Địa quật chỉ là để che giấu, dưới đất cổ động như mạng nhện, vô cùng nhiều.
Sau khi dọc theo một con đường phía trước đi tới điểm cuối, lại nhìn thấy Hỗn Độn.
Một cái tiểu thế giới!
Hơn nữa, nơi này đã từng bị phong ấn, nhưng hiện giờ đã bị nứt ra, có khe hỡ, có thể ra vào.
Thanh Phong vô cùng hưng phấn, cũng có chút kích động, phảng phất trở lại thời thiếu niên, đi theo Thạch Hạo còn có đám Đại Tráng chạy khắp núi, đi đào tổ hung cầm, hang động hung thú…
Nhưng bây giờ lại đi đào hang Chân Long!
Trong mười năm này, y làm Thạch Hoàng, lúc nào cũng cần phải nghiêm túc, không thể hành sự một cách trẻ con được, cho nên khí chất của y có phần bị áp chế mất.
Hiện tại, y đi cùng với Thạch Hạo, lại có tí cảm giác giống như đứa trẻ hư đốn đang làm chuyện xấu.
“Thật là hang Chân Long!” Dù cho Hoàng Kim sư tử lúc này cũng ngây ra, trong lòng kinh ngạc.
Trước đây, Hoàng Kim sư tử căn bản không hề để con tiểu long này trong lòng, chỉ là cảm thấy huyết mạch của nó có chút thuần khiết, muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Nhưng hiện tại xem lại, thật có chút cổ quái, có vấn đề lớn.
Thông qua khe nứt Hỗn Độn, Thạch Hạo nhìn thấy một số tình huống bên trong, Sương mù bốc lên, khí Hỗn Độn dày đặc. Đập vào mắt là một vách núi cao, trên đó có một cái tổ.
“Không phải Thần Điện, cũng không phải Long Cung, chỉ là một cái tổ?” Thạch Hạo giật mình.
Mở ra Thiên Nhãn, hắn nhìn thấy rõ ràng, nơi đó có một cái tổ, giống như là tổ chim vậy, không phải rất lớn, do thần mộc bện thành.
Ngay sau đó, đồng tử của Thạch Hạo co rút, hắn nhìn thấy ba quả trứng, đường kính hơn nửa mét, hoa văn rồng dày đặc, rất phức tạp, khắc in trên vỏ trứng.
Trong mơ hồ có tiếng long ngâm, gầm rống.
“Trời ạ, trứng Chân Long, một lúc liền xuất hiện mấy quả, đây thật là một tổ Chân Long a!” Hoàng Kim sư tử kêu lên, ngay cả nó cũng kích động hẳn lên.
Đây là nơi hạ giới cằn cỏi, cái gọi là lao tù bát vực. Không ngờ lại có một ổ trứng Chân Long!
Dù là Thạch Hạo cũng vô cùng chấn động, không ngờ lại gặp được một ổ trứng Chân Long, chứ không phải một quả.
Ba quả trứng có hoa văn đan xen. Long hình ấn ký quá rõ ràng, trọng yếu nhất là chính là Long Khí đậm đặc lườn lờ không tán.
Trong đó có một quả đang phát sáng, trong mơ hồ Thạch Hạo cảm ứng được khí tức quen thuộc. Chính là Xích Long Cát Cô, nguyên thần của nó ở bên trong quả trứng này.
“Có điểm cổ quái.” Thạch Hạo lẩm bẩm.
Nó rõ ràng đã xuất thế rồi, tại sao lại chui vào trong quả trứng?
“Chúng ta lập tức đi vào chứ?” Thanh Phong kích động, xoa xoa tay. Hiện tại chẳng có dáng vẻ gì của Thạch Hoàng cả.
“Không vội, chưa nghe qua Long Đàm Hổ Huyệt sao, địa phương này khẳng định có hung hiểm to lớn, một khi bước vào trong, hậu quả khó lường.” Thạch Hạo phán đoán. Trong thời gian ngắn khẳng định đánh hạ không được.
Hắn sớm đã cảm ứng được, nơi này không phải bình thường, có hung hiểm. Chứ nếu không làm sao có thể bảo hộ mấy quả trứng Chân Long đó?
Vô luận là Thanh Phong, còn có Hoàng Kim sư tử cũng ngồi không yên, rất muốn xông tới.
“Trước quay về, sớm mai chúng ta lại tới, ta đoán rằng muốn xông vào đó, ít nhất còn cần một phen khổ cực.” Thạch Hạo nói.
Khi hắn rời khỏi Thạch thôn, một đám người lớn nhỏ đều vẫn đang đợi hắn. Đợi hắn về đoàn tụ và ăn mừng, nếu như ở nơi này nán lại hết mấy ngày mấy đêm, phỏng chừng những người đó sẽ rất lo lắng.
Bọn họ theo đường cũ quay về, Thạch Hạo bố trí một toà trận pháp. Phong toả sơn mạch bên ngoài địa quật đó.
Ngồi trên thân Hoàng Kim sư tử, nó chở theo hai người nhanh như chớp một bước hơn ngàn dặm, cực tốc chạy đi.
Sau khi quay về hoàng cung Thạch quốc, Thanh Phong đơn giản dặn dò một phen, lập tức cùng Thạch Hạo trở về Thạch thôn.
“Chao ôi, Thanh Phong thúc thúc và Tiểu Thạch thúc thúc quay về rồi!” Một đám trẻ con kêu lớn.
Hiển nhiên đây là một đêm không ngủ, Thạch thôn tràn đầy tiếng cười, các loại sơn trân mỹ vị nên có đều có, còn có Hầu Nhi tửu được khai phong, hương thơm nứt mũi.
Còn đối với các loại thần vật do Thạch Hạo từ thượng giới mang về, hắn đang không ngừng phân phát.
“Tiểu Thạch thúc thúc, thúc chỉ cho mọi người mỗi người một hạt Quỳ Hoa? Một đám trẻ con nhanh nhảu nói.
Binh khí, cốt thư… Thạch Hạo đưa ra một đống lớn, nhưng tới khi phát “đồ ăn vặt”, hắn lại hết sức thận trọng. Đống thịt hung thú đó thì thôi đi, chúng nó đều biết không thể ăn, bởi vì đó là cao giai thần thú.
Nhưng mà, chỉ hạt Quỳ Hoa thôi mà, không ngờ cũng bủn xỉn như vậy, một số trẻ con bĩu môi.
“Các ngươi biết cái gì, đây là hạt giống thần lực, một viên cũng đủ để cho các ngươi nhảy nhót kêu la đầy đất, cả đêm không thể nào yên giấc được đâu.” Có trưởng bối cười nói.
Bởi vì, năm xưa Thạch Hạo cũng từng mang những thứ này về.
“Hạt giống Ma Quỳ Viên, đây là một loại sinh linh cường đại, hạt giống mà ta mang về, tu vi cây yếu nhất so với các ngươi cũng cao hơn rất nhiều lần.” Thạch Hạo nói.
Sau đó, hắn lại suy nghĩ và nói: “Không được, đống hạt giống này cần phải nấu chín rồi mới ăn, chứ nếu mà không cẩn thận rơi vãi xuống đất hay là bụi cỏ, phỏng chừng sẽ mọc ra Ma Quỳ!”
Thạch Hạo vẫn thật sợ có đám Ma Quỳ niết bàn, từ trong hạt giống lại xuất hiện phân thân của nó.
“Rắc rắc!”
Hắn đích thân động thủ, luyện hoá và nấu chín nó, sau đó lần nữa phân phát cho đám trẻ con.
Có một số hài tử không tin tà, trực tiếp nuốt vào, sau đó chạy loạn quanh thôn, cả người lộ ra thần quang, pháp lực sôi sục, tinh thần dồi dào không thể nào dừng lại được.
“Ha ha… “ Một đám người lớn cười rộn lên.
Thanh Phong sau khi quay về, vô cùng chấn động. Y nhìn thấy Thần dược, lại đi sờ thử Thiên Thần thụ, tựa như đang trong mộng cảnh vậy.
Không nghi ngờ gì, đêm nay Thạch thôn vô cùng vui mừng, rất nhiều người đều uống say cả.
Sáng hôm sau Thạch Hạo chào hỏi mọi người, sau đó dẫn theo Thanh Phong còn có Hoàng Kim sư tử lên đường chuẩn bị đi đào ổ Chân Long.
Lần nữa đến đây, Thạch Hạo tay cầm Đại La kiếm thai, lấy Hắc Kim đỉnh đang tràn ngập vết nứt ra hộ thể, đi tới phía trước nhất mở đường.
Bước qua vết nứt Hỗn Độn, bọn họ tiến vào trong một tiểu thế giới.
Xoẹt! Giữa không trung, một đạo kiếm quang sắc bén chém xuống.
Đang… ! Chém Hắc Kim đỉnh trên đầu Thạch Hạo bay vù vù ra ngoài.
Bọn họ ngẩng đầu lên, nơi đó có một chiếc sừng bị gãy đang chảy máu, ảm đạm không chút ánh sáng.
“Chân Long giác!”
Hoàng Kim sư tử hít vào một ngụm khí lạnh, đây là một cái Chân Long giác bị gãy, nó đang chảy máu, nhưng giọt máu rơi xuống không trung liền bị bốc hơi biến mất không thấy.
Rõ ràng tinh hoa máu huyết đã mất, chứ nếu không một giọt máu của Chân Long trưởng thành cũng có thể huỷ diệt rất nhiều ngôi sao, cắt đứt thiên hạ, uy năng không thể tưởng tượng.
Nơi đây quả nhiên đáng sợ, vượt xa dự liệu của Thạch Hạo.
“Thanh Phong, ra ngoài bên vết nứt Hỗn Độn đợi ta!” Thạch Hạo phân phó nói, nơi đây quá nguy hiểm, sở sẩy một cái đều có thể sẽ chết đi.
Hắn không muốn Thanh Phong mạo hiểm.
Thanh Phong có chút do dự, nhưng rất nhanh liền quay đi. Bởi vì y biết được bản thân nếu tiếp tục đi tới, chỉ thêm cản trở Thạch Hạo mà thôi.
Chân Long giác vắt ngang nơi đó lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Bọn họ nhìn thấy một số hình ảnh chiến đấu của đệ nhất cường giả của Thập Hung Thái Cổ, lưu chuyển trong hư không.
Long giác xé rách vũ trụ, thân thể vươn ra vắt ngang cổ kim, đang quyết chiến với Vương Bất hủ!
“Là bọn họ!”
Thạch Hạo ánh mắt sắc bén, hắn nhìn thấy bóng dáng của An Lan, còn có binh khí của Du Đà, còn có bảo lô của Xích Vương.
Người đứng đầu Thập Hung đang gặp phải vây công!
Ở nơi đó, một giọt long huyết rơi ra, liền huỷ diệt một mảnh tinh không, cảnh tượng quá khủng bố.
“Tiền bối, ta tới nơi này không phải để hại hậu đại của ngài, mà là thật lòng muốn giúp cho chúng nó trưởng thành!” Thạch Hạo khẽ nói, xuất phát từ tận đáy lòng.
Chiếc sừng gãy rạn ra thêm như sắp hỏng rồi. Lúc này nó rơi xuống vẫn phát ra chút ánh sáng yếu ớt, bay tới chỗ Thạch Hạo.
Rất nhanh, ở bên cạnh Thạch Hạo, có một hư ảnh cây Thiết Huyết Chiến Kỳ bay ra, đó là khí tức của Tấm Vải Quấn Tiên Vương lưu lại trên người hắn, không ngờ lại bị dẫn dụ hiện ra.
Nhìn thấy một màn này, sừng gãy đó liền né ra, để mặc hắn đi qua.
Hoàng Kim sư tử dựng hết cả lông, nó biết nếu như Thạch Hạo không thuộc về trận doanh Cửu Thiên, bị Long Giác này cảm ứng được, quá nửa sẽ có sự tình cực kỳ nguy hiểm phát sinh ở nơi này.
Răng rắc!
Trong hư không, hiện ra một khối thạch bi, hiện ra từ trong Hỗn Độn, trên đó đầy vết nứt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trên đó có một số văn tự Tiên Cổ.
Thạch Hạo sau khi đọc kỹ, khẽ thở dài, cảm thấy bi thương cho nhất mạch Chân Long.
Hậu đại của Chân Long bị ám toán, trứng rồng vẫn còn, nhưng chưa chắc có thể ấp nở ra, có khả năng trở thành tử thai.
Giờ phút này, Thạch Hạo tràn đầy sát ý đối với Dị vực, đám người đó thủ đoạn quả nhiên vô cùng ngoan độc, muốn diệt cỏ tận gốc. Đây không phải là lần đầu mà là họ thường xuyên làm như vậy.
Ví như Thiên Giác Nghĩ, nhất mạch chúng nó cũng như vậy, bị giết sạch sẽ, tiểu Thiên Giác Nghĩ cũng gặp phải ám toán, nhờ phụ thân nó pháp lực thông thiên, với cái giá cực lớn cứu sống nó, phong ấn ở trong địa cung.
Sự thật thì, còn có một số hậu đại của Chân Tiên cũng gặp phải bức hại, không còn lựa chọn nào khác, rất nhiều người đều bị phong ấn bên trong Hỗn Độn, bố trí trận pháp nghịch thiên, kích hoạt thuộc tính sinh mạng của bọn họ, hy vọng bọn họ ở vô số năm tháng sau có thể xuất thế.
Khi Thiên Giác Nghĩ xuất thế, Thạch Hạo ở nơi đó đã hiểu được, rất nhiều nhân vật Tiên Đạo đã triệt để tuyệt hậu, cho dù có hậu đại khác sống sốt, năng lực cũng sẽ giảm mạnh.
Chỉ có sinh linh cá biệt, ví như phụ thân của Thiên Giác Nghĩ quả thật nghịch thiên, mới có thể trong năm tháng dài đăng đẳng chữa trị cho nó.
“Phong ấn trong Hỗn Độn trăm vạn năm, ngàn vạn năm, cũng là do không còn lựa chọn nào.” Thạch Hạo thở dài.
Không biết những quả trứng Chân Long đó còn có thể nở ra tiểu long không, thực sự có bị giảm xuống đáng kể không?
“Chân Long thủ đoạn nghịch thiên, ta nghĩ nó khẳng định có thể bảo vệ một hai quả hoàn hảo xuất thể.” Hoàng Kim sư tử nói.
Thạch Hạo gật đầu, đi tới trước mỏm đá, phá vỡ Hỗn Độn, đi tới trước tổ Chân Long.
Ầm!
Đột nhiên, một cảnh tượng hùng vĩ hiện ra, Chân Long vẫy đuôi đánh nát vũ trụ, xé mở một đại thế giới cổ lão.
“Bảo thuật?”
“Cảnh tượng chiến đấu ngày xưa?”
Ở nơi này, trước tổ Chân Long, có hình ảnh chiến đấu kịch liệt, đó là lạc ấn, rung động cả Thạch Hạo và Hoàng Kim sư tử.
Đó là cuộc chiến của Chân Long, chém giết không chỉ với một vị Vương Bất Hủ, huyết nhuộm tinh không, chấn động cổ kim, không hổ là đệ nhất Thập Hung ngày xưa, pháp lực cái thế, quá mạnh mẽ rồi.
Bùm một tiếng, An Lan bị đuôi Chân Long quét trúng, cánh tay gãy đoạn.
Đùng một tiếng, binh khí của Du Đà bị long trảo quét qua gãy rớt một đoạn.
Ầm ầm!
Tinh không nổ tung thành hàng loạt mảnh vụn, quang mang sáng lạn chiếu rọi kim cổ!
Chân Long huyết đang rơi rớt, mỗi một giọt phảng phất có thể nghịch chuyển dòng sông thời gian, từ trong con sông lớn mênh mông đó triệu hoán thần binh lợi khí, thần uy tuyệt thế.