Thân rương giống như một búp hoa xinh đẹp, sau đó giống như tiên quang nở rộ, từng búp từng búp một, mang theo quang vũ sáng lạn, mang theo hỏa quang có thể thiếu đốt chư thiên.
Cổ Khí Khởi Nguyên đã mở ra!
"A... "Thạch Hạo gầm lên một tiếng, ôm đầu lui về sau. Cả người đầy máu, xương sọ như sắp bị bổ đôi ra, toàn thân đều là vết nứt.
Mặc cho một thân đạo hạnh của hắn kinh thế hãi tục, xưng tôn trong chúng Tiên Vương. Hiện tại cũng phải thừa nhận thống khổ vô cùng lớn, bị chín loại quang thải quét trúng, thân thể cũng muốn nứt vỡ.
Đây là việc khó có thể tưởng tượng nổi, hắn sớm đã tu thành Tiên Vương thể, hơn nữa còn dùng Bất Diệt kinh để toi luyện, tung hoành Tiên vực, Giới Hải, chỉ riêng thể phách mà nói, ai có thể địch lại?
Cho dù là có, cũng chỉ là tương đương với hắn mà thôi.
Nhưng hiện tại khi Cổ Khí Khởi Nguyên được mở ra, nhục thân của hắn liền tứ phân ngũ liệt, xương cốt cũng lộ ra ngoài. Xương sọ giống như bị người ta dùng khai thiên cự phủ bổ trúng, muốn băng liệt.
Trong cái rương đó, có một đoàn ánh sáng chói mắt, bao bọc lấy một thứ gì đó.
Cho dù cường đại như Thạch Hạo, nếu nhìn về phía trước, đôi mắt hắn cũng bị rỉ máu, Tiên Vương cũng không thể nhìn thẳng vào, điều này nghe mà rợn cả người.
Đông!
Thạch Hạo lùi về phía sau, nhưng cuối cùng hắn đã ổn định lại, cho dù đôi mắt có rỉ máu, nhưng hắn cũng mở bừng ra, nhìn chằm chằm vào nơi đó, cuối cùng nhìn rõ có cái gì đó.
Một đoàn ánh sáng, chảy xuôi cửu sắc quang thải (ánh sáng chín màu)!
Nó đậm đặc đến nổi, đoàn sáng đã hóa thành dịch thể, giống như tiên trấp ngọc dịch, đang dung luyện. . . một cái đầu lâu.
Đầu lâu, lại là đầu lâu sao?!
Thạch Hạo kinh ngạc vô cùng, vô luận như thế nào, hắn cũng không hề nghĩ tới. Một màn hắn nhìn thấy, không ngờ lại là một thi hài thần thánh?
"Không đúng!"
Hắn cố chịu đựng cơn đau dữ dội, lau đi vết máu trong mắt, lần nữa nhìn kỹ vào. Dùng vô thượng pháp nhãn và thần giác mạnh nhất để nắm bắt nó, muốn nhìn thấu nó là cái gì.
Đầu lâu kia phảng phất như phai mờ đi, biến thành xương cốt trắng như tuyết, vẫn được bao bọc bởi cửu sắc quang thải, đồng thời ở nơi hạch tâm còn có hắc sắc vật chất.
Sự tương phản giữa xương cốt trắng như tuyết và hắc sắc vật chất kia, trông vô cùng bắt mắt.
"Đế quan sao? !"
Đây là âm thanh của Thạch Hạo, thân thể hắn đang run lên, bắt đầu vỡ vụn, bị một cỗ lực lượng không tên áp chế, sau đó muốn triệt để ma diệt hắn ở chỗ này.
Thạch Hạo tin chắc rằng, nếu đổi lại là Tiên Vương khác ở dây, thì sớm đã sụp đổ tan nát rồi, không còn lại gì cả. Mạnh như hắn, đã tu thành Bất Diệt thể, cũng đang tứ phân ngũ liệt, sắp nổ tung rồi.
"Hô!"
Bộ xương cốt trắng như tuyết kia bay ra, hình dáng giống như một chiếc vương miện, mang theo khí tức cổ xưa, còn có một cỗ uy nghiêm vô thượng, như Đế giáng trần, hạ xuống thế gian!
Đây là một vương miệng do xương cốt tạo thành, trắng tinh, óng ánh, lưu chuyển hào quang yêu dị, cứ tuôn ra quang huy như thế, cửu sắc khí cơ mịt mù, đánh nát vạn vật.
Thạch Hạo thừa nhận không nổi, thân thể run rẩy, thần hồn như sắp bị ma diệt.
Bùm!
Nó mang theo vô thượng uy áp, rơi thẳng xuống đầu Thạch Hạo, tiếp tục với mái tóc đen nhánh của hắn,muốn đeo lên trên đó.
Cốt quan, nặng nề tựa như có vô tận tinh thể chồng chất lên nhau, giống như một mảnh vũ trụ bị áp súc lại, trực tiếp giáng lâm, rơi lên trên đầu Thạch Hạo.
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, xương sợ hắn nứt vỡ, bị áp chế đến sắp nổ tung, nguyên thần cũng nứt ra, sắp bị trấn sát ở nơi này.
Đây là một tràng đại sát kiếp!
Nơi này làm gì có tạo hóa gì, đây rõ ràng là cục diện tất sát.
Ầm ầm ầm!
Lôi điện Hỗn Độn xuất hiện, cốt quan này vừa thần bí vừa cường đại. Sau khi rơi xuống đầu Thạch Hạo, lại mọc ra từng cây cốt thứ, đâm vào trong xương sọ của hắn, phảng phất như muốn cắm rễ nơi đó.
Đồng thời, cửu sắc quang huy tỏa ra, tràn ngập toàn thân Thạch Hạo.
Đương nhiên, cái đáng sợ nhất chính là, trên cốt quan trắng tinh kia còn có một đoàn hắc sắc vật chất nồng đậm không tan, muốn chui vào trong cơ thể Thạch Hạo.
Thạch Hạo tin chắc đây chính là bản nguyên của hắc ám, nó nồng đậm hơn tất cả các vật chất hắc ám mà hắn từng thấy, nhiều hơn vô số lần.
Chỉ cần một tia như thế, cũng đủ để xâm chiếm cả Ba Ngàn châu rồi!
Tất cả những điều này xảy ra trong một cái nháy mắt, nhanh đến mức không ai có thể phản ứng kịp.
"Cút ra!"
Thạch Hạo kinh sợ, cốt quan này khiến cho toàn thân hắn toàn là vết nứt nẻ, còn mọc ra cốt thứ, muốn cắm rễ trên người hắn. Đây là muốn hấp thu, hay là dung hợp đây?
Đang!
Một tay Thạch Hạo cầm cái rương gỗ mục, đập thẳng lên đầu mình, muốn chấn cho cốt quan kia bay đi.
Rương gỗ mục này không biết có lai lcijh gì, không ngờ lại thần kỳ như vậy!
Xoẹt!
Đồng thời, một tay khác của Thạch Hạo huy động Đại La kiếm thai, bổ thẳng lên trên đỉnh đầu. Kiếm quang rực rỡ, phi tiên quang vũ xán lạn. Keng một tiếng, chém lên trên bạch cốt quan kia.
Rống!
Dường như có tiếng hét khe khẽ phát ra từ trên thân kiếm thai, thấu phát ra hư ảnh. Một tên sinh linh đang ngồi trên cổ quan, trông rất cô đơn dưới ánh tà dương, ngước nhìn huyết nhiễm qua đại địa, thấm qua vô biên mộ phần.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, phịch một tiếng. Sau khi cốt quan bị kiếm thai chém trúng liền rơi ra!
Ba!
Sau đó, các cánh hoa lần lượt khép lại. Các mảnh vỡ của chiến rương lại tổ hợp lại, thu bạch cốt quan vào bên trong, che đậy hết thảy.
Nơi này trở nên yên tĩnh, giống như không hề có gì phát sinh qua. Cái rương đó vẫn lưu chuyển hào quang rực rỡ, lơ lửng trong hư không.
Thế nhưng, làm sao có khả năng không có gì phát sinh qua được!
Thân thể Thạch Hạo bị tổn hại, nguyên thần ảm đạm. Hắn gặp phải trọng thương, suýt tí nữa chết ở nơi này.
Nếu như đám người Ngao Thịnh, Thái Thịnh ở đây, khẳng định sẽ hình thần câu diệt rồi. Bởi vì bọn họ sẽ phải thừa nhận lực lượng tuyệt luân vô song, không thể tưởng tượng.
Thạch Hạo có thể chịu đựng được tới mức này, chỉ có thể nói là hắn đã quá nghịch thiên trên con đường tu đạo của mình.
"Mấy vị Táng vương, tại hạ xin cáo từ!"
Thạch Hạo rời đi, vội vã mà đi, kéo lấy tàn thể, một đường xông ra khỏi Táng địa, cứ biến mất như thế.
Các Táng Vương đều kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm ứng được nơi đó từng có ba động kịch liệt, khiến bọn họ dựng cả tóc gáy.
Cổ Khí Khởi Nguyên vẫn còn, nên bọn họ không cần phải lo lắng, miễn thứ này không bị thất lạc là được.
Chỉ là, trong lòng mỗi vị Táng Vương đều đang thắc mắc, rốt cuộc trên người Hoang đã xảy ra chuyện gì. Hắn giống như đã bỏ chạy, khắp người đều là vết máu.
"Hi vọng hắn không việc gì!" Hoắc Hằng Táng Vương nói.
Thạch Hạo rời đi, tiến vào trong Giới Hải, lựa chọn một vùng đất không người. Hắn ngồi khoanh chân đả tọa, nhanh chóng chữa trị vết thương trên người.
Tuy nhiên, mọi chuyện còn tồi tệ hơn tưởng tuọng của hắn. Một tia hắc sắc vật chất đã tiến vào trong thể phách của hắn, đang điên cuồng tàn phá, khiến nguyên thần của hắn bị u mê, như sắp rơi vào trong hắc ám.
Một tia hắc sắc vật chất này chính là bản nguyên của hắc ám!
Nó thậm chí còn kinh khủng, nghiêm trọng hơn sự ăn mòn của hắc ám vật chất mà hắn gặp phải ở Ba Ngàn châu năm xưa.
Cùng lúc đó, trong có thể hắn có một luồng lực lượng không tên đang nghiền ép, khiến hắn không ngừng ho ra máu, xương cốt và tứ chi bách mạch đều đang nứt vỡ, vô cùng đáng sợ.
Ngay cả thần hồn cũng như vậy, đang rạn nứt, và có khả năng sẽ bị hủy diệt.
Thạch Hạo cũng rất quyết đoán, nguyên thần ly thể, tránh khỏi tia hắc sắc vật chất kia, không để nó xâm nhiễm thần hồn, đồng thời một luồng tinh huyết bản nguyên nhất cũng xông ra ngoài.
Thạch Hạo đã từ bỏ cơ thể này!
Ầm ầm!
Cách đó không xa, đoàn tinh huyết kia đang tái tạo lại Bất Diệt thể. Thạch Hạo nhanh chóng trọng tố lại, nguyên thần quy vị, đồng thời phục dụng một viên cửu sắc tiên đan, uẫn dưỡng cơ thể.
Đó là Tiên dược, là vô thượng đại dược dùng Tam Sinh dược luyện chế ra!
Bất kỳ Tiên Vương nào nhìn thấy cũng sẽ đỏ mắt với viên Tiên dược này. Bởi vì trước đó, cũng chỉ có thời đại Đế Lạc mới có người luyện ra qua một lò, dược hiệu vô cùng bá đạo.
Cho dù là vậy, cơ thể mới được trọng tố của Thạch Hạo vẫn đang rỉ máu, thừa nhận một luồng lực lượng nào trong đó trong cõi u minh, đặc biệt là bản nguyên hắc ám vật chất kia, phảng phất như chém không hết.
Nơi xa, thể xác mà Thạch Hạo từ bổ đã tứ phân ngũ liệt, một tia bản nguyên hắc ám đang lơ lửng ở đó.
"Diệt cho ta!"
Thạch Hạo gầm lên, tấn công thể xác cũ mà hắn đã từ bỏ, sợ nó rơi vào trong hắc ám, lần nữa uẫn dưỡng ra nguyên thần mới.
Phốc!
Hắn đánh nổ thể xác cũ chỉ bằng một quyền, khiến nó hóa thành một đoàn huyết vụ.
Một tia bản nguyên hắc ám đang trôi nổi, Thạch Hạo nhìn chằm chằm vào nó, sau đó thi triển đại pháp lực trấn áp, phong ấn nó lại.
Hành động này chính là đang đùa với lửa, một khi làm không khéo, bản thân vĩnh viễn rơi vào trong hắc ám, khó có thể giãy thoát.
Sau đó, Thạch Hạo rời đi, đi thẳng về Tiên vực, trực tiếp bế quan, trong mấy chục năm liên tiếp hắn đều ho ra máu, không ngừng dưỡng thương.
Mấy trăm năm tiếp theo, hắn cũng không xuất quan, mà phải tẩm bổ lại nguyên thần.
Nhoáng cái đã trôi qua hơn vạn năm, Thạch Hạo vẫn còn đang bế quan. Lần này hắn bị tổn thương quá nghiêm trọng, cần có thời gian để khôi phục.
Hắn hết lần này đến lần khác, liên tục tẩy luyện huyết dịch, hóa giải hắc ám, đồng thời hắn cũng đang luyện hồn, sợ sẽ lưu lại hậu hoạn nào đó, hắn không muốn bản thân xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Trong cả quá trình này, động phủ nơi hắn bế quan không ngừng có tiên quang xông thẳng lên trời, cùng với huyết khí, gây ra ba động khủng bố.
Nhưng phàm là Tiên Vương nhìn thấy một màn này, tất cả đều kinh ngạc, Hoang bị thương sao?
Rốt cuộc là dạng thương thế gì, không ngờ phải dưỡng thương hơn vạn năm, tới hiện tại còn chưa khôi phục.
Thạch Hạo vô lực xuất chiến.
Trong khoảng thời gian, Giới Hải phát sinh đại bạo loạn, có một nhóm sinh linh cường đại trở về, hơn nữa còn giết vào trong Tiên vực.
Hắc ám Liễu Thần, đệ nhị thiên hạ, Tiên Kim đạo nhân. . . đều giúp Thạch Hạo ngăn cản. Mặc dù mảnh vũ trụ nơi hắn bế quan bị công kích kịch liệt nhất, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hắn.
Các nơi ở Tiên vực cũng bị tàn phá rất nhiều!
Đồng thời, Dị vực cũng từng bị công kích rất nhiều lần, thiệt hại cũng nặng nề, nhưng bọn họ có nội tình, nên cũng không hề sợ hãi quá mức.
Bởi vì, trong Giới Hải có cự đầu của bọn họ đang quay về!
"Hoang, hắn đã bị trọng thương, có ý tứ, chúng ta đi xem xem, liệu có thể tiễn đưa hắn một đoạn không." Dị vực, có Bất Hủ Vương cười lạnh nói.
Cho dù bọn họ phải đối mặt với áp lực từ phía Giới Hải, nhưng hiện tại vẫn còn muốn giết vào Tiên vực, để diệt trừ Hoang.
Bọn họ đã tới, bọn họ con đường giữa hai giới sớm đã câu thông, cái gọi là lối ra - - cổ quan, đều bị phá nát ở nhiều vạn năm trước rồi, không còn ai tiếp tục tu sửa hay trấn thủ nơi đó.
"Ầm!"
Bình Luyện Tiên xuất hiện, Côn Đế tự mình xuất thủ. Lão giáng lâm tới đó, gây ra sóng lớn thao thiên, kinh động chư vương Tiên vực.
"Ngươi dám!" đệ nhị thiên hạ và Tiên Kim đạo nhân tức giận, nhanh chóng lao tới ngăn cản, bởi vì đó là vùng đất Thạch Hạo đang bế quan, tuyệt đối không ai được phép quấy rầy.
"A!"
Có một Bất Hủ Vương khác lao tới, muốn đại khai sát giới.
Nếu như có Thạch Hạo tọa trấn, có mấy ai dám xông tới? Hiện tại sau khi biết hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bất Hủ Vương của dị vực hận không thể lập tức diệt trừ đi hắn.
Rống!
Thiên Giác Nghĩ phát cuồng, nó tiến vào Cuồng Hóa cảnh khủng bố nhất của tộc mình. Hai mắt đỏ hồng, mang theo huyết sắc yêu dị, thực lực bản thân bạo tăng, lực lượng vô cùng vô tận.
Càng trọng yếu nhất chính là, nguyên thần của nó cũng theo mà tăng vọt theo, thậm chí còn mạnh hơn cả Tiên Vương!
Nó là Thập Hung, từng sinh linh trong đó đều có trạng thái "hung cuồng" của bản thân. Một khi phát tác, sẽ bộc lộ toàn bộ sức mạnh, có thể hoành kích tứ phương.
Nó ngăn cản một Bất Hủ Vương, hận không thể xé xác hết toàn bộ.
Hắc ám Liễu Thần xuất kích, phốc một tiếng. Nó đâm xuyên đầu lâu một vị vương giả. Bởi vì hắc ám Liễu Thần là cự đầu, chiến lực cao đến dọa người.
Tình huống nguy cấp, vùng đất Thạch Hạo bế quan bị đánh đến sụp đổ, lộ ra chân thân của hắn. Thạch Hạo vẫn đang ngồi xếp bằng, khóe miệng rỉ ra máu đen, hắn đang toi luyện chân huyết bản thân.
"Giết, Hoang sắp không xong rồi, hôm nay chú định sẽ bị tiêu diệt!" Có người hét lớn.
Thạch Hạo yên tĩnh bất động, nhiều năm qua đi như vậy, hắn vẫn luôn vừa điều trị thân thể, vừa thôi diễn phương pháp thành Đế.
Hắn muốn thừa dịp bế quan lần này, bước ra con đường kia.
Thạch Hạo quả thực có thu hoạch rất lớn, nhưng hiện tại hắn lại mắc kẹt. Nguyên thần không ngừng thôi diễn, phát ra ánh sáng rực rỡ, tạm thời không cách nào tỉnh lại.
"Ta đã tìm ra được con đường đó, lần này nhất định sẽ thành công!"
Cốt quan trong Cổ Khí Khởi Nguyên, đã giúp cho Thạch Hạo rèn luyện vô tận không thôi. Trong quá trình suýt tí nữa thân tử đạo tiêu, đã nhìn ra được con đường của mình.
Trong nhiều năm qua, hắn vẫn luôn suy nghĩ về nó.
"Thành Đế, đã có được đường để đi rồi!"
Tuy nhiên, tình huống thực tế lại rất tồi tệ, bởi vì xung quanh hắn đang có rất nhiều kẻ địch lao tới!
Trong cục diện như vậy, một khi có gì sơ sót, sẽ là tai họa cho Thạch Hạo!