Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù tuổi đã già, tóc trắng khoác vai, sinh mệnh khô kiệt, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp như trước. Một mình đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, làm sao có thể cam tâm?

Những năm đó, những người kia, đều đã đi xa, từng là dung mạo mỹ miều, quá khứ bi hoan ly hợp, hiện lên trong đôi mắt đục ngầu của hắn.

"Ta rất nhớ các ngươi." Thạch Hạo nói.

Thạch thôn, rừng Hỏa Tang, Biên Hoang...

Từng triều đại qua đi, từng ngôi mộ dựng lên, tuế nguyệt xa dần!

Tiểu thạch ngày xưa đã già rồi, danh tự này ngày xưa truyền khắp thiên hạ, nhưng chung quy cũng có một ngày, phải an táng bên trong tuế nguyệt, sẽ lãng quên trong ký ức của mọi người.

Lúc này ngừng chân, rất khó tưởng tượng, hùng hài tử ngày xưa đã tóc trắng đầy đầu, thở dài trong ánh tịch dương huyết sắc!

Chấp niệm của hắn quá nặng, không thể nào cứ thế buông bỏ, đi tới cái thế giới không tên này, phảng phất chặt đứt nhân quả đã từng của một thế kia. Trước khi tọa hóa, muốn gặp một người quen cũng không thể.

Đế Lạc mênh mang, đại thế vô cương, điều này có quan hệ gì với hắn? Thạch Hạo giống như một cái u linh cô độc, du lãng ở bên ngoài hồng trần, trầm mặc, hai mắt nhìn chăm chú phương xa.

Đại hạn tới rồi, trong luân hải của Thạch Hạo, xuất hiện một đạo lại một đạo vết nứt, đó là vết tích của tuế nguyệt, sinh mệnh luân bàn muốn tan rã.

"Chém!"

Hắn khẽ nói, một đạo ánh sáng xuất hiện, chém vào bản nguyên của hắn, muốn chém đi sự mục nát đó, muốn triệt để xóa đi vết nứt đó.

Giống như một góc cây bị côn trùng cắn hại, trải qua lôi kích, thân cây nổ tung bên trong lôi hỏa, sụp đổ, tan rã. Nhưng rễ của nó vẫn còn, đang chờ đợi tân sinh.

Hắn lấy thân làm chủng, một điểm bản nguyên tinh hoa nhất giấu bên trong đạo chủng. Một thân đạo hạnh cũng ký thác vào trong đó, nguyên thần cũng ẩn nấp bên trong.

Trên cả tòa thần sơn, Hỗn Độn khí khuếch tán ra bốn phía. Sinh mệnh Thạch Hạo khô cạn, ngã xuống ở nơi đó. Sau đó trên bầu trời lại có lôi quang mênh mang hạ xuống, ức vạn lôi điện giáng lâm.

Đây là việc cực kỳ tồi tệ, khi đại nạn của hắn tới, không ngờ còn dẫn tới thiên kiếp.

Rất lâu sau, nhục thân được xưng là kiên cố bất hủ đó, cơ thể được Bất Diệt Kinh tẩy lễ ba vạn năm, lúc này đã bị tàn phá, trăm ngàn lỗ thủng.

Nhưng cũng có loại biến hóa nào đó đang phát sinh, trong sự mục nát phảng phất có một tia sinh khí ngập tràn.

Giống như là lôi kiếp đó, vốn là cội nguồn của sự hủy diệt, nhưng cũng ẩn giấu một sợi sinh cơ, uẫn dưỡng một ao lôi kiếp dịch.

Thạch Hạo quanh quẩn giữa sống và chết, ở một khắc này phảng phất như nhìn thấy Liễu Thần ngày xưa, cảnh tượng bị vô tận lôi quang Tiên đạo trên Cửu Thiên bổ xuống.

Sau đó, ý thức của hắn trở nên mơ hồ. Sau khi nơi đây trở nên an tĩnh, cả phiến sơn mạch trở thành mạt phấn, hóa thành một mảnh thâm uyên, tối đen vô cùng.

Dưới đáy thâm uyên, có hài cốt ngôi sao, đều là ngôi sao to lớn bị chém rớt xuống, cũng có tàn cốt sinh linh cháy đen, ở nơi đó yên tĩnh bất động.

Mấy năm sau, một điểm sinh khí lan tỏa, phát ra bên trong cơ thể cháy đen đó. Giống như một gốc cây bị sét đánh, ẩn chứa một điểm sinh cơ, muốn sản sinh ra kỳ tích.

Tiếp theo đó, nửa năm sau đó, sinh khí từ từ trở nên nồng đậm, thẳng tới cuối cùng một đoàn hỏa quang đột nhiên xông lên. Cháy bí bách bên trong đoạn tàn cốt cháy đen này, ở nơi đó thức tỉnh.

Cuối cùng, trên mặt đất rơi xuống rất nhiều tàn cốt, càng có lớp da già nua rạn nứt rơi xuống.

Thạch Hạo đã tân sinh, trở nên trạng thái trẻ tuổi, huyết khí cuồn cuộn, tinh khí thần cường thịnh tới cực đỉnh!

Đã sống ra đời thứ hai, chém rụng sự mục nát, một viên đạo chủng phóng thích bên trong cơ thể, tinh hoa lan tràn, trở về trong thể phách, mở ra rất nhiều cánh cửa bên trong cơ thể hắn.

Một đời này, cánh cửa bên trong cơ thể mở ra còn nhiều hơn đời trước.

Đó là thể hiện của việc lấy thân làm chủng, đạo quả càng tiến thêm một bước!

Sống tới ba vạn năm, tu thành Nhân đạo lĩnh vực vô địch thân, so với một đời trước còn có tiềm lực hơn, ưu thế càng lớn!

"Không thể đợi nữa, ta muốn đi nghịch lại đại đạo trấn áp trên thiên khung, muốn thử thành Tiên!" Thạch Hạo khẽ nói.

Đây là một cái thời đại phức tạp, Đế Lạc chi thương (Sự chết non của Đế), trên thương vũ có pháp tắc Chân Tiên che phủ, có lạc ấn Tiên Vương tàn lưu lại, bao phủ càn khôn, ngăn cản bước chân của sinh linh hậu thế.

Điều này đối với Thạch Hạo mà nói, là niên đại tồi tệ!

Bất quá, nếu như dưới loại hoàn cảnh này mà thành công, điều này thật sự không thể tưởng tượng.

Một đời này, Thạch Hạo chỉ đi ra ngoài một lần, tốn hết mấy trăm năm thời gian, tìm kiếm Trường Sinh dược.

Sau đó, hắn liền buông bỏ tất cả chấp niệm. Một lòng chỉ suy nghĩ muốn thành Tiên. Hắn muốn quay về, hắn muốn tu thành vô thượng thần thông, có thủ đoạn cái thế, đi đến nơi mà hắn nên đi.

Cửu Thiên Thập Địa khi xưa, đại thanh tẩy bắt đầu rồi sao?

Rất nhiều gương mặt xuất hiện trong lòng hắn, hắn sợ sẽ vĩnh viễn mất đi, đời này không còn được gặp lại.

Một đời này, hắn thật sự có ưu thế rất lớn, thể phách vô song, tu vi nhảy thẳng lên cực đạo tuyệt đỉnh, còn cường đại hơn trước đó, đây là nội tình của hắn.

"Ta muốn hóa thành chiến Tiên!" Âm thanh Thạch Hạo trầm thấp.

Đời này, bị Tiên đạo pháp tắc, lạc ấn... áp chế, không có biện pháp thành Tiên, muốn đi thông con đường này, có thể nói là nghịch thế.

Tuế nguyệt như nước, một đi không trở lại!

Thạch Hạo một lần lại một lần xung kích, không ngừng đi thử, tương đối bá đạo và kịch liệt, bất chấp hậu quả, chính là muốn hóa thành một tôn chiến tiên!

Điều này rất chí mạng, quá mức cương dương, dễ dàng bị bẻ gãy.

Một đời này, Thạch Hạo sức cùng lực kiệt, một đời đều dùng để xông quan, vết thương chồng chất, chưa hề có khoảng khắc nào dễ chịu, nếu như không phải có nội tình kinh người, hắn sớm đã vẫn lạc.

Cho dù là như vậy, thủ đoạn bá đạo và kịch liệt cũng gây cho hắn sự tổn thương đáng sợ, tích lũy lâu ngày, thọ nguyên lại sắp phải khô cạn.

Nên biết, đời này hắn mới chỉ sống hơn một vạn năm!

Đối với thọ nguyên đời trước của hắn mà nói, còn rất xa mới tới điểm cuối mới đúng.

Mấy chục năm sau, Thạch Hạo không kiên trì nổi nữa, cơ thể tuy rằng vẫn tán phát ra khí tức cường đại, nhưng sinh mệnh khô kiệt, một đời này của hắn đã đi đến điểm cuối.

Hắn lấy ra một cây đại dược, bỏ vào trong miệng, đó là Bất Tử Tiên dược mà trước đó hắn đã đi thu thập.

Một đời này, hắn chỉ đi xa có một lần đó, hao phí mấy trăm năm, chính là vì tìm kiếm gốc Bất Tử Tiên dược này.

Đi tới một giới này đã ba bốn vạn năm rồi, hắn tự nhiên hiểu rõ nơi nào có đại cơ duyên, có khả năng ẩn giấu Bất Tử Tiên dược.

Thời đại Đế Lạc, đại chiến tàn lưu lại một gốc Tiên dược, bị hắn đạt được.

Một đêm này, thần quang ngút trời, ức vạn sợi hào quang bảo phủ mảnh đại hoang này, Thạch Hạo phát ra sinh cơ, thức tỉnh ở nơi này, từ khô kiệt trở nên cường thịnh, đoạt lại thanh xuân.

Đáng tiếc, tiến vào thời đại mạt pháp, Trường Sinh Tiên dược khi xưa đã thoái hóa, dược tính của nó chỉ còn giống như Thần dược.

Nó không thể giúp Thạch Hạo thành Tiên, chỉ có thể giúp hắn sống ra thêm một đời.

Đời thứ ba của Thạch Hạo bắt đầu, hiện tại đã sống hơn bốn vạn năm rồi.

Một lòng thành Tiên!

Hắn muốn trở về, hắn muốn quật khởi, ở trong hồng trần hóa thành một tôn Chiến Tiên!

Đáng tiếc, thật sự là quá gian nan, mạnh như Thạch Hạo, khi không đủ năm trăm tuổi, đã trở thành Chí Tôn. Khi hơn ngàn tuổi đã được Chân Tiên xem như là Đế giả trong lĩnh vực Nhân đạo, nhưng hiện tại lại bị vây khốn.

Hắn không bước ra được một bước đó, không có biện pháp thành Tiên!

Đời thứ ba này, Thạch Hạo sống được ba vạn năm, tuy có một gốc Bất Tử dược trong tay, sớm đã trưởng thành, thế nhưng, đối với hắn mà nói lại vô dụng.

Bất Tử đại dược khiến hắn sống thêm một đời, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có vậy. Từ đó về sau trong cơ thể sản sinh ra kháng tính với Trường Sinh dược. Bất cứ sinh linh nào cũng như vậy, chỉ có một lần cơ hội dùng đại dược tục mệnh.

Cuối cùng, ở trong tuyệt cảnh, Thạch Hạo bắt đầu thay máu, phạt xương tẩy tủy, đổi đi bảo huyết toàn thân, toàn bộ huyết dịch đều chảy ra ngoài, hóa thành hỏa quang.

Đây là một lần tiến hóa, không phải tự nhiên mà sinh mệnh thuế biến, mà là cưỡng ép tiến hành, toàn bộ huyết dịch đều bị thiêu đốt, ngay cả cơ thể đều bị đang bị ngọn lửa đại đạo thiêu đốt.

Chân Hoàng kêu lên, vang vọng thương khung.

Hắn chưởng chống Chân Hoàng bảo thuật, chính là thuật Niết Bàn cái thế truyền thừa của tộc này. Hắn tham ngộ bốn vạn năm, hiện tại dùng thuật này để cầu sinh, cơ hội chỉ có một lần.

Tắm mình trong hỏa diễm, khi máu cũ bị bài trừ ra hết, một tiếng hót của Tiên cầm mãnh liệt vang lên, cùng với tiếng đại đạo vang vọng. Thân thể Thạch Hạo chấn động, trong xương tủy, trong thể phách, máu mới sinh ra!

Hắn đã thành công, sống ra được đời thứ tư.

Một đời này, thọ nguyên của hắn vô cùng đầy đủ, có thể sống tới năm vạn sáu ngàn năm!

Cộng thêm thọ nguyên của ba đời trước, khi đời thứ tư này kết thúc, Thạch Hạo đã sống được mười hai vạn sáu ngàn năm rồi.

Ở đời thứ tư này, hơn năm vạn năm sinh mệnh dài đăng đẳng, Thạch Hạo không chỉ khổ tu, mà còn thử xung kích Chiến Tiên quả vị, còn tham ngộ các loại pháp trận.

Thời đại Đế Lạc, đại chiến vừa kết thúc, tự nhiên có các loại di tích, truyền thừa thất lạc. Thạch Hạo thu thập thiên hạ bảo thư về trận đạo.

Tới cuối cùng, hắn hao phí hơn năm vạn năm, dụng tâm nghiên cứu, đủ để xưng là vô thượng tông sư về trận pháp.

Trước khi đời thứ tư kết thúc, Thạch Hạo bố trí một tòa đại trận kinh thiên động địa, quán thông chín vùng đất tạo hóa có cương thổ mênh mông. Cho dù là bọn chúng cách xa nhau cả ức vạn dặm, cũng đều được hắn dùng trận pháp liên kết thành một khối.

Hắn kiến tạo ra một tòa vô thượng đại trận, chôn bản thân vào trong trận nhãn, hấp thu tinh túy của chín vùng đất tạo hóa.

Hắn giống như một quả trứng thần, bị thai nghén, bị tẩy lể, đây là nguyên địa của rất nhiều tạo hóa. Tuy rằng không phải toàn bộ đại thế giới, nhưng cũng đủ nghịch thiên rồi.

Thạch Hạo mượn nhờ trận pháp này mà sống ra được đời thứ năm. Giống như là thần thai thuế biến, hắn rũ bỏ các một lớp da người, từ trong huyết nhục ép ra một cây lại một cây xương già, lần nữa tái sinh trở về.

Hắn nghiên cứu sự huyền bí của thiên địa, lấy pháp trận tụ tập tiên thiên tinh túy, thai nghén ra cơ hội tái sinh.

Tiếp đó, đời thứ sáu, đời thứ bảy...

Thạch Hạo dùng mọi thủ đoạn, cứ tiếp tục tái sinh. Từ bên trong một lần lại một lần tuổi xế chiều thức tỉnh, rất là gian nan, nhưng lại thực hiện được.

Mỗi một đời, thọ nguyên của hắn đều được tăng trưởng một mảng lớn, điều này khiến hắn nhìn thấy được hy vọng, nhìn thấy được phương hướng.

Thành Tiên rất khó, thiên địa bị phong tỏa, mạnh như Thạch Hạo, hiện tại cũng không có biện pháp thật sự đi nghịch thiên.

Thế nhưng, hắn một đời lại một đời tái sinh, hoặc có lẽ chính là chỗ nghịch thiên nhất rồi, so với chân chính thành Tiên còn đáng sợ hơn!

Ở trong quá khứ, có ai đã làm được? Một cái kỷ nguyên, sinh linh có thể sống ra đời thứ hai đã hiếm như là phượng mao lân giác, có thể sống ra đời thứ ba không nói không có, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, không thể khảo chứng.

Thạch Hạo đã sống ra được bảy đời, xưa nay chưa từng có ai làm được.

Sinh linh cường đại như vậy, bình thường ở trong hoàn cảnh có thể thành Tiên, sớm đã thành Tiên rồi, làm sao còn phải liều mạng chật vật như vậy.

Khi Thạch Hạo bốn mươi vạn tuổi, hắn cuối cùng đã sống ra được đời thứ tám. Huyết khí cuồn cuộn, khí cương dương căng đầy, trở lại thời niên thiếu, đứng sừng sững ở đỉnh cao nhất đời này.

"Ta không cần cái gọi là thiên địa chứng nhận, ta cứ như thế sống tiếp, sẽ yếu hơn sinh linh Tiên đạo sao?!" Thạch Hạo ngửa đầu hét lớn.

Tích lũy tám đời, đạo hạnh của hắn đã cao tới một mức độ bất khả tư nghị. Nhân đạo lĩnh vực đã là vô địch, hoặc là có thể coi như đã ở một tầng thứ khác rồi.

Nếu có Chân Tiên ở trước mặt, nếu như khởi binh lao tới, hắn cũng dám động thủ giết ngược trở lại.

Vốn hắn đã đứng ở đỉnh cao nhất của lĩnh vực Nhân đạo, tích lũy tám đời, không thể tưởng tượng. Đạo hạnh của hắn vẫn còn đang tiến bộ, điều này vượt qua khỏi tưởng tượng của mọi người.

Nếu như vẫn còn lấy cảnh giới Chí Tôn đã nói về Thạch Hạo thì đã không còn đủ để hình dung!

Nếu như lấy phong thái Đế giả mà Chân Tiên hình dung hắn, thì lại có vẻ không tới.

Đặc biệt là đời thứ tám này, thọ nguyên của hắn dài tới kinh người. Khi đời này hắn sống hơn chín vạn tuổi, nhưng vẫn cường thịnh như trước, không hề già đi. Mà lúc này tám đời của hắn cộng lại thì hắn đã được tuế nguyệt tẩy lễ tới bốn mươi chín vạn năm rồi.

Hơn nữa, ở đời thứ tám này, thần giác của hắn càng ngày càng nhạy bén, nắm bắt được một số tin tức kinh người.

Hắn từng không chỉ một lần nhìn thấy dòng sống tuế nguyệt, ngồi bên trên đó lên xuống chập chùng.

Hơn nữa, hắn còn nhìn thấy một vị lại một vị cường giả, từng ở trong dòng sông này nhìn ra xa, hoặc là đi ngược dòng tìm hiểu, hoặc là ngắm nhìn vạn cổ.

"Là lão!" Có một ngày, hắn tận mắt nhìn thấy một đầu Thiên Giác Nghĩ toàn thân đầy máu, ở trong dòng sông tuế nguyệt, nhìn hắn một cái.

Thạch Hạo ngơ ngác, đó là phụ thân của Thiên Giác Nghĩ, là tồn tại bên trong Thập Hung.

Còn nhớ rằng, năm đó khi mở ra địa cung bên dưới Thiên Thần thư viện. Khi lần đầu nhìn thấy lạc ấn của phụ thân Thiên Giác Nghĩ lưu lại. Lão nói từng ở ức vạn năm trước, mơ hồ nhìn thấy Thạch Hạo.

Lúc này, Thạch Hạo khe khẽ thở dài, hắn đã hiểu rõ.

Đời thứ tám, Thạch Hạo nhảy vọt lên đỉnh cao nhất mà hắn có thể vọt tới, có thể quét ngang thiên hạ.

Lúc này, hắn cảm thấy cho dù có nghịch hành đi phạt Tiên, cũng không có vấn đề. Đây không phải là một tự tin cường đại, mà là có thực lực để nói như vậy!

"Ta muốn quay về, quay về thời đại thuộc về ta... " Thạch Hạo tự nói.

Hắn đã tìm được con đường của mình, không cần phương thiên địa này chứng nhận đạo quả, cứ như vậy nghịch hành sống tiếp, hắn sớm muộn cũng sẽ thành Tiên!

Hắn đang lo lắng, không biết đại thanh tẩy đã bắt đầu chưa, đám người hắn quen biết liệu có chết già bên trong tuế nguyệt hay không.

Kỷ nguyên bất đồng, thế giới bất đồng, dính líu tới tuế nguyệt, ai có thể nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hắn Hóa Tự Tại Đại Pháp."

Thạch Hạo lần nữa vận chuyển, thôi diễn môn tuyệt học này. Năm xưa có thể đi tới nơi này là do liên quan tới pháp này, liên quan đến gian thạch thất kia, nhiều năm như vậy Thạch Hạo vẫn thường xuyên thử vận chuyển.

"Ân?"

Đột nhiên, Thạch Hạo cảm giác được dị thường!

"Muốn biến thiên rồi, ta có thể trở về sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK