Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Ba Ngàn Châu, một tiếng thở dài khe khẽ, một đạo thân ảnh đứng yên một cách cô độc, nhìn mảnh sơn hà bị tàn phá vỡ vụn trước mắt.

Hoang đã trở về, hiện tại đã trở thành Tiên Vương. Lẽ ra rất khó để quay về hạ giới, bởi vì hắn quá mạnh, sẽ bị mảnh thiên địa này bài xích. Nhưng hắn từng chiếm qua Thiên Địa Ấn Ký, cũng từ trả lại thế giới này, nên không xảy vấn đề bị bài xích.

Một mình hắn đứng đó, nhìn mảnh đại lục bị tàn phá trôi vô định trong vũ trụ, cảm thấy có chút buồn bã vô cớ, hết thảy đã từng hiện giờ đã không thể quay trở lại được nữa.

Ngày xưa, trên khối đại lục này có rất nhiều sinh linh, nhưng hiện tại lại vắng lặng như tờ, các chủng tộc sinh sống trên đó đều đã dời lên trên các mảnh ngôi sao, rời xa khỏi nơi này.

Bao nhiêu cố nhân, vùi xương ở nơi này, từng khuôn mặt xưa cũ, từng nụ cười ngày ấy, đều đã tan biến theo một tiếng thở dài của hắn.

Ngày xưa, thiên tài ở Ba Ngàn Châu tranh bá, cùng nhau tiến vào trong di tích Tiên Cổ, hiện tại còn lại được mấy người? Ngoại trừ những người đã tiến vào Tiên vực ra, những người khác đều đã chết rồi!

Nhớ lại một chút chuyện xưa, cừu địch cũng tốt, bằng hữu cũng được, cuối cùng thì còn lại được mấy người.

Đọa Thần Tử, Hắc Ám Thần Tử, đại nhân trẻ tuổi của Tiên Điện . . . Những sinh linh này, từng vô cùng huy hoàng, có một số còn bị chính tay Hoang giết chết.

Nhưng cho tới hiện tại, Thạch Hạo đã không còn chút hận ý nào với những cừu địch này. Ngược lại hắn còn hy vọng bọn họ vẫn sống sót. Nhìn mảnh đất Ba Ngàn Châu bị tàn phá tan nát này, hắn chỉ có thể trầm mặc.

Chân Cổ, tay cầm Ngưng Huyết Thần Mâu, một sơ đại cường đại. Đằng Nhất, thiên tài của Hỏa Đằng tộc, kết ra Bảo Bình Ấn, oanh giết thế gian chư địch . . .

Những người này chung quy cũng đều đã mất đi!

Lam Nhất Trần, Lạc Đạo, từng đi theo Hoang bên trong di tích Tiên Cổ ở cuộc tranh bá thiên tài Ba Ngàn Châu. Nhưng từ khi Hoang đi Cửu Thiên, lại tiến tới Biên Hoang, cũng không còn gặp lại bọn họ nữa.

Chắc hẳn, tuyết nguyệt vô tình, bọn họ cũng đã không còn nữa.

Rất nhiều cố nhân, rất nhiều huy hoàng, rất nhiều phong vân, đều đã bị chôn vùi. Một thời đại đã sớm qua đi!

Trong con ngươi Thạch Hạo, thời gian lưu chuyển, tuế nguyệt biến đổi. Hắn nhìn thấy từng màn từng tràng cảnh ngày xưa, tâm tình phứt tạp, có chút chua xót, có chút đắng chát, có vui vẻ, có bi thương và khổ sở.

Nhân sinh trăm vị, năm mươi vạn năm trước, bao nhiêu thiên tài đã tung hoành trên phiến đại địa này, nhưng tới cuối cùng cũng đều là cát bụi trở về với cát bụi.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về mấy khối đại lục khác, cửu thiên cũng đã không còn nguyên vẹn. Trường Sinh Gia Tộc năm xưa, danh xưng trường tồn với thế gian, cuối cùng cũng đã điêu linh.

Hiện tại, không ngờ không còn lại một gia tộc nào, toàn bộ điều đã diệt vong!

Ngoại trừ những người tiến vào Tiên vực, còn ai lưu lại cũng đều đã chết sạch sành sanh. Lạc ấn của một thời đại, cứ như vậy bị ma diệt hoàn toàn.

Hắn lại nhìn về phía Biên Hoang, Đế Quan sớm đã không còn tồn tại, đã bị san bằng rồi. Chỉ là những vách tường đổ, hài cốt ngôi sao đầy đất, đã hóa thành phế tích.

Thạch Hạo rời đi, trực tiếp tiến về phía Bát Vực hạ giới. Bát vực hiện tại đã bị tàn phá không ra hình thù gì. Thạch Quốc đã không còn, Hỏa Quốc cũng đã bị tiêu diệt, nhân khẩu mười không còn được một, quá hoang vu.

Hoang Vực, nơi để lại cho Thạch Hạo quá nhiều hồi ức. Hắn chính là sinh ra ở một giới này. Hiện tại quay về, núi non đã thay đổi. Năm mươi vạn năm, những con sông cũng đã thay đổi dòng chảy, núi lớn sụp đổ, có thể nói là thương hải tang điền.

Một mình hắn dạo bước, lẳng lặng bước đi, bất tri bất giác, đã đi tới di chỉ của Bổ Thiên Các. Quỷ Gia, Hồ Lô Tế Linh . . . Đều phảng phất như mới còn hôm qua.

Thạch Hạo đứng sừng sững hồi lâu bên trong mảnh phế tích này, không hề cử động chút nào. Hắn nhớ lại từng li từng tí ở Bổ Thiên Các, trong lòng có ấm áp và tiếc nuối, những cố nhân ấy đâu rồi?

"Với cây búa trong tay, ta có cả thế giới!"

Đây là những lời nói đùa thời thiếu niên, tựa hồ như vẫn vang vọng bên tai. Hắn nhớ tới thiếu niên thiên tài mặc ngân bào Tiêu Thiên, từng bị hắn đập tới mức "tài hoa xuất chúng", luôn nghiến răng nghiến lợi với hắn.

Hắn cũng nhớ đến Hạ U Vũ, nữ tử bạch y động lòng người kia.

Đáng tiếc, Bổ Thiên Các đã trở thành lịch sử, vĩnh viễn không còn tái hiện nữa.

Những người này, những việc này, đã trở thành ấn ký khó có thể phai mờ trong sinh mệnh của hắn. Bọn họ đều không còn nữa, đều đã chết già bên trong tuế nguyệt.

Sau đó, Thạch Hạo lại đi tới nơi của Yêu Tộc, đi tham bái mộ phần của huynh đệ kết nghĩa Cửu Đầu Sư Tử, còn có Hỏa Nha, Ngũ Sắc Loan Điểu.

Chỉ là sơn hà đã thay dòng, phần mộ đã không còn tồn tại nữa.

Năm xưa, hắn cưỡi Cửu Đầu Sư Tử, xông pha ở Bách Đoạn Sơn, sau đó hắn lại cưỡng ép Cửu Đầu Sư Tử kết bái với mình.

"Ta có tuế nguyệt vô tận, thọ nguyên lâu dài, thế nhưng, vì sao cứ phải nhớ đến những chuyện ngày xưa, những người đã chết đi rất nhiều vạn năm kia, nó phảng phất như vừa mới ngay trước mắt."

Thạch Hạo mang theo nỗi cô đơn, tiếc nuối trong lòng. Đồng thời, hắn có chút cảm khái, đang hoài niệm, cảm xúc Tiên Vương bị nhiễu loạn.

Bởi vì, hắn biết rằng, rất nhiều vạn năm có khả năng đều không thể nào quay về nữa. Đợi khi hắn lần nữa xuất hiện, sẽ là sau bao nhiêu kỷ nguyên? Mảnh Hoang vực này vẫn còn không?

Tên hiện tại của hắn, chính là mượn dùng tên của vực này - - - Hoang!

Hoang phải rời đi rồi, không biết tới niên đại nào mới lại đến.

Lần này, Thạch Hạo cưỡi trên Kim Mao Hống, dùng một đầu Tiên Vương làm tọa kỵ, chạy về Ba Ngàn Châu.

Bọn hắn đi tới Vẫn Tiên Lĩnh, bên trên một khỏa ngôi sao. Đó là căn cứ địa của Kim Mao Hống nhất tộc.

Kim Mao Hống nhìn thoáng qua, thần sắc phức tạp, nó cũng là tới từ biệt. Bởi vì sau lần này thì sẽ phải cùng Thạch Hạo đi xa, không biết phải bao lâu mới có thể sống sốt quay về.

Một khắc sau, bọn họ rời đi, trực tiếp tới Biên Hoang. Đây từng là một phiến cổ địa, chảy xuôi ánh sáng hỗn độn, vết rách hư không lan tràn khắp nơi. Bởi vì nơi này là giao giới với một vùng thiên địa khác.

Thạch Hạo cưỡi trên Kim Mao Hống, đi tới Thiên Thú Sâm Lâm ở ngoài Biên Hoang. Nơi này vẫn rất là thần bí, bởi vì tiếp giáp với Dị vực, địa thế đặc thù, còn có đại trận phong ấn, vẫn luôn không hề thay đổi.

Chủ yếu nhất là, giữa Dị vực và Cửu Thiên Thập Địa bị một tòa đại trận trấn áp, khiến nơi này vẫn luôn cô quạnh, yên tĩnh.

Nơi sâu bên trong Thiên Thú Sâm Lâm có một cái ao nước, có một tấm bia đá bên trên có viết hai chữ luân hồi.

Mà Thiên Hạ Đệ Nhị chính là ở chỗ này, bị xiềng xích khóa chặt, trên đầu còn cắm một thanh chiến mâu đầy vết rỉ sét, trấn áp y, cũng là vết thương chí mạng.

Thạch Hạo đã tới, nhìn thấy được Thiên Hạ Đệ Nhị.

Nó có hình thể khổng lồ, trên lưng có một đôi cánh, nếu như không nhìn kỹ, thì lại giống như một đầu Xuyên Sơn Giáp khổng lồ. Toàn lớp lân giáp dày nặng, toàn thân trắng như tuyết, nhưng phần đầu lại giống như một con cự Long.

Đây chính là Đệ Nhị Thiên Hạ, năm xưa từng tranh phong với Chân Long nhất mạch, giết tới bất phân thắng bại, cuối cùng chỉ bại vì thua nửa chiêu.

Đây cũng là một loài rồng, từng tranh đoạt cái tên Chân Long. Tuy rằng đã thất bại, nhưng lại không hề làm mất đi uy danh của nó. Dù sao trong trận đại chiến kinh thiên năm đó, nó quả thật chỉ thua có nửa chiêu thôi.

Về sau, những năm cuối thời Tiên Cổ, nó tham dự đại quyết chiến, tranh phong với chư vương Dị vực, cuối cùng trọng thương gần chết, và bị trấn áp ở nơi này.

"Cót két!"

Thạch Hạo sau khi tới nơi này, trực tiếp vặn gãy xiềng xích đang quấn chặt trên người nó. Hắn bây giờ đạo pháp vô biên, thực lực hùng hồn nghe mà rợn cả người.

Hắn có thể xưng là cự đầu trong Tiên Vương rồi!

Những xiềng xích đang trói buộc Đệ Nhị Thiên Hạ đều bị đứt gãy, không còn khả năng trói buộc nó nữa.

Rống!

Một khắc này, Thiên Hạ Đệ Nhị đột nhiên mở bừng mắt, phát ra tiếng rống vang vọng thế gian. Nếu như có người khác ở nơi này, tuyết đối sẽ bị tiếng rống này làm nổ tung, chết rất là thảm.

Thế nhưng, Thạch Hạo lại bình tĩnh đứng đó, lẳng lặng nhìn nó, cảm nhận sự cuồng bạo bên trong đầu lâu của nó, ý chí hỗn loạn. Hắn đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Đệ Nhị Thiên Hạ, nguyên thần bị thương quá nghiêm trọng, rất khó nói có thể phục hồi như cũ hay không.

Keng!

Sau một khắc, Thạch Hạo động thủ, thi triển pháp ấn, mạnh mẽ rút cây chiến mâu bị rỉ sét kia ra, khiến cho hai mắt Đệ Nhị Thiên Hạ trợn tròn, điên cuồng gào thét không thôi.

Thế nhưng, nó đã bị giam cầm, Thạch Hạo cố định nó ở nơi này.

Nó vẫn còn sống, có pháp lực cuồn cuộn, có bảo thuật nở rộ, nhưng đó chỉ là một loại bản năng, còn kém xa với trạng thái đỉnh phong ban đầu.

Thạch Hạo cẩn thận quan sát mới phát hiện, chủ nguyên thần của nó đã không còn, hiện tại chỉ còn lại linh hồn ấn ký của thân thể tàn phế này, có thể khiến nhục thân sống sót quả thật là không dễ dàng gì.

Nó biến trở nên hư nhược, cũng khiến Thạch Hạo bớt đi không ít phiền phức.

Thạch Hạo trấn áp nó lại, cứ như vậy ném vào trong cái cổ trì kia, bên trong có linh hồn của Xích Vương ..., đều cùng bị áp chế.

Sau đó, hắn lại đi tới Thần Dược Thần Mạch ở ngoài Biên Hoang.

Nơi này cũng bị đại trận phong ấn, thế nhưng, hắn hiện tại là cự đầu trong Tiên Vương, có bao nhiêu người ngăn cản được bước chân của hắn?

Hắn đã trả lại cho một giới này, đại đạo sẽ không phản phệ, càn khôn sẽ không bài xích, pháp trận cũng không thể làm gì được hắn, cứ như vậy một đường thông suốt không hề bị trở ngại.

"Bò . . . ò . . .!"

Thạch Hạo lại nhìn thấy đầu Kim Ngưu kia, nó là một đầu hoàng đạo Tiên Kim Sinh Linh!

Bất quá, đầu Kim Ngưu này có cổ quái, nguyên thần vốn đã chết đi, đây là Kim Ngưu của kỷ nguyên trước xuất hiện linh trí hiển hóa ra.

Quan trọng nhất, nó chỉ là kéo xe, còn có một chính chủ khác!

Kim Ngưu bị hai ngón tay Thạch Hạo kẹp lấy, trực tiếp trấn áp.

Đi tới nơi sâu trong lòng đất, có một hang động, vang lên tiếng ù ù. Trước cửa động đó có một đạo nhân, cao không tới một thước, ngồi xếp bằng ở đó càng lộ ra vẻ thấp bé hơn.

Người này râu vàng tóc vàng, nhắm chặt con ngươi, không hề nhúc nhích, giống như vạn cổ đến nay chưa từng cử động qua chút nào.

Thạch Hạo ngưng trọng, chân thân của vị đạo nhân quá mạnh rồi, Hoàng Đạo Tiên Kim a, pháp thể thật khủng bố, Tiên Vương bình thường tuyệt đối không thể nào địch nổi.

Ầm ầm!

Lần này, cánh tay Thạch Hạo vung lên, ống tay áo xoay tròn, thần lực khuấy động.

Kim sắc đạo nhân đang bị trấn áp. Trên thực tế, y không có chút phản kháng nào, làm cho Thạch Hạo vô duyên vô cớ đề thăng thực lực lên trạng thái cao nhất.

Bởi vì, nguyên thần của kim phát đạo nhân đã không còn rồi.

Cuối cùng, Thạch Hạo thu lấy kim sắc đạo nhân và cả Kim Ngưu của y, ném vào trong cổ trì của hắn, làm bạn với Thiên Hạ Đệ Nhất.

Tiếp sau đó, Thạch Hạo cưỡi trên Kim Mao Hống, đi về phía Táng Địa.

Táng Địa, hiện tại vẫn còn, chỉ là bị hủy diệt một phần. Đây là kết luận sau khi Thạch Hạo đích thân tới tìm hiểu.

Trước kia đúng là mảnh lớn Táng Địa đã bị sụp đổ, không còn trọn vẹn. Thế nhưng, ở nơi sâu xa, nơi đó tự thành một phương đại thế giới, vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm ngời ngời.

Thạch Hạo cưỡi trên Kim Mao Hống, gây ra đại náo động. Hắn xông vào Táng Khu tiến vào nơi sâu nhất.

Sâu trong Táng Khu, hoàn toàn không giống như những gì mọi người tưởng tượng. Tuy rằng cũng có mộ phần chằng chịt, nhưng lại không hề quỷ dị, mà còn tường hòa an lành hơn nơi ở của Tiên Vương.

Sự xuất hiện của Thạch Hạo, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh của Táng Khu, khiến cao thủ các nơi đều thức tỉnh, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào.

Lại là khối khu vực kia, có hương thơm nứt mũi. Thạch Hạo nhìn lại, lông mày khẽ nhíu chặt, có chút giật mình. Bởi vì hắn nhìn thấy một gốc Trường Sinh Dược quen thuộc --- Bạch Quy Đà Tiên.

Khối khu vực này, tỏa ra ánh sáng lung linh, ở trước một tòa mộ lớn, sinh trưởng các loại thực lực, dược thảo hiếm thấy.

Ngoài ra, ở trước phần mộ đó, có một con Chân Hoàng, lông cũng sắp rụng ra hết, đang trông coi phần mộ này, nơi này không hề âm u, ngược lại còn thần thánh an lành tới kinh người.

"Nuôi Chân Hoàng, coi nó như gia cầm bình thường?" Mặt Thạch Hạo lộ ra vẻ khác thường.

"Người nào xông vào Táng Địa của ta?" Sinh linh thần bí và cường đại mở miệng.

"Là hắn, Hoang!" Chính vào lúc này, một đạo âm thanh khác truyền đến.

Thạch Hạo có chút yên tâm. Táng Vương năm xưa lưu hắn lại, chôn hắn bên trong Táng Thổ, hiện tại vẫn còn sống, chưa từng chết đi. Bởi vì, đạo âm thanh thứ hai là thuộc về vị Táng Vương này.

"Cái gì, Hoang! Hắn ở nơi nào? Âm thanh của Tam Tạng, Thần Minh truyền đến.

Bọn họ vẫn còn sống, không hề chết đi.

Lần này quay lại Táng Địa, Thạch Hạo không chỉ là tìm Tào Vũ Sinh, mà còn có rất nhiều nghi vấn, hắn muốn làm cho ra lẽ.

Liên quan đến Dị Vực, Táng Khu, hắn muốn làm rõ ràng rành mạch mọi chuyện!

"Cho mời Tiên Vương vào trong!" Một vị Táng Vương nói.

Bọn họ lập tức phát hiện ra được chỗ kinh khủng của Thạch Hạo, phán đoán ra được thực lực của hắn.

"Tiểu tử, ngươi . . . thành Tiên Vương rồi?" Gốc Trường Sinh Dược Bạch Quy Đà Tiên kia cũng ở nơi này, kêu lên sợ hãi. Nó giống như gặp quỷ vậy, quả thật khó có thể tin được.

Năm xưa, nó cũng từng gặp qua Thạch Hạo, còn từng bị hắn đuổi bắt. Hiện tại làm sao có thể ngờ tới, mới năm mươi vạn năm qua đi, thiếu niên năm xưa đã có được thành tựu khủng bố như thế.

Thạch Hạo đi vào thế giới dưới lòng đất, tiến lên phía trước hành lễ.

"Đa tạ đại ân cứu mạng năm xưa của Táng Vương!" Hắn rất là chân thành.

Đồng thời, hắn lại trịnh trọng biểu thị cảm tạ với Tam Tạng và Thần Minh.

"Thật hổ thẹn, đạo hữu không cần như thế, năm xưa ta cũng không giúp được cái gì, chỉ là chôn ngươi xuống mà thôi." Táng Vương nói.

"Ngươi... không có hóa thành Táng Sĩ, mà là thật sự sống lại?" Tam Tạng hãi hùng khiếp vía. Y lập tức phát hiện được dị thường, Thạch Hạo không phải là Hoàng Kim Táng Sĩ, hơn nữa còn nhớ kỹ đủ loại dị tượng năm đó.

Bọn họ rất là bế tắc, vẫn luôn ngủ say, căn bản không biết việc của Dị vực, Tiên vực.

"May mắn không chết!" Thạch Hạo nói.

Nơi này có hai vị Táng Vương, một vị trong đó lại bị trọng thương. Chính là vị năm xưa đã giúp đỡ Thạch Hạo hóa thành Táng Sĩ.

Y khe khẽ thở dài nói: "Ngày đó, Táng Địa của ta gặp phải công kích của vô thượng cự đầu trong Giới Hải. Bản thân ta suýt tí nữa vẫn lạc. Đạo thổ cũng bị sụp đổ phân liệt, hóa thành rất nhiều khối lục địa, bay về các nơi trong vũ trụ."

Bản thân y cũng bị trọng thương, làm sao có thể lo được những khối lục địa này, cho nên năm xưa không hề đi tìm kiếm Thạch Hạo, bản thân y cũng được các Táng Vương khác cứu đi.

"Tào Vũ Sinh vẫn còn chứ?" Thạch Hạo hỏi.

"Còn!" Thần Minh nói với hắn, Tào Vũ Sinh và chó con đang chuyển hóa thành Táng Sĩ, hiện tại vẫn đang ngủ say.

"Tiền bối thần thông quảng đại, trong phủ đệ không ngờ lại nuôi một đầu Chân Hoàng." Thạch Hạo cảm khái.

Sớm trước kia hắn đã nghe nói qua, trong Táng Khu, có vô thượng sinh linh nuôi Chân Hoàng, coi như là gia cầm trong nhà.

"Đạo hữu hiểu lầm rồi, đây không phải là ta nuôi, mà là vị cường giả mạnh nhất trong nhất mạch Táng Vương ta nuôi dưỡng, có lẽ thế gian vẫn luôn có lời đồn về vị tiền bối này."

Thế gian có lời đồn rằng, có một vị sinh linh nuôi một đám Chân Hoàng giống như là gà thả rông trong nhà.

Ít nhất, ngay cả Thạch Hạo cũng từng nghe nói qua. Thế gian gọi người này là kẻ nuôi già, đứng ngang hàng với đám người Đồ Phu, đều là vô thượng cự đầu bên trong Giới Hải.

Thạch Hạo giật mình, người nuôi già thuộc về Táng Sĩ nhất tộc?

"Chính là bởi vì vị tiền bối này quá mức cường đại, nhấc lên sóng gió vô biên bên trong Giới Hải. Có người phẫn uất, cho nên mấy chục vạn năm trước mới cầm Hồ Lô vàng óng ánh, tới báo thù oanh giết Táng Địa!" Vị Táng Vương bị thương nặng nói.

Không ngờ lại có đại nhân quả như vậy!

"Tiền bối, có chút vấn đề, vãn bối muốn thỉnh giáo, không biết có nên hỏi không?" Thạch Hạo nói.

Trong lòng của hắn có rất nhiều nghi vấn, hắn rất muốn biết.

"Ngươi hỏi đi."

"Khởi nguồn của Táng Sĩ là như thế nào?" Thạch Hạo luôn cảm thấy cổ quái, lo lắng có liên quan đến sinh linh hắc ám.

"Cổ Khí Khởi Nguyên đã tạo ra Táng Sĩ!" Táng Vương rất trực tiếp, nói ra một cách rất thản nhiên.

"Cổ Khí Khởi Nguyên?" Thạch Hạo giật mình, lập tức nghĩ tới lần cùng với Tam Tạng và Thần Minh đi thăm dò vùng táng uyên kia, nơi đó có Cổ Khí Khởi Nguyên mà Táng Sĩ thờ phụng.

"Không chỉ chúng ta có, Dị vực cũng có một cái Cổ Khí Khởi Nguyên." Táng Vương tiếp tục nói.

Con ngươi Thạch Hạo co rụt lại.

"Dị vực tiến công Cửu Thiên Thập Địa, vẫn luôn tìm kiếm một món đồ. Bọn họ tin chắc rằng, món đồ đó được giấu bên trong giới của các ngươi." Táng Vương nói ra thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK