"Ba vị, mời!"
Một thân áo trắng tung bay, Chủ Cấm Khu không hẳn là xuất trần, dù là gặp nạn, cũng phóng khoáng ngông ngênh, nhìn thế nào cũng đều giống như là một vị Chân Tiên đang lạc ở nhân gian.
Y đưa tay làm ra một động tác mời, nhóm đầu lâu thuỷ tinh đáp xuống ngôi canh tranh bên bờ hồ, cách đó không xa rừn trúc rì rào, vang lên tiếng xào xạc, mang theo mùi cỏ mộc xanh tươi mát.
Trước nhà tranh, Vũ Trụ hồ óng ánh phát sáng, tụ tập ngôi sao đầy trời, thu nạp thành một hồ nước, quả thật là đại thủ bút.
Hai vị đạo đồng, một nam một nữ lần này xuất hiện, đứng ở sau lưng Chủ Cấm Khu. Ở nơi đó pha trà, chiêu đãi khách nhân, dù cho ba đại sinh linh cũng không thể uống.
Tế đàn phóng to lên cao bằng nửa người, đáp xuống nơi đó.
"Các ngươi là bị tên sinh linh nuôi một bầy gà giết sao?" Chủ Cấm Khu hỏi, thần sắc nghiêm túc, cùng tam đại sinh linh nói về chuyện bản thân vẫn lạc.
Thạch Hạo khẽ giật mình, đây là lời nói gì thế, cao thủ nuôi gà? đây không khỏi quá hoang đường đi.
Đột nhiên, hắn nhớ một số việc, ý thức được đó là người nào. Hắn đã từng tận tai nghe được, Tào Vũ Sinh ở tương lai từng cách giới la lớn, nhắc qua một số việc.
Trong đó, có một sinh linh bên cạnh có một bầy Chân Hoàng, y coi như là gà nuôi trong nhà vậy, đây là tồn tại bá đạo và kinh khủng như thế nào?
Lẽ nào Chủ Cấm Khu đang nói tới người đó?
"Hổ thẹn, chúng ta bị người ta giết chết, nguyên thân vỡ vụn, hiện tại đã không biết nhân quả tiền thân, chỉ có một số ký ức, chỉ biết bản thân bị vẫn lạc trong cuộc đạo thanh tẩy." Đầu lâu thuỷ tinh nói, giống như có vô tận muộn phiền.
"Một chút ấn tượng cũng đều không có sao?" Chủ Cấm Khu mỉm cười, tự nói, sau đó lại lần nữa nhấc lên một sinh linh khác, Nói: "Hay là bị tên bán thuốc giả kia giết chết?"
"Rất quen thuộc, không biết phải chăng là có nhân quả." Đầu lâu thuỷ tinh nói.
Điều này khiến Thạch Hạo không thể không lần nữa suy đoán, bán thuốc giả, cách nói này quá quái dị. Đến tột cùng là cường giả khủng bố như thế nào, tuyệt đối không phải là sinh linh bình thường.
Mặc dù nói rất cổ quái, nhưng Thạch Hạo cảm thấy trong điều này tất nhiên ẩn chứa đại khủng bố!
"Chẳng lẽ là sinh linh kia?"
Thạch Hạo từng nghe nói, có một sinh linh, thân thể chia làm sáu, phân biệt bị phong ấn trong sáu cây Trường Sinh dược bất đồng. Điều này thật sự nghe rợn cả người.
Chỉ là sinh linh này có quan hệ với Trường Sinh dược, kết quả liền bị gọi bằng một cái tên khó nghe vậy sao?
"Nếu không nữa thì chính là tên mổ heo kia?" Chủ Cấm Khu lần nữa mỉm cười, vô cùng ôn hoà hỏi.
Thạch Hạo triệt để cạn lời rồi, đây đều là xưng hô gì vậy, xem ra một số tồn tại cấm kỵ đều có một mặt đặc biệt, nếu không làm sao lại bị xưng hô như vậy.
"Mổ heo? Đạo huynh đây là đang chửi chúng ta, hay là trào phúng chúng ta. Phảng phất giống như có chút ký ức, có một sinh linh chém giết vạn linh, giết hết đệ nhất nhân các tộc, sinh linh bị giết đều bị y gọi là heo." Đầu lâu thuỷ tinh đắng chát, nhẹ nhàng thở dài.
"Xác thực nói, nên gọi y là đồ tể, là một sinh linh đáng bị vạn tộc thiên đao vạn quả, không biết đã hình thần câu diệt hay chưa." Chủ Cấm Khu tự nói.
Thạch Hạo ở bên nghe, mấy lần muốn mở miệng.
Chủ Cấm Khu nhìn hắn một cái, nói: "Có một số việc biết quá sớm đối với sự tu hành của ngươi không có chỗ tốt nào, vẫn là từng bước một tiến lên đi, đến cấp bậc kia tự nhiên sẽ hiểu."
Thạch Hạo nhớ tới Chủ Cấm Khu trước kia từng nói một ít chuyện về thế giới hắc ám, quả nhiên là ẩn chứa đại khủng bố, ngay cả Du Đà cũng đều là một tên hắc ám tiến hóa giả. Dị vực cũng bị ăn mòn qua.
"Từ Đế Lạc bắt đầu, một cái kỷ nguyên lại một cái kỷ nguyên, những người và sự tình này, chung quy chỉ là một bọt nước bên trong dòng sông tuế nguyệt, dù đều là nhân vật chính trong niên đại của họ, gây nên sóng gió ngập trời, nhưng nhìn chung trong lịch sử, cũng chưa chắc có thể ngạo thị quần hùng." Chủ Cấm Khu nói như thế.
Sau đó, y nghĩ tới bản thân rồi lại lắc đầu, chỉ còn một tấm thân tàn, nửa cái xương sợ ra thì còn thừa lại cái gì? Chỉ có chấp niệm không cam lòng, còn lưu luyến ở nhân gian.
Cuối cùng, Thạch Hạo nghe như lọt vào trong sương mù, hắn chỉ biết là, phía sau bờ đê kia có chân tướng, là đầu nguồn của họa loạn, nơi đó có đại khủng bố!
Khó trách Liễu Thần lại biến mất ở nơi đó, người tự có mục tiêu, có đạo lý riêng.
Liễu Thần còn có thể trở về sao? Trong lòng hắn nhớ đến, mạnh như Chủ Cấm Khu, cũng chỉ có thân thể tàn phế giãy dụa bò về, nhưng cuối cùng cũng chết vẻn vẹn chỉ còn lưu nửa cái xương sọ.
"Các vị tiền bối, ta muốn đi lên bờ đê rèn luyện, tu hành!"
Thạch Hạo bỗng nhiên mở miệng, thỉnh cầu bọn họ.
"Ngươi đang nói đùa sao?" Ngọn lửa tử kim trong hốc mắt đầu lâu thuỷ tinh nhấp nháy, có vẻ hơi lạnh lẽo.
Thạch Hạo cũng không nhụt chí, rất trực tiếp, nói bản thân đã từng đi qua nơi đó, từng tự mình đứng ở khu vực đó, đương nhiên hắn cũng chưa dám vượt qua bờ đê.
Đó đích thật là một nơi đáng sợ, thi thể Tiên Đạo cấp độ cao thủ tuyệt thế cũng đều bị treo bên trên bờ đê, lưu lại hài cốt, lộ ra vẻ hết sức kinh người và kinh khủng.
"Ta chỉ muốn ở chỗ bờ đê rèn luyện bản thân, cũng không phải chân chính đi qua đó." Thạch Hạo giải thích thêm.
"Thiên cổ tới nay, kỷ nguyên chìm nổi, sinh linh mạnh mẽ nhất khi đi tới cuối con đường tu luyện, đều muốn đi tới nơi đó, đó đích xác là một nơi tốt." Chủ Cấm Khu ca thán.
Sau đó, y lại cười, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Tu luyện tới cực điểm, sẽ giống như là con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, tự tìm đường chết, chỉ có một số lão gia hoả chán sống mới nguyện ý đi nơi đó thôi."
"Người trẻ tuổi, chớ có mơ tưởng xa vời, cứ tu hành theo khuôn khổ đi, nếu như ngươi có thể tu tới cảnh giới Chân Tiên, thì có thể tới đó cảm ngộ một phen, chứ nếu không, không cần phải nghĩ nhiều nữa." Đầu lâu thuỷ tinh nói.
Cho dù mạnh như nó, tuy rằng đi qua nơi đó, nhưng năm xưa cũng không dám vượt qua lôi trì nửa bước, chưa từng đi qua bên kia bờ đê.
Cho nó, khi nó biết được Chủ Cấm Khu đã từng đi qua mà còn sống quay về, thì vô cùng chấn kinh.
"Thế này đi, chỉ cần ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới Chí Tôn hoàn mỹ, không còn chút khuyết điểm nào. Ta liền cân nhắc giúp ngươi thiết kế một truyền tống trận, đưa ngươi đi nơi đó." Chủ Cấm Khu cho hắn một cơ hội.
Thạch Hạo năm xưa đã đi qua, nhưng con đường hắn đi không cách nào tưởng tượng được. Hiện tại không thể nào phục chế được, chỉ có loại lão quái vật như này mới có con đường khác để tới đó.
"Ta muốn đưa cả đám thiếu niên kia qua đó, khối khu vực đó có một mảnh lôi đình thâm uyên, là nơi rất tốt cho bọn chúng rèn luyện." Thạch Hạo khẽ nói.
"Ngươi bản thân còn lo chưa xong, còn có tâm tình đi quản người khác. Ngươi tự xem lại mình đi, tu luyện quá nóng vội, tốc độ tu hành quá nhanh, đạo cơ không hề ổn định!" Chủ Cấm Khu không hề lưu tình mà nói thẳng ra nhược điểm của hắn.
Thạch Hạo thở dài, đây là sự thật, ngay cả Kim Thái Quân cũng nhìn ra được vấn đề, càng đừng nói chi đến những đại nhân vật vô thượng này.
Mấy năm nay một mực suy nghĩ lại con đường của mình, thậm chí còn muốn chém đi đạo cơ, lần nữa tu luyện lại!
"Ngươi có hai lựa chọn. Một là tiếp tục dùng Diệt Tiên Chú ma luyện chân ngã, trải qua trong sự đau khổ và tuyệt vọng, chậm rãi ma diệt tai hoạ ngầm trong người ngươi, đúc ra kim thân. Một cách khác chính là tu luyện lại từ đầu!" Chủ Cấm Khu nói.
Bên cạnh, đầu lâu thuỷ tinh thất kinh. Y không hề nghĩ tới, người trẻ tuổi này không ngờ lại trúng phải Diệt Tiên Chú, lại còn có thể nhảy nhót khoẻ mạnh như vậy.
"Trước dùng Diệt Tiên Chủ để ma luyện đi, kể từ ngày hôm nay, ta muốn bế quan, không trở thành Chí Tôn hoàn mỹ, tuyệt không xuất quan!" Thạch Hạo nói.
Hắn nghe được quá nhiều bí ẩn, cái gì mà đồ tể, cái gì mà nói một bầy Chân Hoàng mà lại coi như là gà... điều này quá kinh người, quá kích thích hắn, thành tựu bình thường, căn bản không đáng để vào mắt.
"Ngươi trước tiên đi vào toà kim điện đó!"
Lần này, Chủ Cấm Khu chỉ vào một toà cung điện hoàng kim, bảo Thạch Hạo vào đó, thừa nhận sự đau đớn đáng sợ sau khi Diệt Tiên Chú phát tác.
Thạch Hạo kiên trì bước vào, mỗi một lần vào nơi này, hắn đều trải qua một phen dày vò do Diệt Tiên Chú phát tác, dù đây không phải lần đầu, nhưng vẫn cảm thấy thân thể không tự chủ mà chảy ra mồ hôi lạnh.
Diệt Tiên Chú, đây là trừng phạt đau khổ nhất trên thế gian. Một khi phát tác, nó trảm đi đạo hạnh của người trúng chú, đồng thời còn khiến ba hồn bảy vía của họ gặp phải giày vò không tưởng.
Ba ngày sau, Thạch Hạo toàn thần ướt đẫm mồ hôi. Ngoài ra, còn có cả huyết tương, thấm đẫm qua da thịt, nếu nhìn kỹ thì còn có một số mảnh xương vụn.
Rất khó tưởng tượng, Diệt Tiên Chú đến cùng là dày vò một người như thế nào.
Cho dù đã qua đi ba mươi mấy năm, nhưng loại dày vò này vẫn còn, hơn nữa càng ngày càng đau đớn. Thế nhưng theo lời Chủ Cấm Khu nói, điều này rất bình thường, càng tới cuối thì dày vò càng thêm tàn nhẫn.
Đầu lâu thuỷ tinh giống như là gặp quỷ vậy, vô cùng quái lạ nhìn hắn. Thật sự có người kiên trì qua được, đạo hạnh không hề bị chém đi sao?
"Ngươi thể ngộ được cái gì?" Chủ Cấm Khu hỏi hắn.
"Ta đang hoài nghi, đây có thể là công pháp tu hành tàn nhẫn nhất trên thế gian, hoà tan đạo hạnh của bản thân, không ngừng đè nén, áp súc. Trông thì giống như là muốn phế bỏ tu vi, nhưng kỳ thực là đang tẩy luyện, giống như là hoả luyện chân kim." Thạch Hạo hồi đáp.
Ngay cả Chủ Cấm Khu cũng lộ ra thần sắc cổ quái, đây chính là cổ pháp chuyên môn phế đi đạo hạnh người khác. Y quả thật không nghĩ tới nó lại khiến cho Thạch Hạo có loại cảm ngộ này, bởi vì sự thật lại không phải vậy.
Nhưng, nếu bản thân Thạch Hạo đã nói như vậy, Chủ Cấm Khu liền mặc nhận vậy, nói với hắn, phải không ngừng kiên trì.
"Tiền bối, ta muốn chiến đấu. Hôm nay nhìn thấy những nhân tài mới lớn của Thạch Thôn huyết chết rèn luyện bản thân, khiến ta xúc động rất lớn. Từ sau khi ta rời khỏi Biên Hoang, rất lâu rồi không hề chinh chiến như vậy." Thạch Hạo nói.
Theo cách nhìn của Thạch Hạo, bế quan không phải ngồi im đả toạ, mà còn có thể đại chiến không ngừng, ngộ đạo trong cuộc chiến sinh tử.
"Thế được, ta đưa ngươi đi một nơi, để ngươi kiến thức một số tộc đã biến mất rốt cuộc họ mạnh như thế nào." Chủ Cấm Khu nói.
Y ở ra một cái thông đạo, đưa Thạch Hạo tiến vào trong Hỗn Độn, nơi đó có một thế giới bị tàn phá.
"Tuy rằng đã chết đi rồi, nhưng vẫn còn có thể triệu hồi ra tàn hồn của bọn họ, ngươi chuẩn bị đi!" Chủ Cấm Khu nói.
Những thứ này đều là y sớm đã chuẩn bị cho Thạch Hạo, nhưng một mực vẫn chưa dùng đến, không đạt tới cảnh giới Chí Tôn, tiến vào đó chỉ có chết, đó là chiến trường dành cho Chí Tôn.
"Giết a... "
Thạch Hạo xông vào, vừa bước chân vào, đã gặp phải các loại sinh vật, không thể không đại chiến.
Mười ngày sau, Thạch Hạo đi ra ngoài, toàn thân đầy máu, xương cốt đứt gãy. Một tấm thân tàn ngã ra mặt đất, suýt tí nữa đã chết đi rồi. Có thể tưởng tượng, trận chiến của hắn đáng sợ và kinh người như thế nào.
"Ta đi bế quan, tham ngộ thu hoạch trong trận chiến vừa rồi, lần sau lại đến." Thạch Hạo cáo từ.
Bế qua nửa năm, Thạch Hạo lại tiến vào Hư Thần Giới, tiến vào trong hắc ám lao tù chém giết, đó cũng là nơi hắn dùng để rèn luyện bản thân.
Sau khi đại chiến rất lâu, hắn lần nữa quay về bế quan, tham ngộ pháp của bản thân, phỏng đoán con đường sau này.
Cứ như vậy, Thạch Hạo bắt đầu tiến vào việc tu luyện điên cuồng, lấy thực chiến để nghiệm chứng, lấy máu làm vật dẫn, đạo hạnh không ngừng tinh tiến.