Sau khi Thạch Hạo biến mất, Cô Tổ cũng lau sạch đi vết tích nơi này.
Vẻ mặt lão đỏ bừng, hơi có chút xấu hổ. Cái gọi là lau đi vết tích, chủ yếu là lau đi vết tích của bản thân lão đã tới nơi này. Mới đầu lão còn lo lắng hạt giống tốt như Hoang sẽ chết ở nơi này, nhưng chuyện hoàn toàn không phải như vậy, đối phương đã có thể giết chết được chuẩn Vương Bất Hủ rồi.
"Đi rồi!"
Cô Tổ rời đi, mảnh vỡ thời gian bay múa, lão biến mất khỏi nơi này, xuất hiện ở tổ địa Cô tộc. Dung mạo của lão nhanh chóng biến hóa, làn da óng ánh, không còn khô cạn. Lão khôi phục lại dung mạo chân chính, dáng người thẳng tắp, ngay cả tóc cũng đều được chảy suối ánh sáng vàng nhạt. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, nếu như có người công tham tạo hóa ở đây, nhất định sẽ lắc đầu. Bởi vì có thể cảm ứng được bản nguyên của lão đã xuất hiện vết nứt, đời này có lẽ vô vọng tiến vào cảnh giới Tiên Vương.
Cô Tổ thủ đoạn nghịch thiên, chính là dựa vào điều này mới có thể khiến cho Vương Bất Hủ Dị vực an lòng!
Lão chưởng chống pháp tắc thời gian và không gian, có thể ảnh hưởng tới tuế nguyệt, quấy nhiễu vật chất, ngụy trang bản thân rất sâu, chưa từng bị người khác vạch trần.
Ngày xưa, lão gặp qua Thạch Hạo, tộc này từng luyện hóa Thạch Hạo ở trong lồ, kết quả lại "không cẩn thận" thành toàn cho Thạch Hạo, hiển nhiên là hành động cố ý.
Cô Tổ lúc đó đã cố ý, lưu lại một tia máu của Thạch Hạo, vì thế lần này mới có thể thôi diễn được, mà tìm được hắn.
"Tuy rằng có tiếp tục ẩn giấu đi nữa, thế nhưng có bức tường nào mà không lọt gió, sớm muộn cũng sẽ có một ngày phải chết thảm!"
Cô Tổ khẽ nói, thần sắc đầy vẻ bi thương.
Lão biết rằng, sau lưng gách tội danh thiên cổ. Cả đời cả kiếp này cũng không thể nào tẩy sạch, cho dù là có người tẩy oan cho lão, thế nhân cũng sẽ không tin.
Năm xưa, rất nhiều người đều đã từng tận mắt thấy, trên tay người của Cô tộc đã nhuốm đầy máu của người cùng giới, để đầu nhập vào Dị vực, chú định sẽ mang xú danh vạn cổ.
"Thật bi ai, ta đã nhìn thấy được điểm cuối của cuộc đời này. Ô danh cả đời này cũng không thể nào xóa bỏ được." Lão rất là tiếc nuối.
Sau đó, lão nhắm chặt đôi mắt, giống như là một pho tượng đá, không hề cử động, khiếm khuyết sinh cơ, phảng phất ức vạn năm tuế nguyệt cũng chưa hề cử động qua.
Lúc này, bên ngoài thiên khung đã từ từ an tĩnh lại, bởi vì đại chiến đã sắp kết thúc.
Nén hương "Giới Diệt" đó cuối cùng đã bị hủy đi, không thể nào làm ngọn hải đăng cho sinh linh bên phía Giới Hải.
Rực rỡ qua đi, rồi lại chìm vào bóng tối.
Cùng một thời gian, lực bài xích của đại giới xuất hiện, sinh linh quá mức cường đại không thuộc về một giới này, sẽ bị bài trừ, mấy kiện binh khí tới từ Giới Hải cũng bị ép lui.
Một gốc Thế Giới Thụ xuất hiện, phát ra ánh sáng chói lóa, ổn định lại Dị vực, vô tận lực lượng cuồn trào, trấn áp giới này, khiến cho nó ổn định lại.
Đây chính là đại thế giới hoàn chỉnh, có Thế Giới Thụ ở đây, thời khắc mấu chốt có thể phát ra tác dụng cực lớn.
Nó có lẽ không phải mạnh nhất, nhưng lại câu thông với đại đạo và thiên địa, trở nên kiên cố bất hủ, Thụ và Giới này hợp làm một, mới có thể bảo chứng quy tắc hoàn chỉnh đan xen.
Một giới này đều trở nên yên tĩnh, thế nhưng, không qua bao lâu lại đột nhiên bạo phát ra ba động thảm liệt.
Một cái Hỏa Lò, thiêu đốt thiên địa, quá mức khủng bố rồi!
Nơi cương thổ của Thú Thời Gian, nơi bế quan của vị cổ tổ Đế tộc này phát sinh ra kinh biến.
"Đó là cái gì? Xích Vương Lô xuất thế!"
Không cần nói những người khác, cho dù là Đế tộc khác cũng chấn kinh. Sau đó, Vương Bất Hủ trước sau bị kinh động, lần lượt lộ ra Dị sắc.
An Lan, Du Đà lần lượt giáng lâm ở tổ địa của Thú Thời Gian, tự mình đi điều tra.
"Rống!"
Một tiếng rống lớn, thiên địa sụp đổ.
Nơi Xích Vương bế quan, tòa cổ thành đó bị nổ tung.
Đặc biệt là tòa thạch sơn đó, triệt để vỡ nát, trong hư không dâng lên liệt diễm vô biên, thiên địa nổ vang.
"Trời ạ, Xích Vương xuất quan rồi!"
Có một đầu cổ thú, mang theo thân thể tàn phá, thân thể đang chảy máu, vọt lên từ dưới địa quật, ngửa đầu gào thét, thân thể của nó bị tàn khuyết!
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Giữa thiên địa, các lộ cường giả đều như nằm mộng.
Rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ sâu sắc, cảm thấy bất khả tư nghị.
An Lan, Du Đà cùng nhau lao tới, giải phóng ra vô địch uy áp, trấn áp nơi này.
"Xích Vương bớt giận nào!" Du Đà nói.
Mọi người đều muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó, nơi này Hỗn Độn Khí tuôn trào bị Vương Bất Hủ che đậy lại thiên cơ.
Thế nhưng, thế gian không có bức tường nào không lọt gió. Hai ngày sau, tu sĩ các tộc ở Dị vực đều triệt để ngây dại, bởi vì đều nghe được lời đồn.
Xích Vương bị người ta chặt đứt lìa thân thể!
Nó niết bàn trùng sinh, từ trong cơ thể già nua hóa ra thần thai, còn rất non nớt, còn chưa tiến hóa hoàn tất, vẫn còn đang tích lũy, kết quả lại bị người khác chém lìa.
Cả mảnh Dị vực đều chấn kinh, đây là sự tình đáng sợ biết dường nào, còn có người dám đả thương Xích Vương?
"Quá trùng hợp rồi, Xích Vương vừa niết bàn, mọi thứ làm lại từ đầu, lão nhân gia người tự nhiên là không thể nào nghĩ tới, lại có người gan lớn bằng trời, dám đi mưu hại lão."
Sự kiện này chấn động cả Dị vực, tu sĩ các tộc đều trợn mắt líu lưỡi, cảm thấy khó có thể tin.
"Đạo huynh, việc này rốt cuộc là ai làm, lẽ nào là vị Tiên Vương nào đó xông qua đây?" Sắc mặt An Lan nghiêm túc, tọa trấn ở tổ địa của Thú Thời Gian.
Xích Vương rất phẫn nộ, mấy ngày nay đang toàn lực hóa giải kiếp nạn, hiện tại mới thoát khỏi tình thế nguy hiểm. Một thân đạo hạnh suýt tí nữa bị phế bỏ trong lần niết bàn này!
Một trảm đó của Thạch Hạo, trông như đơn giản, nhưng đối với một sinh linh mới tân sinh mà nói, quá trí mạng rồi.
Một trảm đó giống như cưỡng ép quấy nhiễu, làm đứt đoạn con đường niết bàn của nó!
Nếu đổi lại là người khác mà không phải Xích Vương thì khẳng định đã bị phế bỏ rồi.
Hai ngày này, Xích Vương rất bất đắc dĩ, đưa thần thai lần nữa dung nhập vào trong thân thể già nua. Vốn lão đã rũ bỏ thân thể tàn phá, già nua kia, kết quả hiện tại lại phải cưỡng ép dung hợp lại, để bổ sung nửa thân thể bị chém rụng.
"Giết!"
Xích Vương chỉ nói ra một chữ này, trong lòng hận ý thao thiên. Lão biết rằng, cả đời này cũng chỉ có thể ngừng bước cảnh giới Vương Bất Hủ. Mà trong lòng lão mang ý thôn thiên, một mực muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích, kết quả hiện tại đã không còn nhìn thấy hy vọng nữa.
Lão bế quan cả một kỷ nguyên là vì cái gì?
Còn không phải muốn đột phá Vương cảnh, tiến thêm một bước sao!
Mặc dù không hề có chút nắm chắc, thế nhưng dù sao vẫn có hy vọng, chỉ là hiện tại quá tàn khốc, lão không còn nhìn thấy một chút ánh sáng nào nữa.
"Không phải Tiên Vương!"
Xích Vương lắc đầu.
Tới cái tầng thứ này, bọn họ có thể thôi diễn, thế nhưng, dính dáng đến bản thân, thiên cơ liền sẽ loạn, một mảnh hỗn độn.
Cuối cùng, An Lan, Du Đà xuất thủ, giúp lão thôi diễn.
"Rống!"
Một ngày này, bầu trời Dị vực bị rạn nứt, ngôi sao rơi rụng.
Đó là lửa giận của Xích Vương, tràn ngập cừu hận, vô cùng sỉ nhục. Tiếng rống của lão chấn động vạn tộc.
Lão đã biết là người nào đả thương lão, tên sinh linh trẻ tuổi đó thật quá phận. Hơn nữa, người ở một giới này đều biết, đều từng nghe qua danh tự của hắn.
Hắn chính là Hoang, từng là tù nhân của giới này!
"Hoang, không ngờ lại là Hoang, hắn lại tới giới của chúng ta, còn... chém luôn cả Xích Vương!?"
Khi tin tức này truyền ra, cả giới đều chấn động, điều này quả thật không thể tiếp nhận. Hoang dám vung đồ đao với Vương Bất Hủ của bọn họ, quá kinh người rồi.
Khi chân tướng của sự việc được hé mở, thật sự là Hoang làm sao. Hắn xông qua nơi Xích Vương bế quan, chém rụng thần thái của lão.
Ai dám tin được?
Hắn muốn nghịch thiên sao? Loại việc này cũng làm ra được, không ngờ lại còn thành công.
Dị vực sôi trào, tu sĩ các tộc đều chấn kinh.
"Đáng tiếc a. Ngộ Đạo Sơn, nhiều nhân tài như vậy đều bị một mình hắn giết chết, đều là một mình Hoang làm!"
Hung thủ của vụ thảm án này cũng nổi lên mặt nước, khiến bọn họ phẫn nộ, khủng hoảng, hết thảy những thứ này đều là do Hoang àm.
"Mới qua bao nhiêu năm đâu, Hoang, hắn không ngờ lại trưởng thành tới mức độ này!"
Các tộc ở Dị vực đều bị dọa sợ.
Tốc độ trưởng thành của Hoang quá nhanh rồi, dám chủ động chạy tới Dị vực để sát phạt, ngay cả Vương Bất Hủ cũng bị hắn chém, điều này khiến cho người không rét mà run.
"Còn có thiên lý sao?" Có người kêu lớn, sắc mặt trắng bệch.
Đặc biệ là, vị chuẩn Vương Bất Hủ trấn giữ thông đạo cũng đã hình thần câu diệt, là một đả kích vô cùng lớn với bọn họ, Hoang đã có thể trảm chuẩn Vương Bất Hủ rồi.
Sinh linh các tộc ở Dị vực đều run rẩy.
Ngay cả đám Đế tộc cũng đều ngơ ngác, không dám tin rằng, hết thảy những thứ này đều có lực chấn nhiếp vô cùng lớn.
"Giết hắn!"
"Giết vào Cửu Thiên Thập Địa!"
. . .
Đây là tiếng rống lớn của quần hùng Dị vực, sau khi biết được những gì mà Hoang làm, có một số người không tiếp nhận nổi, lớn tiếng thét gào, ngay cả Bất Hủ cũng tham dự vào đó.
Trên thực tế, việc này vẫn còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
Bởi vì, Vương Bất Hủ cũng đã động sát ý.
Một ngày này, An Lan, Du Đà xuất thủ.
"Vương bất khả nhục!"
Thanh kim sắc trường thương đó của An Lan, khí tức cổ xưa ngập tràn, hỗn độn khí cuộn trào, mang theo khí tức vô cùng sắc bén, quả thật muốn diệt thế.
Xoẹt!
Kim sắc trường thương vô song, đâm thủng không gian thông đạo đó, cho dù phải trả giá đắt, gặp phải phản phệ, bọn họ cũng muốn cho Cửu Thiên Thập Địa một chút giáp huấn.
Bởi vì, Vương bất khả nhục!
Một thanh kim sắc trường thương, sát na nó đâm xuyên qua, Ba Ngàn Châu chấn động kịch liệt!
Mấy ngày nay, Lục Tiểu Thiên một mực ngồi xếp bằng ở đây, tự mình trấn thủ.
Không chỉ như vậy, chủ Cấm Khu, đám đầu lâu thủy tinh cũng đều được mời tới.
Oanh!
Một khắc sau, Thạch Hạo dung hợp với kim sắc cốt thủ, đầu lâu thủy tinh, thôi động Đại La Kiếm Thai, hắn muốn chặn đánh.
Thế nhưng, thiên địa này phản ứng còn kịch liệt hơn cả hắn, sinh linh khủng bố ở ngoại giới muốn tiến vào, uy hiếp tới phương thế giới này, nó đang bài xích đang ngăn cản.
Sinh linh càng cường đại, khi vượt giới càng bị bài xích.
Đây là một mảnh thế giới tàn phá. Hiện tại đang trong quá trình khôi phục nên cực kỳ bài xích lực lượng quá mức cường đại ở giới ngoại.
Thạch Hạo có thể quay về, là bởi vì năm xưa hắn đã dung hợp Thiên Địa Ấn Ký, tuy rằng đã từ bỏ rồi, nhưng sớm đã có loại cộng minh không tên với mảnh thiên địa này.
Vì thế, hắn mới có thể từ bên kia quay về.
Oanh!
Trường thương của An Lan vẫn lao tới, đâm vào từng tấc một, khí tức khủng bố càng ngày càng cường đại.
"Không cần động!" chủ Cấm Khu ngăn Thạch Hạo lại.
Hiện tại, thanh trường thương đó quá mức đáng sợ, ai tiếp xúc phải cũng sẽ bị sát ý thao thiên đó khóa chặt, sau đó bộc phát.
Ken két!
Trên bầu trời, truyền đến âm thanh kỳ dị, tiếp heo một cây lại một cây kim sắc xúc tu xuất hiện, cắm rễ ở nơi đó, ổn định lại mảnh thế giới này, ổn định lại sơn hà.
"Đây là? !"
Đừng nói những người khác, ngay cả Thạch Hạo, Chủ Cấm Khu đều kinh hãi.
Phiến thiên địa này thay đổi, một sát na mà thôi, bọn hắn cảm ứng được khí tức đại đạo hoàn chỉnh, còn có quy tắc càng ngày càng kinh người, xen lẫn ở đây.
Kim sắc trường thương của An Lan bị buộc phải lui trở về.
"Thế Giới Thụ!"
"Cái thế giới này, lại một lần nữa đản sinh ra Thế Giới Thụ!"
Điều này có ý vị gì?
Điều này nói rõ, đại đạo Cửu Thiên Thập Địa đang khôi phục, quy tắc đang dần dần hoàn mỹ, ở thời đại mạp pháp phản phệ vạn vật, vạn tộc để thành toàn cho bản thân thiên địa.
Giới này, nó đang khôi phục, đang phát sinh biến hóa long trời lở đất.
"Ầm ầm!"
Xúc tu kim sắc càng thêm dày đặc, thô to vô biên, từ trên trời giáng xuống, loáng thoáng thấy được một gốc cổ thụ che trời, từ vực ngoại hạ xuống, cắm rễ nơi đây, trấn phong nơi này.
Nó chính là Thế Giới Thụ!
Quá mức cao lớn, thẳng nhập vào trong vũ trụ, mỗi một cái lá cây đều có thể chứa đựng các ngôi sao trên trời, lớn tới doạ người.
Nó toàn thân màu hoàng kim, như đúc bằng vàng ròng, quá sáng chói.
Thạch Hạo sớm đã có dự cảm, sau khi gặp lại nó, quả nhiên đã được chứng thực, đây là gốc đại thụ mà ngày xưa bản thân hắn đã gặp qua, từng tán cây nâng lên một tòa Hỗn Độn cổ điện.
Ngoài ra, ngày xưa trên cây này còn có một kim phát nữ tử!
Đây vốn là một gốc Thái Dương Thần Thụ, tiến hóa thành Thế Giới Thụ. Ban đầu nó ở dưới hạ giới, sau đó lại tiến vào chỗ Giới Phần.
Bây giờ, nó đã tiến hóa trọn vẹn, dung hợp thiên địa quy tắc, cả hai hợp lực, trấn áp nơi đây.
Thế Giới Thụ hiện thế!
Điều này ý nghĩa quá lớn!