Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh linh của Tiên vực có thể không sợ hãi, nhưng những người tới từ Cửu Thiên và Ba Ngàn Châu lại không thể không sợ, nếu như Thạch Hạo thật sự khoẻ mạnh, thế thì quá khủng bố rồi,

Ngay cả Diệt Tiên Chú cũng không tổn thương được hắn sao? Bọn họ không tin, bởi vì, trớ chú đó là chuẩn bị để diệt Tiên!

"Đạo huynh nói đùa rồi, ta chỉ là mạng cứng mà thôi, so với người khác còn có thể kiên trì mấy ngày mà thôi." Thạch Hạo hồi đáp, hắn hiện tại không cần thiết phải lộ diện, phải biết rằng sau khi cánh cửa Tiên vực mở ra, hắn từng suy nghĩ hồi lâu, thiên hạ này không thể yên tĩnh nữa rồi.

Hắn hiện tại không nguyện trở nên quá nổi bật, không muốn bị người khác nhìn chằm chằm. Đặc biệt là Tàn Tiên vẫn còn sống, nếu như biết được hắn trúng phải Diệt Tiên Chú mà còn có thể bình yên, nhất định sẽ càng để ý hắn hơn.

Xung quanh, những người đến từ Cửu Thiên và Ba Ngàn Châu nghe được giải thích của Thạch Hạo, xem như thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không còn lo sợ nữa.

Bất quá, bọn họ cũng không dám khiêu khích, đều rất là yên phận và thành thật. Chỉ cần hiện tại Hoang còn chưa chân chính bị phế bỏ, thì bọn họ không thể không kính sợ.

"Thế thì đáng tiếc thật, ta nghe nói qua về ngươi, ở Biên Hoang vô cùng thần dũng, rất không tồi." Nam tử trẻ tuổi thân mặc vạn thú bào Húc Huy cười nói.

Y tự nhiên cũng không tin Thạch Hạo có thể chống đỡ được Diệt Tiên Chú, không tin hạ giới có người có thể ngạnh kháng được.

"Ngươi là một nhân tài, ở Biên Hoang có thể chiến đấu với Đế tộc Dị vực, đích xác bất phàm. Bất quá, ta dám khẳng định Đế tộc trẻ tuổi mà người chiến đấu không phải là người nổi bậc trong đó." Nữ tử Y Lạc thân mặc trường bào hoả hồng sắc, dung mạo rất đẹp, cười nhẹ nói.

"Vậy sao, sao có thể xác định chứ?" Thạch Hạo hỏi.

"Trận chiến cuối cùng ở kỷ nguyên trước, không nói quyết chiến ở cao tầng, chỉ nói trận chiến của những người trẻ tuổi. Nghĩ tới cũng thật đáng sợ, Tiên vực mấy đại thiên kiêu, rất nhiều người trọng thương, một người chiến tử, rất là thảm liệt." Y Lạc cười đáp. Hơn nữa bổ sung thêm một câu nói: "Bọn họ gặp phải Đế Tử!"

Thạch Hạo ngẩn người, đã một kỷ nguyên qua đi, hắn đi nơi đâu tìm Đế Tử? Nghĩ tới Du Đà, An Lan sẽ không già mà không nên nết chứ, lại sinh thêm nhi tử sao?

Hắn muốn chiến đấu với Đế Tử. Có lẽ hắn phải trở thành Chân Tiên mới có cơ hội đó.

Đồng thời, trong lòng Thạch Hạo cũng kinh hãi, năm xưa sau khi Cửu Thiên Thập Địa bị huỷ diệt, Tiên vực quả nhiên đã giao thủ với Dị vực, chỉ là muộn hơn mà thôi.

"Thạch huynh, nếu như huynh đạo hạnh vẫn còn, có thể giúp ta một việc không?" Húc Huy hỏi.

"Việc gì?" Thạch Hạo hỏi lại.

"Chúng ta tới Hư Thần Giới, là muốn tìm một địa phương, tìm kiếm một số đồ vật, còn thỉnh huynh xuất thủ tương trợ." Húc Huy đến từ Vạn Thú Cung nói.

Xung quanh, những người khác đều lộ ra dị sắc, hiện tại bọn họ tuy rằng không phải rất sợ Thạch Hạo, nhưng vẫn còn có chút kiêng kỵ. Có người gan lớn đưa mắt đánh giá hắn, hy vọng hắn sớm ngày bị phế bỏ, nếu không luôn cảm thấy có áp lực gì đó quá lớn.

"Chỉ cần ngươi tương trợ, ta có thể bảo đảm cả nhà người bình an." Y Lạc càng trực tiếp hơn, mỹ nhan sáng lạn, nói ra những lời như vậy.

"Ngươi có ý gì?" Thạch Hạo trầm mặt nói

"Ồ, ta là nói, người đạo hạnh mất hết. Thừa dịp hiện tại còn có chút tác dụng, thế thì giúp chúng ta một tay, đi liều mạng một phen, đây coi như một phần giao tình." Y Lạc nói.

Tuy rằng so với lúc nãy khách khí hơn một chút, nhưng Thạch Hạo vẫn cảm thấy không thoải mái, đây rõ ràng là có ý uy hiếp, nếu mà không đi người nhà của hắn sẽ không thể bình an sao?

"Mảnh thiên địa này bất cứ lúc nào cũng sẽ xảy ra chiến tranh loạn lạc, ai cũng nói không rõ sẽ phát sinh chuyện gì, ví dụ nói vị đệ đệ kia của người, thiên tư tuy rằng không tồi, nhưng có chút kiêu ngạo, rất dễ dàng đắc tội người khác." Y Lạc nói.

Nhìn nét mặt Thạch Hạo càng ngày càng lạnh, có chút khó coi, Húc Huy cười nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, ngươi yên tâm, không ai sẽ đụng đến đệ đệ ngươi."

Thạch Hạo sắc mặt có chút tái xanh, lạnh lùng nhìn hai người này, đây là ý tứ gì, rõ ràng nói là vô sự, nhưng kỳ thực là uy hiếp một cách trắng trợn.

"Đừng hiểu lầm, chỉ là tỷ thí bình thường mà thôi, đệ đệ của người bị thương, tu dưỡng mấy tháng sẽ khỏi thôi." Húc Huy nhìn hắn nói.

Y càng nói như vậy, Thạch Hạo nét mặt càng khó coi, hai mắt băng lãnh, nhìn hai người.

"Không phải là ta xuất thủ, lần này theo sứ giả xuống đây có sáu bảy người, có một tên giả hoả rất hiếu chiến, muốn ước lượng thực lực tu sĩ của Cửu Thiên Thập Địa, khiếu chiến mười mấy trận, đệ đệ của người bị thương không tính là rất nặng." Y Lạc nói.

"Thế thì ta phải cảm ơn hảo ý của hai người sao?" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Y Lạc cười thay đổi thái độ cười ôn nhu nói, nàng phát hiện Thạch Hạo ngày càng lạnh lùng, không muốn bức ép nữa: "Thạch huynh có thể yên tâm, sau khi chúng ta quay về, sẽ cố gắng bảo vệ đệ đệ của huyynh, đảm bảo sẽ không phát sinh chuyện không vui nào nữa."

Lúc trước, nàng cảm thấy Thạch Hạo sắp bị phế rồi, tự nhiên không cần phải coi trọng hắn, ăn nói tuỳ ý, thậm chí còn mang theo vẻ cao ngạo.

Tuy nhiên, nơi nàng muốn đi rất là nguy hiểm, có lẽ có thể để Hoang giúp bọn họ mở đường, cho nên liền thay đổi thái độ.

"Thạch huynh, chúng ta rất kính trọng huynh, ở hạ giới huynh là địa chủ, có thể dẫn chúng đi một vòng không." Húc Huy cũng rất khách khí.

Thái độ của bọn họ biến chuyển rất là vi diệu, khiến những người khác đến từ thượng giới cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại không dám nói cái gì.

Thạch Hạo thần sắc dịu đi, gật gật đầu. Hắn không hy vọng đệ đệ Tần Hạo của mình có chuyện, nếu như hai người này có thể giúp đỡ một chút, hắn cũng không ngại giúp đỡ lại họ.

Hai người ngày càng khách khí, mang theo nét tươi cười, hiển nhiên nghĩ thông suốt rồi. Bọn họ không cần thiết phải căng thẳng với Thạch Hạo làm gì, nếu như có thể mượn sức của hắn thì chẳng phải tốt hơn sao.

"Chúng ta muốn tìm một nơi, là một khu lao tù thần bí… " Húc Huy nói.

Khi nghe thấy y miêu tả, Thạch Hạo lập tức biết đó là nơi nào, chính là khu thiên lao hắc ám nơi mà hắn đạt được Chân Hoàng bảo thuật, phong ấn rất nhiều sinh vật khủng bố.

"Đạo huynh là người hạ giới, so với chúng ta hiểu biết nhiều hơn, không biết có thể giúp chúng ta tìm chưởng khống giả của Hư Thần Giới hay không?" Y Lạc hỏi.

Hai người này muốn thỉnh giáo Chưởng Khống Giả, khu lao tù đó ở nơi nào, đối với bọn họ mà nói, nơi đó là bí mật lớn, càng ẩn chứa đại tạo hoá.

"Không cần tìm nữa, ta biết khu lao tù đó ở đâu." Thạch Hạo nói, hắn không hề giới thiệu cho bọn họ Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia, mà trực tiếp dẫn bọn họ đi thẳng tới đó.

Trên thực tế, hắn rất hiếu kỳ, muốn biết hai người đó rốt cuộc muốn làm gì.

Trên đường đi tới, Thạch Hạo vô thanh vô thức, liền khống chế một người trẻ tuổi tới từ Ba Ngàn Châu, đối với Thạch Hạo mà nói, chuyện này không có gì khó cả.

Người này vẫn đi tới trước như cũ, vẻ ngoài nhìn không ra có gì khác thường, nhưng thức hải đã bị thần niệm của Thạch Hạo cầm cố.

Thạch Hạo không phát ra chút âm thanh nào tìm kiếm trong thức hải của kẻ này, muốn biết một số việc trên thượng giới, hắn lập tức nổi giận.

Tần Hạo quả nhiên bị đánh trọng thương, người xuất thủ chính là huynh trưởng của Y Lạc, đồng thồi cũng là hảo hữu kết bái của Húc Huy. Người đó vốn là muốn tìm tới Thạch Hạo, vì nghe đồn trận chiến ở Biên Hoang, hắn biểu hiện vô cùng xuất chúng, muốn đi khiêu chiến hắn. Nhưng Thạch Hạo đã bị phế, hơn nữa còn sớm rời khỏi Ba Ngàn Châu, người đó liền tìm tới đệ đệ của Hoang, chiến đấu một trận, kết quả Tần Hạo thất bại, bị thương nặng.

Khó trách thái độ Y Lạc trước đó quá tệ, thì ra chính là huynh trưởng của nàng xuất thủ, kết quả hiện tại nàng còn muốn lợi dụng Hoang, Thạch Hạo hai mắt phát lạnh.

Thạch Hạo kiềm chế bản thân không xuất thủ, hơn nữa thật sự dẫn bọn họ tới khu cổ địa dó.

Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia tự nhiên cũng đi theo, bọn họ không hề lên tiếng, có cùng suy nghĩ với Thạch Hạo, muốn xem thử hai người này muốn làm cái gì.

"A, chính là nơi này, không nghĩ tới Thạch huynh lại lợi hại như vậy, không ngờ lại tìm được nơi này!" Húc Huy kinh hỉ nói

Bọn họ nhìn thấy toà cổ điện hắc ám đó, càng nhìn thấy phía sau có mười mấy toà tế đàn bên trên có một có bình sứ, nó giống hệt với miêu tả mà người đó nói với họ, có lẽ chính là nơi này.

"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Thạch Hạo hỏi.

"Thực không dám giấu, chúng ta không phải vì bản thân, mà là vì Vương giả đời này của chúng ta tới điều tra nơi này, nếu như có thể liền lấy đi một số đồ vật." Húc Huy nói.

Hai người này cũng vô cùng cường đại, không ngờ lại cam tâm tình nguyện xuất lực cho người khác, tới nơi này mạo hiểm, có thể thấy người đó phi phàm ra sao.

"Đạo huynh, có thể tương trợ, giúp chúng ta mở mấy cái bình sứ đó ra được không, có số đồ vật chứa bên trong đó, vô cùng trọng yếu với Vương giả của bọn ta." Y Lạc vẻ mặt thỉnh cầu nói, rất có thành ý sau này sẽ báo đáp hắn, hoặc là giúp đỡ hắn chiếu cố Tần Hạo.

Thạch Hạo nghe được rất muốn tát cho thị một cái, chính là huynh trưởng của nàng xuất thủ chống đối Tần Hạo. Hiện tại còn dám lừa gạt hắn, sỉ nhục Tần Hạo, còn muốn người huynh trưởng như hắn đi bán mạng cho nàng, thật là đáng hận.

Lúc này, dù là Điểu Gia hay Tinh Bích Đại Gia, sắc mặt cũng khó coi, tuy nhiên họ chưa hề phát tác, mạnh mẽ kiềm chế lại.

Đây là nơi nào? Trong mỗi một bình sứ đều phong ấn một sinh vật vô cùng khủng bố, tuyệt không thể thả ra được. Nếu không sẽ là một tràng đại hoạ, nhưng hai người này vì để đạt được đồ vật gì đó, không ngờ lại muốn cởi bỏ phong ấn!

Chỉ vì lợi ích của bản thân mà muốn thả ra sinh vật đại hung đại ác. Cho dù là ai làm như vậy, đều sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, điều này có khả năng sẽ huỷ diệt Hư Thần Giới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK