Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hỏi thiên hạ ai là anh hùng? Chỉ ta Tào Đại Thiên Tôn!" Tào Vũ Sinh hào tình vạn trượng, la lớn.

"Gâu!"

Kết quả, y bị một con chó con to bằng lòng bàn tay nhào tới, giẫm trên mặt của y. Khiến y không đứng dậy được, chó con đạp trên khuôn mặt y, đứng đó ngửa mặt lên trời thét dài: "Ngao. . ."

"Người đã lớn như thế, lại bị một con chó con đạp xuống mặt đất, cũng không cảm thấy ngại mà còn la lớn, thật quá mất mặt!"

"Còn cái gì mà Đại Thiên Tôn, ngay cả con chó con cũng đánh không lại, bị khi phụ thành bộ dạng này, thật sự là củi mục, đừng kêu gào nữa được không?"

Trên đường, có người qua đường kinh ngạc, sau khi nhìn thấy một màn này, đều bĩu môi, cố ý giễu cợt và chế nhạo Tào Vũ Sinh.

"A, ta thế nào cảm giác có chút cổ quái. Các ngươi nghe nói không, Vương Đại bị người ta bắt đi rồi, giống như có một con chó con tham dự vào chuyện này."

Ven đường, nhìn thấy không ít người, đều chạy về thánh địa Tu Di Sơn.

Tu Di sơn, là bất thế thánh địa của cổ tăng một mạch. Đáng tiếc, trong một trận chiến năm đó, Tu Di sơn bị đánh tàn, chủ phong ẩn vào trong hỗn độn, không còn nhìn thấy nữa.

Bây giờ, nơi này chỉ còn lại một mảng hài cốt, và nửa ngọn núi to lớn bằng phẳng.

Tương truyền, Tu Di sơn năm đó cao xuyên tới vực ngoại, được Nhật Nguyệt Tinh Hà vây quanh, hùng vĩ vô biên, là ngọn núi cao thứ thứ trên thế gian, vạn thế bất hủ, gieo trồng không ít Thần dược.

Ngoài ra, ở trên đỉnh núi, còn có tiên thảo, Phật Đà thụ, và Bồ Đề tiên thụ, là một loại Trường Sinh dược vô thượng.

Đáng tiếc, tuế nguyệt lưu chuyển, những thứ từng huy hoàng đều đã rời xa, cổ tăng nhất mạch cũng xuống dốc sau một trận chiến ở Tiên Cổ, thậm chí biến mất không thấy nữa.

Cái gọi là huy hoàng, cái gọi là trường sinh, cũng đều chỉ là tương đối. Lúc đại kiếp chân chính tiến đến, không có người nào dám cam đoan bản thân sẽ vĩnh thế trường tồn.

Một đường không hề trở ngại, Thạch Hạo bọn họ tiếp cận di chỉ Tu Di sơn.

Trên cổ đạo, núi cổ nguy nga, nối liền không dứt, có thể tưởng tượng, năm đó nơi này tráng lệ cỡ nào, bây giờ vẫn còn tràn ngập từng tia từng sợi khí tức bất phàm.

Phần lớn các ngọn núi đều đã bị đứt gãy, trải qua tuyệt thế đại chiến. Ngọn núi cao hơn cả mặt nước biển cũng đều bị người chém mất hơn nửa, chỉ còn lưu lại nửa ngọn núi.

Dây đằng nằm ngang, thô to tới kinh người. To cỡ thùng nước thì quá thường thấy rồi, cái to cỡ một ngôi nhà cũng có thể nhìn thấy, quấn quanh giữa núi non trùng điệp, linh khí mịt mờ.

Càng đi sâu vào trong, thực vật cũng không còn um tùm nữa, lộ ra một số cổ địa, có rất nhiều tàn tích, trong núi, tường đổ gạch vỡ vụn đang phát sáng.

Gạch, ngói của Cổ Tăng nhất mạch đều rất được trang trọng. Có chùa miếu xây bằng gạch bạc, có miếu thờ làm bằng ngói vàng. Năm xưa đều là thần trì, thậm chí có Tiên Tăng ngồi xếp bằng. Đáng tiếc, sớm đã thành mây khói.

Chiến dịch đó, cả thế gian đều tịch diệt.

Cổ giáo huy hoàng cũng bị phá vỡ, Tiên Tăng Vương vô địch năm xưa được xưng kim thân bất hoại. Ngạnh kháng đám người Du Đà, An Lan, kết quả vẫn bị người ta phá vỡ cả kim thân.

Ngày đó, pháp thể cao một trượng sáu bị sụp đổ. Tu Di Sơn cũng vỡ nát theo. Chủ phong biến mất, cứ thế ẩn đi.

Ngày đó, máu phật nhuộm đỏ bầu trời, lục đạo bi ai, thiên địa thê lương.

Từng có một trận chiến, kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Thần thông Cổ Tăng thi triển ra hết, cái gì mà Phật quốc trong lòng bàn tay, cái gì mà Phật sống ở tương lai, cái gì mà tăng nhân bất diện ở quá khứ, đều xuất hiện, giết tới thiên địa nhuốm máu.

Nhưng bại thì cuối cùng vẫn là bại, nơi đây đã thành di tích, trở thành phế tích.

Giống như là một cái luân hồi, rồi sẽ có một ngày, đại chiến lại vẫn xảy ra, đại thanh tẩy sẽ tới. Gió lửa khắp nơi, tiếng la giết rung trời, liên lụy tới không chỉ Cửu Thiên Thập Địa mà là toàn bộ các giới trong chư thiên.

Có truyền thuyết nói rằng, chủ phong Tu Di Sơn sẽ còn quay về lại, có tăng nhân sẽ dục hỏa trùng sinh ở bên trong phế tích này, tham dự vào tràng đại thanh tẩy này, tiến hành một trận chiến cuối cùng.

"Nơi này thật lớn, năm xưa cái đạo thống này có bao nhiêu người?" Tào Vũ Sinh líu lưỡi.

Đã đi rất xa ở nơi này rồi, thấy được rất nhiều chùa miếu di tích, chỉnh thể mà nói, địa vực này thực sự rộng lớn vô biên.

"Năm đó, đây là một khu Phật quốc, đều là tăng đồ, ức vạn sinh linh, tất cả đều thờ phụng Tiên Tăng Vương, bái cái kim thân cao một trượng sáu kia được cung phụng ở bên trong miếu thờ." Chó con cảm khái, thần sắc phức tạp, giống như là nhớ tới một số chuyện xưa.

"Ngươi nhớ lại cái gì?" Thạch Hạo hỏi.

Chó con chậc lưỡi nói: "Ai, năm đó, một gốc phật liên được gieo trồng trong ao công đức trước người Tiên Tăng Vương, hạt sen của nó ăn rất ngon."

Thạch Hạo: ". . ."

Tào Vũ Sinh: ". . ."

Vốn tưởng rằng nó tâm tình không tốt, sẽ nói ra một số lời rất thương cảm. Ai có thể nghĩ, nó lại nhớ mãi không quên phật liên bên trong ao công đức đó!

"Tên chó chết này, thật đúng là lòng lang dạ sói!" Tào Vũ Sinh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tới Tu Di Sơn rồi, đó là ngọn núi chính, rất cao, rất bao la hùng vĩ, nhưng nghe đồn nó chỉ là còn có một nửa mà thôi.

Trong mắt Thạch Hạo và Tào Vũ Sinh, ngọn núi này tựa như một vùng đất cao và lớn, thật sự là quá lớn, còn lớn hơn rất nhiều ngọn núi gộp lại.

Trên thực tế, tương truyền bởi vì thiên địa có biến, nguyên nhân do Tiên Tăng Vương thi pháp này kia, khiến cho nơi này bị rút nhỏ lại, bằng không sẽ còn lớn hơn nữa!

Đoạn sơn* hoặc gọi là vùng đất ở trên cao. Nó có màu xám, xung quanh tràn đầy nham thạch, vách đá dựng đứng cheo leo.

*Đoạn sơn: ngọn núi gãy

Ở phụ cận, thảm thực vật thưa thớt, có rất ít lục sắc, đều là cổ thụ, là chủng loại kỳ dị, vô cùng cứng cáp, giống như từng con rồng lớn nằm phủ phục ở nơi này.

Nhưng ở trên đoạn sơn lại xanh mơn mởn, dày đặc, giống như là một tấm thảm xanh ngát, trải đầy bên trên đoạn sơn, còn có một số kỳ hoa, ngào ngạt ngát hương.

Dù là nhiều năm qua đi, nơi này đã trở thành phế tích, nhưng vẫn rất bất phàm.

Trong lúc mơ hồ, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng tụng kinh, thiện xướng như có như không, từ trong hư không truyền đến. Cũng chính bởi vì vậy, không ai nguyện ý ở chỗ này khai tông lập phái, bởi vì sẽ bị tiếng kinh văn ngẫu nhiên phát ra như thế này quấy nhiễu, khiến bản thân dễ dàng từ bỏ đạo tâm của mình mà hướng phật.

Tinh tinh tang tang...

Một khúc cầm âm, giống như là tiếng nước chảy róc rách, chảy qua những tảng đá xanh dưới ánh trăng, nhỏ xuống dưới vách đá dựng đứng, lại len lỏi giữa rừng trúc, du dương và êm tai.

Nơi đó tựa như ảo mộng, Tiên Vụ tràn ngập, có một nữ tử đang đánh đàn. Nàng rất đẹp, ngồi bên cái bàn bằng ngọc thạch, ngón tay như là tinh linh đang nhảy múa, đàn tấu ra âm thanh hoa mỹ êm tai.

Xung quanh, hàng trăm hàng ngàn con Ô Tước bay tới, tung cánh nhảy múa, vây quanh người nàng, trong đó cũng có loại Thần cầm như là Loan Điểu!

"Không hổ là Yêu Nguyệt công chúa, khúc nhạc dưới trăng này đã xúc động tới đạo tâm của ta, Tiên âm lượn lờ, thanh tươi thoát tục." Có người cảm thán.

Người đánh đàn chính là Yêu Nguyệt công chúa đến từ Trường Sinh hoàng triều. Cầm âm mỹ diệu, mang theo âm vận đại đạo, cảm nhiễm mọi người xung quanh, khiến các loại thụy cầm tới triều bái.

"Thập Quan Vương đến rồi!"

Có người kinh hô, thấy được một người nam tử, y long hành hổ bộ, thần võ ngút trời, từ trong hư không đi tới, đăng lâm Tu Di đoạn sơn.

Đã từng là nhân kiệt tuyệt thế, tham dự qua Biên Hoang đại chiến, dám tranh phong với Đế tộc Dị vực, thần uy hiển hách, là một trong những thiên kiêu mạnh nhất năm đó!

Sự xuất hiện của y, tự nhiên dẫn tới một trận rối loạn, rất nhiều người đều nhìn lại, hấp dẫn đông đảo ánh mắt.

Nơi xa, Tào Vũ Sinh bọn họ dừng bước, thấy được một tấm bảng hiệu.

"Gâu!" Chó con lúc này nhe răng, triệt để nổi giận.

"Đây là ai viết?" Nó trợn trừng mắt.

"Đừng gây chuyện." Thạch Hạo đè nó xuống.

Cách rất xa đã thấy, có một tấm bảng hiệu, trên đó viết: Sinh linh hắc ám và chó không được đi vào.

Khó trách chó con lại tức giận, nó đang bị chọc tức.

"Mụ nội nó, dám kỳ thị bản đại gia!"

Vương Đại bị phục kích, bị người ta bắt đi trước mặt mọi người, làm kinh động tới toàn bộ Vương gia. Bọn họ không biết người thần bí kia là ai, nhưng biết có một con chó con, chấn nhiếp cả gia tộc ở Tiên Vực.

Nhưng sau đó cũng tìm hiểu được, con chó con này quá nửa chỉ là hư trương thanh thế, không còn thần thông như xưa.

Người Vương gia đại hận. Hôm nay, việc này quá nửa là bút tích của bọn chúng. Bởi vì Vương Thập là một trong những người khởi xướng lần tụ hội này.

Chó con nổi giận, nghiến răng kèn kẹt, nếu không phải Thạch Hạo giữ lấy nó, đoán chừng nó đã ngao lên một tiếng rồi chạy tới.

"Yên lặng theo dõi kỳ biến, trước tiên quan sát một chút, chớ nóng vội gào lên." Thạch Hạo trấn an nói.

Chó con suy nghĩ, cảm thấy có đạo lý, nhìn thử xem đám người này còn có cử động gì.

Lúc này, một tiểu nữ hài tóc bạc xuất hiện, bộ dạng chỉ mới mười hai mười ba tuổi. Phấn điêu ngọc tác, gương mặt cực kỳ mỹ lệ tinh xảo, mái tóc dài màu trắng bạc rũ xuống tới tận thắt lưng, phát sáng lấp lánh. Đôi mắt rất to và vô cùng linh động, giống như là Hồng Bảo Thạch vậy.

Chính là Thái Âm Thỏ Ngọc, nàng đang ôm một con Kỳ Lân nhỏ trắng như tuyết, cũng đã tới nơi này.

"Một con thỏ con!" Chó con ánh mắt xoay chuyển, sưu một tiếng, bạch quang lóe lên. Nó hóa thành một con thỏ con màu trắng, lắc lư chạy qua đó, đi theo sau Thái Âm Thỏ Ngọc.

"Má nó, tên chó chết háo sắc này!" Tào Vũ Sinh lập tức tức giận, con chó này muốn đi gạt bạn cũ của bọn họ.

"Oa a a, thỏ con này từ đâu tới, quá đáng yêu rồi!" Thái Âm Thỏ Ngọc lập tức ném Kỳ Lân trong lòng đi, ẵm lấy "con chó thỏ" ở dưới lên.

Ngươi đang khen bản thân sao? Thạch Hạo đứng ở xa nhìn thấy cũng không biết nói gì, nàng bản thân cũng là một con thỏ a.

Tiểu Kỳ Lân còn đang ngủ kết quả lại bị ném xuống đất, khiến nó ủy khuất không thôi.

Chó con cũng không dễ chịu, bởi vì sau khi được ẵm lên, lại bị Thái Âm Thỏ Ngọc hung hăng nhào nặn, nắn bóp, còn bị nàng nhéo lỗ tai!

"Gâu!" Nó trực tiếp nhe răng sủa.

"A, ngươi sao lại kêu lên như vậy... đáng yêu quá?"

Chó con suýt tí nữa phun ra ngụm máu, mặt cũng đỏ lên. Nó sống đã quá lâu rồi, còn bị gọi là đáng yêu, suýt tí nữa bị dọa cho bỏ chạy rồi.

"Hắc hắc!" Tào Vũ Sinh cười quái dị. Sau đó cả bọn đều đăng lâm Tu Di đoạn sơn.

Nơi xa có một thân ảnh mỹ lệ, áo trắng như tuyết. Ngồi ở đó uống trà, mái tóc đen nhánh sáng ngời, màu da như tuyết, mắt ngọc mày ngài, như là Trích Tiên Tử.

Chính là tiên tử của Bổ Thiên Giáo sau khi Thanh Y và Nguyệt Thiền dung hợp thành.

Phóng mắt nhìn quanh, có rất nhiều người quen, ví như là Đại Tu Đà, Lam Tiên, Tiểu Thiên Vương, đám người Thác Cổ Ngự Long.

Sau đó không lâu, trùng đồng Thạch Nghị, Trích Tiên... trước sau đều tới, khiến cho mọi người phải giương mắt nhìn.

"Đều là chủ lực trẻ tuổi của trận chiến Biên Hoang năm xưa a, hiện tại không biết đã cường đại như thế nào rồi!"

Có người đang nghị luận, cảm thấy bọn họ có lẽ là người trẻ tuổi mạnh nhất đời này rồi.

Nhưng rất nhanh mọi người lại xôn xao hẳn lên, lại có người tới rồi, có không ít người đều đứng dậy nghênh đón.

"Vương Thập tới rồi, truyền nhất có thiên tư cường đại nhất của Vương gia!"

"Chín con rồng của Vương gia, người cuối cùng là mạnh nhất. Ai có thể nghĩ tới, vẫn còn ẩn tàng con rồng thứ mười. Y là ấu tử của Vương Trường Sinh, tương truyền y có được đại đạo chúc phúc!"

Trong lúc nhất thời, quần hùng bàn luận sôi nổi, rất nhiều người đều đứng dậy, tươi cười nghênh đón.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK