Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đạo kiếm quang chiếu rọi Cửu Thiên, đầu của Vương Thập bay lên cao, máu tươi xông thẳng lên trời cao.

Tràng diện như vậy, khiến cho mọi người đều lặng ngắt như tờ, rất nhiều tu sĩ có quan hệ mật thiết với Vương gia đều run rẩy, từ đầu tới chân bốc lên một cổ hàn ý lạnh buốt.

Vương Thập được Vương gia ký thác rất nhiều kỳ vọng, là người có thiên tư mạnh nhất tộc này, nhưng ở trước mặt Hoang vẫn không hề có lực hoàn thủ!

Một vị là Chí Tôn, một vị là tuấn kiệt của Độn Nhất cảnh giới, tự nhiên là không thể so bì, chiến lực chênh lệch quá lớn.

Thế nhưng có chút giống nhau chính là bọn họ đã tu luyện vô số năm tháng. Hoang chỉ mới tu hành mấy chục năm mà thôi, là đã có thể thành đạo rồi.

"Thật sự là thành công rồi sao!" Có người thì thào, thấp giọng khẽ nói.

Cho dù không tin cũng không được, Hoang chiến lực thể hiện ra ở đó, chém giết cường giả Độn Nhất cảnh giới không cần tốn nhiều sức, có thể tuỳ tiện làm được.

Thành tựu huy hoàng, chiếu rọi thiên cổ!

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, mọi người cũng dần dần ý thức được, thành tựu của Hoang quá ghê gớm, lập nên cổ kim tân thần thoại. Ai cũng nói là không hề có Chí Tôn năm trăm tuổi trở xuống, thế nhưng là hắn lại phá vỡ lịch sử đó.

Lúc này, đừng nói là các tộc Vương gia, Kim gia tâm tình ba động kịch liệt, dù là đám Thanh Y, Thác Cổ Ngự Long những cố nhân này cũng đều khó tự kiềm chế bản thân mà kích động dị thường.

"Rống!"

Sinh linh hắc ám rống to, con ngươi biến thành màu đỏ, như là hai vòng huyết nguyệt, ở bên trong sương mù màu đen băng lãnh và tàn nhẫn, đánh giết về phía Thạch Hạo.

Móng vuốt của nó to lớn và đen nhánh, giống như một ngọn núi nhỏ, nện xuống. Đây là Chân Hống, kết quả sau khi bị hăc ám ăn mòn đã triệt để biến dị rồi.

Nó chụp vỡ thiên địa, đầu Hắc Hống này thần lực kinh người, mang theo lực lượng pháp tắc, cấm cố hư không, muốn khống chế Thạch Hạo, diệt sát tất cả nơi này.

"Đang!"

Thạch Hạo căn bản cũng không hề tránh né, không hề sợ vật chất hắc ám, nâng quyền lên, đối cứng với thú trảo, bàn tay phát ra ánh sáng thần thánh, hình thành quang quyền to lớn, va chạm với móng vuốt lớn màu đen đó, tiếng vang dội kinh thiên.

Cái cảnh tượng này khá là khủng bố, ở vực ngoại, có một ít tinh thể rơi rụng, đốt cháy, rơi xuống phiến đại địa này.

Bất quá, trong lúc hai người giao chiến, gợn sóng khuếch tán, quét về phía vực ngoại, những ngôi sao đang rơi rụng kia cũng đều bị nổ tung, hóa thành bột mịn.

Thạch Hạo và con Hắc Hống đó sớm đã bay lên không trung tiến về phía vực ngoại, hóa thành điện mang, kịch liệt chém giết, tốc độ cực nhanh.

Sinh vật hắc ám đó mặc dù khổng lồ, nhưng sau khi Thạch Hạo thi triển pháp tướng thiên địa, cũng đã cao cùng trời đất, đứng sừng sững ở thiên ngoại, như là cự nhân khai thiên tích địa.

Thú rống liên hồi, sinh vật hắc ám hóa thành Chí Tôn, thực lực cường đại vô song, nếu là những sinh vật khác Cửu Thiên nhìn thấy đều sẽ trực tiếp bị yếu đi ba phần, do e ngại sẽ bị hắc ám ăn mòn.

Nhưng Thạch Hạo lại hoàn toàn không có cái cố kỵ đó, dũng mãnh thẳng tiến.

Hắc Hống tức giận, liệt diễm màu đen thiêu đốt, vực ngoại có một số tinh thể trực tiếp bị nổ tung. Phía xa xa nhìn lại trông giống như là pháo hoa mỹ lệ, khiến lông tóc mọi người đều dựng đứng.

Đây là trận chiến Chí Tôn, rõ ràng đều nhằm vào đối phương, nhưng hơi có chút không lưu ý, từng sợi tinh khí tiết ra ngoài cũng đủ để chém rụng nhật nguyệt tinh thần.

Chân Hống tấn công tựa như một con cổ thú hung hãn đang gào thét hủy thiên diệt địa, âm ba đó giống như là muốn diệt thế.

May mắn là Thạch Hạo cũng phát ra đạo âm, cắt đứt lực lượng đáng sợ đó. Toàn thân Thạch Hạo phát ra ánh sáng, bên ngoài cơ thể hiện ra ma quang đáng sợ, khí tức càng ngày càng cường đại.

Trên thế gian này, nếu luận về chủng tộc hiếu chiến, Hỗn Thế Ma Viên khẳng định sẽ xếp vào các thứ hạng đầu.

Một tộc này, mỗi khi loạn thế cũng đều rất hưng thịnh, có thể trở nên vô cùng cường đại, cũng chỉ vì tính hiếu chiến, trong loạn thế dũng mãnh tiến bước, quét ngang các lộ địch thủ.

Thạch Hạo hiện tại vận dụng bí thuật của tộc này, chiến ý cao ngất, gần tựa như ma hóa. Hắn cũng phát ra ô quang đáng sợ, hộ thể cương khí đen nhánh bành tráng ra bên ngoài cơ thể.

"Giết!" Thạch Hạo rống lớn.

Một sát na, Thạch Hạo hóa thành sinh linh ba đầu sáu tay, thực lực bạo tăng. Hắn lao về phía Chân Hống, sáu tay đều động, muốn giết chết đầu sinh linh hắc ám Chí Tôn kia.

Ầm!

Chân Hống cho dù dũng mãnh, hung ác điên cuồng, nhưng vẫn bị trúng quyền, bị đánh cho lảo đảo lui lại. Cuối cùng nó phát ra tiếng gầm, hắc sắc liệt diễm bên trong miệng dâng lên.

Một cái lò màu đen bay ra muốn thu lấy Thạch Hạo vào trong.

Đây không phải thực chất, cũng không phải pháp khí, mà là đạo hạnh của Chân Hống tạo thành, ngưng kết pháp tắc, thành một cái lò muốn trấn áp địch thủ, muốn luyện hóa Thạch Hạo thành tro tàn.

Đang!

Đáng tiếc! Cái lò màu đen này lại trực tiếp bị Thạch Hạo đánh nổ tung. Hơn nữa hắn còn phi thân bay lên, cỡi lên người Chân Hống trực tiếp lấy cứng chọi cứng với nó.

Sáu tay của Thạch Hạo đều động, ấn chặt đỉnh đầu của Chân Hống, cầm cố tứ chi của nó, điên cuồng oanh sát.

Ông một tiếng, Chân Hống vọt lên, hóa thành một vầng thái dương màu đen, toàn bộ thân thể đều bị hắc ám hóa, muốn hủy diệt sinh linh trên lưng nó.

Nó hất tung Thạch Hạo ra sau mấy trượng.

Đại chiến rất kịch liệt, một người một thú không ngừng đối chiến với nhau.

Không thể không nói, sinh linh hắc ám đích xác đáng sợ, nhục thân kiên cố tới mức khó có thể tưởng tượng, vượt xa sinh linh đồng giai bình thường.

Tuy rằng, khi chiến đấu vẫn tiếp tục, đầu Chân Hống này vẫn thất bại. Phụt một tiếng, nó bị Thạch Hạo bẻ gãy cổ, và một quyền xuyên thủng lồng ngực, xuyên thấu ra sau.

Quả nhiên bên trong đều là máu màu đen dị thường đáng sợ.

Thạch Hạo nhanh chóng lui lại, trong lúc cận thân chém giết, hắn đã đánh trọng thương Chân Hống, làm nứt vỡ thân thể nó, nhưng Thạch Hạo cũng không muốn bản thân dính phải loại máu huyết hắc ám này.

Ngao rống!

Đầu Chân Hống này gào thét, dù là nguyên thần rạn nứt, cũng vẫn không hề chết đi, sinh mệnh lực cường đại đến đáng sợ, muốn tiến hành phản phệ, tiếp tục cùng Thạch Hạo quyết đấu.

Thạch Hạo đang chiếm cứ chủ động, làm sao còn có thể cho nó cơ hội.

Một sát na mà thôi, Thảo Tự Kiếm Quyết phát ra, ngàn tỉ lớp kiếm khí khuấy động, toàn bộ chém về phía đầu Chân Hống này, khiến nó tránh cũng không thể tránh.

Nói tóm lại, sinh linh hắc ám hung hãn không sợ chết, chưa từng tránh lui. Việc này cũng dẫn đến nếu như sinh linh hắc ám không thể địch lại, thì chú định là sẽ kết cục vẫn lạc.

Thạch Hạo thôi động kiếm khí, chém chết đầu Chân Hống bị thương nặng này!

Dòng máu màu đen bắn tung toé, xương trán vỡ ra, nguyên thần bị chém thành nhiều mảnh vỡ, sau đó lại bị kiếm quang triệt để giảo diệt!

Cứ thế mà chết đi, một vị hắc ám Chí Tôn đã bị chém giết!

Thiên khóc, vực ngoại mưa tối sẩm, đó là máu, là tinh hoa của sinh vật hắc ám.

Thạch Hạo thi triển đại thần thông, toàn bộ thu lấy vào trong đỉnh, sau đó lại bố trí một đạo pháp tắc trong đó để toàn lực luyện hóa máu huyết hắc ám đó tránh cho nơi này phát sinh tai họa.

Cứ chết đi như thế sao, một vị Chí Tôn bị chém giết, hơn nữa còn là sinh linh hắc ám!

Bên dưới phụ cận Tu Di đoạn sơn, mọi người đều rung động. Hoang của năm xưa đã trở thành mạnh mẽ tới bước này rồi, đã quật khởi mạnh mẽ, trở thành một phương Chí Tôn trong mảnh thiên địa này.

Thạch Hạo hạ xuống, thu liễm sát khí, nhưng vẫn khiến cho mọi người kính sợ, đặc biệt là người có liên quan đến Kim gia và Vương gia, ai ai cũng đều sợ hãi.

"Nên tính toán một chút ân oán của chúng ta rồi." Thạch Hạo đi về phía con rồng thứ tám của Vương gia.

Năm đó, chín con rồng của Vương gia đều muốn đánh giết hắn, nhưng đều không thành công, hiện tại hắn đương nhiên sẽ không lưu tình.

Nhất là, con rồng thứ tám của Vương gia này lại dẫn tới một vị hắc ám Chí Tôn, rắp tâm hại người, cùng sinh linh hắc ám tiếp xúc quá sâu, không thể nào tha thứ được.

"Nói rõ ràng xem Vương gia rốt cuộc có giao dịch như thế nào với sinh linh hắc ám?" Thạch Hạo hỏi.

"Ngươi chớ có ngậm máu phun người." Con rồng thứ tám của Vương gia nói, vô luận như thế nào lão cũng không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, chắc chắn Vương gia sẽ vạn kiếp bất phục.

"Không nói thật sao?" Thạch Hạo rất bình tĩnh, nhưng xoẹt một tiếng, một đạo kiếm khí bay ra, bổ vỡ đầu lâu của lão để lộ ra nguyên thần.

"Hoang, ngươi bức bách như vậy, không sợ cha ta ngày sau sẽ trấn áp ngươi sao?" Con rồng thứ tám của Vương gia âm hiểm nói.

"Xoẹt!"

Thạch Hạo một câu cũng không hề nói, kiếm quang lóe lên, cứ như vậy chém xuống, bổ nguyên thần kia thành hai nửa, để Vương gia lão Bát kêu lớn, âm thanh thảm liệt.

Bất quá, Thạch Hạo không có giết chết lão, không chỉ là vì pháp trận bên trong cơ thể lão ta mà còn có tác dụng khác, tạm thời Thạch Hạo còn chưa muốn hóa kiếp cho lão.

"Hoang, ngươi thả bát ca của ta ra!" Cách đó không xa, Vương Thập lên tiếng. Sau khi bị Thạch Hạo chặt đầu, lúc này đầu lâu đang huyền phù ở nơi đó, không thể dung hợp với nhục thân, bởi vì y cũng đang bị cầm cố.

"Thế thì xuất thủ từ ngươi vậy!" Thạch Hạo quay đầu lại nhìn y, một kiếm chém xuống, chém vỡ đầu lâu của y để lộ ra nguyên thần.

"Hoang, nếu ngươi dám làm vậy, cha ta sẽ không buông tha cho ngươi!" Vương gia lão bát run rẩy nói, nguyên thân của lão đã bị chém thành hai nửa, lúc này bị trọng thương trí mạng.

"Vậy sao?"

Thạch Hạo vẫn bình thản như cũ, lại xuất thủ lần nữa, một đạo kiếm khí đảo qua, vẫn là chém về phía Vương Thập, nguyên thần bị kiếm quang bao phủ, cũng bị chém thành hai nửa.

Nhưng vào lúc này lại xảy ra kinh biến, nguyên thần của Vương Thập quang mang đại thịnh, phản chiếu ra một hình bóng, giống như từ một cái đài cao ở vô tận xa xôi chiếu xuống, hiển hóa ở nơi này.

"Đạo hữu xin lưu tình!" Bóng hình đó nói.

"Vương Trường Sinh!" Thạch Hạo kinh ngạc.

Vương Trường Sinh đối Vương Thập quả nhiên không tầm thường, ở thời khắc Vương Thập gần như gặp đại họa sát thân, lại có hình chiếu của Vương Trường Sinh hiển hóa từ bên trong nguyên thần của y.

"Cái này. . . Hoán Linh Thần Đài!" Vương gia lão Bát kinh dị, sau đó nói: "Nhanh, kêu gọi phụ thân, để cha mau tới đây!"

Lão nhìn thấy trong nguyên thần của Vương Thập, có một tòa cổ đài rất nhỏ, bóng hình mơ hồ của Vương Trường Sinh trong đó đã đứng lên.

Thạch Hạo cũng nhìn thấy. Hắn không hề nghĩ tới, trong nguyên thần của Vương Thập lại ẩn tàng một tòa cổ đài như vậy!

Chỉ có bản thân Vương Thập là không biết.

"Triệu hoán phụ thân, nhanh chóng diệt sát Thạch Hạo!" Vương gia lão bát thét lớn nói với vương Thập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK