Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kêu cái quái gì hả, kêu gào cái gì đó, còn kêu nữa ta còn đánh!" Thạch Hạo quát lớn.

Chiến tướng sắp điên rồi, vô duyên vô cớ lại bị đánh cho một trận, đây chính là bất hạnh và sỉ nhục lớn nhất trong đời y. Y căn bản chưa từng nghĩ sẽ trải qua loại việc như thế này.

Y còn chưa từng nghe nói qua có người nào khi kịch chiến, lại cởi giày ra điên cuồng tát vào mặt mũi miệng của đối thủ, điều này quá... #$#%$%$ bưu hãn rồi, thật sự là quá sỉ nhục người ta!

Lần đầu tiên trong cuộc đời y tức giận đến toàn thân run rẩy, mũi miệng cũng đều phun khói trắng, mang theo hỏa diễm, thực là bị kích thích đến không chịu nổi.

Càng đáng hận chính là, người xuất thủ với y căn bản không thể nào nói chuyện được, là một người không hề nói lý lẽ, không nói hai lời liền trực tiếp đánh y.

Y còn chưa thấy qua đối thủ nào đáng hận như vậy, một lời không nói, liền cởi xuống chiến hài, đánh lên mặt y. Loại trải nghiệm như vậy, y cả đời này đều không muốn nhớ tới.

"Ngươi cút ngay cho ta!" Chiến tướng rống lớn.

Y tận hết khả năng, dùng hết khí lực, toàn thân đều tỏa ra quang mang, thi triển một loại thiên công cổ lão, nhất thời bảo thuật nở rổ, một đạo lại một đạo vọt lên, muốn bao phủ lấy Thạch Hạo.

Chiến tướng đã động chân nộ, dùng một loại thiên công cổ cường đại liều mạng với Thạch Hạo.

Nhưng mà, khiến y kinh hãi lại có chút hoảng loạn chính là, tên thiếu niên Ma Viên này căn bản không sợ, thân thể cũng đang phát sáng, một hơi bay ra hơn sáu đạo lưu quang, đánh tan thiên công của y.

Rất hiển nhiên, đó là một loại thiên công cổ, so với thiên công mà y thi triển còn lợi hại hơn, phát sau tới trước, vô cùng cương mãnh, không thể ngăn cản!

"Thằng ranh con, ngươi còn không phục đúng không?"

Thiếu niên kia lần nữa nói như vậy, khiến cho lão chiến tướng thật sự tức điên lên. Không nói lý lẽ thì thôi đi, lời nói lại đáng giận như vậy. Y đã bao nhiêu tuổi rồi, còn bị người khác xưng hô là thằng ranh con, thật sự là một tên điên toàn thân đầy độc không dễ dây vào.

Hơn nữa, y có thể nhìn ra, những lời thiếu niên này nói không hề có chút trêu chọc miễn cưỡng, tựa như vô cùng tự nhiên, bình thường đều là như vậy, không thể bình thường hơn.

Chính vì loại tự nhiên và bình thường như vậy, mới khiến chiến tướng càng thêm không cam lòng, đối với một tên thiếu niên lạnh lùng không hề cố kị cái gì, vô cùng bá đạo, y thật sự muốn khóc, triệt để hết cách.

Sau đó, vị chiến tướng nhìn thấy một bàn chân trần, không có mang giày trực tiếp đạp xuống khuôn mặt của y, muốn tránh cũng không thể tránh được.

"A..." y lập tức hét thảm, đây không phải là đau đớn, thật ra cũng không hề đau chút nào, chỉ là quá tức giận mà thôi.

Chính là một bàn chân như vậy, đạp lên trên mặt y, giống như còn mang theo một chút mùi vị, khiến y khó có thể chịu được. Đối với nhân vật bậc này mà nói, đa phần đều thích sạch sẽ, hiện tại thật sự so với giết y còn khó chịu hơn.

"Ngươi gào cái gì?" Thạch Hạo trách mắng, luôn cảm thấy tên chiến tướng này không thuận mắt, luôn la hét ầm ĩ không dứt, vô cùng ồn ào. Hắn lại không nghĩ xem bản thân đang làm cái gì, đổi lại là người khác cũng sẽ không chịu nổi, làm sao có thể trách tên chiến tướng này hét lên như vậy chứ.

Bốp bốp bốp!

Hắn giơ bàn chân lên, vẫn chân trần như cũ, đạp mạnh lên mặt vị chiến tướng này, rất là dùng lực, cuối cùng hắn vô cùng thoải mái, tinh thần sảng khoái.

Lại nhìn dưới chân hắn, chiến tướng ngã ở nơi đó, nét mặt tái xanh, ánh mắt nhìn hắn như biến thành cây đao, hận tới nghiến răng nghiến lợi, tóc tai đều dựng đứng.

"Ngươi có ý tứ gì, vì sao khóe miệng lại co giật, còn sùi bọt mép nữa, là đau hay là chê chân của ta có mùi?" Thạch Hạo cúi đầu nhìn y, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc không vui nói.

Chiến tướng vốn hữu khí vô lực, nhưng hiện tại sau khi nghe được những lời này, bị chọc giận tới muốn cuồng bạo, giãy giụa muốn ngồi dậy, thật sự bị kích thích đến phát điên mất.

"Long Nhi, có phải ta không cẩn thận dẫm phải phân rồng của ngươi, cho nên khiến cho tên chiến tướng này muốn xỉu rồi?" Thạch Hạo quay đầu hỏi đồ đệ của mình.

Xích Long bị chọc cho phát điên, vị sư phụ tiện nghi này quá vô sỉ rồi, không ngờ lại mặt dày như vậy, nói tới nó y như là tùy tiện đi bậy vậy, thật là tức chết rồng mà!

"Sư phụ, người đi ra từ trong huyết sắc đầm lầy, dẫm phải một đống huyết bùn, đều là thi cốt hư thối của tiền nhân a..." Xích Long cắn răng nói.

Nó còn chưa nói xong, chiến tướng liền nôn thốc nôn tháo, bị bàn chân dẫm đạp loạn xạ trên mặt cũng thôi đi, còn có cái gì lung tung trên đó nữa sao?

"Ngươi có ý gì hả?" Thạch Hạo không cao hứng, lại đạp thêm cho y hai cái mới thôi.

Sau đó, hắn quay đầu lại đi tới chỗ Xích Long phân phó: "Long Nhi, đọc pháp chỉ, nói cho tên phàm nhân này nghe ý chí của vi sư."

Xích Long vô cùng không nguyện ý, tên sư phụ hỗn đãn này quá đáng lắm rồi, còn muốn thật sự ra vẻ vênh váo truyền xuống cái gọi là pháp chỉ?

Về phần chiến tướng, tựa như ngây ra, y cảm thấy đối phương hiểu lầm rồi, đáng lẽ là nghe y đọc pháp chỉ mới đúng.

"Ngươi hiểu lầm rồi, pháp chỉ ở trong ngực ta, để ta đứng dậy, ngươi lại tiếp pháp chỉ." Chiến tướng nói, hảo tâm nhắc nhở Thạch Hạo, pháp chỉ đang ở trên người y mà.

"Không có lầm, đó là pháp chỉ của ta, còn không mau quỳ xuống tiếp chỉ?" Thạch Hạo liếc mắt nhìn y, hững hờ nói.

"Cái gì! ?"

Chiến tướng sau khi nghe được, trước tiên là ngẩn người, sau đó lại xấu hổ rồi cuối cùng lại nổi giận.

Đây là chuyện gì? Y tới truyền pháp chỉ, kết quả, đại hung hạ giới này lại giận dữ, căn bản không tiếp chỉ. Hơn nữa còn bị hắn hành hung một phen, sau đó lại tiếp ngược pháp chỉ lại, để cho y quỳ xuống tiếp chỉ.

Chiến tướng nghiến răng, việc này cũng làm ngược lại được sao, hoàn toàn giống như một trò đùa, rõ ràng phải là y đọc chỉ, tên đại hung đó tiếp pháp chỉ mới đúng.

"Tức chết ta thôi!" Y gầm lên.

"Nhanh lên, mau tiếp chỉ, Long Nhi đọc!" Thạch Hạo thúc giục.

Khuôn mặt chiến tướng triệt để tái xanh, không có ngày nào so với hôm nay càng tồi tệ hơn, cuộc đời tối đen ngập đầu. Y cảm thấy bầu trời nhân sinh đều trở nên hôn ám đi nhiều!

"Phụng thiên thừa nhận, Ma Viên chiếu viết... " Xích Long bắt đầu đọc pháp chỉ.

Kết quả, nó trực tiếp bị Thạch Hạo cho một tát, bị nó chọc cho tức chết, nói tờ pháp chỉ này không đủ bá khí, quá nho nhã đi, nhưng cuối cùng vẫn để nó tiếp tục đọc.

Trước giờ chưa từng có một màn như vậy, chiến tướng có loại cảm giác tín niệm đang bị vỡ vụn, bị ép phải tiếp pháp chỉ. Cho dù y không muốn tiếp, cũng sẽ có người ấn đầu y xuống ép y tiếp.

"Ngươi nhớ kỹ chưa, quay về nói với những gia hỏa ở Tiên Vực, không có chuyện gì đừng đến phiền ta, ai chọc giận ta, bản thần quân sẽ đi Tiên Vực lột da người đó!" Thạch Hạo nói.

"Ngươi biết là ai hạ pháp chỉ cho ngươi không?" Chiến tướng nói.

"Không phải chính là cái tên gọi là đại nhân trẻ tuổi gì đó giả mạo danh tiếng người khác sao, thủ hạ của thằng ranh con đó cũng bị ta diệt hết ba tên rồi, tên đó cũng có chút nhẫn nại nhỉ, có bản sự kêu tên đó tự mình tới đây một chuyến, ta một bàn tay liền đập chết tươi, xem tên đó còn dám khiêu khích ta không." Thạch Hạo nói.

Chiến tướng ngẩn người.

Long Nhi đọc xong pháp chỉ, cưỡng ép nhét vào trong tay chiến tướng, để cho y khấu đầu cảm tạ.

Thạch Hạo thì đi tới trước, tự tay lấy ra một quyển pháp chỉ từ trong ngực chiến tướng. Vừa nhìn liền biết, là giọng điệu của vị đại nhân trẻ tuổi đó, bảo hắn thả bọn Y Hải, Húc Huy, Y Lạc trở về, nếu không sẽ đại họa lâm đầu.

"Còn dám uy hiếp ta sao?" Thạch Hạo xem xong nói, trực tiếp vo pháp chỉ thành một cục, ném xuống mặt đất, dẫm mạnh lên.

"Còn dám để ta quỳ xuống tiếp pháp chỉ?" Thạch Hạo cười lạnh nói, vị đại nhân trẻ tuổi đó khẩu khí cũng quá cuồng vọng rồi.

Trước kia, hắn còn không xác thực, chỉ suy đoán là ai dám khiêu khích hắn, hiện tại chứng thực rồi, chính là vị đại nhân trẻ tuổi đó, hắn tự nhiên sắc mặt sẽ không được tốt.

Bụp một tiếng, Thạch Hạo đá chiến tướng bay ra ngoài.

"Chỉ một bản lĩnh này của ngươi, cũng dám khiêu khích ta sao, quay về nói với chủ của ngươi, nói gã đang tìm đường chết!" Thạch Hạo nói.

"Oanh!"

Đột nhiên, chiến tướng bạo phát, nhảy lên một cái, lần này y thi triển một thân thần thông, phóng ra toàn bộ pháp thuật y có.

Đương nhiên, lần này y lại vận dụng cổ thiên công, trực tiếp đề thăng tới cảnh giới cực trí, toàn lực trấn sát Thạch Hạo. Y không phục, bởi vì đạo hạnh của y rất là cao, thực lực chân chính rất là mạnh, không ngờ lại bị ức hiếp tới một bước như vậy.

Thạch Hạo cùng y giao thủ, vận dụng toàn bộ thủ đoạn mạnh mẽ nhất, hơn nữa còn thử nghiệm Lục Đạo Luân Hồi thiên công.

Bất quá, khi hắn dùng thiên công khống chế bảo thuật, cũng không sử dụng sáu loại bí thuật mạnh nhất, mà chỉ dùng bảo thuật Toan Nghê, bí thuật Loan tộc... thay thế.

Một phen giao thủ, vị chiến tướng này lần nữa nuốt hận, bị Thạch Hạo đánh cho bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, khiến cho y trong lòng kinh hãi. Y căn bản không phải là đối thủ.

"Quá không có tính khiêu chiến rồi, không cần đánh nữa!" Thạch Hạo rất tự kỷ nói, dẫm chiến tướng dưới chân.

Ở ngoài xa, Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia từ đầu đến cuối đều nhìn thấy tất cả, hai lão gia hỏa hai mắt nhìn nhau, chẳng còn biết nói gì nữa.

"Ngươi không phải muốn thử kiếm sao?"

"Ta không phải là thử rồi sao?" Thạch Hạo nói.

Hiện tại là chiến đấu cùng cấp, chiến tướng không ở cảnh giới vốn có của mình. Điều này sao có thể coi là chiến đấu được, sao có thể coi là thử kiếm?" Lão vị lão đầu tương đối cạn lời.

"Tới, tiếp tục thử kiếm!" Thạch Hạo mặt không đỏ, tay không run, lần nữa xuất thủ.

Giáp trụ của chiến tướng bị chấn nát, bay tán loạn tứ tung, y bị đánh tới trọng thương ngã trên mặt đất, không hề cử động.

"Không được rồi, yếu như vậy, quả thật giống như một con gà con, không chịu nổi một kích, lẽ nào ta thật sự thiên hạ vô địch sao?" Thạch Hạo tự kỷ nói.

Cách đó không xa, Xích Long trợn mắt, oán thầm. Ngươi có bản lĩnh thì đi chiến đấu với người có cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong đi, ở đó mà tự kỷ.

"Ngươi... sao không đi chết đi!" Chiến tướng bị chọc tức quá mức, giận tới điên cuồng.

Y cảm thấy bản thân quá oan uổng rồi, rõ ràng là cao cao tại thượng, mang theo pháp chỉ của Tiên Vực tới đây, đáng lẽ phải được ta cung nghênh mới đúng.

Nhưng kết quả y lại bị người ta hành hung ở chỗ này, bị đánh cho một trận, hơn nữa còn hạ pháp chỉ cho y và Tiên Vực, quả thật quá oan uổng mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK