Giới này sẽ bị vứt bỏ sao?
Thạch Hạo thở dài, rất nhiều người đều muốn rời đi, hắn không biết thời đại mạp pháp tới thì nơi này còn có thể còn lại cái gì, phải chăng sau khi thời đại tàn khốc nhất tiến đến, thế gian này thật sự không còn đạo pháp nào sao?
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Thạch Hạo dạo bước, giẫm lên trên đất đầy lá vàng đi về phía trước.
"Ta phải đi." Chó con không ngờ lại đột nhiên nói như vậy.
"Hữm?" Thạch Hạo hơi kinh hãi. Nó vừa mới tỉnh lại, chó con này mặc dù rất hung dữ, rất xảo trá, đồng thời lai lịch rất bí ẩn, nhưng đi chung với hắn mấy tháng nay, cũng có giao tình, sao có thể đột nhiên muốn rời đi như vậy?
"Ngươi muốn đi nơi nào?" Thạch Hạo hỏi.
"Tiên Vực." Chó con rất thâm trầm nói, không có vẻ tùy ý ngày xưa, cũng không còn vẻ dữ dằn, mà là tâm tình nặng nề, giống như là một sinh linh đang suy nghĩ sâu xa gì đó.
Loại khí chất này hoàn toàn không tương xứng với vẻ thường ngày của nó.
"Trịnh trọng như vậy, không giống như là phong cách của ngươi." Thạch Hạo nói.
"Ai có thể nhìn thấu ai, ai lại có thể che đậy hết thảy, thế gian này phức tạp khó phân, ngươi ta ở trong hồng trần vui cười, cuối cùng vẫn phải bước qua." Chó con nói một mình.
Thạch Hạo kinh ngạc, con chó này đang bị kích thích gì sao?
"Ngươi vì sao đột nhiên muốn vào Tiên Vực?" Thạch Hạo hỏi thăm.
"Có lẽ, nơi đó mới là nơi trở về của ta, có chút chuyện cũ năm xưa, một mực không có đáp án, ta muốn đi truy tìm." Chó con đáp lại.
Theo những gì nó nói, thời đại mạp pháp sắp tới, cửa Tiên Vực khẳng định sẽ triệt để phong bế. Thời gian lần sau mở ra có lẽ là cả một cái kỷ nguyên xa xôi, hiện tại nếu không đi vào, thì sẽ không còn cơ hội.
"Ngươi không phải có thù nhân ở đó sao?" Thạch Hạo nhắc nhở, người mà nó gọi là nhân sủng hiện tại sớm đã thành tiên. Nếu là biết được nó đi vào, sẽ lột da nó.
"Tuy rằng có thể sẽ chết, nhưng cũng không thểk hông đi. Ta từng đi theo Vô Chung Tiên Vương, ân này không thể không báo." Chó con đáp lời.
Hiện tại, nó không còn xưng bản thân là Tiên Vương nữa. Mà là rất trịnh trọng, chân thành giống như là một lão học giả, không còn vẻ lỗ mãng, không còn xuất khẩu cuồng ngôn.
Vô Chung Tiên Vương, tuy sinh ra ở Cửu Thiên Thập Địa, nhưng từng đi qua Tiên vực, truy cầu đại đạo cực đỉnh. Ở nơi đó lưu lại một số hậu thủ, nghiệm chứng một vài thứ.
Sau khi Thạch Hạo nghe được những lời này, vô cùng kinh ngạc. Vô Chung Tiên Vương đang nghiệm chứng cái gì?
"Y tinh thông nghiên cứu thời gian đại đạo, thời kỳ cuối cùng từng cùng Luân Hồi Tiên Vương nghiên cứu tuế nguyệt đổi dời và cả luân hồi, muốn nhìn xem đến tột cùng là có loại quy luật nào đó hay không."
"Quy luật gì?" Thạch Hạo bị lời của chó con hấp dẫn.
"Từ thời đại Đế Lạc tới Tiên Cổ, đến cả Đại Thanh Tẩy sắp tới, đây có phải là một cái luân hồi chung cực duy nhất, hay là có một số người đang luân hồi." Chó con trầm trọng nói.
"Còn có, cái gọi là Đại Thanh Tẩy có phải là muốn kết thúc tất cả hay không? Sinh linh có tư cách tham gia có phải là kẻ thôi động việc luân hồi này, hay hoặc được xưng là Luân Hồi Giả?" Chó con tự nói.
Thạch Hạo biết rằng. Nó tuy rằng chỉ nói một chút vụn vặt, nhưng cũng đã lộ ra không ít thứ. Đây từng là dấu hiệu mà Vô Chung Tiên Vương và Luân Hồi Tiên Vương phát hiện, muốn làm rõ, nghiệm chứng thứ gì đó.
"Rốt cuộc là chuyện cũ đang luân hồi, hay là người đang luân hồi?" Chó con lại nói.
"Ngươi muốn vào Tiên vực làm rõ những thứ này?" Thạch Hạo hỏi.
"Với đạo hạnh của ta mà nói, quá nửa là không thể làm rõ được, không thể nào đuổi theo bước chân của Vô Chung Tiên Vương và Luân Hồi Tiên Vương." Chó con lắc đầu nói.
"Thế ngươi còn muốn đi làm gì?" Thạch Hạo nghi hoặc.
"Ta chỉ muốn tìm lại Vô Chung Tiên Vương, ta không muốn y chết." Chó con mang theo chút thương cảm nói.
Thạch Hạo ngạc nhiên, Vô Chung Tiên Vương không phải là chết rồi. Máu nhuộm chiến kỳ, táng thân ở Cửu Thiên Thập Địa. Ngay cả Chung của y cũng bị tàn phá, thiếu khuyết khí linh bên trong, hóa thành Chuông thi.
"Thì chết rồi, nhưng ta không cam lòng!" Chó con gầm nhẹ, tâm tình sa sút, mang theo vạn cổ sầu bi.
Điều này có thể thay đổi cái gì? Đi cũng không có ý nghĩa. Thạch Hạo tuy rằng không có nói nhiều, nhưng cũng khẽ vỗ lên vai nó, hết thảy đều gửi gắm vào trong hành động này.
"Không phải, có lẽ có một nơi thật sự có thể cải biến gì đó." Chó con nói.
Nó nghiên cứu không thấu thành quả đại đạo của Vô Chung Tiên Vương, cũng không nhìn thấy thành quả nghiên cứu chung cực của Luân Hồi Tiên Vương. Nhưng, nó vẫn nghe được bọn họ nói ra một số kết luận.
Chó con không cảm thấy bản thân có thể lý giải thấu triệt nguyên nhân trong đó. Nhưng nó lại nghe được, có một nơi có tràn ngập biến số như thế.
"Có một nơi, ở nơi đó, hoặc có lẽ có thể lần nữa tìm được Vô Chung!" Hai mắt chó con dần dần có thần, trở thành kiên định.
Có một nơi?
"Nơi đó thông thiên, thông linh, thông vạn cổ, hoặc là có thể nhìn thấy kỳ tích!" Chó con kiên định nói.
Đây là một nơi mà Vô Chung Tiên Vương và Luân Hồi Tiên Vương nhắc đến. Bọn họ từng muốn đi nơi đó quan sát, để tiến hành nghiệm chứng một số bí địa.
Đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp làm những việc này, liền bạo phát ra trận chiến thảm liệt, hy sinh trong trận chiến đó.
"Hẹn gặp lại, ta cảm thấy. Ngươi rất không bình thường, trong mơ hồ có ký ức về ngươi, không biết là do năm xưa nhìn thấy một góc tương lai, hay là một loại cảm ứng nào của ta trong cõi u minh này, một loại dẫn dắt nào đó."
Trước khi rời đi, chó con rất trịnh trọng, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, không ngờ lại nói như vậy.
Trên thực tế, Thạch Hạo cũng nhìn xa. Con chó con này không hề quan tâm dòm ngó tới những người khác, vô cùng tùy tiện, mở miệng là gọi người ta là nhân sủng. Nhưng đối với hắn tuy rằng có cãi vả, nhưng lại vô cùng có chừng mực, vô cùng cẩn thận.
Tựa hồ, nó trời sinh tầm ẩn chút kính sợ với Thạch Hạo, cho dù là nghiến răng cũng không dám quá phận.
"Ngươi nhìn thấy ta ở một góc tương lai?" Thạch Hạo hỏi.
"Ngươi cũng biết, ta từng chiến đấu tới thân tàn ma dại, cơ hồ như là vẫn lạc. Chôn bản thân ở nơi đó, nguyên thần gần như tan hết, không còn lại bao nhiêu. Tuy rằng nơi đó là Dưỡng Thi Huyệt, Dưỡng Hồn Địa trời sinh, đã chôn xuống cả một kỷ nguyên. Tới cuối cùng, ta cũng không còn là ta, có cũng chỉ là tàn niệm, rất nhiều thứ cũng không thể nào nhớ nổi nữa." Chó con cúi đầu nói.
Lời nói của nó nặng nề, mang theo vẻ bi ai mù mịt.
Bởi vì, nó kỳ thật giống như đã chiến tử rồi! Hiện tại, bất quá chỉ là một tia mảnh vỡ tàn hồn tồn tại trong một thi thể thông linh, lại đản sinh ra một cái nguyên thần mới.
Trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói, nó đã không còn là vị cường giả kia nữa. Có thể nhớ lại một số sự tình ngày xưa, đã coi như là nghịch thiên rồi!
"Người còn sống, cũng luôn có một mục tiêu. Người trẻ tuổi, hẹn gặp lại, đời này chúng ta hẳn là không còn cơ hội gặp lại. Ngoài ra, nếu có luân hồi, trăm ngàn vạn kiếp sau lại gặp nhau!" Chó con nói xong liền rời đi.
Nó đang truy tìm một con đường, muốn nghiệm chứng nơi đó có kỳ tích gì, muốn gặp lại người đã từng kia.
Cứ đi như thế sao?
Thạch Hạo đượm buồn, hắn còn có nhiều việc muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói từ đâu.
Hắn đuổi theo, im lặng tiễn biệt, mấy lần Thạch Hạo muốn mở miệng.
"Một giới này, một kỷ nguyên này, đã không còn cứu được nữa, bản thân ngươi cũng nên sớm có dự định đi." Chó con quay đầu lại nói.
"Có cần bi quan như thế không?"
"Tự ngươi cảm thấy có đại phách lực một kiếm chém ra vạn cổ không? Kỳ thực đổi một cách nói khác, ngươi có thực lực đó sao? Một kiếm đoạn vạn cổ, một cổ một luân hồi! Trong dòng sông tuế nguyệt, giữa kỷ nguyên chìm nổi, rốt cuộc là có bao nhiêu cường giả. Ngươi ngăn được sao, giết ngược trở lại được sao? Cho dù là mỗi một kỷ nguyên chỉ nhảy ra một sinh linh, ngươi cũng khó có thể địch lại!" Chó con rời đi, triệt để biến mất.