"Tam kiếm hợp nhất, vạn pháp đều có thể diệt!" Cửu đầu sinh linh hét lên, thi triển thần thông, khuấy động trật tự toàn bộ thiên địa nơi này, dòng sông thời gian như bị đứt đoạn.
Ba thanh kiếm cùng xuất hiện, đặt song song phía trước, mũi kiếm chỉ về phía Thạch Hạo.
Mỗi một sinh linh đều sinh ra ba thanh kiếm, tiếp theo là tam sinh vạn vật, hình thành vô số kiếm mang, chém về phía Thạch Hạo.
Bình Loạn quyết, Thảo Tự kiếm quyết, Tiên Kiếp kiếm quyết, cái gọi là tam đại kiếm quyết, mãi cho đến hôm nay mới đồng thời cùng xuất hiện, lại được thi triển bởi cùng một người.
Uy lực của nó khó có thể tưởng tượng nổi, quả thật như diệt thế, trảm tận thời gian tiên ma, diệt độ hết thảy!
Tam đại kiếm quyết dung hợp làm một, cứ như vậy thi triển ra, quả thật đánh đâu thắng đó. Thần cản giết thần, phật cản giết phật, trong năm tháng dài đăng đẳng đến nay, có thể xem như một trong những trận chiến tuyệt thế.
Thần sắc Thạch Hạo cũng trở nên ngưng trọng, cẩn thận ứng phó.
Ầm!
Trong lúc Thạch Hạo nhấc tay, mảnh vỡ thời gian bay múa. Trong lục đại bí cảnh của hắn đều có pháp tắc ngưng tụ, hóa thành chuông đồng, khi tiếng chuông khẽ vang lên, làm chấn động cả càn khôn.
Đây là do sau khi Thạch Hạo giết chết Thú Thời Gian Xích Vương, trấn áp nguyên thần của nó vào trong cổ trì, quan sát mấy vạn năm, ngộ ra được bí thuật này.
Bên ngoài cơ thể Thạch Hạo, có gợn sóng dập dờn, phát ra ánh sáng chói mắt, phù văn hiển hiện, sau đó ngưng tụ thành một cái chuông đồng có lực phòng ngự tuyệt thế vô song. Đó là lực lượng tuế nguyệt, mảnh vờ thời gian, hóa thành xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, ngăn cản tam đại kiếm quyết.
"Đang!"
Chuông đồng run lên, bị chém cho rung lắc không thôi, phát ra gợn sóng của mảnh vỡ thời gian, thân chuông dần nứt vỡ, sau đó nổ tung, không thể hoàn toàn ngăn lại được tam đại kiếm quyết.
"Giết!" Cửu đầu sinh linh hét lớn.
Tam đại kiếm quyết cùng xuất hiện, kinh thiên động địa, vô kiên bất toái, không thể ngăn cản.
Thạch Hạo hừ lạnh, tuy rằng phải thừa nhận thuật sát phạt tuyệt thế của tam đại kiếm quyết, nhưng cũng không có nghĩa rằng hắn thật sự không có biện pháp. Lúc này lục đại bí cảnh của Thạch Hạo đồng thời phát sáng, dị tượng kinh thiên.
Khắp thiên địa đều kim sắc đại đạo thần liên, đồng thời xuất hiện, liên hoa nở rộ. Khoảng khắc cánh hoa kim sắc mở ra, liền cắt đứt cả bầu trời, ngăn cản vô tận kiếm quang.
Từng tôn Thạch Hạo hóa thành thân ảnh gần như thực chất, ngồi xếp bằng trên liên hoa, bảo tướng trang nghiêm, miệng tụng chân kinh, kết thành pháp ấn, đánh về phía trước.
Đây cũng là một kích cái thế của Thạch Hạo!
Đây là toàn thân tinh khí thần của hắn, pháp lực đạo hạnh . . . đều đồng thời phóng thích ra, có uy lực vô tận.
"Trảm!"
Cửu đầu sinh linh biến sắc, tám cái đầu khác cũng đồng thời lay động, tự thi triển ra vô thượng bí pháp. Có đầu lâu hóa thành một đầu hắc Long, cắt đứt thương vũ. Có đầu lâu lại phun ra quang hoa, trở thành Thao Thiết, thôn phệ hết thảy, quét ngang vạn linh. Còn có đầu lâu . . .
Đủ loại bí pháp, thần thông bất đồng, hoàn toàn bạo phát vào thời khắc này!
Tên quái vật này từng thôn phệ không chỉ một vị cường giả, bọn họ dung hợp lại làm một, cổ quái và khủng bố. Hiện tại tất cả đang dốc hết sức, hòng giết chết Thạch Hạo ở nơi này.
Đây là một trận chiến giữa cự đầu, đại sát phạt chung cực!
Dị tượng do Thạch Hạo thi triển ngưng kết lại làm một với tinh khí thần, pháp lực và đạo hạnh. Đối với bản thân hắn mà nói, đây cũng coi như là một loại khảo nghiệm. Nếu như không thể giết địch, bị đối phương đánh hạ, chắc chắn sẽ xuất hiện đại nguy cơ.
Hiện tại, song phương đều thăng hoa lên cực điểm, phóng thích ra sức mạnh lớn nhất của mình.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn, trong lục đại bí cảnh, một cái bí cảnh cuối cùng giống như liệt diễm phần thiên. Đoàn sáng cách đỉnh đầu Thạch Hạo ba thước trở nên sôi trào. Tiểu nhân bên trong đột nhiên chuyển động, ôm lấy một thanh kiếm thai, đột phá trói buộc của thời gian và không gian, phảng phất như một tồn tại độc lập ở ngoại giới, chém ra một kiếm mạnh mẽ.
Tiểu nhân ôm lấy Đại La kiếm thai, cứ vậy chém ra một đòn sát thủ vô cùng đột ngột.
Nó dường như không thuộc về vùng thiên địa này, mặc kệ thời gian, không gian trói buộc, tốc độ quá nhanh, xuyên qua giới bích, lao thẳng tới.
Nếu nhìn kỹ hơn nữa, sẽ thấy thời gian phảng phất như đảo lưu, hết thảy giống như đang nghịch chuyển.
Phốc!
Đại La kiếm thai không gì không thể rảm, chém đôi thiên địa, cắt đứt liên hệ giữa tam đại kiếm quyết và ức vạn sợi quang huy, ngắt ngang bảo thuật của đối phương, chém thẳng vào cửu đầu sinh linh.
Máu tươi văng tung tóe, dưới một kích tuyệt thế này, cửu đầu sinh linh kêu lên đau đớn, cả người bay ngược về sau, chín cái đầu lâu suýt tí nữa bị chém rụng toàn bộ.
Y nén đau tung quyền, ầm ầm ầm, trong đó có Diệt Thế quyền, có Chân Long trảo . . . cảnh tượng khủng bố.
Đang!
Tia lửa văng tứ tung, cuối cùng thế công của Đại La kiếm thai cũng bị ngăn cản, tiểu nhân bị chấn động, không thể không ôm lấy kiếm thai nhanh chóng quay về.
"Tốt, tốt, tốt!"
Cửu đầu sinh linh lạnh giọng nói, nó cảm thấy vô cùng phẫn nộ với một kích phát động đột ngột như thế của Thạch Hạo, nhưng lại cũng có chút tán thưởng, không ngờ suýt tí nữa bản thân đã bị chém rụng rồi.
Loại thủ đoạn này, vượt xa những Tiên Vương khác, khiến nó vừa rồi hoàn toàn cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong, suýt tí nữa bị chém tan cả nguyên thần.
Hô hấp Thạch Hạo hơi có chút dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống. Chút ngắn ngủi vừa rồi, quả thật tiêu hao rất lớn, nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng đã bị Thạch Hạo chém nát nhục thân, xé rách nguyên thần rồi, nhưng không ngờ rằng, cửu đầu sinh linh này lại cường đại như vậy!
Ngay cả đám người đệ nhị thiên hạ, kim mao Hống cũng đều chấn kinh, cảm thấy đã gặp phải một lão quái vật vô địch, khó trách nó có thể chiếm cứ nơi này, mà không ai dám xúc phạm tới.
Ầm ầm!
Xung quanh Thạch Hạo, kim sắc đại đạo liên hoa nở rộ, cùng với dòng sông tuế nguyệt, phảng phất như rót vào trong các thần liên này, khiến bọn chúng càng trở nên rực rỡ hơn.
Nhưng ở trên liên hoa, lại không có thân ảnh Thạch Hạo, chỉ có pháp tướng mơ hồ, ngồi xếp bằng trên trời cao!
Không lâu trước đó, tinh huyết, đạo hạnh của hắn . . . đều đã hóa thành hình, kết hợp với liên hoa, lực sát phạt tuyệt thế, nhưng cũng là một sự tiêu hao cự lớn với bản thân Thạch Hạo.
Hiện tại, dựa vào dị tượng thuần túy tuy không còn mạnh như trước nhưng vẫn có thể ngăn địch, hơn nữa sẽ không còn tiêu hao quá nhiều.
"Tiếp tục!"
Cửu sinh sinh linh gào lên, vồ giết tới trước.
Đại chiến kinh thế bạo phát, bị pháp tắc nơi đây bao phủ, bị mảnh vỡ thời gian trùm lấy, tiếp theo đó là cái loại binh khí bay múa, đều là pháp khí của Tiên Vương.
Đang!
Thời Gian chung của Xích Vương, Kiếm dực của Ngao Thịnh, Thiên Qua của Thái Thủy. . . , các loại pháp khí, đều được Thạch Hạo ném ra.
Cửu đầu sinh linh đồng dạng cũng không thiếu pháp khí Tiên Vương, được nó thu thập trong rất nhiều năm, ánh sáng chiếu ra chói lọi, rung chuyển chư thiên.
Sau khi trở thành Tiên Vương, đây mới là một tràng đại chiến gian nan nhất mà Thạch Hạo phải trải qua. Cửu đầu sinh linh này còn lợi hại hơn cả Côn Đế của Dị vực, là một vị cự đầu cổ lão.
Côn Đế hiện giờ là đệ nhất cao thủ của Dị vực, sinh linh trong Giới Hải không quay về, lão ta chính là đệ nhất.
Nhưng hiện tại, nơi sâu trong Tiên vực lại có một đầu quái vật như vậy, chém giết với Thạch Hạo đến bất phân thắng bại, song phương đều không ngừng bị thương.
Cửu đầu sinh linh tức giận rít lên, nguyên thần phát sáng, từ mi tâm lao ra hết sinh linh này đến sinh linh khác, đó là các cường giả thời xưa bị nó thôn phệ, hiện tại tất cả đều hiển hóa ra.
Về phần Thạch Hạo, lại vận dụng Hắn Hóa Tự Tại đại pháp, hiệp trợ trận chiến này.
Ầm!
Cuối cùng, cả người đều ho ra máu, nguyên thần giống như bị thiêu đốt.
Một trận chiến quá mức kinh thiên, khiến cho Tiên Vương các nơi đều chú mục.
Phốc!
Vạn pháp của Thạch Hạo đồng thời xuất ra, vận dụng hết thảy thủ đoạn, cuối cùng cầm lấy kiếm thai, lảo đảo tiến về phía trước, liên tiếp chém đôi hai cái đầu lâu của đối phương, xé rách cả hai nguyên thần.
"Ngừng!"
Quái vật này hét lớn, tự bạo một cái nguyên thần, cắt đứt thiên địa, đại đạo phù văn sôi trào, nhanh chóng rút lui, kéo dài khoảng cách với Thạch Hạo.
Trận chiến này, bọn họ liều mạng mấy ngàn hiệp, mỗi người đều vận dụng thủ đoạn chung cực, mới rơi vào kết cục như bây giờ.
Tới cuối cùng, đầu quái vật này vẫn kém Thạch Hạo một chút, điều này khiến nó không thể không sợ hãi. Nó không hẳn là một đầu sinh linh chân chính, mà là tổ hợp của cửu đại tuyệt thế cao thủ, trong đó không thiếu những kẻ là cự đầu!
Nhưng một thân phận cường đại vô song như thế, cuối cùng vẫn bại.
Có thể nói, Thạch Hạo là đối thủ đáng sợ nhất mà nó gặp phải trong bao nhiêu năm qua.
"Ngươi còn có gì để nói không?" Thạch Hạo lau đi vết máu trên khóe miệng, quát hỏi.
Trong cổ điện, lao ra mấy tôn sinh linh, tỏa ra khí tức khủng bố, đều là Tiên Vương.
Xoẹt!
Hắc ám Liễu Thần lao tới, tỏa ra uy áp cự đầu, ngăn ở nơi đó, đồng thời Thiên Giác Nghĩ, kim mao Hống, Tiên Kim đạo nhân. . . cũng đồng thời di chuyển vọt tới.
"Lui lại đi" Cửu đầu sinh linh nói, bảo mấy người bên mình không nên động thủ.
"Ta thừa nhận ngươi rất cường đại, hôm nay dừng lại ở đây được rồi? Nói đi, cuối cùng ngươi đến đây vì cái gì, ta nguyện ý phối hợp." Cửu đầu sinh linh chịu thua nói.
"Rốt cuộc các ngươi là dạng sinh linh gì, có lai lịch như thế nào, vì sao lại thoát khốn được?" Thạch Hạo bình tĩnh hỏi.
Trông cửu đầu sinh linh rất ngay thẳng, giống như không hề che giấu điều gì, liên tiếp nói ra mấy cái thân phận, đều là các nguyên thần dung hợp thành, lập tức khiến đệ nhị thiên hạ và Tiên Kim đạo nhân sợ ngây người.
Bởi vì, mấy cái thân phận này đều là những cao thủ có danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử, đều là Tiên Vương mạnh nhất của một thời đại, không đó không thiếu các cự đầu cao cao tại thượng.
Những thân phận này đều rất dọa người!
"Sở dĩ bọn ta có thể thoát khốn, cũng không phải do chúng ta vô địch, mà là bởi vì Hắc Ám lao lung sụp đổ, bị tổn hại nào đó, nên mới khiến cho Tiếp Dẫn Cổ Điện rơi xuống."
Khi Thạch Hạo nghe được những lời này suýt chút nữa đã mất bình tĩnh.
Mạnh như cửu đầu sinh linh mà cũng không thể tự mình giết ra được? Hơn nữa kiểu thoát khốn một cách tình cờ như vậy quả thật khiến hắn chỉ biết thở dài không thôi.
Đám cường giả này thoát khốn trở về. Người không ra người, quỷ không ra quỷ, quan trọng nhất chính là, còn thôn phệ lẫn nhau, khó có thể phân tách, trở thành một quái vật, không muốn xuất thế nữa.
"Chúng ta sợ hãi, dự cảm được hắc ám chung cực đại phong bạo chân chính sau khi ập đến, thế gian sẽ hoàn toàn bị phá vỡ."
Bọn họ muốn trốn tránh.
"Thế gian này làm gì có nơi nào là tịnh thổ, không phải các ngươi muốn trốn tránh là tránh được." Thạch Hạo không đồng tình nói.
"Bọn ta cũng biết, nhưng từ sau khi bị giam giữ bên trong Hắc Ám lao lung vô số tuế nguyệt, các gì hùng tâm vạn trượng, hết thảy tự tin đều đã bị vỡ vụn hết. Cho dù hiện tại có được tu vi công tham tạo hóa, vượt xa lúc xưa, nhưng cũng cảm thấy, không thể nào chống cự nổi." Cửu đầu sinh linh thở dài nói.
Nó giống như có một loại cảm giác sẽ thất bại. Nếu nói như thế, thì dù Thạch Hạo mạnh hơn nó một chút, nhưng tới cuối cùng hết thảy đều sẽ thành không, mọi thứ đều chưa đủ.
Bởi vì, Hắc Ám lao lung, Tiếp Dẫn Cổ Điện, đều chỉ là thể nghiệm của một loại trật tự pháp tắc dùng để trấn áp bọn họ, sinh linh chân chính vẫn còn chưa xuất hiện!
Bọn họ cực kỳ hoài ngh, nơi tận cùng Giới Hải, nơi sâu nhất của vùng đất hắc ám, có khả năng sẽ gặp phải sinh linh chân chính kia - - Đế!
"Ta đang suy nghĩ, trong Tiên vực này một khi xuất hiện Thiên Đình liền sẽ gặp phải điều bất tường, kết cục rất thê thảm, có phải bởi vì sinh linh nơi sâu trong vùng đất hắc ám kia tự cho bản thân mới là Thiên Đình chính thống. . . " Cửu đầu sinh linh còn nói ra điều suy đoán như vậy.
Thạch Hạo nhíu mày, không có nhiều lơi, mãi cho đến một lúc sau mới nói. "Nơi này có phải có Vương Trường Sinh, Mục Trường Sinh và Tần Hạo?"
"Có!"
Rất lâu sau, Tần Hạo xuất hiện. Y rất trầm mặc, làn da thô ráp, khác xa vẻ thanh tú tuấn lãng khí xưa, có thêm một loại khí chất thô kệch.
Hiển nhiên, nhiều năm nay Tần Hạo cũng không phải được sống sung sướng gì, nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện, có lên có xuống.
"Đại ca!"
Tần Hạo kêu lên. Sau khi y nhìn thấy Thạch Hạo, tâm không thể nào yên tĩnh được nữa. Hốc mắt ngập nước, lao về phía hắn.
Tần Hạo bị giam cầm ở địa phương u tĩnh này, không hề nghe được sự tình liên quan đến Thạch Hạo, hoàn toàn không biết hắn đã phục sinh, hiện tại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kinh hỉ vô cùng.
Đặc biệt là khi Tần Hạo biết được, Thạch Hạo giết thẳng tới đây, đánh bại cả chủ nhân của cổ điện thì, y càng kinh hãi và kích động hơn nữa.
"Đệ cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao bọn họ không giết đệ, chắc hẳn là do nghe được uy danh của huynh. Sau khi lấy khối cốt kia ra khỏi người đệ, liền giữ lại tính mạng cho đệ." Tần Hạo cảm thán.
"Vương Trường Sinh đâu?" Thạch Hạo an ủi Tần Hạo xong, liền quay người lại nhìn về phía cửu đầu sinh linh hỏi.
"Y không ở nơi này, vẫn luôn ở bên ngoài, giúp ta tìm kiếm lại huyết và cốt khi xưa." Cửu đầu sinh linh nói.
Thế nhưng, Thạch Hạo cũng không tin tưởng cho lắm, luôn cảm thấy lời nói của nó có gì đó không thật. Ánh mắt sắc bén quét qua, nhưng đối phương lại rất bình tĩnh, không hề tỏ ra có bất kỳ gì lạ.
"Chúng ta quay về trước rồi tính." Hắc ám Liễu Thần nói.
Nhìn tòa Tiếp Dẫn Cổ Điện này, hắc ám Liễu Thần không muốn ở lại thêm chút nào.
Thạch Hạo gật đầu, dẫn theo Tần Hạo rời đi. Hắn dĩ nhiên không phải hoàn toàn tin tưởng lời cửu đầu sinh linh nói, nhưng trước mắt cũng không phải thời điểm tái chiến tốt nhất, bởi vì bản thân Thạch Hạo cũng đã bị trọng thương rồi.
Từ sau khi trở thành Tiên Vương, đây là lần đầu tiên hắn bị trọng thương đến như vậy.
"Năm xưa, một trong những người khai sáng ra hệ thống tu luyện của Tiên vực, đã từng đánh rơi một tòa Tiếp Dẫn Cổ Điện, nhưng cuối cùng bản thân người đó lại không có kết cục tốt." Tiên Kim đạo nhân nói ra một đoạn bí sử như vậy.
Rốt cuộc là bản thân cửu đầu sinh linh tự mình đánh rơi Tiếp Dẫn Cổ Điện hay là thật sự may mắn thoát khốn?
"Tên gia hỏa đó không phải là do sinh linh ở vùng đất hắc ám chung cực cố ý thả ra chứ? hay nó đã triệt để rơi vào trong hắc ám rồi." đệ nhị thiên hạ nói.
"Trước tiên không cần quan tâm đến nó." Thạch Hạo nói. Hiện tại cái gì cũng không có nắm chắc bằng việc phải nhanh chóng làm lớn mạnh bản thân thêm.
Hắn cảm thấy có một cỗ áp lực, hiện tại chỉ là chém giết với một sinh linh thôi, đã bị trọng thương như vậy. Cho dù là giết chết được đối phương, thì bản thân hắn cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.
Điều này tuyệt đối không được, hiện tại đại loạn sắp nổi lên khắp nơi, hắn cần có thực lực tuyệt đối, quét ngang, trấn áp tứ phương địch.
Thạch Hạo bắt đầu cân nhắc đến con đường phá Vương thành Đế!
"Không nên làm ẩu, từ cổ chí kim, người dám đi con đường này đều chết cả, không có một ai ngoại lệ. Thậm chí còn có người nói, thế gian này căn bản không có Đế lộ, Tiên Vương đã là điểm chung cực." Tiên Kim đạo nhân khuyên bảo, nhắc hắn không nên xung động.
"Không có đường, thì ta tự mình bước ra một con đường cho chính mình." Thạch Hạo nói.
Sinh linh có thể đi tới một bước này, đều là nhân vật chính trong thời đại của mình. Kẻ trở thành cự đầu chắc chắn là vô thượng bá chủ trong rất nhiều kỷ nguyên đến hiện tại.
Cự đầu, có người nào lại là kẻ kém cỏi? Tất cả đều có tư chất vô thượng.
Thạch Hạo đã đủ cường đại, hiện tại hắn liên tiếp đánh bại Côn Đế, cửu đầu sinh linh. Thế nhưng, với sức một người Thạch Hạo lại rất khó đánh bại sự liên thủ của nhiều vị cao thủ cự đầ.
Cho nên, hắn có một loại cảm giác cấp bách.
Ngoại giới, lại là một mảnh huyên áo. Hoang lại giết vào nơi sâu trong Tiên vực. Sau khi bạo phát ra tuyệt thế đại chiến, vẫn thong dong quay về, khiến rất nhiều người rung động.
"Hắn đã đánh bại cả sinh linh ở nơi đó!"
"Mới niên kỷ như thế, mà lại nghịch thiên như vậy sao?"
. . .
Cuối cùng, Thạch Hạo quyết định bước lên con đường phá Vương thành Đế!
"Đại quyết chiến đã đến gần, nơi tận cùng Giới Hải có cái gì, hết thảy đều sẽ lộ ra hết. Với thân thủ như vậy, ta không thể tham chiến, mà phải càng mạnh hơn nữa, có thể trấn áp hết thảy địch nhân trên thế gian mới được!"
Bởi vì có vài cảnh tượng có thể suy đoán ra được, Thạch Hạo nhận thức được rõ ràng. Một khi đại quyết chiến bạo phát, khả năng sẽ có một vài cự đầu liên thủ giết tới.
Thậm chí, còn một nhóm Bất Hủ Vương, Tiên Vương sa đọa. . . liên thủ đuổi giết hắn.
Tới lúc đó, thiên băng địa liệt, Tiên vực tan hoang cũng nói không chừng, càng đừng nói tới bảo vệ người bên cạnh mình.
Đồng thời, điều khiến Thạch Hạo kiêng kỵ nhất chính là lỡ như vùng đất hắc ám chung cực có sinh linh vô thượng chân chính bước ra, thế thì nên làm thế nào, phải ứng phó ra sao?