Đi theo bên cạnh người khác, cho dù không phải là nô bộc, cũng chỉ là một thành viên cộm cán mạnh mẽ, đó cũng không thể là lựa chọn của Hoang.
Từ đó đến nay, hắn một đường xông tới, dạng người gì mà chưa gặp qua, đối thủ như thế nào cũng chưa từng bị khuất phục, đối mặt Đế tộc Dị vực cũng dám xông tới trước, chém giết đẫm máu.
Cái gọi là Thiếu Chủ, đó là cái gì? Hắn cản bản không quan tâm!
"Người trẻ tuổi, ngươi nên biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế giới này phứt tạp vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng, ngươi nghĩ bản thân thiên tư ngút trời, vô địch từ xưa tới nay rồi sao? Ta có thể phụ trách nói với ngươi, phàm những sinh linh đi ra từ giới của ngươi, cho dù kinh diễm như thế nào, trên con đường thành Tiên, không có một ai có thể xưng vương xưng bá cả, toàn bộ đều bị đánh bại!"
Tên sinh linh này rất bình tĩnh nói ra những lời như vậy, nhưng lại giống như gió lạnh phương bắc cuốn qua cỏ dại dưới mặt đất, khí lạnh thấu xương phả thẳng vào mặt khiến người ta kinh hãi.
"Ngươi là nói kỷ nguyên Tiên Cổ sao?" Thạch Hạo truy hỏi đoạn thời gian đó, quả thật không cam tâm, trong lòng hoàn toàn không phục.
"Đối với Tiên vực mà nói, một cái kỷ nguyên không hề dài, năm tháng vô tận, còn Tiên vực lại càng vô tận hơn, có một số đạo thống thời gian tồn tại vượt xa những gì ngươi tưởng tượng!"
Người thần bí đó nói, ngôn ngữ vẫn rất bình thản, nhưng khiến không khí lại trở nên ngưng trọng.
Y trả lời những nghi vấn liên quan đến thời gian cho Thạch Hạo, nói rõ cho hắn biết, đó không phải là một thời gian ngẫu nhiên nào đó, mà là những năm tháng rất bình thường, sao có thể gọi là trường tồn từ thời thượng cổ được?
Có đạo thống như vậy sao? Thạch Hạo bồn chồn, cảm thấy huyết dịch nóng lên, giống như sóng lớn. Hắn có một loại ham muốn, muốn quật khởi, xông ra mảnh thế giới này, đi quan sát thiên hạ!
Đồng thời, hắn cũng có lo âu, thế giới quá rộng lớn, cổ giới mênh mông, độ dài từ nam tới bắc vượt xa tưởng tượng của hắn. Nghĩ tới nếu như có náo loạn, có đại chiến, tới cuối cùng sẽ có loại quái vật đẳng cấp nào xuất thế?
Trong lòng Thạch Hạo không thể nào bình tĩnh được, hắn luôn cảm thấy, bản thân từng nhảy ra khỏi Cửu Thiên Thập Địa, nhìn thấy một số thứ. Nhưng hiện tại xem ra những gì hắn thấy được vẫn chỉ là một góc nhỏ bé mà thôi.
"Lại nói nơi táng địa xa xôi đó, một giấc ngủ chính là hơn trăm vạn năm, thậm chí là hơn nửa kỷ nguyên, nhưng so với đạo thống của Tiên vực, cũng không hẳn là dài lâu lắm, có một số đạo thống tồn tại còn sớm hơn khởi nguồn của bọn họ, hơn nữa Thuỷ Tổ của những đạo thống đó vẫn còn sống!"
Kẻ thần bí này nói ra một số sự thật. Nói với Thạch Hạo một số việc, cao thủ thiên hạ đi ra từ Tiên vực, từ trước đến nay đều vô địch
Cửu Thiên Thập Địa, cho dù rất huy hoàng, đã từng rực rỡ khiến người ta say mê, nhưng mà một thời kỳ lại một thời kỳ, bất kể là niên đại nào ta từng nghe qua, hay là những năm tháng lịch sử không rõ ràng. Cho dù đi ra sinh linh mạnh mẽ thế nào, nhưng vẫn không có một ai có thể xưng hùng ở Tiên vực.
Loại việc chấn động này, khiến Thạch Hạo rất lâu không nói lời nào.
"Cũng còn may, là có cùng địch nhân, trên cản bản đều cùng chống lại kẻ thù bên ngoài." Tên sinh linh đó bổ sung một câu.
Đó là một loại tâm tình như thế nào nhỉ, Thạch Hạo khó có thể nói rõ, hắn biết rằng, nếu như truy ngược lại, trong Tiên vực đó thật không thể tưởng tượng, có một số tồn tại cổ lão lai lịch lớn đến doạ chết người.
Nhưng mà, bọn họ có kẻ thù, đang đợi cái gì đó!
Đám người đó, cùng với thời đại đó, nếu mà truy ngược dòng tìm hiểu, quá nửa sẽ có liên quan tới hai chữ "Đế Lạc".
Là ân oán như thế nào, là đối lặp ra sao, mới dẫn tới mọi thứ như vậy. Từng thời đại qua đi, cũng không hề có biện pháp hoá giải, nhắc đến sẽ tạo nên "đại khủng bố" vô cùng.
"Haiz, có quái vật tồn tại lâu đến vậy sao, một mực vẫn còn sống tới thời nay." Thạch Hạo trong lòng lay động, không biết tâm trạng của mình như thế nào nữa.
Con người sống ở đời, bi hoan ly hợp, thất tình lục dục, các lại ân oán tình thù phứt tạp, xem ra cũng quá nhỏ bé đi, so với những chấp niệm của đám lão quái vật đó không là gì cả.
Mấy lão quái vật đó chơi mới lớn, nhưng lại vô cùng trí mạng, hở tí là diệt giới!
Gì mà cây Tiên Dược đỉnh cấp bị chia thành sáu, bị phong ấn bên trong một cơ thể tàn phá, gieo trồng ở trong các cổ giới bất đồng, những thứ này đều là ví dụ rõ ràng nhất, đều dấy lên sóng to gió lớn.
Thạch Hạo càng nghĩ càng hốt hoảng, nghĩ tới rất nhiều sau cùng lại thở dài. Chuyện tương lai có lẽ rất dài, phải cần năm tháng dài đăng đẳng rèn luyện mới có thể tham gia vào đó, hoặc có lẽ là rất ngắn, sinh mạng trong nháy mắt im bặt.
Nhiệt huyết trong người hắn cuồn cuộn, đang kiềm nén, khiến cho hắn khó có thể bình tĩnh, trong lòng nổi lên cảm xúc cuồng nhiệt. Hắn muốn nghịch thế mạnh hơn, muốn trong thời gian ngắn nhất tham gia vào trong đó! Đồng thời, hắn cũng khẽ than, nội tâm phứt tạp, con đường quá gập nghềnh, đại giới hắc ám, hắn có lẽ chỉ là một con tép nhỏ, rất nhanh sẽ héo tàn.
Sinh linh này, đối với Thạch Hạo ấn tượng cũng không xấu, đương nhiên không thể là kết giao thật sự, y nói ra rất nhiều thứ. Hiển nhiên, y biết được trận chiến ở Biên Hoang, cũng biết Thạch Hạo đã trúng Diệt Tiên Chú, hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì.
Tuy rằng không hề có địch ý, nhưng cũng không phải ra mặt vì Thạch Hạo, đối với sinh linh này mà nói, thành vương bại khấu, rất rõ ràng.
Nếu Thạch Hạo không lâu sau sẽ bị phế đi, y liền không nguyện ý vì hắn mà xuất đầu, đối với một kẻ chủ định sẽ trở thành phàm nhân, y không hề có ý định xuất thủ.
Đối với y mà nói, có giá trị với không giá trị, có sự khác biệt rất lớn.
Thạch Hạo tự nhiên cũng sẽ không cầu xin người này cái gì, đường là do mình đi. Cái gọi là Diệt Tiên Chú dưới mắt của mọi người, đã không thể giải, ít nhất tu sĩ trẻ tuổi như hắn một khí trúng phải, liền sẽ bị phế đi, hắn không muốn nói gì cả.
Sau đó, Thạch Hạo cũng thỉnh giáo nơi này là nơi nào.
Kết quả được chứng thực, nơi đây quả nhiên là một mật địa phi phàm!
Ở nơi này, có một con đường, cần phải trấn thủ. Nhìn về phía xa kia, một mảnh tĩnh lặng, thiên hà hoang vu, thiên địa cằn cỗi, nhưng linh khí lại rất nồng đậm.
Linh khí nơi đó rất cuồng bạo, một lát sau lại giống như nước biển dâng trào, một lát lại giống như nước bị rút cạn vậy.
Nơi này rất quan trọng, trấn áp một con đường cổ lão xa xưa đang chờ đợi thứ gì đó quay về!
Nhìn kỹ lại, Thạch Hạo liền hiểu được, nơi này đã bị tàn phá, nơi xa còn có những ngôi sao đổ nát, nơi đó là một khu cổ địa, một thế giới tàn phá bị bỏ rơi.
Vũ Thần, còn có một đám sinh linh từ thời thượng cổ, từng phi thăng tới nơi này, trở thành binh sĩ, cùng nhau trấn thủ nơi này.
Tương đối mà nói, Vũ Thần tuy rằng mạnh mẽ, nhưng ở chỗ này chỉ có thể coi như là một binh sĩ, rất không xuất chúng, bất quá Vũ tộc lai lịch không nhỏ, tộc này cũng coi như không yếu.
Bởi vì, Phong Vũ Lôi Điện loại cảnh tượng tự nhiên này không phải là nói không thôi, từng đại biểu cho một số chủng tộc cổ lão nào đó.
Thậm chí, có người từng nói, giữa thiên địa có loại cảnh tượng tự nhiên như vậy, điều đại diện cho hỉ nộ ái lạc của một số chủng tộc cổ lão!
Bất quá, trong khu cổ giới tàn phá này. Vũ tộc đã sa sút rồi, không còn nhìn thấy tuyệt thế cao thủ gì nữa.
Nói cho cùng, nơi đây chỉ là một mảnh vũ trụ tàn phá, không biết ở năm tháng bao lâu trước đó đã bị huỷ diệt rồi. Nó đã từng hoàn toàn bị phong ấn, cắt đứt liên hệ với ngoại giới.
Cận cổ tới nay, người thủ hộ ở nơi này toàn bộ đều suy nhược tới cực điểm, gần như đã bị xoá sổ hết rồi.
Bởi vì, trong thông đạo đó phun ra tinh khí, giống như là chất độc ăn mòn mọi thứ. Còn con đường cổ lão đó bản thân lại đang hồi phục, có sinh linh định sẵn phải qua đây rồi.
Có thể nói, những người thủ hộ ở mảnh thế giới tàn phá này bị huỷ diệt gần hết rồi.
Cho tới trận chiến Biên Hoang hạ màn, Tiên Vực cảm giác được. Sau khi biết rõ liền mở ra Tiên môn, cùng một số nơi đã từng là cổ địa liên hệ, giống như nơi này, mới khiến cho bọn họ được cứu.
Tiên vực xuất thủ, tiếp tục phong ấn thông đạo đó!
"Thì ra là vậy." Thạch Hạo gật đầu, toàn bộ mảnh cổ giới tàn phá này vì một thông đạo mà hưng suy theo nó, có thể thấy nó khủng bố như thế nào.
"Sinh linh ở nơi này rất nhiều sao?" Thạch Hạo hỏi
"Không nhiều, chưa đủ trăm vạn người, nhưng đều là tu sĩ." Sinh linh thần bí đó đáp.
Thạch Hạo ngẩn ra, nơi đây dù sao cũng tự thành một giới, nhưng số ngươi ở đây lại ít đến đáng thương.
"Nếu như ngươi lật tung đám ngôi sao vỡ nát đó, bên dưới mỗi một tấc đất đều là hài cốt vụn vỡ." Sinh linh thần bí đó nói.
Tới bước này, Thạch Hạo cũng không cần phải hỏi thêm nữa.
Mảnh thế giới này bị đánh cho phế đi, có thể nói là hoàn toàn tuyệt diệt, trăm vạn sinh linh hiện có ở đây cũng chỉ là mới tới sau này để trấn thủ thông đạo đó.
"Ân, đáng tiếc thật, ta còn muốn giới thiệu cho ngươi truyền nhân của một tộc nào đó, ngươi lại mất đi cơ duyên." Sinh linh này lại lần nữa đề cập đến.
"Thiếu chủ của một tộc? Ở Tiên vực có thể bài danh thứ mấy?" Thạch Hạo không để tâm, khoé miệng khẽ cong lên.
"Khó nói lắm, có khả năng là Thuỷ Tổ mượn cơ thể đó phục sinh, nếu mà như vậy, mấy thứ danh đầu cũng không thành vấn đề. Nếu như truyền thuyết là thật, chỉ cần bản thân người đó, vị trí mười người đứng đầu nhất định sẽ có tên." Sinh linh đó nói.
Thạch Hạo ngẩn ra, quả thật bị doạ sợ, hắn có thể không quan tâm cái gọi là thiếu chủ gì đó, nhưng đối với những lão quái vật mượn cơ thể phục sinh, điều này vô cùng mẫn cảm, tóc tai dựng đứng lên hết.
Nếu như là những lão quái vật này, nếu như tranh đấu quả thật là phiền phức lớn rồi.
"Đương nhiên, nếu như ngươi không bị phế đi, không nguyện ý trở thành người đi theo bên cạnh vị thiếu chủ đó, cũng có thể bái nhập vào trong những đạo thống cổ lão đó. Nếu như được bọn họ nhìn trúng, cũng sẽ có đại cơ duyên, nhưng rất khó a." Sinh linh thần bí đó lại nói.
Thạch Hạo bĩu môi, lười nói. Hắn hiện tại có cổ kinh, có bí pháp, còn cần phải bái nhập đạo thống khác sao?
"A, nói câu không dễ nghe chính là, pháp mà thế giới này lưu truyền, chẳng là gì cả? Đều là mạt pháp mà thôi, năm tháng bể dâu, thời đại thay đổi, pháp của giới này nghiêm túc mà nói là do Tiên vực lúc xưa truyền xuống. Năm tháng xa xôi như vậy, hệ thống tu luyện của Tiên vực cũng thay đổi rồi, lần nữa mở ra một con đường mới, ngươi lấy cái gì để so?"
Điều này mới khiến Thạch Hạo động dung, hắn sớm đã có suy nghĩ mở ra một con đường khác cho bản thân. Hiện tại liền được cảnh tỉnh, Tiên vực có thể sớm đã có một con đường mới rồi.
Nhưng mà, điều này càng khơi dậy đấu chí của Thạch Hạo, đường hắn muốn đi còn xa hơn. Tương lai so thử ra sao, ai mạnh ai yếu.
Không phải là hắn cuồng vọng, mà trong lòng hắn đích thực có các loại thôi diễn, hơn nữa hiện tại đã bước ra một đường độc nhất vô nhị của mình rồi. Lấy thân làm chủng, càng hoàn thiện tiếp, tin tưởng nhất định sẽ có được thu hoạch phong phú.
"Người này, ta có thể giết không?" Thạch Hạo rất táo bạo, hỏi một câu như vậy.
"Người của Vũ tộc, ta không quản, bất quá ngươi phải hiểu rõ, giết một trấn thủ giả, không có chỗ tốt nào cả, ngươi bản thân cũng sắp bị phế rồi, cẩn thận nhân quả với Vũ tộc." Sinh linh đó nói.
Thạch Hạo quá thẳng thắn, Đại La kiếm thai vung lên, dưới thần sắc kinh hoảng của Vũ Thần, một kiếm xuyên qua mi tâm, giết chết nguyên thần của y, máu chảy ra đầy trên tế đàn.
Tế đàn này huyền phù trên hư không, bị huyết thuỷ nhuộm đổ.
"Thế giới tàn phá này rất dễ tiến vào Bát vực sao?" Thạch Hạo lại hỏi.
"Rất khó, trong thời gian đặc biệt nào đó, địa điểm đặc biệt, mới có thể đưa hình chiếu xuống. Kẻ yếu thì dễ, kẻ mạnh rất khó. Vũ Thần không thủ quy tắc, tự mình đưa hình chiếu xuống, rơi vào kết cục như vậy, cũng coi như trong cõi âm u sớm đã định sẵn." Sinh linh thần bí đó nói, cuối cùng liền rời đi như vậy, không có để ý tới mọi thứ ở nơi này.
Ngoài trời xa, năm màu rực rỡ, thần hồng lượn lờ, cánh cửa cổ lão đó chợt ẩn chợt hiện.
Thạch Hạo không hề chậm trễ, xoay người rời đi, xích một tiếng, từ nơi này xuyên thủng giới bích, quay về Hoang vực.
Quả nhiên, sau khi hắn rời đi, nơi không gian tiếp điểm đó, từ từ xiết chặt lại sau đó sụp đổ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.