Rất nhiều người còn chưa hề biết trên Cửu Thiên đã phát sinh một đại sự kinh thiên. Trước mắt chỉ có một ít người trên đường tới đây nghe được, có người đã giết vào Kim gia!
"Việc ở Kim gia là... do Hoang làm!" Có người âm thanh run rẩy, đã vạch trần ra chuyện này khiến thân thể của người đó không khỏi phát run.
Đây là sự việc động trời, không ngờ lại dám công đánh Trường Sinh thế gia, hơn nữa còn thành công. Hoang có thể xuất hiện ở nơi này đã đủ nói rõ hết thảy!
Hắn không hề bị thương, mà còn an nhiên tới nơi này. Nhưng chỗ Kim gia lại loạn hẳn lên, trở thành vòng xoáy thị phi, trước mắt cái đại Trường Sinh thế gia đều đang đi điều tra việc này.
"Ngươi đang nói cái gì?" Rất nhiều người tự nhiên là chưa hiểu chuyện gì, bởi vì, bọn họ căn bản không biết đã phát sinh chuyện dọa người như vậy.
"Kim gia từng bị người ta công phạt, đại trận cũng bị công phá. Bên trong Trường Sinh thế gia có kiếm khí xung thiên, phát sinh đại sự kiện đổ máu!" Có người nói.
Người đó nói rất cẩn thận, cũng rất là mê mang, đây dù sao cũng là lời đồn y nghe được khi trên đường tới đây. Sau đó lại kết hợp một số phán đoán nhìn thấy trước mắt, còn không thể vô cùng xác định là do Hoang làm ra.
Cho dù là như vậy, rất nhiều người đều không rét mà run, nhìn về phía người trẻ tuổi kia, trong lòng sinh ra từng hồi cảm giác nghẹt thở.
Hoang, thật sự là hắn làm sao? Điều này quá đáng sợ rồi, hôm nay hắn muốn chọc thủng trời sao? Ngay cả Kim gia đại bản doanh cũng dám công kích!
" Thạch Hạo, thật sự do ngươi làm sao? Bên cạnh hắn, Thiên Giác Nghĩ, đám người Thái Cổ Ngự Long tự nhiên cũng nghe được. Cả đám đều kinh ngạc, điều này... cẩn thận nghĩ lại cũng thật đúng là phong cách của hắn!"
Tào mập mạp mở miệng, cười to: "Ha ha, tự nhiên là chúng ta, giết tới long trời lở đất, quỷ khóc thần hào, ngươi không nhìn thấy thôi, tình cảnh lúc chúng ta đào sạch hang ổ Kim gia, khí phách anh hùng cái thế cỡ nào."
Da mặt tên Tào mập này vô cùng dày, một bên nói một bên khoa tay múa chân, phảng phất thể xác và tinh thần cũng đều hòa vào trong trận náo loạn đó, mặt mày hớn hở, tương đối kích động.
Thế nhưng Tào mập cũng chỉ là một người chứng kiến mà thôi!
Đám người tự nhiên biết bản tính Tào mập, từng người nghe vậy đều mắt trợn trắng, Thái Âm Thỏ Ngọc càng trực tiếp nắm chặt lỗ tai của Tào mập, nói: "Ngươi chỉ là đứng nhìn từ đầu tới khi kết thúc thôi chứ gì? Chỉ đứng bên cạnh quan sát."
"Buông tay!" Tào mập mạp kêu lên.
"Tiểu gia hỏa, ngươi là hài tử nhà ai. Đến đây, để thúc thúc xoa xoa bóp bóp!" Thiên Giác Nghĩ cười quái dị, đi tới bóp khuôn mặt nhỏ béo của Tào mập.
Tào Vũ Sinh bây giờ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, phản lão hoàn đồng, bộ dạng mập mạp. Sau khi khuôn mặt nhỏ bị bốp lấy liền nhe răng nhếch miệng, nhưng đối mặt với Thiên Giác Nghĩ nổi danh về sức lực, Tào mập căn bản không cách nào tránh được.
"Ngươi. . . Còn tốt chứ, nhiều năm như vậy ngươi sống như thế nào?" Thanh Y đi đến phụ cận, nhìn về phía Thạch Hạo, trong đôi mắt đẹp có sương mù. Những năm gần đây nàng không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như muốn triệt để cắt đứt hồng trần.
Nhưng bây giờ, nỗi lòng nàng chập trùng, từ đầu đến cuối cũng không thể yên tĩnh, rốt cục đã gặp lại được hắn.
Lúc này, không hề nghi ngờ, nàng là Thanh Y, không phải Nguyệt Thiền.
Thạch Hạo gật đầu. Đối diện với mấy cố nhân này, đối mặt Thanh Y, tâm tình của hắn cũng chập chờn kịch liệt, nhìn thấy đám người này bộc lộ chân tình, dù hắn đã tu thành Chí Tôn, đứng tại trên đỉnh cao, trong lòng cũng không thể bình tĩnh.
Bất quá, có nhiều lời muốn nói đi chăng, cũng không phải hiện tại. Bởi vì con rồng thứ tám của Vương gia vẫn còn ở đây, hắn cần giải quyết hết.
Con rồng thứ tám của Vương gia, rõ ràng còn không phải Chí Tôn, nhưng lại dám hiện thân ở chỗ này, như là có chỗ dựa vào, không chỉ đơn giản là vì cứu Vương Thập mà xuất hiện.
Thạch Hạo nhìn về phía trước, mà lúc này người của Vương gia rốt cục cũng đã lấy lại tinh thần.
Vương gia lão Bát tâm tình phức tạp, lão thật không thể tin được, đây là Hoang của năm đó, tiểu tử kia đã vượt qua lão, trở thành Chí Tôn trẻ tuổi nhất trong thiên địa này!
Đánh vỡ thần thoại, sáng tạo lịch sử!
"Thật sự là nằm ngoài dự đoán của ta, năm đó thật nên bất chấp hậu quả mà giết hắn!" Con rồng thứ tám của Vương gia trong lòng thở dài, hiện tại nói gì thì cũng đã trễ rồi.
Bất quá, nghĩ kỹ lại, bọn họ cũng không phải không có xuất thủ, tất cả đều bị Mạnh Thiên Chính ngăn lại, muốn giết cũng giết không được.
"Sự việc ở Kim gia, là ngươi làm?" Con rồng thứ tám của Vương gia chất vấn. Gương mặt của lão cũng không còn trẻ, một đầu tóc xám, nhìn trông rất là phong độ, đang là thời kì đỉnh phong.
"Đúng." Thạch Hạo đơn giản đáp lại, chỉ có một chữ.
"Oanh!"
Nơi này lập tức tiếng ồn ào không dứt, như là nước nóng sôi sục, suy đoán là một chuyện, được chứng thực lại là một chuyện khác, tất cả mọi người không khỏi hãi nhiên.
Hoang đã mạnh đến cỡ nào? Ngay cả loại sự tình này cũng có thể làm ra!
Đây chính là Kim gia a, một Trường Sinh gia tộc, lại bị hắn công phá sơn môn? Nghe nói Kim Thái Quân cũng đã bị thương, bị người nọ một đường truy sát, phải chạy về trong tộc.
"Hoang. . . Ngươi đến cùng đã làm gì tộc ta?" Kim Triển quát lên, y trên đường tới đây cũng từng nghe nói qua nhưng không biết rõ chi tiết, cũng không được xác thực.
Cho đến lúc này, khi nghe được mọi người nghị luận, Kim Triển mới hiểu được, ngay cả lão tổ Kim gia cũng đã bị thương.
"Lên đường đi." Thạch Hạo lời nói bình thản, nhẹ nhàng, đưa tay ra chỉ một cái. Một đạo thần hồng bay ra, giống như Thái Dương Thần Hỏa đầy trời, bao phủ nơi đó, cái đầu Kim Triển phịch một tiếng hóa thành tro tàn.
Nơi này lập tức an tĩnh, tất cả mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.
Hoang, đã thành đạo, mặc dù chỉ tu hành hơn chục năm, nhưng đã là một trong số ít Chí Tôn đứng ngang hàng với đám người Vương Trường Sinh, Kim Thái Quân, cao cao tại thượng.
Những sinh linh trung lập sau khi hiểu rõ ràng điều này, cũng không còn dám ăn nói lung tung, vô cùng kính sợ hắn.
Kim Triển cũng rất mạnh, nhưng Hoang cứ tiện tay một kíc hnhư vậy, đã diệt sát y!
"Ta rất hiếu kì, ngươi có thủ đoạn gì, như thế nào lại dám xuất hiện trước mặt ta." Thạch Hạo nhìn con rồng thứ tám của Vương gia nói.
Đang nói chuyện, Thạch Hạo đưa tay ra, không còn muốn lãng phí thời gian thêm nữa, muốn trực tiếp trấn áp Vương gia lão Bát.
"Đạo hữu, ngươi không khỏi quá khinh thường người trong thiên hạ rồi!" Con rồng thứ tám của Vương gia nói, trong mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo, không hề kính sợ.
"Thập đệ của ngươi gọi ta là tiền bối, ngươi không xưng hô như đệ ngươi sao?" Mặt Thạch Hạo mang theo vẻ cười nhạt nói.
Đồng thời, một cái đại thủ của hắn xẹt qua hư không, hướng về phía trước chộp tới, ầm ầm lao tới, có thể nhìn thấy, trong lòng bàn tay, nhật nguyệt chuyển động, ánh sao lấp lánh.
Đây là dị tượng, cũng là thể hiện ra uy năng chân thực!
Đến bây giờ, một kích tùy ý của Hoang tuyệt đối có thể bao trùm thiên vũ, cắt đứt tinh vực, chính là mạnh mẽ như vậy.
"Để ta xem, người nào dám hiếp đáp Vương gia! ?" Đúng lúc này, con rồng thứ tám của Vương gia soạt một tiếng, ném ra một bức tranh, vắt ngang trong hư không.
Quyển trục cổ xưa loang lổ nhiều màu, sau khi mở ra liền lộ ra chân dung, bên trong vẽ một sinh linh, rất trẻ trung, như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú.
"Vương Trường Sinh!"
Thạch Hạo lộ ra kinh ngạc, người bên trong bức họa lại là Vương Trường Sinh.
"Ngươi cho rằng chỉ một bức tranh là có thể cản được ta?"
"Đi!" Con rồng thứ tám của Vương gia kéo theo Vương Thập rời đi, nhanh chóng lùi về phía sau, bởi vì nơi này khí tức Chí Tôn tràn ngập, chấn động tâm hồn.
Những người khác cũng đều nơm nớp lo sợ, lảo đảo rút lui, sắc mặt trắng bệch, thiếu khuyết huyết sắc.
"Đạo hữu, cần gì phải như thế, làm người đừng nên quá tuyệt tình." Người trong bức họa không ngờ mở miệng, nó ẩn chứa tinh khí thần của chân thân Vương Trường Sinh!
"Khó trách, tương đương với một đạo hóa thân của Vương Trường Sinh sao?" Thạch Hạo nói.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo bước lên phía trước, trên thân nở rộ ánh sáng thần thánh, liệt diễm bừng bừng, đó là lửa Chân Hoàng, thiêu huỷ thiên địa, muốn thiêu đốt bức tranh đó thành tro tàn.
"Hừ!"
Người trong bức họa hừ lạnh, đôi mắt chớp mở cũng bắn ra thần mang. Người trong bức họa cũng động đậy, cả bức họa tựa như có sinh mệnh, trang giấy bị thiêu rụi, chỉ chừa lại một bóng người.
Đông!
Thiên địa nổ tung, thiếu niên đó trông như là người vô hại, thế nhưng là lúc này sau khi phát uy, mi tâm lóe lên quang mang, Kiếm Thai đen nhánh xuất hiện, trực tiếp bổ về phía Thạch Hạo.
Đây là lạc ấn do Vương Trường Sinh lưu lại, hóa thành hình người, trực tiếp tế ra thần thông mạnh nhất, vận dụng Bình Loạn Quyết!
Vừa xuất hiện đã muốn phân sinh tử, thi triển cái thế kiếm quyết!