chết bầm này rõ ràng thực lực rất mạnh, thể nội khắc xuống pháp trận kinh người, kết quả lại hèn hạ như thế, giả trư ăn thịt hổ, mà còn đánh lén.
Chính là đám người Mục Thanh, Chu Lâm nhìn Tào Vũ Sinh, ánh mắt cũng đều quái lạ, tên mập mạp này thật đúng là không phải kẻ tốt lành gì.
Thạch Hạo cũng hoàn toàn không còn gì để nói, tên mập mạp này rõ ràng có thể thắng, còn hèn hạ vô sỉ như thế đi mê hoặc đối thủ, kết quả thắng như thế cũng không hay ho lắm.
"Ti tiện, vô sỉ, hỗn đản, tiểu nhân!" Bốn huynh đệ ở nơi đó mắng to.
Đám người đều nhìn ra được vấn đề, các nàng tóc đen xõa dài ra, vết máu loang lổ, lại lộ ra thân nữ nhi, là bốn vị thiếu nữ, hiện tại đã lộ ra nguyên hình.
Khó trách các nàng mắng không ngừng, một tên mập lại có thể đi đánh lén mấy vị mỹ nữ.
"Nói sớm đi chứ, ta khẳng định sẽ thương hương tiếc ngọc, người người đều xưng ta là Tiếc Hoa công tử." Tào Vũ Sinh ở nơi đó ra vẻ nói.
"Mập mạp chết bầm!" Bốn tên thiếu nữ đều muốn phun nước bọt dìm chết tên mập.
Tào Vũ Sinh vẻ mặt chững chạc đường hoàng, sải bước đi qua, muốn đỡ từng người các nàng đứng dậy, nói: "Oan gia nên giải không nên kết."
Bốn vị thiếu nữ đại nộ, tên mập mạp chết bầm này còn muốn chiếm tiện nghi các nàng.
Đối diện, những người Tiên vực này đều không còn gì để nói, tên mập mạp này quá là gian trá. Ngươi có bản lĩnh, liền trực tiếp giao thủ là được, sao phải giở trò hèn mọn như vậy.
Mặt Tào mập mạp xám xịt lui về, bởi vì, y khiến cho mọi người phẫn nộ. Không ít người tuổi trẻ của Tiên vực cùng nhau lao tới trước, căm tức nhìn y, làm y không dám đi dìu dắt các nàng nữa.
Những hậu nhân của Ngao Thịnh này cảm giác vô cùng mất mặt, nên biết, vừa rồi liên tiếp mấy trận chiến, kết quả bọn họ đều thua.
"Được rồi!" Vị Chí Tôn trung niên kia mở miệng, ngăn trở đám người trẻ tuổi của gia tộc Ngao Thịnh lại đi khiêu chiến, lần này bọn họ đã rất là mất mặt rồi.
Nếu như truyền về Tiên vực, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, những hậu bối đệ tử này lại không ngờ không chịu nổi một kích, đều gặp phải đại bại.
Đương nhiên, y cũng không phải rất lo lắng, dù sao, mấy tên truyền nhân cường đại nhất trong gia tộc đều không có ở nơi này. Tất cả đều ở Tiên vực, riêng phần mình trấn thủ một phương, khinh thường những người cùng thế hệ.
Nhất là vị đại nhân tuổi trẻ kia, càng có được chân truyền của Tiên Vương, pháp lực hùng hồn, bễ nghễ người cùng thế hệ!
Hôm nay đám người này cũng có một gốc hạt giống tốt, chính là ấu đệ của vị đại nhân trẻ tuổi của Ngao Thịnh gia tộc, bây giờ vẫn là một thiếu niên, thân ở Thiên Thần Cảnh, bây giờ chính là cần một viên đạo chủng hoàn mỹ để dung hợp.
Thiếu niên kia thiên phú tuyệt thế, có được phong thái của Kỳ huynh hơn ngàn năm trước, tương lai nhất định huy hoàng vô địch, bất quá bây giờ vẫn còn chưa trưởng thành, khoảng cách tới Độn Nhất cảnh giới còn xa, không thể xuất chiến.
"Đạo hữu, không bằng hai người chúng ta luận bàn một chút?" Trung niên Chí Tôn nói, đi về phía trước.
"Có thể!" Thạch Hạo đáp, lời nói vô cùng ngắn gọn.
Oanh!
Trung niên Chí Tôn xuất thủ, tay bóp hoàng đạo pháp ấn, hướng về Thạch Hạo đánh tới, trông uy thế thật doạ người.
Nhưng Thạch Hạo cũng không tránh né, đại khai đại hợp, cứ thản nhiên đưa ra một cái đại thủ, phô thiên cái địa, hướng về phía trước trấn áp, bao trùm cả tên trung niên Chí Tôn này.
Rất nhiều người xem ra, đòn này có chút khinh thường, lại có thể cứ như vậy tùy ý trấn áp, bình thường mà nói, chỉ có người mạnh hơn đối phương một đoạn mới làm ra lựa chọn như vậy.
Quả nhiên, tên trung niên Chí Tôn này ánh mắt trở nên lạnh lẽo, thi triển pháp tướng thiên địa, thân thể cao ngang trời, tiến đến oanh sát Thạch Hạo.
Thế nhưng là, y lại gặp phải sự vây khốn, thân thể bị ngăn cản, bàn tay lớn trên bầu trời phô thiên cái địa ép đến, ép cho pháp thể của y không ngừng thu nhỏ, cứ như vậy trấn áp xuống đất.
Y không thể nào cử động được, ngay cả pháp ấn đang kết cũng trở nên ảm đạm, mất đi uy thế Chí Tôn.
Tất cả mọi người đều câm lặng, khiếp sợ nhìn một màn này. Một bàn tay lớn của Thạch Hạo mà thôi, cứ như vậy trấn áp trung niên Chí Tôn này xuống, giống như là Cự Long trấn áp dã thú.
"Xoẹt!"
Thần quang lóa mắt, một vị Chí Tôn khác đã xuất thủ, lo lắng Thạch Hạo hạ sát thủ. Y quyết đoán giết tới, vận dụng bảo thuật mạnh nhất của bản thân.
Nhưng, động tác của Thạch Hạo càng đơn giản trực tiếp, vươn ra một bàn tay lớn khác, oanh oanh một tiếng, giống như là lật thuyền, trấn áp cả người này xuống, không thể cử động chút nào.
Mọi người đều kinh hãi, đây là thủ đoạn gì, một người mà thôi, đã dễ dàng trấn áp hai đại Chí Tôn!
Đệ tử La Lâm của Thanh Y, há hốc mồm, ả lần đầu tiên hiểu rõ được vị cố nhân trong miệng sư phụ ả rốt cuộc đáng sợ như thế nào. Thân ở trong một cổ giới cằn cỗi, mà lại có thần thông như vậy, chấn nhiếp cả đám người của Tiên vực
Thủ đoạn này quá đơn giản, La Lâm hãi hùng khiếp vía, đối phương cứ đắc thủ như vậy, không ai có thể chống lại. Hai đại Chí Tôn bất kể dùng lực như thế nào, cũng khó có thể giãy giụa ra được.
Một đám người đều sợ hãi, lo lắng Thạch Hạo đại khai sát giới, không khí nơi này lập tức có chút khẩn trương.
Nếu như Thạch Hạo thật sự động thủ, bọn họ chắc chắn phải chết. Cho nên cả đám người đều lo lắng bất an, đối mặt với Chí Tôn cường đại như vậy, bọn họ cùng nhau xuất thủ cũng không ngăn nổi một đòn của người này.
Thế nhưng, nằm ngoài dự tính của bọn họ, Thạch Hạo thu tay lại, buông tha cho hai vị Chí Tôn.
Hai vị Chí Tôn đã thành đạo của Ngao Thịnh gia tộc tâm tình phứt tạp, ngoại trừ Chân Tiên ra, nhiều năm như vậy, ở trong Nhân đạo lĩnh vực ai có thể trấn áp bọn họ?
Người trẻ tuổi trước mắt này quá khủng bố rồi, một bàn tay mà thôi, liền dễ dàng trấn áp một vị Chí Tôn, ở trong lĩnh vực Nhân đạo đã có uy thế vô địch!
"Đa tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình." Bọn họ cùng chắp tay hành lễ, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần người trẻ tuổi này gia tăng thêm pháp lực, bọn họ sẽ bị nghiền nát.
"Tiếp theo khi tranh đoạt đạo chủng ta sẽ không hạ thủ lưu tình." Thạch Hạo nói.
Hai người sắc mặt lập tức biến đổi, bọn họ tới đây chính là vì Vạn Đạo Thụ, làm sao có khả năng từ bỏ, nếu không, không cách nào trở về ăn nói với gia chủ được.
"Đạo hữu, đây là đạo chủng mà gia tộc Ngao Thịnh Tiên Vương ta nuôi dưỡng, sớm đã có chủ." Một vị Chí Tôn nói.
"Vạn Đạo Thụ trời sinh, ai có thể nuôi? Mỗi người tự dựa vào thủ đoạn của mình mà tranh đoạt!" Thạch Hạo sắc mặt lạnh lùng nói.
Song phương giằng co, bầu không khí lập tức khẩn trương lên.
"Đi thỉnh giáo vị tiền bối kia, đến cùng là người phương nào trồng Vạn Đạo Thụ." Thạch Hạo mở miệng lần nữa.
Trung tâm hòn đảo huyền phù trong hư không này, có một gốc bảo thụ phát sáng, giống như là Chân Long đang uốn lượn, lớp vỏ khô nứt vỡ, kết ra hơn vạn quả, mà ở dưới tàng cây, còn có một người ngồi xếp bằng.
Người này tóc tai bù xù, xích sắt đầy vết rỉ loang lổ quấn trên thân, hẳn là một loại tiên kim nào đó, xuyên thủng xương bả vai y, khóa y ở nơi đó.
Quái nhân này hình thể tiều tụy, hai mắt nhắm chặt, không hề cử động, giống như là đã tọa hóa.
Thế nhưng, Thạch Hạo biết rằng, y vẫn còn sống, bởi vì ngàn năm trước khi bọn họ muốn đoạt Vạn Đạo Thụ, thì bị người này thức tỉnh ngăn cản, nói rằng nó đã là vật có chủ.
"Tiền bối, xin thức tỉnh, chúng ta là hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên Vương, đặc biệt tới nơi này lấy tuyệt thế đạo chủng." Vị trung niên Chí Tôn mở miệng.
Ngoài ý liệu của mọi người, người này quả nhiên mở ra hai mắt, vẫn còn sống. Hai mắt y ảm đạm, thiếu khuyết ánh sáng, cả người bị khóa ở nơi này vô số năm, hiển nhiên là bị trấn áp.
"Xem ra, mạch kia đã bại rồi, không phải là đối thủ của Ngao Thịnh, chứ nếu không, Vạn Đạo Thụ sẽ thuộc về nhất mạch của bọn họ." Người này âm thanh khàn khàn, nói ra như vậy.
Y đã đợi vô số năm tháng, bị áp chế ở nơi này, chính là vì thủ hộ cây này, đợi khi nó thành thục, có người tới lấy.
"Ngao Thịnh Tiên Vương, thiên hạ vô địch, từ xưa đến nay, không có mấy người có thể tranh hùng với y." Vị Chí Tôn đó nói.
"Nhưng cái này đích xác không phải là đồ vật của Ngao Thịnh, là của một vị Tiên Vương khác, vốn nên để cho hậu đại của vị Tiên Vương đó, xem ra một mạch này quá nửa đã đứt đoạn truyền thừa." Người thần bí này than thở.
Người này đột nhiên ngẩng đầu, khiến cho xích sắt trên toàn thân y vang động không ngừng, y nhìn chằm chằm Thạch Hạo: "Không ngờ tới a, ngươi nhỏ tuổi như vậy, mà đã là Nhân đạo vô địch, năm xưa từng gặp qua ngươi, cũng coi như có duyên phận, tặng cho ngươi vậy!"
Nói tới đây, xích sắt trên người y kêu lên răng rắc, bị đứt đoạn. Khi loại biến cố này phát sinh, y liền đứng dậy, gốc Vạn Đạo Thụ đó từ từ phá đất chui lên, bay về phía Thạch Hạo.
Điều này khiến mọi người ngẩn ra, sự tình phát sinh quá đột ngột.
Thạch Hạo và hậu nhân của Ngao Thịnh còn chưa hề tranh chấp, kết quả Vạn Đạo Thụ đã được tặng cho Thạch Hạo.
"Ta đã hoàn thành lời hứa hẹn, thủ hộ tới khi cây này thành thục, nên quay về rồi." Chính vào lúc này, tên quái nhân tóc tai bù xù toàn thân lại cương cứng, lần nữa ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu hóa thành đá.
Cuối cùng, y hóa thành một pho tượng đá, sinh mệnh khí cơ không còn, triệt để khô cạn, cứ như vậy chết đi.
"Ta đưa ngươi Vạn Đạo Thụ, ngươi đem ta đi mai táng, coi như trả lại nhân quả." Đầu lâu tượng đá kia phát sáng, rất suy yếu, nói ra những lời như vậy.
"Tiền bối ngươi?" Thạch Hạo giật mình.
"Ta sớm nên vẫn lạc, chỉ ráng chống đỡ đến ngày hôm nay, chú định phải thân tử đạo tiêu, chỉ hi vọng sau vạn cổ, thạch thai ta hóa thành có thể thông linh, một lần nữa có sinh mệnh." Thanh âm của y dần dần suy yếu.
Như vậy có được không?
"Chỉ là lúc đó, thạch thai này không phải là ta, xem như là thánh linh trời sinh trời nuôi. Chỉ hy vọng, nếu thật sự có luân hồi, một ngày nào đó, nó có thể nhớ lại chuyện cũ." y nói như vậy.
Thạch Hạo im lặng, nếu có lựa chọn, người này tuyệt sẽ không như thế, ký thác luân hồi vào tương lai, vậy gần như là không có hi vọng, điều đó quá mờ ảo.
"Vào thời cổ đại, thỉnh thoảng sẽ có thạch thai trời sinh xuất thế, hóa thành sinh linh. Trong hoàn cảnh lớn cho phép, có thể trực tiếp thành Tiên, chẳng lẽ đều là những người như vậy?" Tào Vũ Sinh lẩm bẩm.
"Thạch thai hình người chân chính trời sinh trời nuôi, khong phải nói tuyệt đối không có. Nhưng mỗi cách một đoạn năm tháng mới ngẫu nhiên xuất hiện, tuyệt đối không bình thường. Tự nhiên là thượng cổ đại năng hóa thành, sau vô tận năm tháng thông linh mà biến thành, đản sinh ra nguyên thần mới, có sinh cơ mới."
Pho tượng đá đó nói, sinh mệnh triệt để đoạn tuyệt, mi tâm không còn phát sáng.