Vương Thập tới, dáng người trung đẳng, khuôn mặt thanh tú, rất là tuấn mỹ, tương đối tuổi trẻ tràn đầy sức sống.
Trên mặt y mang theo cười, vô cùng bình thản, nhưng không ai dám ngây thơ cho rằng y là người vô hại, bởi vì đây là một đầu hung long đang ẩn mình.
Ai cũng biết, y cường đại vô song, bên trong cơ bắp óng ánh đó có lực lượng bạo phát ghê gớm, có thể sánh vai cùng cấp bậc Chân Long.
Nhìn kỹ, da thịt của y ôn nhuận, chặt chẽ mà rắn chắc, đây là do rèn luyện thân thể đến đỉnh phong hóa cảnh, người này quá nửa là có thân thể Kim Cương Bất Hoại.
"Vương gia quả nhiên bất phàm!" Có người than nhẹ.
Từ khi nhìn thấy sau Vương Thập, cao thủ chân chính đều có loại cảm giác kinh dị, như là gặp phải hung long hình người, giống bị một con quái vật khổng lồ nhìn chằm chằm.
Người bình thường sẽ không cảm thấy được gì, chỉ cảm giác y rất ôn hòa, ấm áp, như là một thiếu niên chưa trải sự đời, không có uy hiếp gì.
Thế nhưng người đạo hạnh càng tinh thâm sẽ càng kinh ngạc, trong cơ thể của y ẩn giấu một lực lượng kinh khủng, một khi bộc phát, sẽ khiến thiên địa rung chuyển, vô số ngôi sao sẽ vẫn lạc.
Thạch Hạo cũng có mặt, đã bước lên Tu Di đoạn sơn. Hắn âm thầm gật đầu, tên Vương Thập này quả nhiên không đơn giản, là một nhân vật lợi hại.
Loáng thoáng có thể cảm ứng được, trong cơ thể y có phù quang đại đạo, ẩn chứa lực lượng kinh người, trời sinh đã gần với đại đạo, là sủng nhi của thượng thiên.
Vương Thập rất giống với Vương Trường Sinh, đều mi thanh mục tú, nhìn tương đối tuấn mỹ, đồng thời thiên phú siêu tuyệt, kỷ nguyên này không có mấy người có thể cùng y so sánh.
"Các vị đạo hữu quá khách khí, không cần đa lễ." Vương Thập mỉm cười, được rất nhiều người chào đón, y liên tục chắp tay, giống như một mỹ thiếu niên ưu nhã.
Ở phía sau y có Vương Hi đi theo, dáng vẻ vẫn yêu kiều như trước, dung mạo tuyệt thế. Nhưng đi bên cạnh Vương Thập, phong thái hiển nhiên bị đè ép không ít, so với dĩ vãng đã ảm đạm đi mấy phần.
Nàng dung mạo hơn người, được xưng tụng chim sa cá lặn, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường. Nhưng hôm nay thiên hạ thế cục chuyển biến xấu, nhân tâm bất ổn, đều đang suy nghĩ con đường tiếp theo của bản thân. Ngươi thiên tài có ý nghĩa ngày sau sẽ huy hoàng rực rỡ, cho dù tuyệt sắc giai nhân như nàng cũng không thể hấp dẫn ánh mắt mọi người bằng Vương Thập.
Tiếng đinh đông yếu dần, Yêu Nguyệt công chúa đã ngưng đàn, nhưng bách điểu vẫn không tiêu tan. Thần cầm vẫn lượn lờ vây quanh nàng.
Vương Thập vỗ tay, cảm thán nói: "Tiếng đàn du dương như Tiên khúc, quanh quẩn bên tai, xúc động đạo tâm, Yêu Nguyệt công chúa cầm nghệ kinh người."
Những người khác lập tức phụ họa theo, đều xưng tụng cầm kỹ kinh thế của Yêu Nguyệt công chúa.
"Ra mắt các vị đạo huynh." Sau đó Vương Thập đi tới chỗ Thập Quan Vương, đám người Trích Tiên ôm quyền chào hỏi, mang theo nụ cười ôn hòa, cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ.
Y là một người khôn khéo, đây là ấn tượng đầu tiên của Thạch Hạo, Vương Thập bản thân rất mạnh, sau khi tới đây còn khiến cho nhiều người cảm thấy như tắm trong gió xuân, rất không đơn giản.
Đồng thời, không hề nghi ngờ, Vương Thập đã trở thành tâm điểm. Vô cùng đơn giản, đã dẫn tới chú ý của tất cả mọi người, rất nhiều người vây lại, bao vây y ở giữa.
"Đại Tu Đà đạo huynh, có từng suy nghĩ muốn đi khu vực nào ở Tiên Vực chưa?" Vương Thập đã ngồi xuống, cười chào hỏi Đại Tu Đà cách đó không xa.
Mọi người đều biết, lần tụ họp này nói theo một ý nghĩa nào đó chính là một lần nói lời tạm biệt, một lần tụ hội cuối cùng. Bởi vì đám người này đều lựa chọn khác biệt, có người muốn tiến vào Tiên Vực, có người có lẽ chỉ có thể lưu lại.
"Còn chưa xác định." Đại Tu Đà lời nói ngắn gọn, rồi khẽ thở dài. Đại Tu Đà nhìn qua khu cổ địa này, khu đoạn sơn rộng lớn này là cái nôi của Cổ Tăng nhất mạch, nếu như không bị hủy, nơi này mới là thánh địa lý tưởng của y.
Vương Thập cười nhẹ, sau đó nhìn về phía Thập Quan Vương, nói: "Với thiên tư của huynh, tin tưởng vô luận ở phương nào trong Tiên vực, đều chú định sẽ sáng chói rực rỡ một đời."
Lời này rất khách khí, đánh giá cực cao, nhưng ai cũng biết, điều này cũng không khuếch đại bao nhiêu. Với thiên tư và thực lực của Thập Quan Vương mà nói, đi đến nơi đâu cũng đều nhất định sẽ phát sáng rực rỡ.
Ba mươi năm trôi qua, Thập Quan Vương bây giờ đã tiến bộ tới bước nào rồi?
Thập Quan Vương rất bình tĩnh nói: "Ta kỳ thật rất muốn trước khi rời đi cùng ngươi luận bàn một phen."
Lời nói này vừa ra, lập tức khiến cho mọi người chấn động, sau đó lộ ra vẻ kinh sợ, Thập Quan Vương muốn cùng Vương Thập đánh một trận? Làm cho nhiều giống như là bị cắt cổ gà, vô cùng hưng phấn và kích động.
Họ là nhân vật cỡ nào, không ngờ lại có khả năng chiến một trận với nhau!
Thạch Hạo cũng coi như hiểu rõ, Vương Thập cũng không đơn giản như thế nào. Ngay cả Thập Quan Vương cũng muốn quyết đấu với y, tự nhiên lộ rõ ra Vương Thập siêu phàm nhập thánh ra sao.
Bằng không, thiên tài bình thường sao có lọt vào pháp nhãn của Thập Quan Vương?
Vương Thập rất khiêm tốn, nhưng cũng không hề khiếp nhược nói: "Đạo huynh quá để mắt đến ta rồi. Bất quá ta cũng rất muốn cùng huynh trao đổi tu luyện tâm đắc."
"Chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy không bằng ngay tại hôm nay, ngươi ta đánh một trận, như thế nào?" Thập Quan Vương mở miệng, con ngươi lập lòe, như hai vầng mặt trời.
Điều này gây lên náo nhiệt rất lớn, hai đại cường giả muốn quyết chiến trong hôm nay, sao không khiến người ta rung động.
"Hôm nay không được rồi. Hôm nay chỉ uống rượu, cùng ngồi đàm đạo, nói về tiền đồ của ngươi và ta, vẫn không nên động thủ a." Vương Thập lắc đầu nói.
Sau đó, y lại bổ sung, trong lời nói ôn hòa lại lộ rõ vẻ bá khí nói: "Lúc huynh và ta rời khỏi, trước khi tiến vào Tiên vực sẽ triển khai một trận chiến ở Cửu Thiên này, ý huynh như thế nào?"
"Tốt!" Thập Quan Vương nghe vậy, trực tiếp gật đầu.
"Đối thủ khó cầu, ta rất chờ mong!" Vương Thập cười ha ha nói.
Nơi xa, Thái Âm Thỏ Ngọc than nhẹ, nắm lấy cái lỗ tai dài của "con chó thỏ" không kiên nhẫn đứng đó thở dài, có chút đáng tiếc, có chút tiếc nuối, nói: "Thiếu mất một người, bằng không, với thiên tư của hắn, còn đến phiên Vương Thập phách lối sao?"
Phụ cận có người nghe được, đều lộ ra sắc mặt khác thường, có người không hiểu.
Ba mươi năm trôi qua, một số người và sự tình tự nhiên sẽ phai nhạt trong trí nhớ của người khác.
Đương nhiên, cũng có người hiểu, đoán được người nàng nhớ đến là ai.
Năm đó, Biên Hoang đại chiến, trong thế hệ tuổi trẻ ai xuất lực nhiều nhất? Không hề nghi ngờ, là người bị phế bỏ kia, đã từng tự tay giết chết mấy sinh linh Đế tộc.
Trận chiến đó, hắn có thể xưng thần dũng vô địch!
Tương đối mà nói, dù là đám Thập Quan Vương, Trùng Đồng cũng đều ảm đạm phai mờ, chiến công kém xa không thể so sánh.
"Trích Tiên huynh phong thái tuyệt thế, như là nhân vật Tiên Đạo chuyển sinh, ta một mực rất chờ mong, có một ngày cũng có thể cùng ngươi luận bàn một phen." Vương Thập mở miệng, nhìn chằm chằm Trích Tiên vô cùng không minh.
Trích Tiên nhàn nhạt cười cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết nói: "Có thể, tùy thời phụng bồi!"
Trước kia lúc, mọi người cảm thấy Vương Thập rất bình thản, rất là vô hại. Nhưng bây giờ ngay cả người đạo hạnh không đủ mạnh cũng đã ý thức được, Vương Thập tự tin và sự cường thế của y.
Bởi vì, đây là sự khiêu chiến, liên tiếp ước chiến hai trận, tương lai không lâu muốn cùng hai đại cao thủ trẻ tuổi phân biệt quyết chiến.
Y đang cười, vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong mắt rất nhiều người, lại như là một con hung thú đang ẩn núp, dần dần lộ ra răng nanh sắc bén.
Lúc này, có người lần lượt đi tới.
"Kim Triển tới."
Rất nhiều người đều nhìn lại, Kim Triển bước đến tư thế oai hùng, tu vi ngày càng cường đại, cả người tinh khí như hồng, dù ẩn chứa trong cơ thể cũng không thể che giấu được.
"Năm đó, đây cũng là một mãnh nhân a, tham dự qua đại chiến ở Biên Hoang, mặc dù hấp hối gần chết, nhưng nghe nói nhân họa đắc phúc, đạo hạnh tăng vọt."
Có người đang đàm luận, nhìn về phía Kim Triển, lại nhìn về phía Vương Hi.
"Hai vị này kết thành đạo lữ sao?" Có người lộ ra vẻ quái dị, nghĩ đến chuyện năm đó, vô cùng náo động a. Kim gia và Vương gia muốn kết thông gia, kết quả sau đó bị trì hoãn.
"Vương gia lúc đó, hơi có hối hận, bọn họ từng có cơ hội biến Hoang thành người của mình, nên biết, khi đó Hoang và Vương Hi cũng có chút quan hệ. . ."
Có người đang thì thầm, ở nơi đó nghị luận.
"A, năm đó Vương gia một lòng muốn áp chế Hoang, phát sinh qua đủ loại chuyện không vui, từng một lần muốn thu hắn làm tôi tớ, đoán chừng về sau nhất định hối hận muốn chết!"
Hoang, một cái danh tự xa xưa, sau khi bị Tàn Tiên phế bỏ, dần dần không có người nhắc đến hắn nữa. Thế nhưng vào hôm nay, trong trường hợp như vậy, mọi người lại nghĩ tới.
"Ngậm miệng, ta không muốn nghe được cái tên này!" Kim Triển đột nhiên nói, lạnh lùng nhìn về phía mấy người đã khẽ thì thầm.
Bầu không khí lập tức có chút vi diệu, những người này ngậm miệng không nói nữa.
"Làm sao vậy, nhắc tới danh tự Hoang của huynh đệ ta không được sao, Kim Triển ngươi tính là gì, bá đạo như vậy, ta lại muốn nhắc đó, rồi sao nào?" Đúng lúc này, một cái thiếu niên tóc vàng đi tới, đăng lâm Tu Di đoạn sơn.
Người này rất rắn chắc, như là kim loại đúc thành, trời sinh có một cỗ lực lượng mạnh mẽ, mái tóc dài vàng óng tung bay, con ngươi bắn ra điện mang sắc bén.
Có người nhận ra, người này là Thiên Giác Nghĩ, một cao thủ rất khủng bố, danh xưng kẻ có lực lượng mạnh nhất dưới Chí Tôn!
"Ha ha, Kim gia tựa hồ xảy ra một số chuyện a, cho nên Kim Triển đạo hữu vừa rồi mới nóng nảy như thế?" Ma nữ mở miệng, nàng màu da tuyết trắng, đôi mắt như nước, khuynh quốc khuynh thành, nói: "Nếu như Hoang ở chỗ này, Kim đạo hữu còn dám nói như vậy sao?"
"Có gì không dám? Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn cũng tới không được nữa! Ta nghĩ hắn bây giờ tại hạ giới đã là gần đất xa trời rồi, mất đi đạo hạnh, không khác biệt gì phàm nhân, bụi về với bụi, đất về với đất, nhất định sẽ sớm biến mất." Kim Triển nói.
"Nghe chư vị nhắc đến người ngày xưa, thật sự là thật đáng tiếc, ta vô duyên gặp được hắn rồi." Vương Thập mở miệng.
Lúc này, Thác Cổ Ngự Long, Thái Âm Thỏ Ngọc, hai người may mắn còn sống sót trong Vệ Gia Tứ Hoàng, Tề Hoành chủ nhân của Ngũ Linh Chiến Xa... đều ngơ ngẩn xuất thần, nghĩ đến vị cố nhân kia.
Đã từng quét ngang một thế hệ tuổi trẻ, ở Biên Hoang liên tiếp đánh chết cường giả Đế tộc. Đáng tiếc, Hoang, năm đó từ biệt, hắn cũng không còn cơ hội tới nơi này nữa.
Đám Đại Tu Đà, Tiểu Thiên Vương, Thích Cố Đạo Nhân cũng cảm khái không thôi, cảm thấy Hoang bị phế đi, chẳng khác gì người thường, thật là đáng tiếc.
Ngay cả Vương Hi của Vương gia, cũng thần sắc khẽ biến, năm đó phát sinh quá nhiều sự tình a.
"Nguyệt Thiền Tiên Tử, hoặc là Thanh Y tiên tử, nghe nói ngươi năm đó từng cùng Hoang có không ít giao tình, cảm thấy hắn nếu như còn sống, chưa từng xảy ra bất trắc, sẽ còn mạnh tới đâu?" Vương Thập cười hỏi.
Một số người biến sắc, tỉ như Thiên Giác Nghĩ, đám người Trường Cung Diễn. Bởi vì họ đều biết Thanh Y và Thạch Hạo năm đó phát sinh qua chuyện gì. Vương Thập như thế này rõ ràng là muốn khiêu khích sao?
Sau khi Nguyệt Thiền và Thanh Y dung hợp, rất khó nói rõ, hiện tại nàng phải chăng còn nghiêng về Hoang không. Dù sao năm đó Nguyệt Thiền và Hoang đối lập. Vương Thập nhắc đến như vậy nhấc lên, là muốn thăm dò sao?
Một số người nhìn về phía tiên tử Bổ Thiên giáo.
Nữ tử này áo trắng như tuyết, con ngươi chớp động, nhìn về phía Vương Thập nói: "Hắn nếu còn ở đây, chắc chắn sẽ mạnh hơn ngươi!"
Một lời đơn giản như vậy, khiến cho nét mặt Vương Thập cứng ngắc. Y không nghĩ tới vị tiên tử của Bổ Thiên Giáo này, không ngờ lại trực tiếp nói một câu như thế.
"Đúng không, còn thật hy vọng hắn có thể sống sót, có một ngày xuất hiện trước mặt ta." Vương Thập bình tĩnh nói.