"Liễu Thần!"
Thạch Hạo đứng trước mặt gốc cây Liễu to lớn màu đen này, tâm tình của khó mà bình yên được. Không ngờ Liễu Thần lại dùng loại phương thức như thế tiến tới vùng đất chung cực.
Hiện tại Liễu Thần chân chính đang làm cái gì, đang huyết chiến hay là bị giam ở vùng đất hắc ám? Trong lòng Thạch Hạo nổi sóng chập trùng, hắn hận không thể lập tức giết qua đó.
Liễu Thần, phong hoa tuyệt đại, có đại khí phách!
Thạch Hạo không thể không cảm thán, vô luận là quá khứ hay là hiện tại, Liễu Thần đều như thế, bất đồng với mọi người!
Từ bỏ thể xác, dùng nguyên thần xông vào hắc ám, cứ như vậy giết qua đó, Liễu Thần vẫn như cũ đầy phong thái xuất chúng, loại quyết đoán này, ai có thể sánh bằng.
Ầm ầm!
Trong Giới Hải, sóng lớn chập trùng, phát sinh hải khiếu, lại một lần Hắc Ám Phong Bạo đột kích, lần này còn kinh khủng hơn nhiều, quét lên tới trên hòn đảo này.
Đó là quy tắc, đó là trật tự, đại đạo phù văn sôi trào trong đại dương màu đen, quét ngang cả hòn đảo.
Thạch Hạo đứng ở chỗ này, yên tĩnh bất động, hắn bây giờ đã mạnh đến mức có thể ngạnh kháng Hắc Ám Phong Bạo, mặc cho bọt nước đánh đánh lên người, mặc cho hắc ám cương phong quét qua cơ thể.
Hắn không hề rung động mảy may, nếu là Tiên Vương bình thường có lẽ đã bị chia năm xẻ bảy.
Hắc Ám Phong Bạo cuốn theo ký hiệu đại đạo rậm rạp chằng chịt, quét về phía cây Liễu, mưa to bàng bạc, sấm sét vang dội, đơn giản như là diệt thế.
Thạch Hạo đứng lẳng lặng, không hề cử động, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía trước.
Oanh!
Đột nhiên, cây Liễu thức tỉnh, sau khi gặp phải công kích. Toàn thân ô quang đại thịnh, chung quanh bị tinh vân quấn quanh, bị vô tận trật tự thần liên xiềng xích.
Thân cây thông thiên lay động, hàng ngàn hàng vạn rễ cây màu đen, kéo ra thẳng tắp, đâm về phiến phong bạo kia, tựa như rất nhiều thanh quy tắc thần mâu.
Nó đã thức tỉnh, quả nhiên đã thông linh, đản sinh ra nguyên thần mới, đồng thời vô cùng cường đại, phá giải Hắc Ám Phong Bạo, bản thân không hề gặp phải xung kích mãnh liệt nào.
Loại thủ đoạn này, đã hơn xa Tiên Vương bình thường!
Thạch Hạo không hề cảm thấy ngoài ý muốn, Liễu Thần vốn đã là Tiên Vương. Tới cái tầng thứ này, một khi rơi vào trong hắc ám, nguyên thần chân chính ly thể, nguyên thần mới sinh ra làm sao có thể lại là kẻ yếu được?
Nên biết rằng, đây là siêu cấp tiến hóa giả do thân thể Tiên Vương đản sinh ra. Hơn trăm vạn năm nay, đạo hạnh của Liễu Thần khẳng định sớm đã tăng vọt vượt bậc, thành tựu kinh người.
Trên thực tế, sinh linh trong Giới Hải rơi vào trong hắc ám, cho dù là Tiên Vương, sau khi thức tỉnh từ trong tịch diệt, chung quy tu vi sẽ không hề kém hơn khi còn sống.
Tiếp theo, ầm một tiếng, hơn ngàn vạn cành Liễu màu đen đâm về phía Thạch Hạo, ô quang đại thịnh, pháp tắc mênh mông, khí tức cực kỳ cường đại!
Tay phải Thạch Hạo phất về phía trước, trong sát na hắn xuất thủ, kim sắc trật tự thần liên rập rạm giống như những cành liễu kim sắc, đâm xuyên hư không, nghênh đón những cành cây màu đen.
Đây là Liễu Thần pháp chính tông, giống y như bảo thuật mà đối phương thi triển!
Ầm Ầm!
Cả hai va chạm kịch liệt, Thạch Hạo không hề cử động bao nhiêu. Những gốc hắc ám Liễu Thần lại lung lay. Hiển nhiên là nó rất giật mình, đối phương lại dùng phương pháp công kích tương đồng hóa giải công kích của nó.
"Ngươi là ai?" Hắc ám Liễu Thần phát ra thần niệm ba động, hắc sắc trật tự thần liên đầy trời, toàn bộ cành Liễu đều đang bay múa, khí tức bàng bạc dọa người.
Đây là một vị tuyệt thế cao thủ, sánh vai với cự đầu, nó có thực lực đủ cường đại, không hổ là thân thể hắc ám của Liễu Thần.
"Ta là thân nhân, là đệ tử kiếp trước của ngươi." Thạch Hạo nói, trong lòng hắn Liễu Thần giống như là thân nhân, là sư tôn của hắn, từng ban cho hắn rất nhiều thứ.
"Thạch thôn, Thạch Hạo?" Hắc ám Liễu Thần phát ra loại nghi vấn như thế, ngữ khí đầy sự hoài nghi.
Thần quang trong hai mắt Thạch Hạo tăng vọt. Hắn giật mình không nhẹ, hắc ám Liễu Thần sao lại biết những điều này, nó nhớ lại chuyện kiếp trước sao?
"Phải, ta là Thạch Hạo, từng cùng Liễu Thần sinh sống ở Thạch thôn." Thạch Hạo không khỏi hoài niệm. Những tháng năm đã từng, không thể nào quay lại được nữa. Thời đại đó, hắn vẫn còn là một đứa trẻ, mà Liễu Thần thì toàn thân cháy đen, chỉ có một cành non xanh tươi. Liễu Thần thức tỉnh từ trong tử cảnh, hết thảy đều bắt đầu lại.
So với trăm vạn năm tuế nguyệt mà nói, thời gian mấy chục năm đầu đời đó, ở trong sinh mệnh của Thạch Hạo, chỉ là một sát na ngắn ngủi, nhưng đã lưu lại ấn tượng suốt đời không thể xóa nhòa, ảnh hưởng tới cả đời của hắn!
"Là ngươi!" Hắc ám Liễu Thần rung động, hắc sắc trật tự thần liên bay múa đầy trời, sau đó nhẹ nhàng buông xuống. Nó trầm mặc hồi lâu mới nói. "Vốn nơi này còn có một khối thạch bi, phong ấn nguyên thần ấn ký, ghi chép lại một số việc xưa cũ."
Thạch Hạo nghe vậy liền lập tức hiểu rõ. Nhờ vào nguyên thần ấn ký đó mà hắc ám Liễu Thần mới biết rõ một số việc ở tiền thế!
Bởi vì, Liễu Thần là chủ động bước vào hắc ám, không phải gặp nạn ngoài ý muốn, nên đã chuẩn bị sung túc, lưu lại một số tin tức cho nguyên thần mới đản sinh.
Cuối cùng, gốc hắc ám Liễu Thần này đã cùng Thạch Hạo rời đi!
Tuy rằng đây không phải là Liễu Thần trước kia, nguyên thần đã khác, nhưng Thạch Hạo vẫn có một loại tình cảm đặc biệt với nó, xem nó như một thân nhân của mình.
Giống như hắc ám Hỏa Linh Nhi hiện tại, bản tính không xấu, rất giống với tính cách của tiền thế. Hắc ám Liễu Thần cũng như vậy, huống chi nó còn có một phần trí nhớ trước kia.
Cùng một bộ thân thể, đổi một nguyên thần khác, đích xác có thể xưng là tiền thế kiếp này!
Nhưng đây chung quy cũng không phải là Liễu Thần của ngày xưa, Thạch Hạo không thể nào có tình cảm đặc biệt với nó giống như với Liễu Thần chân chính. Nếu như là người xưa kia, Thạch Hạo sớm đã không nhịn được, hoặc có lẽ không để tâm đến mặt mũi Tiên Vương, mà lệ rơi đầy mặt, khẳng định sẽ hoàn toàn bộc lộ chân tình.
Hiện tại, Thạch Hạo đã là Tiên Vương, đối phương cũng là Tiên Vương, quan hệ mật thiết giữa song phương lại rất phức tạp, có chút thân tình lại có chút cách xa.
Khi dọc theo đường cũ quay về, mượn nhờ lực lượng pháp trận, Thạch Hạo dẫn theo một vị tuyệt thế cao thủ trở về, thời gian hao tốn cũng không phải nhỏ. Bởi vì có một đoạn lộ trình không thể nào thông qua pháp trận truyền tống, giống hệt như lúc tiến tới, cần phải phi hành khoảng hai vạn năm.
Nếu như ngoại giới mà biết được việc, nhất định sẽ kinh hãi không thôi. Ngay cả Tiên Vương mà còn phải bay lâu như vậy, vùng đất quỷ dị kia rốt cuộc là xa xôi cỡ nào?
Vừa đi vừa về, tổng cộng hết hơn bốn vạn năm thời gian, khi Thạch Hạo lần nữa trở lại Tiên vực, đã làm dấy lên sóng gió to lớn.
Hắn biến mất trong Giới Hải hơn bốn vạn năm, từng làm dấy lên phong ba không nhỏ, có một số người cho rằng hắn có khả năng đã giết vào nơi sâu nhất trong Giới Hải, không còn quay lại.
Thậm chí, nhiều người còn bi quan cho rằng, Hoang quá tự phụ rồi, có khả năng đã vẫn lạc ở nơi sâu trong Giới Hải.
Thiên Đình chấn động, ai ai cũng vui mừng.
Các loại Tiên Vương, đều lần lượt tới thăm, bái phỏng.
Nhưng, khi nhìn thấy hắc ám Liễu Thần, rất nhiều người đều giật nảy cả mình, vô cùng kiêng kỵ, cảm thấy khí tức của nó quá cường đại, đây là một vị cự đầu a!
Đồng thời, có người nhận ra được hắc ám Liễu Thần. Nó quá giống với tổ Tế Linh năm xưa!
"Đạo hữu, lẽ nào nó là?" Có người hoài nghi.
"Không sai, chính là tổ Tế Linh!" Thạch Hạo gật đầu đáp.
Một số người cảm thấy kinh hãi, sau đó há miệng muốn nói gì đó mà lại chần chừ. Bọn họ khuyên bảo Thạch Hạo, dạng sinh linh bị rơi vào hắc ám như thế này, sẽ có mưu đồ làm loạn, rất là đáng sợ.
Đồng thời, trên người loại sinh linh này có khả năng sẽ có vật chất hắc ám lân tràn. Đối với bọn họ mà nói, đây là sự ô nhiễm, sẽ ăn mòn mọi sinh linh xung quanh.
"Nó cũng giống như Hỏa Linh Nhi vậy, bị rơi vào trong hắc ám, nhưng đã tiêu hao hết loại vật chất đó trong người. Bản thân trở thành một siêu cấp tiến hóa giả, cũng như Du Đà của Dị vực. Các người đã chiến đấu qua với Du Đà, nhưng hiện tại còn cảm nhận được vật chất hắc ám nào không?" Thạch Hạo hỏi ngược lại.
Chư Vương tuy rằng rất kiêng kỵ Thạch Hạo, nhưng trước sau lần lượt thử thăm dò hắc ám Liễu Thần, đích xác không hề cảm nhận được chút lực lượng hắc ám ăn mòn nào.
Bất kể nói như thế nào, có tôn cự đầu như Thạch Hạo ở đây, những người khác cũng không muốn xé rách da mặt với nhau.
Bọn họ có thể tin tưởng Thạch Hạo, cũng chỉ bởi vì uy danh mà Thạch Hạo giết ra được trong mấy chục vạn năm nay, lập ra chiến công hiển hách. Một mình hắn ngăn cản bạo loạn trong Giới Hải, trảm sát cự đầu, tiêu diệt các lộ cường giả.
Nếu như hắn có vấn đề, thì tại sao còn liều mạng chiến đấu đến như vậy.
Mấy ngàn năm sau, lại có một tràng hắc ám náo động bộc phát, sinh linh trong Giới Hải quay về có một nhóm lớn đã bị lạc lối. Dưới sự dẫn dắt của những Vương giả khủng bố lạc lối này, cùng giết vào Tiên vực.
Hắc ám Liễu Thần nghênh địch, cùng Thạch Hạo xông ở vị trí đầu tiên. Nó tự thân chém giết một vị cự đầu, lập được đại công!
Tràng náo động này kéo dài rất nhiều năm, chém giết không ngừng, mãi cho đến khi giết hết tất cả những người xâm nhập, mọi thứ mới tạm lắng xuống.
Trải qua một lần lại một lần xung kích, Tiên vực cũng đã có chút tổn hại, cái gọi khu vực cổ quan biên giới giữa hai vực sớm đã sụp đổ không còn.
Hiện tại muốn ra vào Tiên vực, hay Dị vực đều vô cùng thuận tiện!
Hạ giới cũng như thế, vô luận là thiên địa đại đạo có hoàn chỉnh hay là tàn khuyết hay không, đều không thể ngăn cản bước chân của chúng Thạch Hạo.
Cửu Thiên Thập Địa, tự nhiên là bi ai nhất.
Năm xưa, khi Thạch Hạo vừa thoát ra khỏi mười đạo Luân Hồi ấn ký, đã phát hiện ra giới này cơ hồ bị cuộc chiến của chư Vương hủy đi, sinh linh các tộc đều đã chuyển dời lên sinh sống ở các ngôi sao trên trời.
Bởi vì, có một số thông đạo mà các Vương giả trở về, lại liên thông tới Cửu Thiên Thập Địa, ví như Tiên phần chẳng hạn.
Những cường giả này, có số thì che chở cho giới này, có số lại muốn ăn mòn nó.
Thạch Hạo tiến vào Tiên vực hơn bảy mươi vạn năm, tuế nguyệt dài đăng đẳng qua đi, thông đạo giữa chư thiên cũng dần dần được quán thông xuyên suốt.
Ngày xưa, các giới đều phòng bị lẫn nhau, tự mình trấn áp thông đạo, đồng thời cũng không muốn bị sinh linh trong Giới Hải phát hiện, khong muốn gặp phải công kích.
Nhưng hiện tại không cần thiết nữa, bởi vì sinh linh trong Giới Hải sớm đã khóa chặt các giới. Sau khi trở về liền lần lượt khắc xuống tọa độ ấn ký các nơi.
"Có những con đường còn rất khó đi, nhưng tuyệt đại đa số đều đã có thể dễ dàng đi xuyên qua rồi. Điều này có ý nghĩa rằng, chư thiên sắp đại loạn rồi!"
Thạch Hạo thở dài cảm thán.
Đây là một chuyện rất rõ ràng, việc đi lại giữa các giới ngày càng thuận tiện, khai chiến với nhau, giống y như Giới Hải, càng ngày càng dễ bạo phát!
Trong mấy vạn năm tiếp theo, Thạch Hạo vừa tích lũy lực lượng, vừa suy nghĩ biện pháp phá Vương thành Đế!
Hiện tại, Thiên Đình vô cùng cường thịnh. Có Thạch Hạo tọa trấn, lại có hắc ám Liễu Thần, hai đại tuyệt thế cao thủ như vậy, người nào dám tranh phong? Lại cộng thêm đệ nhị thiên hạ, Tiên Kim đạo nhân, thực lực cũng rất cường đại.
Đương nhiên, nếu như tính cả đầu tọa kỵ của Thạch Hạo --- kim mao Hống, tất cả cường giả đỉnh cấp cộng lại, thực lực của Thiên Đình quả thật dọa người.
Ầm!
Một ngày này, nơi tổ địa của Thiên Giác Nghĩ truyền đến âm thanh rung chuyển kịch liệt, vô cùng khủng bố. Một con Kiến kim sắc, to lớn vô biên, đỉnh đầu có một chiếc sừng, bạo phát ra ánh mắt chói mắt, quật khởi trong vùng đất đại hung, chiếu rọi thập phương.
Lực lượng cực điểm!
Rất nhiều Tiên Vương đều bị bừng tỉnh, cỗ lực lượng này quá cường đại, chấn động cả Tiên vực!
Thiên Giác Nghĩ xuất quan, nó đã thành công tấn giai đến cấp bậc Thập Hung, nhục thân vô địch, chỉ nguyên thần là còn hơi kém hơn Tiên Vương một chút.
Bất quá, bọn họ sở dĩ được xưng là Thập Hung là bởi vì sự cường đại của họ, có năng lực chống lại Tiên Vương, tuyệt đối không có chút khó khăn nào. Mỗi một loài đều có át chủ bài của riêng mình.
Bọn họ là một tồn tại đặc thù, một khi "nổi Hung", là khó có thể ngăn cản, Tiên Vương cũng kiêng kị.
Ví như nói Thiên Giác Nghĩ lúc này, lực lượng nhục thân tộc này được xưng là đệ nhất thiên hạ. Cái gọi là nhất lực hàng thập hồi (Sức một người đủ mạnh có thể đánh bại cả mười người biết võ nghệ), có thể mạnh mẽ đánh nổ cả đối thủ. Đương nhiên, điều càng quan trọng nhất chính là, thiên phú đặc thù của chủng tộc Thiên Giác Nghĩ là cuồng hóa. Một khi bọn họ bị chọc giận, rơi vào trong sự điên cuồng. Thực lực của bọn họ sẽ tăng vọt, bao gồm cả lực lượng nguyên thần cũng được tăng lên một mảng lớn.
Năm xưa, khi lần đầu tiên Thạch Hạo gặp được Thiên Giác Nghĩ nhất mạch, đã từng lĩnh giáo qua, biết bọn họ có loại cuồng hóa này.
Thiên Giác Nghĩ đã thành công, thực lực tăng vọt, không hề yếu hơn phụ thân của nó!
Với thực lực của nó hiện tại mà nói, đủ để thay thế lão Thiên Giác Nghĩ trong danh sách thập hung.
"Rất tốt, Thiên Đình chúng ta lại có thêm một vị cao thủ cấp Tiên Vương. Đợi lần sau khi ta tiến vào Dị vực, không cần phải vội vã rút lui nữa, xuất lĩnh chư Vương quét ngang bọn chúng!" Thạch Hạo cười lạnh nói.
Hắn, Liễu Thần, đệ nhị thiên hạ, Tiên Kim đạo nhân, kim mao Hống, lại cộng thêm Thiên Giác Nghĩ hiện tại, nếu như toàn bộ xuất động, tuyệt đối là một luồng lực lượng khủng bố.
"Ta cũng muốn đột phá!" Xích Long gào to.
Mục Thanh, Lôi Linh, Hoàng Điệp đều trầm mặc. Bọn họ toàn bộ đều khổ tu, cũng muốn tiến lên cảnh giới cao hơn. Thế nhưng, bọn họ đều thở dài, cái này quá khó khăn.
Thiên Giác Nghĩ trở về, nhờ Thạch Hạo thả nguyên thần Hạc Vô Song ra, đại chiến với y.
Thạch Hạo gật đầu. Hắn biết đây là chấp niệm của Thiên Giác Nghĩ, giống như ma trướng vậy. Nếu như không thể chính diện đánh bại Bất Hủ Vương này, cả đời Thiên Giác Nghĩ đều không thể nào buông bỏ được.
Thạch Hạo thả nguyên thần của Hạc Vô Song ra, mời hắc ám Liễu Thần cùng đứng bên quan sát, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Tiểu Hạo, đệ đệ của con, hiện tại vẫn chưa có tung tích gì sao?" Thập ngũ gia Thạch Trung Thiên ở trong thạch thất hỏi Thạch Hạo, trên mặt đầy vẻ lo âu.
Thạch Trung Thiên rất lo lắng, muốn biết được Tần Hạo hiện tại như thế nào rồi.
Tuy rằng Tần Hạo thuở nhỏ không thân cận với lão lắm, nhưng dù sao cũng là tôn nhi ruột thịt của lão, máu mủ tình thâm, làm sao mà không quan tâm được?
"Con vẫn đang tìm, cũng từng thôi diễn, thế nhưng lại bị sương mù ngăn cản. Điều này quá nửa là dính tới tầng thứ Tiên Vương, có người đang ngăn cản, nếu không là sống hay chết, con đều có thể tìm được." Thạch Hạo nhíu mày đáp.
Trong lòng hắn có một loại suy đoán, hoặc có lẽ có liên quan đến Trường Sinh họa!
"Tần Hạo của ta hiện tại đang ra sao, còn có Tử Lăng, Vân Hi bọn họ. . . đều tốt cả chứ?" Giọng thập ngũ gia run run, lão rất nhớ tôn nhi và các thân nhân của mình.
"Tất cả đều tốt cả!" Thạch Hạo nhìn tổ phụ của mình nói. "Gia gia, con đã phong ấn bọn họ lại, đưa vào trong cương thổ mà Tiên Vương cũng không thể nào thôi diễn ra được, nên không muốn tùy tiện đụng vào, sợ để cho Tiên Vương khác biết được."
Những người đó đã bị phong ấn, Thạch Hạo không có ý định để bọn họ xuất thế. Bởi vì, một thế này thiên hạ quá loạn, hắc ám đại thanh tẩy quá khủng bố, hơn nữa càng ngày càng đáng sợ.
Đám người đó đa phần đều là thọ nguyên sắp cạn, tuy rằng có thể trường tồn ở bên trong Tiên vực có vật chất bất tử, thế nhưng, một khi đại tai họa ập đến, có khả năng sẽ gặp tai kiếp.
Thạch Hạo thậm chí đang suy nghĩ, phong ấn luôn một số nhân mã của Thiên Đình, giúp bọn họ tránh khỏi tràng đại kiếp khủng bố chưa từng có trong lịch sử.
"Tiểu Thạch Đầu có lẽ sẽ xuất thế, con sớm đã khiến nó thức tỉnh, đang một mực tu luyện trong mảnh cương thổ kia, nếu như có thể trở thành Tiên Vương, sẽ tới giúp con!" Thạch Hạo nói.
"Cái gì? Tằng tôn của ta. . . tốt, quá tốt rồi!" Thập Ngũ gia Thạch Trung Thiên kinh hỉ.