Sự xuất hiện của Thiên Nhân tộc khiến cho rất nhiều người thất kinh. Vì không ít người đều nghe qua ân oán giữa Hoang và tộc này.
Thạch Hạo cảm thấy kinh ngạc, mới vừa “mang đi” Phi Tiên Thạch của tộc này, thì họ liền tìm tới cửa rồi. Họ muốn làm dịu lại mối quan hệ sao? Hắn đoán rằng đối phương quá nửa là muốn đổi lại khối Phi Tiên Thạch này.
Hắn không thể nào trả về được, khối Thạch này có ý nghĩa trọng đại với hắn, có cộng minh với sách Hư Không tiên kim, hình thành vô thượng kinh văn. Nếu như không phải hắn một mực phải tìm được về hạ giới thì sớm đã bắt đầu nghiên cứu rồi.
“Thiên Nhân tộc trưởng lão muốn cầu kiến.” Có người lần nữa bẩm báo.
Lúc nãy Tần Ninh Di lòng đầy tức giận muốn đuổi sứ giả tộc này rời đi, chỉ lưu lại Vân Hi. Nhưng cường giả Thiên Nhân tộc không đáp ứng còn yêu cầu gặp mặt Thạch Hạo.
“Được rồi, cho bọn họ vào đi.” Tần Di Ninh nói.
Nàng cũng biết đối phương kiêng kỵ Thạch Hạo, trưởng tử của nàng. Họ sợ sau này Thạch Hạo quật khởi sẽ quét sạch Thiên Nhân tộc.
Nàng tức giận có chút thất lễ, nhưng cũng chỉ vì thương con trưởng. Năm xưa Thạch Hạo lòng mang ý tốt, nhưng lòng tốt bị chà đạp còn suýt nữa bị hại chết.
Nàng muốn nhân cơ hội này trút giận, đòi công đạo cho con trai trưởng.
Trưởng lão Thiên Nhân tộc tiến vào trong đại sảnh nhìn thấy còn có các nhân vật quan trọng của các đại phái khác, thậm chí là giáo chủ, liền lấy làm kinh hãi.
Trước đó trưởng lão Thiên Nhân tộc còn cảm thấy hạ thấp thái độ. Cho dù bị người ta cự tuyệt, lão cũng không có rời đi xem như là nể mặt Bất Lão Sơn rồi. Hiện tại xem ra, điều đó chỉ có thể gọi là “hợp lý.”
Có thể trở thành sứ giả tự nhiên cũng có tài ăn nói, vị trưởng lão Thiên Nhân tộc này rất khách khí, không có nhắc tới chuyện cũ. Chỉ là uyển chuyển biểu đạt nguyện ý đưa ra một chút bồi thường.
“Bồi thường cái gì?” Thạch Tử Lăng rất lãnh đạm hỏi, hắn cũng một bụng nộ hoả, cảm thấy tộc này năm xưa thật sự là rất quá đáng.
Vị trưởng lão này bí mật truyền âm, nói rằng nguyện ý cho Thạch Hạo mượn Phi Tiên thạch, ngày sau hãy trả lại.
Về vấn đề này, Thạch Tử Lăng tỏ ra thờ ơ.
Thạch Hạo chỉ cười mà không nói gì cả, bởi vì đó là chiến lợi phẩm mà hắn đoạt được. Trả hay không trả cho Thiên Nhân tộc còn phải xem tâm trạng của hắn.
Trưởng lão Thiên Nhân tộc thở dài, lão biết, khối Phi Tiên thạch này coi như không bao giờ lấy về được rồi, hoặc chỉ có thể hy vọng vào Vân Hi thôi.
Cuối cùng lão cắn răng mở miệng đề cập tới chuyện năm xưa, là Thiên Nhân tộc quá mức lỗ mãng, không nên làm hãm hại Hoang.
Hơn nữa lão cẩn thận bày tỏ, năm xưa Vân Hi và Hoang là bạn tâm giao, vốn là tri kỷ. Bây giờ họ nguyện ý để nàng và Thạch Hạo cùng xuống hạ giới.
Trong đại điện còn có sứ giả các đại phái khác, thậm chí có giáo chủ ở đây.
Những lời này đáng ra phải nói riêng, nhưng Tần Di Ninh không cho lão cơ hội, chỉ có thể trong trường hợp này tiếp kiến sứ giả của Thiên Nhân tộc. Cho nên lão chỉ có thể nói ở chỗ này.
Trong điện, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt kỳ quái, không ít người trực tiếp thấp giọng thảo luận, khiến cho cường giả của Thiên Nhân tộc sắc mặt nóng rang.
Bởi vì Thiên Nhân tộc là đại giáo, cho dù bây giờ đã suy tàn, nhưng uy danh vẫn còn đó, trước Thái Cổ có thể ở Ba Ngàn châu xưng vương xưng bá đó!
Cho dù không thể so với năm xưa, nhưng tiếng tăm, nội tình, tàn dư vẫn còn, bây giờ họ lại nhẹ giọng điệu thấp, khiến cho mọi người kinh ngạc vô cùng.
Một thiếu nữ mặc áo tím đi vào trong đại sảnh, tóc dài màu tím xoã xuống một cách tự nhiên. Nước da trắng ngần như pha lê, đôi mắt to tròn, dáng dấp yêu kiều, chim sa cá lặn, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường.
Không cần phải nói, thiếu nữ xinh đẹp này khiến một số nhân vật trưởng lão lộ ra chút khác thường, tâm thần chấn động. Phải biết rằng, những người này đều là những lão yêu quái đã tồn tại vô số năm, sớm đã xa lánh hồng trần.
Vân Hi trở nên đỏ mặt, rất lúng túng, đồng thời mang theo khổ não. Lần này tới Tần tộc gặp mặt trong đại sảnh này, nàng cảm thấy rất mất mặt.
Đối với sắp xếp trong tộc, nàng vô cùng kháng cự.
Trước kia, nàng và Hoang tâm đầu ý hợp, nhưng bây giờ bị tộc nhân giao ra như vậy, căn bản không phải là một mối quan hệ bình đẳng, nghĩ tới những việc trước kia, lại thấy tình cảnh bây giờ, thật có lời khó nói.
“Vân Hi, muội ngồi đi.” Thạch Hạo mời nàng vô chỗ ngồi, cũng không muốn nàng bị mội người nhìn chằm chằm, khó chịu ở chỗ này.
Hắn cảm thấy, Thiên Nhân tộc quá vô tình, lại có thể làm những chuyện như vậy, căn bản không hề để tâm tới cảm nhận của Vân Hi, ở vị trí của cô mà suy nghĩ. Nếu là hắn cũng cảm thấy quá đáng, quá xấu hổ.
“Trưởng lão, ta không phải là món hàng, ta là một Thiên nhân có linh hồn bằng xương bằng thịt!” Vân Hi không có nói ra giữa tràng, là bí mật truyền âm.
Nàng đang phản kháng, nhưng cũng không muốn để người khác biết được, xem là chuyện cười của Thiên Nhân tộc.
Nhưng mà, tại đây mọi người đều là cao thủ, có vài người có thể nghe được lời truyền âm đó. Ít nhất là đám giáo chủ, còn có thái thượng trưởng lão có thể nghe được, bởi vì tu vi của nàng không đủ.
Thạch Hạo tự nhiên cũng nghe được.
Trưởng lão Thiên Nhân tộc nhìn thấy một số người lộ ra vẻ mặt khác thường, lập tức hiểu ngay là chuyện gì, sắc mặt lập tức trầm xuống, lão cũng có chút tức giận, hôm nay Thiên Nhân tộc lại mất mặt nữa rồi.
“Ta đối với hài tử này cũng có chút yêu thích, để nàng lưu lại đi, ngươi có đi rời đi.” Tuy rằng tu vi Tần Di Ninh không thể sánh với trưởng lão Thiên Nhân tộc, nhưng mà trưởng tử của nàng đủ để uy hiếp bọn họ, cho nên lúc nói chuyện cũng có chút tự tin.
Đây không phải là ỷ thế hiếp người mà là lạnh nhạt với Thiên Nhân tộc. Tộc này đã làm ra những chuyện tệ hại đó, nàng không cần phải tôn trọng họ.
Hiện trường đột nhiên có chút căng thẳng, dù sao đây cũng là Thiên Nhân tộc, một tộc khổng lồ đã từng xưng vương ở Ba Ngàn châu, rất có sức ảnh hưởng. Vì vậy có một số người ra mặt xoa dịu tình hình.
Không lâu sau, một số đại tộc lại tới xin gặp.
Bởi vì bọn họ đều hiểu không biết lúc nào Thạch Hạo sẽ rời đi. Hiếm khi hắn lộ mặt ở Bất Lão sơn, cho nên đều vội vàng tới hoá giải mâu thuẫn.
Trong đó có một số là thù địch và ân oán cũ, còn có một số người không hề quen biết. Bọn họ tới cũng chỉ vì muốn tạo nên mối quan hệ tốt.
Khiến người ta kinh ngạc chính là Ma Quỳ viên cũng có người tới.
Bọn họ không có tặng lễ vật, thái độ cũng bình thường, không giống như muốn hoá giải ân oán mà giống như tới đây thám thính tình hình.
Tiếp đến, Minh Thổ cũng có người tới, bọn họ cũng xem như rất lịch sự. Tuy rằng đám xương người màu đen mang theo tử khí âm u, nhưng vẫn dâng lên một chút lễ vật.
Thiên Quốc cũng có người tới, lễ vật bình thường, thái độ lãnh đạm, hiển nhiên cũng chỉ muốn tìm hiểu chút tình hình.
Đám người này tới đây khiến rất nhiều người chấn kinh. Ít nhất cũng lộ rõ, mấy đại tộc này trong thời gian ngắn không nguyện ý tiếp tục làm xấu đi mối quan hệ với Hoang.
Một số người xem ra, sự quật khởi của Hoang là không thể ngăn cản rồi!
Bọn họ cảm thấy, đám người này ngày xưa có thù oán rất lớn với Hoang, bình thường mà nói thì khó có thể hoá giải. Nhưng kiểu này xem ra quá nửa là họ đã đạt thành thoả thuận riêng nào rồi.
Tuy rằng những tộc này không mấy nhiệt tình nhưng cũng kinh động tới nhiều đạo thống, lại dẫn tới một đám người tới bái phỏng.
“Tây Phương Giáo Đa Ma giá lâm” Có người bẩm báo.
Mọi người nghe xong đều vô cùng sửng sốt, đó là một vị cường giả của Tây Phương Giáo, địa vị tôn sùng, rất là mạnh mẽ, đã sống qua vô tận năm tháng.
Đa Ma tới rồi, lão khoác lên người một tấm vải lụa tàn phá có màu đỏ như máu, bên trên khảm kim tuyến, có chút rách nát, khiến người khác cảm thấy rất cổ xưa và thâm ảo.
Rất nhiều người kinh ngạc, đây có thể là cổ vật của kỷ nguyên trước. Nó là một tấm ca sa có tác dụng phòng hộ thuộc về cổ tăng nhất mạch.
Đa Ma dâng lên lễ vật, đó là một hạt châu không chút ánh sáng. Nó có màu vàng nhạt xen lẫn sọc đen, khiến cho ánh mắt của Vô Uý sư tử đang đứng bên cạnh Thạch Hạo trở nên sắc bén nhìn chằm chằm không rời.
Đây là một hạt Xá Lợi Tử của cổ tăng, giá trị liên thành, bị xem như là lễ vật tặng cho Thạch Hạo.
Rất nhiều người cũng động dung, di vật của cổ tăng kỉ nguyên trước, bất cứ một kiện cũng là trân phẩm, huống chi là “Đạo cốt” sau khi tịch diệt lưu lại, thât sự kinh người.
“Cho dù thù hận lớn tới đâu, chỉ cần viên Xá Lợi Tử này đều có thể hoá giải.” Hoàng Kim sư tử âm thầm nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào thứ này.
Tây Phương Giáo thâm bất khả trắc, chỉ có bọn họ mới có mang ra lễ vật như vậy.
Thạch Hạo không chút khách sáo lập tức thu lấy.
Tiếp theo khiến mọi người kinh ngạc chính là lại có người từ Biên Hoang đến, có gia tộc của Thác Cổ Ngự Long, có gia tộc của Vệ Gia Tứ Hoàng, đây đều là Trường Sinh thế gia.
Đương nhiên, thế hệ trẻ tuổi Thác Cổ Ngự Long không có xuất hiện vẫn còn du lịch ở trên Cửu Thiên, trong thời gian ngắn không thể quay về.
Điều này dẫn tới náo động, ngay cả Trường Sinh thế gia cũng có người đến nơi đây tiễn biệt, khiến cho đạo thống Ba Ngàn châu càng thêm chấn động sâu sắc, càng thêm đề phòng và cẩn thận hơn.
Tới lúc này, bọn họ đã rõ, chiến tích của Hoang ở Biên Hoang so với lời truyền miệng càng thêm chói sáng hơn nhiều, nếu không thì sao lại có chuyện nhiều người bái phỏng như vậy.
Sau đó, có người của Bổ Thiên Giáo tới, đây là đạo thống của Ba Ngàn châu, lệ thuộc vào Bổ Thiên Đạo trên Cửu Thiên.
Bọn họ gửi đến một phong thư, thông báo Nguyệt Thiền và Thanh Y chuẩn bị dung hợp và quy nhất. Nếu Thạch Hạo có thời gian, xin vui lòng đợi một chút, vì sau đó nàng cũng sẽ tới Ba Ngàn châu.
Người của Bổ Thiên giáo không chỉ gửi thư mà còn dùng lời nói uyển chuyển biểu đạt tâm lý, cùng Tần Di Ninh nói chuyện rất khách khí.
Tất cả mọi người đều động dung, Bổ Thiên Giáo mạnh mẽ biết bao có Bổ Thiên Đạo ở Cửu Thiên làm chỗ dựa, có thể nói là cây to rể lớn, có đạo thống Trường Sinh Bất Hủ chống lưng. Thánh Nữ của bọn họ trước giờ không hề gả cho ai, hiện giờ xem như là đang lộ ra chút phong phanh.
“Haha, thật là nực cười, chỉ là một người đã chết mà thôi, các ngươi còn nỗ lực đi hoá giải thù oán, có cần thiết sao?”
Chính vào lúc này, ở phía ngoài Tần tộc, một tiếng cười lạnh truyền đến, âm thanh chấn động trời cao, như bão tố đang đến.