Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trà do chủ Cấm Khu tự mình trồng?

Thạch Hạo cúi đầu, lá trà trong ly đỏ tươi, phát ra quang mang lộng lẫy, nó dường như đang bơi lội, xích hà gợn sóng, thậm chí có tiếng vỗ cánh, quá giống Chân Hoàng, giống như là vật sống vậy.

Chỉ là lá trà mà lại phi phàm như vậy.

“Thật không biết là loại tiên trà gì, e rằng trong Tiên vực cũng khó tìm.” Hắn nhẹ giọng nói.

Hương thơm nứt mũi, khiến người ta tinh thần sảng khoái, giống như đại dược quý hiếm vô cùng trân quý, gột rửa thân và hồn, chỉ cần hít một hơi cũng khiến cho người ta muốn rơi vào trong không linh cảnh, khá là thần kỳ.

“Tiên vực mênh mông, cổ trà thụ không ít, đặc biệt là một gốc Ngộ Đạo Trà càng trân quý hơn. Chỗ ta đây chỉ là lá cây do một cây Khổ Trà Thụ phổ thông, mỗi năm ta chỉ tưới nước cho nó mà thôi.” Bạch y nam tử cười nói.

Thạch Hạo giật mình, nhìn trà trong ly, đây chỉ là trà bình thường không phải tiên trà?

Hắn tỉnh ngộ, trà này trân quý không nằm ở chủng loại, mà là do người trồng bất đồng, cũng khiến cho trà này bất đồng.

Hoa cỏ được một vị Chân Tiên chăm sóc, cho dù nó bình phàm, cuối cùng cũng trở nên bất phàm!

Mà vị chủ Cấm Khu, càng sâu không lường được, Khổ Trà thụ do y trồng, sao lại cổ thụ phổ thông trong phàm trần được chứ, tự nhiên sẽ phi phàm.

Lúc nhìn lại trà này, Thạch Hạo phát hiện, nó trở nên bình phàm, yên ắng trở lại, lá trà đỏ tươi nằm dưới đáy, vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng không còn vẻ thần bí vừa rồi.

Hắn uống một ngụm, trong chốc lát, trong miệng đắng chát, đầu lưỡi dại đi, loại đắng này khiến người ta có chút không chịu được, khác biệt hoàn toàn với hương vị thơm ngát của nó.

Thạch Hạo há miệng hít ngụm khí lạnh, sinh linh tới cảnh giới như hắn cũng bị đắng tới mức này, có thể nghĩ được uy lực của trà này.

Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ bị đắng chết.

Bởi vì, trên lá trà này tuyệt đối có lực lượng pháp tắc, nếu không làm sao lại như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hận không được một ngụm nhả ra.

“Thế nào?” Bạch y nhân nói, âm thanh mang vẻ lôi cuốn, đôi mắt thâm thuý, khuôn mặt tuấn lãng, phong thái và thần vận như ngọc, là một vị tuyệt thế mỹ nam tử.

“Đắng!” Thạch Hạo chỉ có một chữ.

“Còn gì nữa?” Y lại hỏi.

Còn có cái gì, Thạch Hạo muốn ném ly trà đi, ngoài trừ đắng ra, hắn thật không thưởng thức ra được gì, tuyệt không thể giấu lương tâm mà nói thơm được.

“Hữm?” Đột nhiên, hắn kinh ngạc.

Bởi vì, vị đắng và đau ở đầu lưỡi đã biến mất, một cổ cảm giác rất chát xuất hiện. Còn có tí chua, đột nhiên ngập tràn, khiến hắn cả người có chút cứng ngắc.

“Quá chát đi!” Hắn không nhịn được nói.

Sau đó, Loại chát này từ đầu lưỡi bắt đầu, tràn vào trong thần hồn, tư vị cũng không hề ngon lành chút nào, tuyệt đối không phải là hưởng thụ.

Thạch Hạo nhất thời không nói nên lời, vị chủ Cấm Khu này có ý gì? Chiêu đãi khách nhân mà dùng loại trà này? Vừa đắng vừa chát, thật là khó nuốt.

Đây không phải là uống trà, mà là chịu tội. Hắn rất muốn một ngụm nhổ ra.

Nhưng mà, nơi đây là Cấm Khu Sinh Mệnh, đang uống trà của một nhân vật tuyệt thế, nếu làm như vậy thật quá bất kính, không hợp lễ nghĩa, hắn làm không được loại việc như vậy.

Chỉ là, nước trà cũng quá đặc biệt đi, căn bản không thể uống, đã không thể giúp người ta ngộ đạo, cũng không thể trở thành một loại hưởng thụ, uống nó có tác dụng gì?

“Loại trà này, chỉ có chín sinh linh uống qua, người bình thường muốn uống một giọt cũng không được, bởi vì bọn họ không có phúc phận lớn như vậy.” Nam tử bạch y khẽ thở dài nói.

Y tuấn lãng như vậy. Bề ngoài xem ra không quá ba mươi, tuy rằng là nam tử, nhưng có một mị lực khó nói, hai mắt thâm sâu, khí chất phi phàm.

Y đứng trong trần thế, giống như phượng giữa loài người. Trên cao quan sát chúng sinh, siêu phàm thoát tục, khiến vạn linh sùng bái.

Từ vị nữ đạo đồng phía sau hắn có thể nhìn ra, nàng tuy rằng có thể xưng là tiên tử, nhưng lại mang theo vẻ ngưỡng mộ, trong con ngươi lộ ra quang mang dị sắc.

Thạch Hạo nói thầm trong lòng, cũng may bản thân hắn cũng là nam tử, vị chủ Cấm Khu cho dù là phong thái tuyệt thế, cũng không chút ảnh hưởng với hắn.

Có thể tưởng tượng, nếu là thiếu nữ khác ở chỗ này, nhìn thấy một người như vậy, sẽ có thần thái như nào, đoán rằng so với nữ đạo đồng kia còn kinh khủng hơn.

“Chỉ có chín người uống qua, đều là những người như nào?” Thạch Hạo hỏi.

“Người thứ nhất tự nhiên là bản thân ta.” Bạch y nam tử cười lớn, hàm răng rất trắng, giống như một thanh niên tuấn tú, không giống như chủ Cấm Khu uy nghiêm gì cả.

“Người khác thì sao?” Thạch Hạo hỏi.

“Những sinh linh khác cũng là người trẻ tuổi, cũng là thiên kiêu trong thời đại của họ, đều là nhân vật ngút trời trong thời đại của mình.” Bạch y nam tử trả lời.

Một đời thiên kiêu, đều là sinh linh trẻ tuổi vô cùng cường đại trong thời đại của mình? Thạch Hạo kinh hãi.

“Từ lúc kỷ nguyên Tiên Cổ bắt đầu tới lúc kết thúc, tổng cộng có tám người trẻ tuổi uống quá trà này, đáng tiếc rằng.” Bạch y nam tử lắc đầu, vô cùng thất vọng.

Y quay đầu nhìn về phía xa, giống như đang nhớ lại gì đó, có chìm nổi, có hồi ức, càng nhiều hơn là tiếc nuối.

“Tiếc nuối cái gì?” Thạch Hạo hỏi.

Hắn như là nghé con mới sinh không sợ hổ, căn bản không có giác ngộ, trực tiếp hỏi như vậy, nên biết đây là chủ Cấm Khu, uy trấn thiên hạ, hiệu lệnh thập phương.

“Đáng tiếc, bọn họ đều chết cả.” Bạch y nam tử nói.

Thạch Hạo ngạc nhiên có chút ngây dại, nhìn y, một lời cũng không nói ra được, đây là ý gì, uống xong trà này sẽ bị chết đi?

“Tại sao… đều chết cả?” Hắn không thể không hỏi.

“Bởi vì, bọn họ uống xong ly trà này, cho nên, đều chết cả.” Bạch y nam tử ôn hoà nói.

Thạch Hạo hơi cạn lời, nếu hắn là một người nóng nảy, đoán rằng cũng muốn nguyền rủa, loại trà quỷ gì vậy, muốn dựa vào thứ này giết hắn ư?

“Xin tiền bối chỉ rõ!” Hắn nói, bởi vì hắn tin tưởng, chủ Cấm Khu nếu muốn giết hắn cũng dễ dàng, đâu cần phải phí sức như vậy.

“Sau khi bọn họ uống xong trà này, nổ lực tu hành, cuối cùng bước lên một con đường, nhưng do đủ loại nguyên nhân, cũng đều chết đi.” Bạch y nam tử thở dài.

Y càng thêm thất vọng, trong đồng tử chiếu rọi chư thiên, có cảnh tượng đại vũ trụ bị xé rách, còn có cảnh tượng đáng sợ tinh tú đầy trời bị nổ tung, vô cùng khủng bố.

Y không có nhằm vào Thạch Hạo, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng.

Lúc này vòm trời cũng bị rạn nứt, rất nhiều tinh hải hiển diện, đang trồi sụt, một số tinh tú theo ánh mắt y lưu chuyển mà chấn động, thậm chí giải thể, huỷ diệt.

Thạch Hạo chấn kinh, hắn không phải không biết chủ Cấm Khu cường đại, nhưng hiện tại chỉ liếc mắt một cái liền có dị tượng như vậy. Nhìn thấy một màn này, hắn còn cảm thấy mơ hồ khó tin.

Cuối cùng, bạch y nam tử ánh mắt mờ đi, sâu trong đồng tử không còn cảnh tượng cổ vũ trụ bị nứt vỡ, mà xuất hiện tám người nam nữ.

Bọn họ lần lượt xuất hiện, giống như từ trong dòng sông lịch sử bất đồng chạy ra, xuất hiện trong hai mắt y, đây là y đang nhớ lại sao? Cho tới khi tất cả mọi thứ đều biết mất!

“Uống trà.” Bạch Y nam tử nói.

Thạch Hạo cắn răng, một hơi uống hết nước trà còn lại, lần này càng thêm đắng càng thêm chát, miệng như dại đi, sắp mất đi tri giác.

Sau đó, Thạch Hạo sững sờ, bởi vì hắn phát hiện một bóng người xuất hiện trước mặt mình.

Đây là một vị nam tử, thân hình cao lớn gần một trượng, tóc tai bù xù, vô cùng cường tráng, giống như một toà tháp sắt vậy, có lực lượng cực lớn.

“Y gọi là Áo Cổ, là người trẻ tuổi đầu tiên ta gặp được, tới từ Hỗn Độn tộc ở sơ kì Tiên Cổ, quét ngang cao thủ trẻ tuổi khắp thiên hạ, chưa từng bại qua.” Bạch y nam tử giới thiệu.

Thanh niên này nước da vàng nhạt, lưu quang chuyển động, vừa nhìn liền biết là thể tu, thực lực vô cùng kinh người.

“Ta từng dạy y Bác* Long Thiên Công.” Bạch y nam tử nói.

*Bác trong Bác học.

Thạch Hạo nghe được liền thất kinh, một môn thiên công cổ, nghe tên liền biết, khẳng định vô cùng uy lực.

“Sau khi y thành Tiên, lúc vô cùng cường đại, không nghe lời ta dặn dò, quá sớm đi lên con đường đó, kết quả một đi không trở lại, đã rơi rụng.” Bạch y nam tử thở dài.

Thạch Hạo kinh nghi, sau khi thành Tiên, lúc vô cùng cường đại… Cuối cùng cũng phải chết đi!?

Tiếp sau đó, trong lúc miệng Thạch Hạo đắng chát, vị thanh niên đó biến mất, xuất hiện đạo thân ảnh thứ hai, đây là một vị nữ tử, một thân hoàng y, vô cùng xinh đẹp, tuyệt thế vưu vật.

Hơn nữa, lúc nàng nhìn bạch y nam tử, căn bản không giống như đang nhìn sư tôn trưởng bối, không cần che đậy nét mặt đang mang theo vẻ ái mộ.

Bạch y nam tử cay đắng nhìn thiếu nữ váy vàng, thần sắc phứt tạp, có hồi ức, có thở dài, càng có vô tận hối tiếc.

“Nàng gọi Kim Trân, tới từ Kim Ô nhất tộc trong Tiên vực, tư chất thật sự quá tốt, ta nhận thấy thành tựu tương lai của nàng sẽ vượt qua ta, đáng tiếc, cũng đã chết đi rồi.”

Bạch y nam tử thương cảm, vươn tay ra, muốn sờ vào mái tóc của thiếu nữ váy vàng, kết quả nàng như bong bóng nước vỡ tan đi.

Tiếp theo sau, thân ảnh thứ ba xuất hiện, là một vị thiếu niên, trông rất là nhu nhược.

“Y kêu Nhược Phong, là một thiếu niên rất nhu nhược, ta từng dạy y Đồ Tiên thuật.” Bạch y nam tử nói.

Thạch Hạo không cách nào bình tĩnh được, bất kể như thế nào, cho dù đám người này có phải đã chết hay chưa, cũng đủ nói rõ một việc, vị chủ Cấm Khu này quá kinh khủng rồi, mỗi người truyền thụ một loại đại pháp, toàn bộ đều không giống nhau, mọi pháp đều hiểu, mọi pháp tắc đều thông.

Quả nhiên, sinh linh tiếp sau đó mà bạch y nam tử giới thiệu, cũng là như vậy, toàn bộ đều được dạy các đại thần thông bất đồng.

… …

Khi người cuối cùng xuất hiện, tâm thần Thạch Hạo chấn kinh, đây là một vị nữ tử, thật sự quá xinh đẹp, một vầng thanh nguyệt xuất hiện phía sau đầu nàng quả thật tuyệt phối, có vẻ không dính chút khói lửa nhân gian nào.

“Nàng tên Thanh Nguyệt, đến từ Nhân tộc.”

“Cái gì, nàng là…Thanh Nguyệt tiên tử?!” Thạch Hạo lập tức kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK