Tất cả mọi người đều rung động, người đến là cao thủ hơn nữa còn là một kẻ khó lường, không ít người lộ ra vẻ chấn kinh.
Bởi vì mọi người biết đã xuất hiện một kẻ ương ngạnh tới phá rối.
Có người cho rằng, không phải tất cả mọi người đều phục Hoang, khẳng định sẽ có người tới quấy phá, thậm chí là đối đầu. Điều đó thât sự xuất hiện vào lúc này.
Trên bầu trời một làn sóng máu cuộn trào sáng rực cả bầu tời giống như hồng quang, lại giống như hoa Bỉ Ngạn đang nở rộ rất là quỷ dị.
“Thiên Quốc!”
Một số người ngạc nhiên, đó là khí tức của sát thủ Thiên Quốc, khi nhân vật quan trọng của tộc này xuất hành thường sẽ có tình huống như vậy biểu hiện ra sự giết chóc và chinh phục.
Đương nhiên, tình hình như thế này rất hiếm thấy, bởi vì, bọn họ thích đi lại trong bóng tối, giết người từ phía sau, rất hiếm khi xuất đầu lộ diện như vậy.
Cũng có thể bọn họ cảm thấy không cần kiêng kỵ gì cả có thể trực tiếp giết chết Hoang. Hoặc cũng có thể có nhân vật quan trọng xuất hiện, biểu hiện ra vẻ bá đạo dùng để lập uy.
“Đạo hữu của Thiên Quốc, ngươi vậy là có ý gì, muốn tới Bất Lão Sơn của ta quậy phá sao?”
Tần Trường Sinh mở miệng sau đó đứng lên nhìn về phía ngoài điện.
Tại phía ngoài sơn môn Tần tộc tràn ngập huyết sắc, thần lực cường đại dao dộng như muốn tấn công vào sơn môn.
“Tần đạo hữu, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đến không phải nhằm vào Tần tộc, mà là tên tiểu nghiệp chướng Thạch Hạo, không liên quan đến người khác!”
Trong hư không, một âm thanh lãnh đạm truyền đến, sương máu cũng theo đó mà xao động vô cùng.
“Ngươi sai rồi, nơi đây là Tần tộc, đứa nhỏ này là hậu duệ của tộc ta!” Tần Trường Sinh đi ra ngoài điện, nhìn vào nơi sâu nhất của huyết vân nồng đậm kia
Về phần Thạch Hạo đã sớm đứng dậy, cũng đi ra ngoài điện.
Mọi người đều lộ ra vẻ chấn kinh, trước đó người của Thiên Quốc cũng có xuất hiện trong đại sảnh với vẻ lãnh đạm, quả nhiên không phải vì hoá giải ân oán mà là tới tìm hiểu sự tình. Bây giờ quả nhiên muốn động thủ rồi.
Chỉ vì, bọn họ rất nghi hoặc, Thiên Quốc có thể hạ được Hoang sao?
Rất nhiều người cảm thấy, nếu chỉ có Thiên Quốc vì thật sự quá mạo hiểm rồi.
Trừ khi, lời đồn về nguồn gốc của Thiên Quốc rất có lai lịch là thật, nếu không, có thể lần này đá phải tấm sắt rồi.
“Phó giáo chủ Thiên Quốc!” Có người khẽ nói, cảm ứng được cổ khí tức đó, biết được người đến là ai.
Không phải giáo chủ Thiên Quốc, chỉ là phó giáo chủ?
Một số người lộ ra vẻ ngạc nhiên, cũng cảm thấy có chút cổ quái.
“Bất Lão Sơn có khí phách lắm, chúng ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của Tần tộc. Chỉ là, Tần đạo hữu ngươi quá nửa là không thể bảo hộ được hắn, lần này ai tới cũng vô dụng.” Trong huyết vân, âm thanh đó tiếp tục vang lên.
Tần Trường Sinh sắc mặt trầm xuống, chỉ là một tên phó giáo chủ thôi, cũng dám nói chuyện với hắn như vậy. Hắn vung mạnh tay áo, một tiếng nổ lớn, thiên địa ầm vang, một cổ cuồng phong mang theo một mảng lớn lôi điện bay về phía trước
Bất quá, nơi đó vô thanh vô thức, toàn bộ phong lôi đều bị hấp thu sạch.
“Đạo hữu Tần tộc, không cần động nộ đâu.” Một đạo âm thanh già nua vang lên, đó lại là một người khác.
“Người nào?” Một số cường giả của Tần tộc nói.
Bọn họ cảm thấy được một cổ áp bức, trong đầu hiện lên bóng mờ. Cổ khí tức và ba động đó quá kinh người, khiến cho mỗi người đều khó chịu, giống như bị một khối cự thạch nặng vạn cân đè lên người.
Cho dù là Thạch Hạo, trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương, cảm giác không tốt.
“Haha…” một tiếng cười càn rỡ và vô cùng già nua. Một bóng người hiện lên được bao bọc bởi sương mù màu trắng, thần bí và cường đại.
Khi lão mới giải phóng một ít uy áp, toàn bộ cổ địa Tần tộc đều run lên, núi sông cũng sụp đổ. Cũng may nơi đây có đại trận bảo hộ, có phù văn kinh thế. Nếu không thì mọi thứ đều bị huỷ diệt, toàn bộ sơn môn sẽ hoá thành cát bụi.
Đây là một vị chí tôn, một sinh linh cường đại lại tự mình hiện thân tới nơi này.
Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, từng người đều chấn động và đau hết cả đầu, cảm thấy đại sự không ổn rồi.
Phía sau bóng người đó hiện ra một toà cổ điện. Nó dính đầy gỉ đồng, nguy nga và uy nghiêm, vô cùng to lớn, rất chân thật và cũng rất kinh khủng.
Rất nhiều người kinh hãi nhận ra đó là vật gì, không ngờ là một toà tiên điện.
Không cần nhiều lời, mọi người đều biết được người đến là ai. Chủ Tiên điện, vị cổ lão tồn tại qua vô số năm tháng, chí cường giả của mạch này, là một vị Chí Tôn.
Nghe nói lão sống rất lâu rồi, thực lực đáng sợ, cổ lão trường tồn. Nhưng xưa nay rất hiếm khi lộ diện, một mực tránh bên trong Thanh Đồng Tiên Điện, bởi vì thọ nguyên sắp cạn kiệt rồi.
Làm sao có thể ngờ hôm nay lão lại lộ diện, đi ra ngoài Thanh Đồng Tiên Điện.
Hơn nữa, mọi người đều nhìn ra được, đó là hình chiếu của Thanh Đồng Tiên Điện, không phải thực thể, nhưng vẫn tản mát ra vô số uy áp tiên đạo.
Mọi người đều ý thức được, hôm nay có phiền toái lớn rồi.
“Đạo hữu giá lâm, thật là quá xem trọng một tiểu bối rồi.” Tần Trường Sinh thở dài nói.
Sự tồn tại của vị Tiên Điện này, không thể ước lượng. Nếu xét về đấu tay đôi, trước mắt ở Ba Ngàn châu trong lĩnh vực Nhân Đạo này, có thể không ai áp chế được lão ta.
“Ngươi nên biết rằng, ta đã hiện thân thì sẽ không tay không trở về.” Chí Tôn của Tiên Điện nói.
Tần Trường Sinh ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá đoàn sương trắng kia rồi nói:” Nhưng Bất Lão Sơn của ta cũng không phải chỗ để mặc cho ai muốn làm gì thì làm.”
Tất cả mọi người có mặt đều im lặng, liên quan tới đấu tranh của tầng thứ này, ai cũng không dám dễ dàng dính vào, hở tí là diệt giáo.
Mọi người đều biết, Tần Trường Sinh tuy rằng không phải Chí Tôn, nhưng hắn lại có chỗ dựa, có nội tình. Nơi đây có một kiện Chí Bảo là vô thượng pháp khí – Ngũ Hành Sơn.
Lai lịch của nó rất không bình thường, không chỉ là pháp khí Tiên Đạo, nó còn có bí mật không thể tưởng tượng nổi.
Đồn rằng, Ngũ Hành Sơn được tìm thấy trong một cái cổ giới tàn phá nào đó. Trên bề mặt có vô số xương cốt Thần Ma, đều do nó tạo ra, cũng từng nâng đỡ qua vô số Thần Ma!
Tương truyền, nó là pháp khí khai thiên tích địa!
Đương nhiên, cũng chỉ có vài người là nghe qua về nó.
Loại pháp khí này số lượng không nhiều, không giống với Tiên khí bình thường, nó do Hỗn Độn dưỡng dục ra.
Tuy rằng không hẳn sẽ áp chế được Tiên khí, nhưng lại liên quan tới khởi nguồn của một giới, cổ lão tới không thể tưởng tượng. Thậm chí có thể truy ngược về trước thời Tiên Cổ rất đáng để nghiên cứu.
Nó ở trong vũ trụ tàn phá đó, yên tĩnh cô độc, chìm nổi vô tận năm tháng bị Tần Trường Sinh mang về.
Lúc phát hiện nó, cảnh tượng thật kinh khủng. Ngũ Hành Sơn giống như năm ngón tay dựng đứng, trên sơn phong dày đặc thi thể các thần thời nguyên thuỷ, đều là thần thể Tiên Thiên.
Đáng tiếc, sớm đã chết rồi.
Nhưng cũng đủ để nói rõ một vấn đề, những thần thể Tiên Thiên đó đều do Ngũ Hành Sơn dưỡng dục ra.
Ngọn núi này nếu như không phải bị phong ấn hay đang trấn áp điều gì đó thì so với hiện giờ còn cường đại hơn.
“Ta biết ngươi muốn mượn sức mạnh của Tiên Sơn, muốn giải phóng ấn của nó. Nhưng mà, lần này không giống trước, Hoang đắc tội với Chân Tiên!” Chí Tôn Tiên Điện lạnh nhạt nói.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh.
Có người cũng biết là chuyện gì đang xảy ra, Tiên Điện có một vị Tàn Tiên, đó là cội nguồn chân chính của một đạo thống. Hiện tại đã không còn là bí mật, gần đây có tin đồn, vị Tàn Tiên này đã gặp bất trắc.
“Hoang, còn không ra đây, nhanh chóng tiếp pháp chỉ!” Chính vào lúc này, lão giả của Tiên Điện nói.
Âm thanh nổ vang, hư không vỡ ra, bên ngoài Tần tộc, thiên địa băng liệt có một tấm pháp chỉ hoàng kim mang theo tiên khí hiện ra với vô thượng uy áp giáng xuống.
E rằng cho dù có trận pháp bảo hộ, vô số người trong Tần tộc cũng không thừa nhận nổi, từng người đều run rẩy từ tận linh hồn, toàn bộ đều run sợ.
Pháp chỉ đó không có sát khí, cũng không có pháp lực chân chính, chỉ có một cổ khí thế không rõ nhưng lại khiến cho vô số người hai chân run rẩy, lần lượt quỳ trên mặt đất.
Trong số họ, bao gồm các giáo chủ… !
Bùm !
Thân thể Thạch Hạo phát sáng, hắn lấy ra Đại La kiếm thai, bảo hộ cha mẹ… Dùng món thần khí này đối kháng, không để thân nhân phải quỳ xuống.
Đồng thời, nơi sâu trong Tần tộc, đột nhiên phát ra năm đạo thần quang rơi xuống khắp nơi trong Tần tộc, kháng lại luồng uy thế đó, khiến cho cảm giác sợ hãi của mọi người biến tiêu biến. Nếu không, ai cũng không ngăn cản nổi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khủng hoảng, vì đó là Tàn Tiên pháp chỉ, không cần nghĩ cũng biết nó có sức mạnh tuyệt đối. Ai có thể so tài?
Hiện tại xem ra, cũng chỉ có Ngũ Hành Sơn mới có thể, sức người không thể nào là đối thủ được.
“Hữ, Tàn Tiên? Lúc ở Linh Giới ta giết qua một đạo lạc ấn, hiện tại còn dám để ta tới tiếp pháp chỉ?” Thạch Hạo nói.
Khi mọi người nghe được lời này, từng người đều kinh sợ. Tuy rằng sớm đã nghe qua cũng như có suy đoán, nhưng sau khi chứng thực được thì vẫn chấn động không thôi, rất nhiều người đều choáng váng đầu óc.
Hoang nghịch thiên như vậy, ở Linh Giới thật sự giết qua ấn ký của Tàn Tiên?
Theo ý kiến của một số người, nhất định là do Linh Giới áp chế đẳng cấp của Tàn Tiên, song phương chiến một trận đồng cấp, kết quả Tàn Tiên bị thiệt thòi.
Cho dù là như vậy cũng đủ chứng minh sự kinh khủng của Hoang, thiên tư của hắn đến Tàn Tiên cũng không bằng sao?
Tấm pháp chỉ đó phát sáng rực rỡ trên không trung giống như một khoả thái dương hoàng kim, chiếu rọi bốn phương, vô cùng thần thánh. Bên trên có chút cổ ngữ, lạc ấn trong không trung, phát ra âm thanh vang dội.
Đại ý là để Thạch Hạo tới Tiên Điện nhận tội!
Nếu mà đi thì còn toàn mạng sao? Kết quả không cần phải nghĩ!
“Tiểu bối to gan, ngươi muốn kháng chỉ sao?” Chí Tôn Tiên Điện nói.
“Lão tử ngay cả Tàn Tiên cũng dám giết, còn sợ một tờ giấy nách của hắn!” Thạch Hạo chẳng thèm để ý nói. Bởi vì cho dù cúi đầu cũng chẳng có kết cục tốt đẹp nào.
Lời nói như vậy chấn kinh tất cả mọi người.
Đây chính là chửi thẳng mặt Tàn Tiên đó!