Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng!”

Vị nam tử nghi là thư đồng kia mở miệng, một khắc sau, đám thông thiên quang trụ xung quanh Thạch Hạo toàn bộ chìm xuống đất biến mất.

Khi quang trụ chìm xuống, mặt đất ầm ầm rung động, có chỗ xuất hiện vết nứt, chẳng hạn như nơi quang trụ chìm xuống.

Hoàng Kim sư thử hai mắt mở to, hít vào một ngụm khí lạnh, nhịn không được khẽ rùng mình, bởi vì nó nhìn thấy lớp bùn dưới đất, có xương cốt Tiên đạo, chôn ở phía dưới.

Tất cả đều tàn khuyết, không hoàn chỉnh, có thể tưởng tượng, năm xưa có tồn tại cấp độ kia xông tới nơi này, nhưng đã bị giết chết!

Rất nhanh, một cây cầu gỗ màu xanh hiện ra, từ ngọn núi thấp phía xa trải dài tới đây.

Hình dạng giống như một cây cầu vòm bằng đá, nhưng chất liệu là gỗ, mà thân cầu còn có những cành cây, với những chiếc lá màu xanh trong suốt như pha lê, giống y như ngọc bích.

Trên thân cây cầu này, có sinh mệnh khí tức cường thịnh như biển, mang theo thần lực ba động cường đại.

Thần mộc!

Không cần nghĩ nhiều, cây cầu gỗ này nhất định là do một cây thần mộc cổ đại luyện chế thành.

“Cổ thụ đã thành tiên, bị trảm sát, bị luyện thành cây cầu.” Thạch Hạo trong lòng kinh thán.

Nơi cuối của cây cầu là những đồi núi xanh tươi tốt, thân cầu bắt ngang qua dược điền, một đường thông suốt đi tới.

Thạch Hạo tin rằng, nếu không phải băng qua cây cầu này, trực tiếp xông vào, có thể bị giết chết trong nháy mắt. Hắn đã nhìn thấy trên mặt đất có pháp trận tuyệt thế, một khi kích hoạt, thần cản giết thần, phật cản giết phật!

Đi xuống cầu gỗ bước vào trong đồi núi, một thảm thực vật tươi tốt, không khí trong lành, giống như thế ngoại đào viên.

Ở nơi đây sáng lên một chút, nhưng ít nhiều vẫn còn chút u ám, giống như một tầng sương mù bao phủ, không thấy mặt trời.

Cách đó không xa, có rất nhiều ngọn núi thấp mỗi ngọn có cái cung điện, vô cùng hùng vĩ, có cái do kim loại màu bạc tạo thành, có cái màu hoàng kim, còn có cái do thanh đồng tạo thành.

Những cung điện này có một luồng khí tức khủng bố, nếu mà nhìn lâu, sẽ khiến cho tâm thần sụp đổ.

Vụt!

Hoàng Kim sư tử thổ huyết tại đương trường, chỉ vì nó muốn thử một nhìn về một toà cổ điện màu thanh đồng, giống như gặp phải thiên khiếp đáng sợ oanh sát, khiến nó không thể thừa nhận.

Từng toà lại từng toà cung điện, đều rất cổ lão, bất kỳ một toà nào cũng có thể trấn áp trời xanh!

“Không nên nhìn loạn, nơi đó không thể bị kinh thị.” Nam tử nghi là thư đồng lạnh lùng nói.

Thạch Hạo cùng Hoàng Kim sư tử được cảnh tỉnh, hơn nữa đã nhìn thấy nơi nguồn gốc phát ra âm thanh.

Ngay ở phía trước, có mấy căn nhà tranh được xây ở nơi bằng phẳng giữa những ngọn đồi, không phải trên đỉnh núi, cũng không phải đám cổ điện hùng vĩ đó, chỉ là một ngôi nhà tranh đơn giản nhưng toát lên vẻ siêu nhiên.

“Có thể xông qua con đường đó, liền có lý do để không giết, có thể không chết.” Chính vào lúc này, âm thanh ôn hoà đó lần nữa vang lên, ngay bên trong căn nhà tranh, người bên trong được sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ.

“Vâng!” Thư đồng giống như là gật đầu đáp.

Thạch Hạo trong lòng vừa động, hơn nữa nhẹ nhàng thở phào.

“Muốn gặp chủ thượng, các ngươi còn phải bước qua được cái hồ nhỏ này.” Vị nghi là thư đồng đó lại lên tiếng.

Thảm cỏ xanh mướt, cách đó không có một cái hồ nhỏ, nước hồ trong vắt lấp lánh như ngọc bích, ngăn cách Thạch Hạo và căn nhà tranh đó.

Thạch Hạo sớm đã rời khỏi lưng Hoàng Kim sư tử, không có cỡi nó, ở địa phương như thế này hắn sao dám bất kính, không thể nào còn cỡi trên chiến sủng được.

Hoàng Kim sử tử đau hết cả đầu, theo Thạch Hạo đi tới bên cạnh hồ, nó chưa dám xuống dưới. Bởi vì nó ngay cả cổ lộ kia cũng không phải dựa vào bản thân xông qua, nó chịu không được.

Thạch Hạo đi tới trước, bàn chân vừa chạm vào mặt hồ trong suốt. Đột nhiên mặt hồ nổi lên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn. Trong lúc mơ hồ, nơi đây giống như là một vũ trụ thu nhỏ, mỗi bước chân hạ xuống, gợn sóng lăn tăn tạo thành một mảng tinh hải*.

*Tinh hải: biển ngôi sao.

Hậu phương, Hoàng Kim sư tử run rẩy, nó cảm ứng được lực lượng khủng bố ba động.

Lúc này, nó nhìn Thạch Hạo bước tới trước, rất ổn định, sau khi do dự cũng đưa một móng chân tới trước, thử đụng vào mặt hồ.

Ầm!

Một khắc sau! Hoàng Kim sư tử cảm thấy vô cùng đau đớn, móng vuốt của nó bị hoà tan đi, da lông bong tróc, vuốt sắc gãy đi, huyết nhục thối rửa, chỉ còn sót lại xương cốt.

Nó khí huyết nhộn nhạo, nhịn không được muốn hét lớn, sợ hãi dị thường, nhanh chóng lùi lại.

Hoàng Kim sư tử cố gắng hết sức chữa trị móng vuốt đó, nhưng dù nó phát lực thế nào, cũng không thể phục hồi như cũ, nơi đó huyết nhục bong tróc, da lông không thể dính lại, chỉ có một khúc xương mang theo kim quang ở đó.

Thương thế này lại không thể chữa!

Nó vô cùng sợ hãi, đây là hồ gì thế? Tại sao lại khủng bố như vậy.

Hoàng Kim sư tử nhìn phía trước, nhìn Thạch Hạo đã đi xa hơn mười mấy trượng, trong lòng nó rốt cuộc cũng dễ chịu hơn chút.

Bởi vì, Hoang cũng gặp phải nguy cơ, mới đầu hắn không sao, sau khi qua mười mấy trượng, hai chân hắn thối rửa, lộ ra xương bàn chân trắng toát, nhưng hắn vẫn không có ngừng lại!

Hồ nước lấp lánh, xanh thẳm trong suốt, chỉ là khi gợn sóng lăn tăn mới cảm thấy khủng bố.

Khi gợn sóng đó lan ra, tinh hải vô số, khí tức đại đạo ngập tràn, giống như một đại vũ trụ đang khai mở, ẩn chứa khí tức sinh và diệt!

Trong lúc Thạch Hạo tiếp tục đi tới, huyết nhục trên chân hắn cũng bị bong tróc, lộ ra xương cốt, dị tượng kinh người.

Lúc này, phong lôi nổi lên, toàn bộ tiểu hồ đều tràn ngập lực lượng quy tắc, đó là đại đạo, là do đại vũ trụ bị mở ra, vô số tinh tú, chuyển động xung quanh Thạch Hạo.

Ở nơi đây, đã không còn nhìn thấy hồ nước nữa, chỉ có tinh hải, tùy theo bước chân hắn bước ra, phảng phất như là khai thiên tích địa!

Khí Hỗn Độn dâng trào, ánh sáng lấp lánh trong suốt, từ đôi chân Thạch Hạo bắt đầu, huyết nhục không ngừng rơi ra, tới cuối cùng đã lan tràn tới toàn thân, cảnh tượng thật doạ người.

Hoàng Kim sư tử ngây ra, tên gia hoả này sẽ chết ư?

Trong quá trình này, hồ nước lại hiện ra, toàn bộ tinh tú đều hoá thành giọt nước, lần nữa hình thành hồ nhỏ, nhưng mà, loại khí tức khủng bố đó càng nồng đậm hơn.

Thạch Hạo từ đầu tới chân đã không còn thấy huyết nhục, trở thành một bộ xương, giống như là bất diệt kim thân, hơn nữa trong quá trình này, thân thể hắn không ngừng chìm xuống, muốn tiến vào trong hồ.

Hoàng Kim sư tử vô cùng đau đầu, cả Hoang cũng phải chết sao, nó khẳng định cũng không có kết cục tốt đâu.

Bỗng nhiên mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu của nó, khi đỉnh đầu của Thạch Hạo hoàn toàn chìm vào trong hồ, hắn lại từ từ bắt đầu dâng lên, khi hắn lần nữa đi tới trước, trên đỉnh đầu hắn từ từ xuất hiện huyết nhục, lông tóc…

Sau khi Thạch Hạo đi tiếp hơn mười mấy trượng, từ phần eo hắn trở lên đã khôi phục lại như cũ, huyết nhục sinh trưởng, đã dần hồi phục.

Sau cùng, Thạch Hạo đã đi qua khỏi hồ nước, hai chân đạp lên trên bờ hồ, cả người lấp lánh, thân thể hoàn toàn khôi phục như cũ, thậm chí khí tức sinh mệnh càng thêm sung mãn.

Chiến y che kín thân thế, Thạch Hạo đứng rất thong dong.

“Vũ Trụ Hồ, Sinh Tử Hồ, chỉ có kẻ tư chất ngút trời mới có thể xông qua.” Trước căn nhà tranh, nam tử kia gật đầu nhẹ nhàng ôn hoà nói.

Thạch Hạo nhìn thấy người này thì rất kinh ngạc, y còn rất trẻ, dáng vẻ nho nhã. Có thể nói là phong thái và thần vận như ngọc, bộ dáng không tới ba mươi tuổi, ít nhất vẻ bề ngoài là như vậy.

Người này một thân bạch y, trắng không tỳ vết, mang theo nụ cười ôn hoà, tuấn lãng tới tột cùng, hai mắt sâu lắng, có thể xưng là tuyệt thế mỹ nam tử.

“Ngươi xông qua con đường đó, thì có thể xem như là người cùng thế hệ với chúng ta rồi, lại đi qua được cái hồ đó, coi như là thông qua khảo nghiệm cuối cùng, có thể gặp được ta.”

Vị nam tử này nói, mang theo ý cười.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, đây chính là chủ nhân của Cấm Khu!

Không cần nghĩ cũng biết, người cùng thế hệ mà y nói, chính là tán thưởng, nhận thấy Thạch Hạo ngày sau có thể tiếp cận bọn họ, có loại tiềm lực đó.

Thạch Hạo cảm thấy rất hư ảo, giống như là giấc mộng vậy, thật khó mà tưởng tượng, hắn hôm nay lại xông vào một cái Cấm Khu, hơn nữa còn gặp được dạng tồn tại cấm kỵ bậc này.

Đối với Cấm Khu Sinh Mệnh trên Cửu Thiên, hắn nghe như sấm bên tai, sớm đã hiểu rõ, nhưng một mực không có đi, bởi vì hắn biết hy vọng không lớn.

Cho dù nơi đó có nửa bộ sau của Bất Diệt kinh, hắn cũng không thể làm được gì, không thể đi vào được.

Nhưng hôm nay, hắn ở Bát vực hạ giới lại nhìn thấy tồn tại cấp bậc này!

“Ngồi, đồng tử pha trà.” Bạch y nhân nói, vô cùng tao nhã.

Ngay phía trước nhà tranh, có một cái bàn trà, gần đó có hai cái cây bị chặt ngang gốc làm ghế ngồi, trung niên nam tử ngồi lên một cái, mời Thạch Hạo ngồi lên một cái khác.

Về phần vị gọi là đồng tử, cũng rất trẻ trung, chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, nhưng tuyệt đối phi phàm, từ đôi con ngươi đó có thể nhìn thấy, y đã sống qua vô tận năm tháng rồi.

Ngoại trừ điều đó, phía sau nam tử bạch y còn có một vị nữ tử, xinh đẹp tuyệt trần, tươi tắn thoát tục, giống như là một vị tiên nữ.

Trên thực tế, Thạch Hạo có lý do tin tưởng, nàng là một sinh linh Bất Hủ hoặc là Chân Tiên.

Bạch y nam tử làm chủ, là chủ nhân của Cấm Khu này.

Còn một nam một nữ hai người, cũng xem như đạo đồng của y!

Thạch Hạo do dự một chút, sau đó liền phóng khoáng ngồi xuống, dù sao cũng đã tới rồi, có lo lắng cũng vô ích.

“Rất nhiều năm rồi, năm tháng vô tận, vạn cổ lưu chuyển, xa xưa tới mức ta cũng cảm thấy bản thân muốn tạo hoá, không ngờ lại thấy được một người trẻ tuổi không tệ tới nơi đây.” Bạch y nam tử nói, khẽ thở dài, tựa như vô cùng cảm khái.

Nhưng mà, Thạch Hạo lại nghe được một ý vị khác, âm thanh đó phảng phất như mang theo tiếng đao kiếm giao nhau, đinh tai nhức óc, muốn chém lìa trời cao, phá huỷ đại đạo, cải thiên hoán địa!

Thật ra, âm thanh đó rất ôn hoà, nhưng lại làm cho tâm thần người khác run rẩy, lời của nam tử này có ẩn ý.

Đạo đồng dâng trà, hương thơm nứt mũi, trong ly trà có một con Chân Hoàng đang vỗ cánh bơi lội, màu đỏ tươi sáng rực, toả ra hương thơm làm say lòng người.

Thạch Hạo khá kinh ngạc, đây là trà gì, lẽ nào so với Ngộ Đạo Tiên trà còn muốn phi phàm hơn sao?

“Trà sơn dã thô lậu, tự tay ta trồng đó.” Bạch y nam tử giống như nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, liền nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK